Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 54: Nên đánh




Cô gái kia nói chuyện với Lý Thịnh Đông trong phòng một hồi lâu. Tôn Thần náo loạn ở nhà Lý Hoa Mậu cả nửa ngày, bắt anh làm thêm cho nó một đĩa thịt gà. Ăn gần hết, mấy người Lý Thịnh Đông mới sang đây.

Tôn Thần chu mỏ gặm xương gà, mắt xoay tròn, xem xét xem xét Lý Thịnh Đông vừa bước qua cửa lại xem xét xem xét mẹ nó. Lúc này chú Lý Thịnh Đông của nó không còn vẻ mặt cười xấu xa nữa, mặt đen sì. Mẹ nó cũng không tiện bước quá, nước mắt rưng rưng, thoạt nhìn là bị đau lòng một hồi.

“…Em biết anh đã giúp chúng em rất nhiều, em thật sự cũng cảm thấy băn khoăn.” Mẹ Tôn Thần vẫn còn đi theo sau Lý Thịnh Đông, bị Lý Thịnh Đông liếc nhìn, lại cúi đầu: “Anh Đông, có thể giúp chúng em một lần không. Đứa nhỏ còn nhỏ, như vậy sẽ bị người bắt nạt…”

Sắc mặt Lý Thịnh Đông không tốt, tức giận tới cực điểm lại nở nụ cười: “Chồng cô vào ngục giam, cô cũng không gấp dùng thủ đoạn đến như vậy chứ? Chuyện lúc trước của cô, tôi biết hết.”

Cô gái đi theo phía sau cúi đầu không nói lời nào, vai co lại.

Lý Thịnh Đông mắng một câu, nguyên tắc làm người cuối cùng của hắn chính là không động đến đàn bà trẻ con, nhưng cô ả này mẹ nó quá khó giải quyết! Lý Thịnh Đông mất kiên nhẫn: “Tôn Thần vẫn phải đi học, lần trước không phải cô hỏi vay tiền tôi sao, tôi đưa cho cô! Cầm tiền mang đứa nhỏ về nhà đi, nên làm gì thì làm cái đó! Tôi mẹ nó ăn no rỗi việc mới đi lo cái loại chuyện này!”

Cô gái rụt vai khóc nức nở: “Anh Đông, em không phải muốn tiền… Không phải chuyện tiền bạc, thật xin lỗi…”

Lý Thịnh Đông không thèm để ý, lấy áo khoác của mình từ ghế sô pha, rút ra ví tiền, lấy một cái thẻ trong đó ra nhét vào tay cô gái kia: “Này, mật mã là 6 số 8! Sáng mai tôi cho người đưa cô trở về, chuyện chồng cô tôi đã hỏi rồi, giam vài năm là có thể được thả, số tiền này cũng đủ cho cô chống đỡ đến lúc đó rồi!”

Cô gái kia vẫn đang khóc, thậm chí vươn tay muốn nắm áo Lý Thịnh Đông, nhưng bị Lý Thịnh Đông tránh qua.

Lý Hoa Mậu tránh ở phòng bếp xem, nhìn thấy Lý Thịnh Đông không có ý định mang cô gái này cùng nhau đi, lập tức gọi lớn: “Lý, Lý Thịnh Đông!”

Lý Thịnh Đông quay đầu, nhìn người đang tránh ở phòng bếp kia, đeo tạp dề cầm xẻng làm đồ ăn, cổ ngước cao trông ra ngoài – chợt cảm thấy bộ dạng này của Lý Hoa Mậu nhìn thế nào cũng giống con rùa hắn nuôi trước kia. Lấp ló rụt rè, một bộ gió thổi cỏ lay lập tức chuẩn bị lùi về trong mai kín. Lý Thịnh Đông lúc nãy hơn lớn giọng, từ lúc cách vách đến bên này hắn vẫn theo quán tính rống lên, có lẽ đã khiến Lý Hoa Mậu phần tử trí thức nhỏ bé này bị dọa rồi. Nghĩ như vậy, chợt cảm thấy tâm tình thật tốt: “Gì vậy?”

