Sau khi ra khỏi nhà hàng, Thanh Ngọc im lặng, lên xe về thẳng biệt thự. Cô chỉ nói Vú Ngô cô muốn lên nghỉ ngơi, rồi vào phòng đóng cửa.
Vú Ngô cũng không hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy cô có việc cần suy nghĩ, nên đi lo đồ ăn. Cho tới khi Minh Diệp về, vào phòng ôm cô, cô đã nằm đó hơn 1h đồng hồ.
-Em mới dậy à? – Minh Diệp thấy cô, cười nói.
-Vâng! Em ra ngoài về, mới nằm nghỉ! – cô chỉ gật đầu, nhìn anh chăm chú.
-Em đi ra ngoài làm gì?
-Em chỉ đi gặp bạn một chút! – nói xong cô nhìn anh.
-Sao vậy? Nhớ anh à?- anh lại cười, nhận ra cô nhìn anh với một ánh mắt tìm tòi.
-Vâng!
-Anh thấy em hơi lạ, có sao không?
-Em không sao? Chỉ là…- cô ngập ngừng.
Cô biết, khi hai người bắt đầu tìm hiểu nhau, họ đã từng hứa sẽ không giấu nhau bất cứ chuyện gì. Cô cũng tin là anh sẽ không giấu cô. Nhưng lời nói của Tiểu Bình, cô không thể không để ý.
Ai không hiểu cậu ấy nhưng cô tin cậu ấy không bao giờ nói dối cô, thậm chí từ nhỏ đến giờ chưa có một lần nào cả. Mâu thuẫn, cô chỉ không biết nên làm gì!
-Chỉ là sao? – anh nhướn mày hỏi, ôm cô vào lòng.
-Thật ra…- cô hít 1 hơi – Diệp! Em chỉ muốn hỏi trước giờ anh đã từng giấu em chuyện gì chưa?
Nghe cô hỏi, người anh cứng lại, bàn tay đang xoa nhẹ bụng cô cũng đột nhiên dừng lại, bơ vơ giữa không trung.
Lấy lại bình tĩnh, anh vuốt ve, nhẹ nhàng nói:
-Sao em lại hỏi vậy? Có chuyện gì sao?
-Anh trả lời đi!
-Thật ra, chúng ta đã hứa là luôn thành thật với nhau rồi đúng không? Vậy nên anh sẽ không giấu em bất cứ điều gì! Có thể là anh chưa nói được nhưng em phải tin là tốt cho em, em hiểu không?
-Ừm – cô gật đầu rồi ôm lấy anh.
Cô biết, anh đã nói vậy thì khả năng là Tiểu Bình nói rất chính xác.
Chỉ là nếu như cô không biết thì anh sẽ giấu cô đến bao giờ. Cô cũng biết anh sẽ không để cô và mọi người nguy hiểm nhưng cô lại lo cho anh.
Cô không chán ghét những người bàn tay đã từng kết thúc sinh mạng của người khác, cô cũng biết là đã dấn thân vào thế giới đó thì 1 là sống, 2 là chết. Nhưng biết rồi, cô sẽ lo lắng cho anh, cô sẽ không yên tâm khi người đàn ông của mình gặp nguy hiểm.
Cô chỉ mong anh yên bình, gia đình hai người hạnh phúc, cùng nhau chờ đón những đứa bé sắp ra đời. Ôm chặt anh, cô mang nhiều tâm sự.
Còn Minh Diệp, ôm người anh yêu trong lòng, anh cảm nhận được từng thay đổi qua hơi thở và hành động của cô. Rốt cuộc sau khi anh đi làm đã xảy ra chuyện gì, anh cần điều tra. Chỉ không để cô nghĩ ngợi, anh đưa tay, vuốt tóc cô:
-Cũng sắp tới giờ ăn rồi, anh đưa em xuống nhé?
-Dạ!
Bữa cơm cũng thỉnh thoảng nói chuyện, Minh Diệp cũng suy nghĩ không biết cô lo lắng chuyện gì. Đưa cô vào phòng, anh gọi Vú Ngô vào trong:
-Chiều nay Cô có biết ai gặp Thanh Ngọc không?- Minh Diệp hỏi.
-Tôi cũng không biết người đó là ai. Đó là một cậu thanh niên nghe nói là bạn thân của phu nhân!- Vú Ngô nói.
-Vậy họ nói những chuyện gì cô biết chứ?
-Cô Ngọc kêu tôi đi ra ngoài, tôi không biết cụ thể họ nói chuyện gì.
-Vậy thôi, cô đi ra ngoài đi!
Vú Ngô đóng cánh cửa thư phòng, Minh Diệp trầm ngâm suy nghĩ. Nếu là đàn ông thì chỉ có thể là Lâm Bình Anh kia.
Nhưng cụ thể họ đã nói những gì? Tại sao thái độ của Thanh Ngọc lại có vẻ gượng gạo như vậy? Không lẽ là chuyện kia? Nhưng anh tin chắc mọi thông tin của cả hai thân phận đều được phong tỏa chặt chẽ, sẽ không lộ ra sơ hở, nếu không thì anh đã không yên ổn được đến bây giờ.
Gạt mọi suy nghĩ, anh đứng lên đi về phòng.
Lâm Bình Anh thì đang ngồi trên chiếc sofa, kéo kéo cravat. Tâm trí anh đang đặt tại buổi chiều nay, lúc Dương Linh kia đề nghị hợp tác. Anh hiểu người đàn bà đó có ý muốn chia rẽ Thanh Ngọc và Trần Minh Diệp, nếu hợp tác thì Thanh Ngọc sẽ là của anh.
