Trên đường chiếc xe BMW đen bóng vẫn từ từ chạy trên đường, người đàn ông
vẫn lạnh lùng nhìn đường phố. Tài xế và vệ sĩ ngồi trước cũng im lặng
không dám nói câu nào, trời đêm đã khuya, dù vậy vẫn thấy nhiều người
tấp nập trên đường.
Anh sinh ra trong gia đình dòng dõi quý
tộc, mẹ anh từ nhỏ do khó sinh mà mất, ba thì do cuộc khảo sát thị
trường bị người ta ám hại, sau khi cứu về chỉ là người thực vật nằm bệnh viện suốt 15 năm. Thân phận ông ở hắc đạo từng là người sáng lập ra
Devil, do phó bang chủ cũng chính là bác ruột tham lam muốn tranh giành
chức bang chủ mà hãm hại ông. Vì cơ ngơi của ba nên 16t anh đã bước chân vào hắc đạo, cùng những người trung thành bên cạnh ba “ huyết tẩy bang
phái”, giúp ba trả thù. Mặc dù vậy, anh cũng không giết bác mình mà dùng quyền lực làm cho ông phải ở trong tù cả đời.
Bây giờ anh
sống với chị gái Trần Minh Chi trong Biệt thự Queen mà ba xây cho mẹ.
Nơi đó vẫn còn đầy ắp kỉ niệm mà lúc ba còn tỉnh táo, anh và chị gái còn nhỏ được ba yêu thương như thế nào…
Mải thả hồn theo những kỉ niệm ngày bé, bỗng nhiên anh cảm thấy nhớ ba vô cùng, anh liền cất giọng:
- Tới bệnh viện!
Tài xế này là tài xế lâu năm của gia đình anh, cũng chính là người cùng ba xây dựng cơ ngơi được ba coi như người bạn tri kỷ, ông biết anh đang nói tới nơi nào liền cho xe đi thẳng tới bệnh viện.
Bệnh viện
nằm tọa lạc ở khu vực trung tâm thành phố, là bệnh viện của 1 người họ
hàng nhà anh. Phương tiện bệnh viện, dụng cụ, trang thiết bị đều được
tổng công ty anh anh hàng năm hỗ trợ không ít. Chính vì là bệnh viện tư
những trang thiết bị phát triển tối tân, đội ngũ bác sĩ được trả lương
cao nên hội tụ rất nhiều bác sĩ có kinh nghiệm, năng lực nên có rất
nhiều bệnh nhân đến đây chữa bệnh. Xe vừa dừng, anh đặt chân lên đường,
bước lên cầu thang bệnh viện, đi thẳng lên lầu.
Bệnh viện cũng
một hồi nào động vì trước đó có vụ tai nạn nghiêm trọng xảy ra, các bác
sĩ cố gắng tận tình khẩn trương hết sức cứu chữa người bệnh. Thang máy
ra vào tấp nập, vì thói quen không thích nơi quá ồn ào, cũng như mùi
thuốc khử trùng trên người bệnh nhân, anh đổi hướng sang thang máy
chuyên dụng của bác sĩ trong bệnh viện. Trước cổng thang máy có 1 anh
bảo vệ, vì quen mặt nên cũng cúi đầu chào rồi để anh lên trên.
Vệ sĩ bấm lên tầng 10- tầng VIP dành cho bệnh nhân hồi phục sức. Thang
máy từ từ đóng lại, bỗng nhiên có cánh tay thon dài chặn lại, thang máy
lại mở ra, có 2 người phụ nữ vội vội vàng vàng xin lỗi rồi bước vào
trong. Vệ sĩ trở nên căng thẳng, nhưng bỗng chốc lại giảm bớt vì anh
biết 1 trong 2 người là bác sĩ trưởng khoa cấp cứu bước vào. Có 1 người
cũng chào hỏi họ rồi đứng sát bên ngoài cửa thang máy. Vì biết cô bác
sĩ này nên Trần Minh Diệp cũng chớp mắt coi như chào hỏi cô rồi cũng im lặng.
