Niệm Mộ

Quyển 3 - Chương 20: Nỗi lòng của mẹ Sở




Trên bàn ăn, Chu Niệm hướng mẹ Sở một tiếng rồi lại một tiếng gọi mẹ, gọi đến phi thường thân thiết, còn thông thuận hơn cả Sở Mộ, mẹ Sở cũng chỉ hảo hảo tiếp nhận mà thôi.

Con gái của dì út đang làm việc trong thành phố lớn, con trai của cậu là Đàm Văn Bác cũng đang thực tập trong công ty nên không có trở về, vì vậy, những người còn lại đều là trưởng bối trong nhà.

Dùng cơm xong thì về nhà, đầu tiên là Chu Niệm lái xe đưa bà ngoại về nhà, dì út cùng chú út tự mình lái xe về.

Sở Mộ cùng mẹ chậm rãi tản bộ trên đường.

“Hai đứa thực sự dự định ở bên nhau? Nếu sau này con có điều gì không vui, nhất định phải gọi điện thoại về nhà nói với mẹ, không được giấu ở trong lòng.” Ngữ khí của mẹ Sở có chút rầu rĩ, nhìn Sở Mộ nói.

“Dạ.” Sở Mộ đáp, cuối cùng còn nói thêm, “Mẹ, chúng con lo mẹ ở nhà một mình, hay là mẹ đến sống cùng chúng con đi!”

Mẹ Sở mỉm cười, thản nhiên nói, “Mẹ thích ở đây, không muốn đi, với lại, hai đứa con trai sống cùng nhau, mẹ và các con ở chung nhất định không thoải mái, hà tất gì mẹ phải tự đi tìm khổ. Trước đây mẹ còn nghĩ sau khi về hưu sẽ vừa lúc con có con, bây giờ con không có con, mẹ và con sống cùng nhau làm cái gì, thật là.”

Sở Mộ lộ ra một tia cười khổ, ôm lấy tay mẹ, “Mẹ, xin lỗi.”

Mẹ Sở thở dài, “Không có gì, mẹ không có ý trách con. Con người Chu Niệm thật không tồi, nhìn ra được, nó thật lòng với con, lúc trước nó còn nhỏ, làm cho mẹ lo lắng, nhưng bây giờ nó kiên định hơn trước, đã mấy năm trôi qua, nhưng nó vẫn đối với con giống như trước kia, xã hội bây giờ con người trở nên xem nhẹ, có người kết hôn sống cùng nhau, rồi vài ba ngày sau lại ly hôn, hai đứa xa nhau lâu như vậy, nó vẫn không thay lòng đổi dạ bằng lòng chờ con trở về, điều đó thật sự đáng quý, con và nó ở bên nhau, mẹ yên tâm.”

Mẹ Sở nói từng câu từng câu, ngữ điệu bình thản nhẹ nhàng, nhưng lại là những lời làm ấm lòng người nhất, làm cho Sở Mộ vô cùng cảm động, từng câu từng chữ đánh vào tận sâu đáy lòng, ” Mẹ… Cảm ơn mẹ.”

“Thằng bé này!” Kỳ thực nội tâm mẹ Sở cũng rất xúc động, nhưng nét mặt lại bình tĩnh như cũ, bà cầm tay Sở Mộ, nói, “Con và Chu Niệm đều là đàn ông, chuyện đàn ông chung sống cùng đàn ông và chuyện đàn ông chung sống cùng phụ nữ cũng không quá giống nhau, mẹ cũng không biết nên nói hai đứa phải sống như thế nào để gia đình hòa hợp, nhưng là, trái tim con người được làm bằng thịt, cư xử thật tình với đối phương, mọi việc nhiều nhường nhịn một chút, ít cãi nhau, có việc gì cũng nên nói cho người kia biết, không nên giấu ở trong lòng, trong lòng mà tồn đọng cái gì, thì sẽ dễ nảy sinh oán hận, sự tình sau này cũng khó giải quyết hơn, cho dù tình cảm có tốt, cũng dễ nảy sinh kẽ hở. Mấy điều này chắc là cũng hữu dụng với hai đứa. Nếu con và nó ở bên nhau, tốt nhất là phải hảo hảo gìn giữ cảm tình của nhau a, mẹ khẳng định sẽ không đến ở chung với hai đứa, ở chung với bây, chắc chắn sẽ khiến hai đứa thiếu không gian riêng, vô luận thế nào cũng không có lợi cho tình cảm của hai đứa a.”

“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, chúng ta sống cùng nhau, con tin là, Chu Niệm tuyệt đối sẽ không sinh lòng ghét bỏ đâu.” Sở Mộ kéo tay mẹ, có chút lo lắng nói.

Anh còn chưa bất hiếu đến nước này, đã không thể cho mẹ bồng cháu, bây giờ còn không thể tự mình phụng dưỡng bà.

Mẹ Sở khoát khoát tay, “Không nói mấy cái này nữa. Hai đứa cứ hảo hảo sống cuộc đời của hai đứa, mẹ sẽ không đến sống cùng hai đứa a.”

“Mẹ ở nhà một mình con không yên tâm, nếu như đầu óc đau nhức hay sinh bệnh gì cũng không ai chăm sóc, không được, con không thể để mẹ sống một mình như vậy.” Ngữ khí Sở Mộ không khỏi trở nên cường ngạnh.

“Thân thể của mẹ rất tốt, căn bản không có vấn đề, với lại, nhà dì út của con chỉ cách nhà chúng ta có hai chục phút, nhà cậu của con cũng không quá xa, không thể không có khả năng chăm sóc a. Con đừng nói nữa, mẹ sẽ không đến ở chung với các con.” Mẹ Sở kiên quyết cự tuyệt.

