Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 9: Chuyện công tác…




Đinh Húc nói chuyện không nghiêm khắc, nhưng Tiếu Lương Văn không dám lại gần hơn, do dự một hồi, cuối cùng rút khăn tay ra: “Đinh Húc, miệng còn đau không?”

Đinh Húc không nhận lấy, nhìn hắn nở nụ cười: “Lúc nãy khi cắn sao không nhớ tới?” Động tác của anh khá mạnh, vẫn đang ngậm lại phía trong khóe môi chảy máu, một tia máu tinh tế chảy xuống theo môi dưới, vô cùng yêu diễm.

Yết hầu Tiếu Lương Văn khô khốc, ánh mắt không thể rời khỏi Đinh Húc: “Tôi, tôi không phải cố ý.”

Hắn nhìn Đinh Húc vươn lưỡi ra liếm máu, không biết là vì máu nhuộm qua hay đầu lưỡi dính dấp, người nọ cả ngày mím chặt đôi môi giờ phút này nhìn phá lệ gợi cảm.

Đinh Húc nhíu mày, vừa rồi không nhận ra, hiện tại liếm một chút mới thấy cắn quá mạnh, khả năng môi dưới đã bị rách. Thấy Tiếu Lương Văn không chịu rời đi cũng không dám tới gần, thở dài, tắt máy tính: “Thật sự… Thế nào cũng phải ở trong này sao?”

Trong lòng Tiếu Lương Văn nhảy nhót tưng bừng, trừng mắt nhìn Đinh Húc, khẩn trương: “Anh, anh đáp ứng rồi …”

Vóc người lớn như vậy, làm động tác khẩn trương lại thật đáng yêu, như đang chờ mong chủ nhân khen thưởng. Có lẽ sợ Đinh Húc hiểu lầm vội vàng xao động lúc này, còn thử giải thích lần nữa với anh: “Bởi vì lúc trước anh luôn luôn bận rộn… Hơn nữa, tôi đi công tác một tuần. Đinh Húc anh đồng ý rồi, anh nói chờ tôi trở về sẽ được.”

Đinh Húc dọn dẹp gọn gàng đơn khai báo còn thừa, rút thẻ nhớ máy tính ra nhét vào ngăn kéo khóa lại: “Biết rồi, tới văn phòng tôi đi.”

Đinh Húc có loại lỗi giác như đang chăn nuôi một chú chó sói cỡ bự, người vừa theo tới cửa liền che giấu không nổi thú tính dưới lớp quần áo kia. Cũng không phải thô lỗ, là một loại, vội vàng xao động không nói nên lời… Vội vã muốn chiếm lĩnh, hoặc là lưu lại mùi của chính mình trên bạn đời như một cách thể hiện quyền sở hữu.

Người này là… của ta!

Đinh Húc cơ hồ có thể đọc được những lời này từ động tác mạnh bạo của hắn! Đồng phục đã bị kéo xuống, tiếp theo là áo sơ mi, thắt lưng, khóa kéo, không gì có thể may mắn thoát khỏi, thứ duy nhất được ôn nhu đối đãi chỉ có thân mình Đinh Húc.

Tiếu Lương Văn ôm lấy anh đặt trên sô pha văn phòng, cả người áp lên. Sô pha da màu đen đối lập rõ nét với màu da người, trắng đen nổi bật, xúc cảm mềm mại, da thịt ấm áp, Tiếu Lương Văn cảm thấy chỉ cần hắn vừa chạm vào Đinh Húc sẽ hoàn toàn bị đắm chìm.

Văn phòng không bật đèn, chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng mơ hồ hắt vào qua lớp thủy tinh lớn nơi cửa sổ.

Tiếu Lương Văn ghé sát vào anh, cẩn thận hôn môi, từ khóe mắt lông mày chuyển đến chiếc mũi cao thẳng, rồi tới đôi môi hồng nhuận khát vọng đã lâu.

Nhưng, môi vẫn chưa chạm vào đã bị Đinh Húc đẩy ra, lại tiếp cận, vẫn bị đẩy ra như trước, thậm chí còn dùng tới một chút lực.

“Trước khi làm việc phải hiểu rõ hậu quả.”

Trong bóng đêm, người kia nói như vậy. Tiếu Lương Văn chần chừ, cuối cùng trầm mặc vươn hai tay ôm chặt lấy anh, cẩn thận cảm thụ thân thể hơi lạnh, và nhịp đập mạnh mẽ nơi ngực: “Đinh Húc, thật xin lỗi, lúc trước tôi không nên… Hôn anh trong đại sảnh.”

Người trong lòng từ chối, muốn đẩy hắn ra rời khỏi sô pha, thanh âm trở nên lạnh lẽo như nhiệt độ cơ thể anh lúc này: “Nếu cậu chỉ muốn giải thích cái này, vậy hôm nay chúng ta không cần làm.”