- Đinh…- thang máy tới tầng 5, 2 người phụ nữ bước ra, thang máy vẫn tiếp tục đi lên.
- Võ trưởng khoa! Người vừa nãy là ai vậy? Tại sao chị lại cúi chào, hơn nữa mặc đồ như vậy sao lại vào trong thang máy chuyên dụng đi lên? – cô bác sĩ bên cạnh thắc mắc.
- Đó là người quen của Trần viện trường, ba cậu ấy nằm ở tàng 10.
- À! Có phải là đỉnh đỉnh đại boss của tập đoàn A không vậy? Nghe nói tầng
10 được bao trọn bởi tổng giám đốc công ty này nha! Hơn nữa còn thuê tất cả bác sĩ nước ngoài giỏi nhất về chữa trị cho người nằm ở tầng 10 nữa.
- Đúng là cậu ấy!
- Oa không ngờ nghe đồn anh ta rất đẹp trai, ngưỡng mộ đã lâu hôm nay mới được gặp- cô gái nhỏ bên cạnh phấn khích.
- Cô lo làm tốt việc của mình đi, hôm nay mệt rồi, về nghỉ sớm đi. Đừng có
mơ mộng hão huyền nữa – nói rồi Võ trưởng khoa bước vào phòng.
Cô gái nhỏ bước lên 1 đoạn, mở phòng trực ban khoa cấp cứu ra, mặt tươi
như hoa bước lại bàn trực gần cửa số, vỗ vai 1 cô gái nhỏ đang ngồi chăm chú xem bệnh án:
- Ê! Tiểu Ngọc! sao chăm chỉ vậy!
- Ngân à! – cô gái nhỏ tên Ngọc ngước lên, cười hiền hòa với cô gái tên Ngân
rồi lại nói tiếp – Hôm nay ca trực nhiều bệnh nhân quá, may mà điều động thêm người, đã giải quyết được tình trạng này, nếu không bây giờ chúng
ta vẫn còn ở trong phòng mổ. Nên tớ xem lại bệnh án 1 chút, ngày mai còn xuống xem sao!
- Trời! Giản Thanh Ngọc! Cậu làm ơn đừng có lúc
nào cũng bệnh nhân có được hay không? Tớ mệt muốn chết, có chuyện muốn
khoe với cậu nè! – Thanh Ngân hí hửng đầy gian trá!
- Tớ nói cậu nha Thanh Ngân! Làm bác sĩ phải lo cho bệnh nhân, nếu không thì làm sao có trách nhiệm với công việc được.
- Tớ không phải không cho cậu lo cho bệnh nhân, mà đừng chuyên chú quá!
Không phải tháng trước vì làm việc quá sức mà cậu đã ngất xỉu khi về
phòng sao? Hại tớ lo muốn chết! Nếu không phải cậu nói không sao, chắc
tớ gọi cho mẹ cậu rồi!
- ừ tớ ham công tiếc việc! Vậy Thanh Ngân đại tiểu thư có gì muốn kể đây? – Thanh Ngọc gác bệnh án 1 bên, lại
chăm chú nghe Thanh Ngân nói.
- A đúng rồi! suýt nữa thì quên! Cậu biết hồi nãy tớ và Võ trưởng khoa gặp ai không? – Thanh Ngân bí hiểm cười.
- Ai nào? Ai làm tiểu thư nhà ta long lanh ánh mắt thế kia?
- Này Tiểu Ngọc! Tớ không đùa đâu nha! Thật sự là 1 anh chàng rất đẹp trai,
phong thái đĩnh đạc. Tớ rớt mất trái tim vì hắn rồi! – Thanh Ngân khoa
trương múa may, làm Thanh Ngọc cười vỡ bụng.
- Nhưng rốt cuộc là công tử nhà nào lọt vào mắt xanh của đại tiểu thư nhà tôi vậy?
- Chính là đỉnh đỉnh đại boss tầng 10 đó!
- À thì ra là hắn! – Thanh Ngọc vỡ lẽ.