Sở Mộ không biết nên khuyên như thế nào, chỉ có thể đau khổ không nói.

Mẹ Sở thấy con trai nghiêm mặt, đi một đoạn, lại đột nhiên mở miệng nói, “Hai năm này có người giới thiệu đối tượng cho mẹ….”

Mẹ Sở còn chưa nói xong, Sở Mộ đã cả kinh dừng lại bước chân quay sang nhìn chằm chằm vào mẹ anh, “Là ai, làm nghề gì, người thế nào, mẹ và người đó làm sao quen biết…”

“Con hoảng cái gì chứ, không phải mẹ đang chậm rãi nói sao.” Mẹ Sở oán trách mà liếc mắt nhìn Sở Mộ, Sở Mộ cũng sáng quắc nhìn bà.

“Con cũng biết ông ta, là căn nhà ở trong khu giữa khu nhà chúng ta, là Lưu Thường Chu ở sát vách, ngày xưa con thường gọi là chú Lưu, lúc đó ông ấy giúp chúng ta không ít. Nhưng sau đó chúng ta dọn đi nên quan hệ cũng phai nhạt, lần trước gặp phải, mới biết vợ của ông ấy đã mất vì bệnh, sau đó ông ấy lại thường tới tìm mẹ, nói là muốn hai người nhập nhà làm bạn…”

Sở Mộ chăm chú nghe, biểu tình trang nghiêm, tỉ mỉ suy nghĩ về chú Lưu lúc còn bé, nhưng nói thật a, một chút cũng không nhớ rõ hình dạng, chỉ mang máng chú ấy cao cao to to, chính trong thời gian khó khăn khi còn bé, chú ấy đã đến nhà cho anh rất nhiều trứng gà và hoa quả, còn có kẹo nữa, lúc đó hoa quả, kẹo quả thực rất trân quý.

“Hình như chú ấy có một đứa con đúng không?” Sở Mộ nói, anh còn nhớ rõ mình từng bị đứa bé kia ăn hiếp, nhưng không nhớ rõ tên, đứa bé béo ú lớn tuổi hơn anh có biệt hiệu là “Lưu béo đôn(1)”.

“Có, gọi là Lưu Vũ Phàm. Đã sớm có tiền đồ, tự mở công ty ở thành phố F, có một con trai đang học sơ trung!” Mẹ Sở nói, lại nghĩ đến nếu con trai mình kết hôn, hẳn đứa con cũng nên học tiểu học rồi a. Ai, ai cũng có số mệnh của mình.

“Mẹ, vậy mẹ có đồng ý với chú ấy không, dù sao con đã về, mẹ gọi chú Lưu kia ra gặp mặt đi a! Nếu mẹ nguyện ý, mẹ và chú còn có thể làm một cái hôn lễ lúc xế chiều(2).” Sở Mộ nhớ Lưu Thường Chu kia trước đây hình như là địa tô của Chính phủ, khi đó coi như chức quan không nhỏ, nhân phẩm cũng tốt, nếu mẹ anh nguyện ý, hơn nữa, nếu người nọ cũng phù hợp với mẹ, mẹ có một người bầu bạn lúc tuổi già thì còn gì bằng.

“Đã nhiều tuổi như vậy, lại đột nhiên muốn cùng với một người, mẹ không thích ứng được, nên vẫn chưa trả lời. Nếu các con lo mẹ ở một mình, vậy thì có thể đáp ứng ông ấy.” Mẹ Sở trả lời.

“Mẹ, tất cả đều dựa theo ý nguyện của mẹ, nếu con để mẹ cùng một người khác ở bên nhau mà không hạnh phúc, vậy thì con đây không phải càng bất hiếu sao.”

“Ông ấy thật ra cũng tốt, ông ấy không ở chung với con trai, bây giờ cũng đang sống một mình. Để mẹ gọi điện cho ông ấy, nói con đã về, muốn gặp ông, xem ông ấy làm thế nào?” Mẹ Sở nói, giọng nói mang theo tiếu ý.

“Mẹ.” Sở Mộ gọi một tiếng, bao hàm lời chúc phúc và sự cảm kích dành cho bà, cảm tạ bà bao năm qua tân tân khổ khổ vì anh, một mình chống đỡ nuôi anh khôn lớn, lại thủ tiết, anh hy vọng mẹ của mình có thể tìm được tình cảm và hạnh phúc của bản thân, dẫu sao, ba của anh đã chết nhiều năm, cả đời thủ một người, thực sự quá mức cô đơn mà đau khổ.

Đến nửa đường, xe của Chu Niệm đến đón hai người.

Đây chỉ là một thành thị nhỏ, đường phố đơn giản, Chu Niệm nhìn bản đồ một chút đã có thể nhớ hết tất cả, một đường thuận thuận lợi lợi về đến nhà Sở Mộ.

Lúc Sở Mộ nói sẽ về nhà, mẹ Sở đã đem đồ đạc trong phòng, trên giường, tất cả đều đổi thành cái mới, mẹ Sở không có ý để Chu Niệm ra ở khách sạn, Chu Niệm đương nhiên ở lại ở cùng một phòng với Sở Mộ.

Lúc đi ngủ, nằm ở trên giường, bởi vì giường nhỏ, Sở Mộ dựa vào người Chu Niệm, đem những gì mẹ anh nói nói lại cho Chu Niệm nghe.

Chu Niệm nghe xong, đối mẹ Sở phi thường xúc động, nội tâm thật thật chính chính xem bà giống như mẹ của mình, tôn kính kính yêu.

__

Chú giải

(1) Đôn : ụ

(2) Hôn lễ lúc xế chiều : hôn lễ muộn (nghĩa bóng)