Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám

Chương 70-71




Mọi thứ cứ từ từ đi vào quỹ đạo. 

Từ lúc sinh đến nay đã gần 4 tháng, tức là Thanh Ngọc đã ra đi 6 tháng trời. Tuy vẫn cố gắng giải quyết mọi việc nhưng Minh Diệp vẫn không ngừng cho người tìm kiếm.

Anh từng rất nhiều lần hỏi Thanh Ngân và nhờ cô ấy dò la nhưng vẫn bặt vô âm tín. Mẹ Thanh Ngọc chỉ nói với Thanh Ngân rằng cô ấy đã sinh, vẫn khỏe mạnh, còn lại một chút tin tức cũng không có.

Hàng ngày, chuyện công ty anh để cho chị và ba giải quyết, anh chỉ đưa ra ý kiến cuối cùng, còn lại anh chú tâm vào xử lý những vụ gây rối của Hắc Ưng. Anh biết họ đã nghi ngờ những mật thám trước đây gài vào Devil nhưng chắc chắn họ chưa tìm ra sơ hở, vậy nên anh cũng tương kế tựu kế nhường dần những mối làm ăn, rút gọn lại vùng phân chia.

Điều nay là phe đối thủ hết sức hài lòng. Nhưng họ đâu biết là đang dần lọt vào cạm bẫy.

Chỉ là có lần anh suýt bị tấn công, nguy hiểm đến tính mạng khi anh đến TổngĐường khảo sát, bị ám sát không thành. Chỉ có chút thương nhẹ nhưng đã làm phe địch càng lúc càng coi thường anh, anh biết điều đó nhưng cũng không hành động gì!

Thanh Ngân thông qua Lâm Bình Anh biết được Thanh Ngọc đang ở New Caledonia nhưng không nói cho Minh Diệp vì Thanh Ngọc bắt cô phải giữ bí mật. Nhờ đó Thanh Ngọc biết được Minh Diệp bị thương nên vô cùng lo lắng, muốn lập tức về ngay nhưng đứa con gái út của cô còn quá yếu, không thể đi xa, cô vẫn còn băn khoăn trong lòng nên cũng không liên lạc, chỉ nhờ Lâm Bình Anh.

Còn Lâm Bình Anh thì khác. Hiện tại càng ngày anh càng không đồng ý với cách hành xử của sư phụ, cũng biết trước đây sư phụ và ba của Trần Minh Diệp đều là con nuôi của người sáng lập Devil. Nhưng do sư phụ quá tàn ác, lại không sáng suốt nên người ấy giao bang cho Trần Chí Minh. Sư phụ không cam tâm nên âm thầm lập hội muốn trừ khử Trần Chí Minh. Rất tiếc sau đó ngay lập tức bị Trần Minh Diệp giành lấy.

Trước khi đi, ông đã gây cho Trần Chí Minh thương tích, sống thực vật hơn 10 năm qua, còn ông thì mang di chứng trên người qua Pháp, tìm cơ hội báo thù. Sau đó Thanh Ngọc biết Minh Diệp bị thương, biết anh có quen nhiều nên mong anh giúp đỡ. Cô ấy nói nếu hắn có mệnh hệ nào thì cô ấy và các con đều không sống nổi. Nghe đến đó tâm anh rất đau nhưng đồng thời, anh hiểu rằng anh yêu cô nhưng cũng chỉ mong cô hạnh phúc mà không phải chịu bất kỳ thương tổn nào. 

Anh quyết định gặp mặt Trần Minh Diệp.

Hai người đàn ông nhìn nhau, ánh mắt không hề kiêng kị:

-     Không biết Lâm tổng đến đây là có chuyện gì? – Minh Diệp lạnh nhạt nói.

-     Tôi đến thăm anh! Nghe nói anh bị ám sát không thành? – Lâm Bình Anh cũng không khách khi đáp lời.