Lý Hoa Mậu thật sự bị tên lưu manh này dọa, ngày thường hắn mặc tây trang miễn cưỡng còn giống con người văn minh, bây giờ ngay cả phụ nữ cũng quát tháo, vậy đối với đàn ông càng không đáng nhắc tới. Lý Hoa Mậu miễn cưỡng nở nụ cười, ngữ khí ôn hòa nói: “Ừm, giám đốc, lúc ngài đi mang theo vị tiểu thư này… Không không không, tôi không phải ý đó! Tôi là nói, vị tiểu thư này, cũng về cách vách nhé?”

Cô gái kia trước đây thật sự đã làm qua nghề nghiệp không đứng đắn, vô cùng mẫn cảm, nghe Lý Hoa Mậu nói vậy liền bắt đầu nghĩ ngợi miên man. Cô cảm thấy là vì vấn đề xuất thân của mình, có lẽ bởi vậy Lý Thịnh Đông mới phiền chán mình, năm đó khi cùng nhau chơi đùa thì lời nói sao có thể là thật được. Nhất là Lý Thịnh Đông lại đưa cô cho anh em của chính mình, Lý Thịnh Đông đối xử với anh em không thể chê vào đâu được… Có lẽ thật sự không thể thành với Lý Thịnh Đông.

Bên này tâm tư ngàn chuyển vạn chuyển, bên kia Lý Hoa Mậu lại tiếp tục nhỏ giọng đề nghị: “Giám đốc Lý, ngài tiện đường đưa cô ấy về đi? Lát nữa tôi còn muốn ra ngoài, thật.”

Lý Thịnh Đông nhìn chằm chằm Lý Hoa Mậu một hồi, không biết nghĩ như thế nào, lại thật sự tiện đường mang cô gái kia về. Lý Hoa Mậu vừa thở phào, quay đầu lại liền nhìn thấy Tôn Thần: “A? Sao con không về cùng?”

Tôn Thần ném xương gà vào trong thùng rác nhà bếp, nhịp nhịp chân nhìn táo và thịt gà trên bàn: “Con còn chưa ăn no…”

Lý Hoa Mậu lại cho nó một miếng thịt lớn, vừa định đưa cho nó cái bát nhỏ để đựng, Tôn Thần con khỉ kia đã cầm lấy gặm luôn. Lý Hoa Mậu cũng lười rửa cái bát khác, có bát hay không bát cũng như vậy, dù sao đều là cầm tay gặm. Một bên anh rót nước cho Tôn Thần, một bên hỏi: “Chú gói cả đĩa gà này cho con cầm về, con về nhà được không?”

Tôn Thần liếm liếm ngón tay: “Không đâu, lúc Lý Hạ đi ra chú có nói buổi tối ăn thịt nướng, con nghe được hết rồi.”

Lý Hoa Mậu ngập ngừng: “Chú làm thêm một phần, con cùng mang đi, thế nào?” Nhìn thấy Tôn Thần vẫn lắc đầu, anh có chút giận: “Vẫn không? Đã làm thịt nướng cho con sao con còn không hả?”

Tôn Thần nheo mắt cười: “Chú đừng mơ đuổi con đi, khẳng định còn muốn làm món ngon khác!”

Lý Hoa Mậu bị nó chọc vừa tức vừa buồn cười, vỗ đầu Tôn Thần: “Làm gì có nhiều chuyện gạt con như vậy chứ! Đĩa gà con đang ăn này Lý Hạ còn chưa được ăn đâu, sao con không nói… Lát nữa chú phải ra ngoài mua đồ ăn, con một mình ở trong này…”

Tôn Thần nhảy lên: “Con không ở lại!” Lý Hoa Mậu chưa kịp cao hứng, lập tức lại tiếp một câu: “Con đi theo anh mua đồ ăn! Con muốn ăn kẹo mềm! Còn muốn ăn bánh! Anh mua cho con đi!”