Tiếu Lương Văn ôm càng chặt, giữ lấy thắt lưng anh, môi dán sát bên vành tai không chịu rời đi: “Đừng đi, Đinh Húc đừng đi…!”

Đinh Húc vươn tay đẩy đầu hắn ra, giọng nói hung dữ: “Giải thích!”

Tiếu Lương Văn đắn đo không biết anh đã biết được bao nhiêu, đang do dự thì bị gõ đầu một cái, không dám do dự nữa: “Thật xin lỗi, tôi không nên về thành phố X. Nhưng tôi thề, tôi không động vào cái đó, thật sự!” Kề sát trán Đinh Húc, chăm chú nhìn anh: “Tôi sẽ không trở lại vũng bùn ấy, Đinh Húc, tôi muốn ở lại đây sống thật tốt với anh.”

Còn muốn nói gì đó, môi đã bị người nọ dùng sức cắn một ngụm, rất đau, nhưng cũng thật ngọt.

Khi nổi giận, mắt Đinh Húc sẽ híp lại, thoạt nhìn đặc biệt hẹp dài, dưới mi mắt dường như có hơi nước sắp tràn ra, khẽ khàng gãi vào tâm khiến lòng người ngứa ngáy. Nhưng người thì xinh đẹp, lời nói ra khỏi miệng lại vô cùng cứng rắn: “Tôi quản cậu đi tìm chết làm gì!”

Nếu thật sự mặc kệ, sẽ không ôm hắn nhanh như vậy đúng không? Tiếu Lương Văn không dám nói cho Đinh Húc, bàn tay ôm cổ hắn có bao nhiêu gắt gao, chỉ nhân cơ hội hưởng thụ chú ý của Đinh Húc trong chốc lát. Cọ cọ bên cổ anh, cuối cùng vẫn thú nhận toàn bộ: “Đinh Húc, tôi nghe nói có một đám về phương bắc, tôi không biết số lượng cụ thể, nhưng nghe bọn hắn nói là cái đó.”

Nếu có một thứ trời sinh để dành cho buôn lậu, thì chính là thuốc phiện. Thuốc phiện chia làm rất nhiều loại, cây anh túc sơ chế qua, đến cần sa, heroin, thuốc lắc, cùng với thuốc giảm đau có chiết xuất cao, những thứ đó đều là thứ Đinh Húc không muốn nhớ lại. Trước kia Tiếu Lương Văn lẫn vào hắc đạo, bắt buộc phải tiếp xúc những cái đó, mỗi người đều có nguyên tắc sống của chính mình, Đinh Húc cũng không ép buộc.

Nếu không phải sinh mệnh bị đe dọa bị Tiếu Lương Văn đưa đi bệnh viện, nếu không phải trơ mắt nhìn Tiếu Lương Văn cố gắng chăm sóc mình, cuối cùng chính tay tặng cho mình cái chết… Đinh Húc sẽ không tin tưởng chữ ‘yêu’ này.

Chính là bởi vì ‘yêu’, Tiếu Lương Văn dám vì anh kéo dài ba tháng sinh mệnh. Có lẽ là không đành lòng đánh mất kiêu ngạo cuối cùng của anh, Tiếu Lương Văn tự tay chặt đứt ống truyền chất lỏng duy trì sinh mệnh mỏng manh… Mãi đến giây cuối cùng của cuộc đời, người đàn ông này vẫn chăm chú dõi theo mình.

Gặp lại Tiếu Lương Văn, hoặc là nói tự mình tìm đến hắn, Đinh Húc tự nhủ với chính mình, nếu không thể thay đổi được tất cả, như vậy liền thay đổi người này đi, chỉ có hắn mới thật lòng với mình, không phải sao?

“Tiếu Lương Văn, vì sao cậu phải đi về?”

Tiếu Lương Văn nghe người dưới thân nhỏ giọng nói chuyện, cảm thấy bàn tay người nọ ôm mình siết chặt, thậm chí còn nhẹ nhàng phát run. Hắn chưa từng an ủi người khác, chỉ có thể vươn tay ôm lấy người nọ, trấn an: “Tôi sẽ không trở lại đó nữa, nơi đó đã không còn bạn bè của tôi.”

Đinh Húc ôm hắn, người này khác với mình, chẳng những độ ấm thân thể nóng hơn mình, ngay cả tâm hình như cũng nóng hơn một chút. Tiếu Lương Văn sẽ không lảng tránh vấn đề, sẽ không quên đi khuất nhục của mình, giống như vậy, là bạn bè năm đó, hắn cũng sẽ không bỏ mặc.

