Niềm Hạnh Phúc

Chương 23




“Vô tâm thật”

“Đó là lẻ sống của tôi”

“Được thôi, nếu như tôi giúp cô hạ Mai gia, tìm ra thân thế, bắt bọn họ trả giá thì thế nào?...” Luôn tiện cưới luôn cô, nhưng vế sao Lam Triệt đã kịp nuốt vào trong cổ họng, câu nói của hắn khiến Hàn Ngân Hy chợt khựng người lại, khoé môi hiện lên nụ cười lạnh. Thân thế? Đúng rồi đây chẳng phải là chuyện nguyên chủ đã quên thực hiện ở kiếp trước cũng như kiếp này sao? Nhưng nếu thân chủ không muốn tìm thì cô đây cũng chẳng cần, vì cô có cảm giác bọn họ gần như không cần cô thì phải? Nếu có thì đã không để cô bơ vơi giữa dòng đời ngược xuôi này, chịu bao nhiêu nỗi đau về tính thần cũng như xác thịt.... Đây là cảm giác của cô bở hai kiếp điều sống trong cảnh nghèo đói... Mái ấm, tình thương,tình yêu, tình nghĩa,...liệu có thật tồn tại hay nó vốn đã xuất hiện nhưng cô lại vô tình gạt bỏ đi, thôi đành chờ thời gian trả lời thay vậy...

“Vụ làm ăn này xem ra kẻ có lời nhất là tôi..”

Nhìn đến gương mặt tự tin nắm chắc phần thắng của Lam Triệt, cô nhẹ nhàn phun từng chữ, có lợi thì cứ việc nhận.. Thế nhưng Hàn Ngân Hy nào biết chuyện cô đồng ý sẽ mang đến sự dây dưa của cô cùng hắn ngày càng sâu...

“Đương nhiên, vì đây lần đầu giao hữu giữa chúng ta nên tôi tính rẻ, rẻ hơn cả Bắc Thiên Chiến”

“Ể, anh đây muốn tôi bán đứng Bắc Thiên Chiến?”

“Không, dự án đó có hay không có thì Lam gia đều thịnh như nhau”

“Vậy sao, anh không phải quá tự cao”

“Haha...xem ra tôi có hứng thú với cô càng sâu thêm rồi đó”

“Hừ... Anh đừng nên thích kẻ như tôi”

“Đau lòng thật!!!”

“Hửm”

Hàn Ngân Hy khinh khinh nhìn Lam Triệt, tên này có cái gì làm cho hắn đáng đau lòng chứ. Nhất là sau khi hắn gia nhập dàn harem của Mai Ngữ Linh thì chuyện hắn vừa nói chỉ như gió thoảng qua tai thôi. Lam Triệt nhìn vẻ mặt đó của cô, trong lòng có một cái gì đó hơi nhói nhưng đáng tiếc cảm giác đó đi qua quá nhanh, nhanh đến mức chính hắn cũng không nhận ra.... gương mặt bán giễu cợt bán nghiêm túc nhìn Hàn Ngân Hy

“Hử..Cô không thấy sao chỉ là nói có chút hứng thú chứ có thích cô đâu, ngay cả cái quỳên đó tôi còn không được nói như vậy không đáng đau lòng sao? “

“Hả” Con người đúng là quá phúc hắc, những gì hắn nói không biết đâu là thật, đâu là giả. Hây...hắn nói cô đang bị ảo tưởng.... Cái gì? Tên đáng ghét, được lắm tôi đây sẽ hảo ghi nhớ...

“Thế mối hợp tác này?”

“Được, nhưng anh phải cam đoan không đụng đến Bắc thị”

“Đừng nói với tôi cô có tình cảm với tên đó”

Lam Triệt nheo mắt nguy hiểm nhìn cô, xung quanh phất phơ đâu đó một cỗ mùi vị chua chát..

“Không, chỉ là tôi không muốn người khác nói tôi thuận theo chiều gió”

“Hễ, cô trọng cái tôi của bản thân quá”

“Đương nhiên”

...

“Tiểu Hy, cậu đi đâu mà bỏ luôn cả buổi học vậy”

“Đi trò chuyện với người khác””Người khác?”

“Là tên cậu đã cãi nhau với cậu tại Lam gia”

“Hả, tên đáng ghét đó. Tới cảnh cáo cậu không được có gì với hắn!!!!”