Lý Hoa Mậu bị Tôn Thần ôm chân liên tục gọi ‘anh’, đứa nhỏ này mỗi lần có việc cầu người khác liền chẳng còn nguyên tắc gì, muốn bảo nó nói cái gì nó sẽ nói cái đó. Lần trước Lý Hoa Mậu bị nó gọi câu ‘Đại gia’ thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu, nửa cưỡng bức nửa dụ dỗ nó gọi ‘anh’, đứa nhỏ này học xong, mỗi lần cầu Lý Hoa Mậu đều gọi vài câu.

Lý Hoa Mậu cũng đùa cùng nó, thật sự là mỗi lần nhìn đứa nhỏ này mong chờ ao ước nhìn anh sẽ không thể nhẫn tâm từ chối. Đại khái là trước đây mình quá được cưng chiều, bây giờ nhìn thấy đứa nhỏ không có người lớn quan tâm liền cảm thấy đặc biệt đau lòng. Người mẹ của Tôn Thần kia, có hay không có cũng chẳng có gì khác biệt… Lý Hoa Mậu đã vài lần nhìn thấy cô đi ra ngoài cùng người đàn ông khác, người này không chỉ bám vào một cái cây là Lý Thịnh Đông.

Tôn Thần tự giác đi ra móc treo ngoài cửa lấy túi mua sắm bảo vệ môi trường của Lý Hoa Mậu. Nó đã đi theo anh vài lần, tuy rằng lần nào Lý Hoa Mậu cũng dọa nó, nhưng sau đó liền thương nó, bình thường đều cho nó kẹo và đồ ăn vặt. Hơn nữa Lý Hoa Mậu thích chơi với nó, Tôn Thần tuy nhỏ, nhưng có thể nhận ra được ai thật lòng đối tốt với mình từ tâm. Giống như bàn tay Lý Hoa Mậu vỗ đầu nó lúc nãy, rất nhẹ, chỉ đụng vào một chút, giống như xoa xoa.

Tôn Thần rất thích Lý Hoa Mậu, nó cảm thấy người này thật tốt. Không phải vì quan hệ với mẹ nó mới đối tốt với nó!

Lý Hoa Mậu tháo tạp dề xuống, cầm áo khoác, vẫn như bình thường hù dọa nó: “Tôn Thần, lần cuối cùng đó, còn đi theo nữa chú sẽ bán con đi thật xa!” Nhớ đến Lý Thịnh Đông nói vài ngày nữa phải đưa hai mẹ con Tôn Thần trở về, Lý Hoa Mậu vẫn luyến tiếc đứa nhỏ này, dù sao cũng cho nó ăn nhiều ngày như vậy, nhìn đôi mắt tam giác ngược láo liên chợt cảm thấy thật thân thiết.

Tôn Thần ‘a’ một tiếng, cười hi hi không sợ anh: “Không sao đâu! Con có thể chạy về mà! Con nhớ đường rõ lắm!”

Lý Hoa Mậu chỉ nghĩ câu nói của Tôn Thần là vui đùa, không để bụng, nhưng sau đó lại phát sinh một chuyện khiến anh kinh hãi.

Lý Thịnh Đông bận rộn, vài ngày sau mới phái người tới, muốn đưa mẹ con Tôn Thần về. Cũng chính hôm đó, cô gái kia liền kéo còi báo động cho Lý Thịnh Đông. Thủ đoạn đơn giản có ba loại: một khóc hai nháo ba thắt cô, lúc này dùng là loại thứ ba, cũng là loại Lý Thịnh Đông phản cảm nhất.