-     Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, thế lực của Lâm tổng chắc chắn không nhỏ rồi! Vậy anh đến đây có ý gì?

-     Tôi có ý tốt, muốn hợp tác với anh!

-     Ồ vậy sao? – Minh Diệp mỉm cười.

-     Chỉ là tôi có điều kiện!

-     Điều kiện gì?

-     Anh có thể không giết Trần Chí Trung được không? – Lâm Bình Anh hỏi – Tôi biết anh có người nằm vùng, chắc chắn biết tôi là đồ đệ của ông ta. Tuy tôi phản bội nhưng bởi vì tôi thấy cách ông làm quá ác độc, tôi không muốn ông lún sâu thêm. Khuyên can nhưng không được, tôi chỉ muốn ông ấy nhận ra đó là cách làm cực đoan. Anh có thể đảm bảo không? Nếu được tôi sẽ giúp anh, hơn nữa….Thanh Ngọc…

-     Thanh Ngọc? – Minh Diệp hai mắt chăm chú, thần sắc kích động – có phải anh biết cô ấy ở đâu không? Mau nói cho tôi biết!

-     Anh phải đồng ý với tôi!

-     Được! điều nay tôi có thể chắc chắn! chỉ cần ông ấy biết hối cải quay đầu!

-     Còn nữa, anh không được đi tìm cô ấy ngay bây giờ!

-     Tại sao? Nếu là cô ấy còn giận, tôi sẽ giải thích!

-     Không phải chuyện đó!

-     Vậy là chuyện gì? Cô ấy có chuyện gì sao? – Minh Diệp lo lắng, không kiềm chế muốn giật dây chuyền nước biển.

-     Anh cứ bình tĩnh, hỏi từ từ tôi sẽ trả lời.

-     Tại sao anh không muốn tôi đi tìm cô ấy?

-     Bởi vì mẹ con cô ây bây giờ không khỏe, cô ấy sinh 3. Đứa út là con gái, vì sinh sau nên còn hơi yếu không thể lên máy bay. Chuyện anh bị thương, cô ấy rất lo lắng muốn về nước nhưng sức khỏe chưa cho phép!

-     Cô ấy đang ở nước ngoài, tại sao tôi không thể điều tra thông tin xuất nhập cảnh?

-     Tôi phong tỏa tin tức, dùng máy bay tư nhân!

-     Thì ra vậy!Là tôi có lỗi với mẹ con cô ấy! Tại sao lại sinh 3?Vậy hai đứa kia?

-     Bác sĩ nói là trường hợp hi hữu! Còn lại là 2 cậu nhóc! Tôi có hình, tôi sẽ gửi cho anh!

-     Cảm ơn!

-     Ngoài ra, tôi cũng không muốn cô ấy về trong thời điểm nhạy cảm này, tôi không muốn cô ấy gặp nguy hiểm!

-     Tôi biết rồi, dù sao cũng cảm ơn anh!

-     Hãy nhớ anh đã hứa những gì. Sau khi chuyện này kết thúc tôi sẽ trở lại Pháp, anh phải chăm sóc cô ấy thật tốt, nếu không tôi sẽ không để yên cho anh. Lúc đó anh không còn cơ hội hối hân đâu!

-     Chắc chắn không! – Minh diệp nhanh chóng trả lời đầy kiên định.

Hai người đàn ông nhìn nhau kiên định rồi lại im lặng nhìn nhau cười. Bạn thật ra cũng đơn giản, chỉ cần nhìn và hiểu nhau. Vì một người phụ nữ, người mà họ yêu hết cả trái tim, họ sẵn lòng trở thành bạn để bảo vệ hạnh phúc của người đó.

Còn chuyện của Cao Vinh và Dương Linh lại rẽ sang hướng khác. Cao Vinh đồng ý sẽ gác mọi chuyện, để lại mọi thứ cho hai cận vệ trung thành, anh đi ra nước ngoài với Dương Linh. Nhưng đâu phải nói bỏ là bỏ, mọi thứ cứ dây dưa, anh lén lút xử lý mọi chuyện qua máy tính rồi gửi mail trở về.