Đinh Húc chợt nhớ tới câu nói của một người năm đó nói với anh, người nọ hình như đã nói, không phải Tiếu Lương Văn cản trở tiền đồ của Đinh Húc, mà là anh… làm trở ngại bước chân của Tiếu Lương Văn.

Bọn họ, quả nhiên đã ràng buộc nhau cả đời.

Đinh Húc từ trán Tiếu Lương Văn lần xuống miêu tả lông mày, nơi đó ban đầu có một vết dao, hiện giờ đã không còn, ngón tay trượt đến xương vai, nơi đó từng có vết sẹo viên đạn xẹt qua, nay cũng đã biến mất; xuống chút nữa, xẹt qua bờ ngực hoàn hảo, cơ bụng săn chắc…

Đinh Húc cầm lấy nơi đó, mắt vẫn chăm chú nhìn Tiếu Lương Văn không dời, chậm rãi bắt đầu động tác.

Hầu kết Tiếu Lương Văn co giật, thân thể nóng bỏng buộc chặt, kiềm chế xúc động. Nhìn động tác Đinh Húc nhẹ nhàng chậm chạp, nhịn không được ghé qua hôn môi anh.

Mới đầu chỉ là hôn khẽ, lại chậm rãi ngậm lấy bờ môi kia, Tiếu Lương Văn ngăn chặn bức thiết muốn xông vào chiếm đoạt, cẩn thân liếm vết thương trên miệng Đinh Húc. Đây là hậu quả lúc trước hắn vội vã muốn nhấm nháp làm rách, dùng môi cọ cọ miệng vết thương, thì thào: “Thật xin lỗi…”

Đáp lại hắn là ngón tay lên xuống, cùng với đầu lưỡi mềm mại vươn ra: “Câm miệng.”

Tiếu Lương Văn hết sức khắc chế chính mình, vẫn chịu không nổi dụ dỗ, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại kia, dây dưa quấn, hung hăng nuốt trọn. Ánh mắt của hắn lập lòe tỏa sáng trong căn phòng tối: “Đinh Húc, tôi muốn anh.”

Đinh Húc nhìn hắn, chậm rãi buông ra vật đang bừng bừng phấn chấn trong tay.

Lúc đi vào có chút cố hết sức, thân thể Đinh Húc vẫn chưa thích ứng làm loại chuyện này, toàn thân căng thẳng chặt chẽ, phía dưới siết chặt không buông.

Tiếu Lương Văn thử giật giật, không có cảm giác chất lỏng chảy ra, hình như không bị chảy máu, nhưng vẫn bất an gọi một tiếng: “Đinh Húc?”

Người đang ôm cổ hắn hừ một tiếng, không nói gì, chỉ là bám tay lên lưng hắn gắt gao siết chặt. Nếu đâm mạnh, người nọ sẽ không hề khách khí chuyển toàn bộ lực lên lưng hắn, để hắn cùng chia sẻ đau đớn.

Qua giai đoạn mới đầu không khỏe, phía dưới đã hơi mềm xốp, liền động động lại, sẽ có thể nghe được Đinh Húc ôm hắn cúi đầu thở dốc, áp lực, nóng rực…

Tiếu Lương Văn, nếu như vậy có thể bảo vệ cậu bình an không bị tổn thương, chúng ta không ngại lại ràng buộc nhau cả đời…

“Đinh Húc, tôi yêu anh.”

Cuối cùng ý loạn tình mê, Đinh Húc chỉ cảm thấy người nọ từng tấc từng tấc một tiến sâu vào phía dưới, vùi đầu nơi cổ anh cố chấp lưu lại dấu vết của chính mình.

Cho dù là tâm linh hay thân thể, dù sao đều đã cho hắn, với người sẽ chung sống với mình cả đời thì chiều chuộng hắn thêm một chút cũng không là gì cả đi… Nghĩ như vậy, cùng kề sát vào tai người đang ghé trên ngực mình thở dốc, nói ra ba chữ tương tự.

Trời thật tối, không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ mơ hồ cảm thấy hắn đang cười, thanh âm khó có được vui vẻ: “Đinh Húc? Thêm… Thêm… Một lần nữa đi?”

Đinh Húc nhíu mày, lại một lần nữa cái gì? Loại câu này anh sẽ không dễ dàng nói ra khỏi miệng đâu. Đang nghĩ như vậy, vật gì đó đang dừng trong thân thể đã bắt đầu rục rịch, Đinh Húc nóng nảy, hung tợn cào lưng hắn: “Tiếu Lương Văn! Cậu… Cậu đừng có quá phận!”

“Đinh Húc, tôi yêu anh.”

“Nói cái này vô dụng! Tiếu Lương Văn cậu lăn xuống cho tôi!!”