- Cái gì gọi là thì ra…a Tiểu Ngọc cậu gặp hắn rồi! Nói mau sao gặp? gặp lúc
nào? Không nói tớ cù cho cậu chết, nói mau! – Thanh Ngân đe dọa
- A tớ xin lỗi! tớ thua cậu! tớ nói…tớ nói cậu đừng cù tớ..- Thanh Ngọc khóc không ra nước mắt.
- Vậy nói đi, tớ sẽ khoan hồng – Thanh Ngân dừng tay, chăm chú nghe
- Lúc trước, tớ có lên tầng 10 theo sự chỉ đạo của Trần viện trưởng lên thăm
khám cho người nằm trên đó nên gặp hắn. Lúc đó Võ trưởng khoa đi nghiệp
vụ, tớ được Võ trưởng khoa ủy quyền lên.
- Aaaaa cậu thật may mắn nha Tiểu Ngọc! Mặc dù bằng tuổi tớ nhưng cậu đã về bệnh viện này dược
gần 4 năm rồi, lại còn làm phó trưởng khoa nữa. Thật kính nể cậu!
- Thôi dùng cái giọng nịnh hót đó đi. Cậu nghiêm túc nếu không Võ trưởng khoa
lại trách đấy. – Thanh Ngọc giả nghiêm mặt nhắc nhở.
- Dạ! Giản phó! – Thanh Ngân lè lưỡi, đi về chỗ làm việc.
Thanh Ngọc cười rồi lại cúi xuống nghiên cứu tiếp bệnh án! Nghe Thanh
Ngân nhắc tới người đàn ông kia, cô cũng có chút ấn tượng!
Hôm đó bệnh nhân ở tầng 10 có chút nguy hiểm, hơi thở bỗng nhiên yếu, nhịp
tim, huyết áp bị tăng lên, giống như là người bình thường gặp chuyện
nguy hiểm hoặc lo sợ nên khiến hô hấp không thông, rơi vào tình trạng
tim và huyết áp trở nên nhanh hơn bình thường. Võ trưởng khoa đi huấn
luyện nghiệp vụ chưa về nên là 1 phó khoa, cô cùng 2 bác sĩ nữa trong
khoa cấp cứu cấp tốc đi lên. KHông ngờ lúc bước vào thang máy chuyên
dụng cô gặp 1 người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai, hơi thở lạnh lùng
nhưng có phần cô độc, nó làm cô cảm thấy muồn tìm tòi thêm trong ánh mắt ấy có những suy nghĩ gì. Chỉ là lương tâm bác sĩ không cho phép cô nghĩ nhiều như vậy, thang máy vừa tới tầng 10, cô cùng 2 bác sĩ kia vội vàng đi vào, cấp cứu cho bệnh nhận.
Trải qua hơn nửa tiếng dùng
các thao tác và dụng cụ có sẵn trong phòng, các bác sĩ cũng thấy tim và
huyết áp bình thường trở lại, nhịp thở cũng đều hơn, họ thở ra 1 tiếng
rồi bước ra. Vừa mở cửa, cô thấy hắn đứng trầm ngâm ở hành lang, có 1
người phụ nữ trẻ dựa vào vai hắn khóc, cô cứ nghĩ đó là vợ, sau đó nghe
hắn nói chuyện mới biết đó là chị gái hắn, cảm giác trong cô lại thay
đổi khiến cô không thể hiểu nổi mà trầm tư. Sau khi trao đổi về tình
trạng của bệnh nhân, cô mới thấy trong mắt hắn sự lo lắng hoàn toàn biến mất. Thời gian sau đó họ cũng chưa từng gặp lại, cô cũng không có thời
gian mà nghĩ về hắn.
Rồi cô không ngẩn ngơ nữa, chăm chú nghiên cứu tình trạng của bệnh nhân trong bệnh án mà đâu biết rằng, sau cánh
cửa kia, có một người đàn ông vẫn chăm chú nhìn cô, theo dõi từng hành
động,cử chỉ và vui vẻ theo nụ cười của cô.
Màn đêm ở thành phố
dần mờ ảo theo màn sương, người đàn ông cũng quay về thế giới của mình
trước khi có người kịp nhìn thấy anh.