Cho đến khi Dương Linh phát hiện. Cô không nói gì, chỉ để lại bức thư rồi bỏ đi, Cao Vinh đau đầu tìm kiếm nhưng không thể nào tìm thấy.

Người ta nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Dương Linh trở về sống trong căn hộ trước đây. Cao Vinh không ngờ điều này, không tìm được cô nên đành nhanh chóng trở về, chỉnh đốn lại nội bộ, chuẩn bị thâu tóm Devil theo kế hoạch Trần Chí Trung đề ra.

Mọi chuyện được giàn xếp ổn thỏa, cả hai bên đều sẵn sàng!

Một tuần nặng nề trôi qua, địa bàn của Devil dần bị thâu tóm, chỉ còn lại đúng lãnh địa gốc trước đây khi Devil thành lập và Tổng Đà của họ. Nhìn thấy lãnh địa củaDevil, ánh mắt của Trần Chí Trung không kìm chế được mà phấn khích. 

Không ngờ chục năm rồi, hắn vẫn còn bị sức mạnh của nó cuốn hút. 

Nở nụ cười trong lòng, tầm mắt ông hướng về 2 người đang đứng ở cổng kia. Đã lâu rồi, ông không nhìn thấy đứa em không thân thích kia của mình, còn cậu thanh niên kia chắc là Trần Minh Diệp, mặt nạ bạc!

Ông cười lớn, giọng nói như thâm tình:

-     Em trai! Không ngờ ngươi vẫn còn sống! – Trần Chí Trung nói lớn.

-     Tôi tất nhiên là phải sống! – Trần Chí Minh nhấn mạnh – Để nhìn kết quả củaanh!

-     Haha ngươi còn gì để đấu với ta? Mọi thứ đều đang nằm trong tầm kiểm soát, có phải ngươi không ngờ một lần nữa lại bại trong tay ta không?

-     …………………………………….

-     Ba nuôi từng nói ngươi giỏi hơn ta, có tư cách lãnh đạo hơn ta? Tại sao lúc nào cũng là ngươi nổi trội. Trước khi nhận nuôi ngươi, ông rất yêu thương ta, hứa sau này sẽ để lại mọi thứ cho ta. Nhưng ngươi xuất hiện đã cướp mất tất cả, cả Chỉ Diệp cũng bị ngươi lừa dối! Ta không cam tâm – Trần Chí Trung hét lớn

-     Câm miệng! Ngươi không xứng nhắc đến cô ấy! Nếu không phải vì ngươi, Chỉ Diệp đã không sinh non. Ngươi có tư cách gì mà mở miệng ra nói những từ ngữ xảo biện đó? – TRần Chí Minh cũng giận dữ không kém.

-     Haha ta biết Chỉ Diệp trước, lúc nào cô ấy cũng đi theo ta, một tiếng Trung ca, hai tiếng Trung ca. Chỉ tại ngươi, lừa đi trái tim cô ấy, làm cho cô ấy xa lánh ta!

-     Nếu không phải ngươi giết người trước mặt cô ấy, nếu không phải ngươi quá dã man thì làm sao ta có thể cướp cô ấy khỏi tay ngươi?????

-     Ta dã man? Haha ! Có gì phải kiêng dè chứ, chúng đều cản đường ta!

-     Chính vì ngươi độc ác, nên mới làm cho Chỉ Diệp xa lánh ngươi. Ngươi đừng vọng tưởng cô ấy yêu ngươi! Cô ấy luôn coi ngươi là ca ca, vì ngươi chính là người đầu tiên cô ấy gặp.

-     Ngươi đừng có đem ý tứ của Chỉ Diệp làm méo! – Trần Chí Trung hét lên – Lúc nào ngươi cũng đi sau ta, giả vờ ngoan ngoãn, nhưng không ngờ ngươi lại xảo biện như vậy.