“Hì, được rồi tiểu thư”

“Chúng ta đi ăn gì không? Tớ thấy đói rồi”

“Được”

Cả hai cô nhanh chóng bước đến phòng trà gần đó, sự vui vẻ ban đầu chợt vụt tắt khi trước mắt cô và Độc Cô Nhi là Mai Ngữ Linh đang trò chuyện vui vẻ cùng một cô gái xinh đẹp... Cô ta đã trở về nhanh hơn kịch bản đến tận một năm.... Cô gái đó chợt quay qua, như nhìn thấy thứ gì? vội nở nụ cười như không nhìn vào hai người

“Độc Cô Nhi..không ngờ lại gặp cô ở đây trùng hợp thật”

“Ờ,không ngờ cô lại trở về”

“Tại sao không? Trò chơi chỉ mới bắt đầu cô có muốn chơi cùng tôi”

“Được thôi Mã Thiên Y”

“Như thế mới đúng khí phách công chúa nhà Nicholas”

“Hừ.. đi thôi tiểu Hy”

Độc Cô Nhi kéo tay cô đến bàn khác... Mã Thiên Y kẻ đã cùng Trầm Dương hạ Nhi Nhi thê thảm... Cô ta có thể là một nữ phụ thông minh nhất khi chọn nhường Trầm Dương cho Mai Ngữ Linh, dù cô ta có xuống tay vài lần với nữ chủ nhưng không bị bọn nam chủ phát hiện, không những vậy bọn họ còn xem cô ta là bạn... Con người không thể xem thường, đối với cô những nữ phụ nào có thể sống đến phút cuối của nguyên tác là những kẻ lợi hại nên phòng thì tốt nhất...

_Tiểu Hy suy nghĩ gì vậy?

_Không, chỉ là cô gái đó biết thân phận của cậu?

_Đúng vậy mình xuất thân trong hoàng gia nước Z... Cô ta cùng mình quen biết nhau từ bé, cậu nên cẩn thận cô ta không hiền lành như bề ngoài...

_Vậy sao? Trò chơi đó.... tớ sẽ tham gia

_Tiểu Hy... Đây là chuyện của bọn mình cậu không nên nhúng tay vào

_Nếu cô ta không như cậu...thì sao?

_Chuyện này...

Hàn Ngân Hy lạnh nhạt nhìn gương mặt suy tư của Độc Cô Nhi... Đúng chuyện của người khác thì không nên xen vào nhưng chuyện lần này là phả trả giá bằng cả cuộc đời... Mã Thiên Y đã dùng nam nhân của Mai Ngữ Linh để diệt những người cản đường cô ta, lợi dụng tình cảm Nhi Nhi để bước chân vào hoàng gia nước Z... Bây giờ cô làm lại... thì đây không xem là sự hèn hạ mà phải là trả đũa... Cho việc cô đùa trên hạnh phúc, cười trên nỗi đau của người khác...để thỏa mãn tham vọng của bản thân..

_Ăn đi... Chuyện này chúng ta sẽ cùng nhau tính một lần... Mâu thuẫn phải tự mình giải quýêt thì đúng nhưng với những người biết hiểu lẽ phải và còn nữa nó không thích hợp với những hạng người được gắn cái mác 'trường hợp ngoại lệ'..

_Tiểu Hy, mình.... Cảm ơn cậu

_Không cần như thế.. chúng là bạn phải không?

_Đúng vậy

_Thế thì sao?

_Chuyện của cậu cũng như của tớ mà của tớ cũng như của cậu... Chỉ cầm hai chúng ta không phản bội nhau.

_Đúng là như thế, vậy cậu còn không mau ăn chẳng phải nói đói lắm sao?

_Ừ..

Hàn Ngân Hy nhìn kẻ đắm đuối ăn thì bất chợt cười nhẹ... Xem ra ngoài Lưu Ly cô còn tìm được một người bạn đúng nghĩa... Chuyến xuyên không lần này xem ra không lỗ hay chán chút nào... Liếc qua cô vẫn thấy Mã Thiên Y nhìn mình còn Mai Ngữ Linh thì cứ tiếp tục nói... Hàn Ngân Hy cũng đáp trả lại bằng một nụ cười lạnh như băng nhìn lại Mã Thiên Y.... Hai người giao tiếp bằng ánh mắt đến khi Mai Ngữ Linh kéo Mã Thiên Y đi, cô ta không quên tặng lại cho cô một nụ cười bí hiểm... Hàn Ngân Hy lờ qua cô ta nhìn lại Nhi Nhi nhà mình vẫn ngồi hưởng thụ...

_Tiểu thư à chúng ta nên đi thôi... Ở đây chẳng còn gì vui nữa..

_Cậu nói phải..

Hàn Ngân Hy vừa về đến nhà, cô nhíu mày cửa không khóa.. Độc Cô Nhi nhìn cô ngây thơ hỏi “Chuyện gì vậy?... Sát khí“... Chẳng lẽ? Giống như những gì cô suy đoán, sát ý đó bốc ra từ kẻ đang ngồi đây chống cằm đợi 'thỏ' mà nó mãi mãi chưa về... Cô ta nở nụ cười như kẻ từ địa ngục mới chui lên..nhìn hai người

_Đi đâu?

========