Nhưng sâu trong thâm tâm, anh lại không thể làm vậy, vì anh quá hiểu Thanh NGọc, anh không thể ép cô làm gì? Chuyện thân thế kia của Trần Minh Diệp cũng là một vấn đề khó, anh chưa thông báo cho sư phụ vì anh sợ ông sẽ tấn công Trần Minh Diệp làm Thanh Ngọc tổn thương.
Nhưng nếu không làm theo ý ông anh lại càng áy náy. Ông là ân nhân của gia đình anh, cũng chính là người dìu dắt anh những năm qua. Đứng giữa ngã ba đường, anh cảm thấy rất mệt mỏi.
Dương Linh thì hào hứng hơn hẳn. Đề nghị được Lâm Bình Anh kia, cô không thể không hi vọng rằng hắn sẽ đồng ý.
Cô hiểu người đàn ông nào cũng muốn độc chiếm người phụ nữ mình yêu, nhưng cô biết hắn còn lưỡng lự. Có thể một thời gian nữa, hắn sẽ suy nghĩ lại.
Định đi vào nhà, ở dưới cầu thang, vệ sĩ thân cận của Cao Vinh đứng chờ cô:
-Cô Dương! Cậu chủ cho mời!
-Được rồi! Dẫn đường đi! – cô gật đầu đáp ứng.
Ngồi trong chiếc xe, nhìn ra bên ngoài, tâm trạng cô có đầy vui vẻ. Những ngày qua tuy Cao Vinh đối xử tốt với cô rất nhiều, thậm chí còn thể hiện sự tôn trọng đối với cô, làm cô phần nào cảm động. Nhưng trong tim cô chỉ duy nhất chứa hình bóng của người đàn ông đó, cô cũng chỉ âm thầm xin lỗi Cao Vinh mà thôi.
Bước xuống xe, cô đi thẳng lên trên.
“Tách…tách..tách”. Tiếng máy chụp hình vang lên, người đàn ông áo đen nhanh tay, đã có hơn 10 tấm hình.
Hắn gật gật đầu, đi lại chỗ chiếc xe hơi gần đo, ngồi vào:
-Vũ đường chủ! Tôi đã có những bức hình cần thiết rồi.
-Được! Chờ thông tin từ bên trong!
Dương Linh đi thẳng lên trên, bước vào căn phòng quen thuộc. Cao Vinh thấy cô đến, đứng lên cười cười:
-Linh Linh! Em đến rồi?
-Ừ - cô gật đầu một cái.
-Tôi chờ em đã lâu! – giọng nói Cao Vinh có vẻ khiển trách nhưng có gì đó nhẹ nhàng.
-Xin lỗi, tôi có việc nên về hơi trẽ, anh tìm tôi có chuyện gì?
-Nhớ em….
Giọng nói của Cao vinh không còn lạnh nhạt mà chứa đầy nhu tình làm Dương Linh có chút tê dại. Cô phải thừa nhận khi Cao Vinh nhẹ nhàng như thế này, tâm của cô cũng dao động không ít.
Nếu không phải cô yêu Minh Diệp, một lòng một dạ hướng đến anh thì có phải là cô sẽ dành tình yêu đó cho Cao Vinh hay không? Đáp án rất có thể.
Nhìn vào mắt Cao Vinh, Dương Linh một phen áy náy:
-Xin lỗi, tôi nghe không quen!
-Không sao! Tôi tin sẽ nhanh thôi, em sẽ tiếp nhận tôi.
-………………………
Dương Linh lại im lặng. Hai người ngôi vậy, lặng im, thỉnh thoảng căn phòng lại có tiếng thở dài.
Dưới đường phía sau khách sạn, có một người mặc đồ phục vụ khách sạn, nhìn trước ngó sau rồi đi vào chiếc xe hơi:
-Sao rồi? – Vũ lên tiếng
-Thưa Đại Đường Chủ! Chính xác là khách sạn này, tầng cao nhất được Hắc Ưng bao trọn. Thậm chí là thang máy riêng cũng do người Hắc Ưng trông coi, tôi chưa thể thâm nhập được.
-Chính xác Hắc Ưng?
-Vâng! Theo tôi thấy 2 vệ sỹ thân cận của Phi Ưng cũng đi vào, rất có khả năng là Phi Ưng cũng có mặt.
-Còn gì nữa không?
-Tôi chỉ thấy lạ là trước đây mỗi tuần Hắc Ưng đều có mặt 3 ngày, sau đo có phụ nữ đi lên trên đó nhưng dạo này không hề có.
-Phụ nữ? – Vũ nhíu mày – lúc nãy cậu có thấy có người phụ nữ đi lên không?
-Dạ không? Dạo này họ đến vẫn như bình thường nhưng không hề dẫn phụ nữ lên trên đó ạ!
-Vậy sao? Được rồi, tiếp tục theo dõi, mọi thông tin cần phải sớm nhất thông báo cho tôi.
-DẠ! Tôi biết thưa Đại Đường Chủ.
-Đi đi! Chú ý an toàn!
Người đó đi rồi, Vũ nhíu mày phân tích. Dương Linh hay đến khách sạn King này ít nhất 2 lần một tuần. Thường có người dẫn cô ta đến, tại sao mật thám lại nói là không? Cơ bản điều này thật khó hiểu.
Nhưng Vũ đâu biết là, bình thường Dương Linh sẽ không đi cầu thang chuyên dụng mà đi thang bình thường, vậy nên mật thám kia không biết cũng phải thôi.