-     Chí Trung! Bao nhiêu năm rồi ngươi vẫn chấp nhất như vậy! Ngươi có biết cha nuôi từng nói gì với ta không? Hắn nói hắn coi ngươi như con ruột, muốn bồi dưỡng ngươi làm người kế nghiệp, thay hắn chăm sóc Chỉ Diệp. Nhưng bản tính ngươi quá tàn bạo, đụng tí là giết người, hắn không yên tâm giao Devil và Chỉ Diệp cho ngươi, nên mới ủy thác cho ta. Chỉ Diệp yêu ta chứ không phải ngươi.

-     Haha giờ nói còn ích lợi gì nữa?

-     Phải! Ngươi cũng không cam lòng, hại chết Chỉ Diệp, hại chết con ta. Nếu như ta biết ngươi ác độc với cô ấy như vậy, ta đã xử lý ngươi lâu rồi không chờ tới khi ngươi ám toán ta đâu. Chỉ tiếc ta quá tin tưởng ngươi! – Trần Chí Minh thở dài.

-     Bây giờ ngươi bị ép đến đường cùng rôi. Mau chịu trói, giao ấn bài của Devil ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

-     Haha Còn phải xem ông có bản lĩnh đó không?

Minh Diệp vừa dứt lời, một loạt người đã sẵn sàng tư thế chiến đấu. Điều này làm Trần Chí Trung giật mình. Ông đã dự tính bên đây còn bao nhiêu người nhưng không ngờ lại nhiều như vậy. Không đợi gì nữa, ông nhanh chóng tiến lên, bắt giữ Trần Chí Minh.

Minh Diệp thấy động, định tiến lên nhưng ba anh nhanh hơn, nhào vào cuộc chiến. Đây là cuộc chiến cuối cùng của họ, giải quyết ân oán bao nhiêu năm qua nên anh cũng không tiện tay. Mắt thấy Trần Trung Thành đang chống cự, anh lắc mình, xử lý anh ta.

Quần long hổ đấu, sôi nổi, kịch tính đến nghẹt thở. 

Hơn nửa giờ, ai nấy phì phò thở. Các lính hai bên đều nín thở nhìn xem người chiến thắng cuối cùng. Minh Diệp đạp trúng một cước, vì sức dai hơn nên Trần Trung Thành lảo đảo té ngã, ngay lập tức gọng súng lạnh buốt dí vào trán anh. 

Cũng miễn cưỡng đứng dậy, anh để cho Hỏa đến đỡ.

Cuộc chiến của Trần Chí Trung và Trần Chí Minh lại lâu hơn. Tuy họ tuổi cao nhưng kinh nghiệm và sự hiểu biết cao nên cả hai vẫn giữ được sự điềm tĩnh và sức lực. Bỗng nhiên, Trần Chí Minh ra một đòn, làm bên kia  ngã xuống.

Mắt liếc thấy con trai cũng bị chế ngự, hắn nhanh tay rút khẩu súng trong tay ra, muốn bắt Trần Chí Minh để làm con tin nhưng không ngờ ngay lúc đó, 1 tiếng súng xuyên qua cánh tay phải, làm rớt khẩu súng trong tay ông ta.

Thấy vậy, Trần Trung Thành hét lên:

-     Ba…ba ơi!

Ngay lúc đó, hắn giật mạnh, chạy đến bên cạnh ông ta. Tiếng súng lần này, xuyên đúng chân phải của Trần Trung Thành làm hắn ngã xuống:

-     A Thành!

Mọi việc sau đó được Minh Diệp tính toán trước, thu dọn hết thảy trước khi LÂm Bình Anh chỉ điểm cho cảnh sát. Với những chứng cứ xác thực, TRần Chí Trung tử hình và TRần Trung Thành bị phán chung thân.