Khi Lý Thịnh Đông chạy tới đã là buổi tối, việc ở công ty hắn rất nhiều, trong nhà cố tình lại gọi tới một cú điện thoại đòi mang! Mình đang bận đến chân không chạm đất còn phải lo mấy cái này, Lý Thịnh Đông vừa nghĩ đã nổi giận, sắc mặt đặc biệt âm trầm. Khi đẩy cửa đi vào, lái xe đang ở trong phòng an ủi cô gái kia, cô gái kia vẫn khóc, dường như nhìn thấy Lý Thịnh Đông lại dâng trào cảm xúc.

“Anh Đông! Đừng đuổi em đi… Em, còn có đứa nhỏ này, thật sự không biết phải theo ai mới tốt. Chúng em không gây phiền toái cho anh đâu, thật sự, anh Đông, em đã nghĩ ở chỗ này yên lặng sống… Đứa nhỏ còn nhỏ, không thể để người khác biết nó có một người ba trong ngục được, người ta sẽ xem thường nó mất!” Cô khóc nửa ngày, thút tha thút thít nói ra lời mình muốn nói nhất: “Em thật sự không muốn trở về sống những ngày tháng cũ, anh ấy ra khỏi ngục giam… Khẳng định cũng…”

Lý Thịnh Đông phiền táo kéo kéo cà vạt, để cổ áo thả lỏng, mày nhíu chặt có thể kẹp chết một con ruồi: “Khẳng định cái gì? Cô không muốn đi sao?”

Cô gái kia lui vào trong sô pha, cẩn thận gật đầu, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.

Lý Thịnh Đông đá bàn trà một cước, phát ra một tiếng ‘Đông’ cộng hưởng! Mặt hắn đen sì: “Cô mẹ nó cho dù không muốn đi, cũng không nên gọi điện thoại cho mẹ tôi!!” Đời này Lý Thịnh Đông hận nhất người khác có việc đi đâm chọc trong nhà hắn, việc này cho dù là Đinh Hạo làm, hắn cũng phải bắt lại đánh một chút! Mẹ nó! Hắn đáng lẽ không nên mềm lòng với phụ nữ! Chọc phải loại người chết tiệt này!

Cô gái kia dường như bị dọa sợ, nước mắt chảy tràn: “Anh, anh Đông…”

Cửa phòng ngủ bên trong hé ra, khóe mắt Lý Thịnh Đông thoáng nhìn thấy một cái đầu nhỏ ló ra ngoài dò xét rồi lại lập tức lùi về, tiếng đóng cửa rất nhỏ, nhưng giữa buổi tối vẫn nghe thấy, ‘cạch’ một tiếng, như đánh thức Lý Thịnh Đông ra khỏi cơn thịnh nộ.

“Đi ra ngoài nói chuyện.” Lý Thịnh Đông không muốn để đứa nhỏ nghe mấy loại chuyện này, mặt âm trầm, túm cánh tay cô gái kia sang cách vách.

Lý Thịnh Đông gõ cửa phòng bên cạnh, buổi tối Lý Hạ đi làm thêm, chỉ còn Lý Hoa Mậu ở nhà một mình. Ban ngày Lý Hoa Mậu làm phiên dịch cho Lý Thịnh Đông cả ngày, mệt đến mức vừa chạm gối đầu liền ngủ say. Nửa đêm anh bị gọi mở cửa, mơ mơ màng màng chưa kịp thấy rõ là ai đã bị người ta đẩy ra ngoài: “Này, này, làm gì đấy?!”

Lý Thịnh Đông đóng cửa vào, thiếu chút nữa đụng phải mũi Lý Hoa Mậu. Sắc mặt hắn vẫn không tốt, dùng sức túm tay cô gái kia: “Anh cho tôi mượn phòng này dùng một chút, anh sang bên kia trông đứa nhỏ, lập tức xong việc.”

Lý Hoa Mậu nhìn cánh cửa trước mặt ‘rầm’ một tiếng sập lại, nửa ngày sau mới định thần lại được, hú lên một tiếng quái dị, đá cửa nhà chính mình một cước: “Đồ lưu manh!! Đồ trộm cướp… Đến trộm cướp cũng chưa vô sỉ như vậy!”