Trời cũng
ngả về đêm, ánh mặt trời bị thay thế bởi bóng đêm đen tối. Đèn đường bật sáng, những con người ban ngày tất bật mưu sinh, nay cũng trở về bên
mâm cơm gia đình, xả bao nhiêu mệt nhọc sau một ngày làm việc vất vả.
Ở cổng bệnh viện nọ có 1 chiếc xe BMW đang đứng. Không biết chủ nhân
chiếc xe là ai và đứng đó làm gì, chỉ biết rằng chiếc xe dừng lại ở đó
cũng khá lâu.
Từ bệnh viện có vài top người có cả nam cả nữ đi
ra nói chuyện rất vui vẻ. Họ trêu ghẹo, chọc phá nhau rất vui. Sau cả
ngày làm việc mệt mỏi, giờ phút này họ thật sự gác lại tất cả. Đến cửa
bệnh viện, họ chào nhau rồi mỗi người tản ra 1 hướng để về nhà.
Còn thưa thớt người đi ra, thì cửa xe BMW bật mở. Một người đàn ông bước ra, nhìn thẳng vào cổng bệnh viện, ánh mắt anh tìm tòi rồi từ từ như
phát hiện gì đó, sự vui vẻ hiện rõ.
Có 1 nhóm 3 người bước ra
trong số đó có 1 người con gái rất xinh đẹp, cô nói chuyện, nở 1 nụ cười với họ, một nụ cười đốn ngã biết bao trái tim. Anh bước lại gần, say
đắm nhìn cô, cho tới khi cô bước lại gần, cười hỏi:
- Sao anh lại đứng ở đây!
- ……….- anh vẫn im lặng, không biết nói gì!
- Tiểu Ngọc cô hỏi lạ vậy, người đó dĩ nhiên là đang đợi cô - ! đồng nghiệp áo xanh bên cạnh cười đùa – haha phải không anh gì ơi!
- Hừm…- anh hắng giọng ngại ngùng nhưng cũng gật đầu.
- Cậu đừng có đùa, người ta sợ chạy mất! - Thanh Ngọc liếc cô đồng nghiệp.
- Cậu nhớ đấy, giữ bí mật với bọn tớ, mai đi làm thì liệu hồn - cô đồng nghiệp áo xanh liếc lại.
- Hừm...hừm - Minh Diệp hắng giọng cái nữa.
- Haha không phải ngại! Vậy chúng tôi về trước! Hai người hẹn hò vui vẻ haha
đi thôi Thanh – cô áo xanh nói 1 tràng rồi lôi kéo người bên cạnh đi
mất.
- Anh đừng để bụng, họ hay đùa vậy lắm! – Thanh Ngọc giải thích.
- Không có gì! Thật sự là tôi đang đợi cô – anh lắc đầu nói.
- Đợi tôi? – Cô ngạc nhiên.
- Ừm thật ra….thật ra….tôi tới thăm ba tôi, sẵn biết cô tan ca, làm tài xế
cho cô! – anh tìm 1 lí do thật chính đáng, “ con xin lỗi ba”; anh nghĩ
vậy – Vậy cô có cho tôi có vinh hạnh này không?
- A..thôi không
cần làm phiền anh! Tôi còn phải đi mua ít đồ, anh không tiện đâu, cảm ơn ý tốt của anh! – Thanh Ngọc giật mình.
- Tôi đưa cô đi, không phải nói chúng ta là bạn sao? – Minh Diệp nhắc nhở Thanh Ngọc.
Thật sự lúc này anh muốn hung hăng đánh vào miệng mình. Cái gì mà bạn
chứ! Có trời mới biết anh ghét làm bạn với cô như thế nào? Làm bạn thì
phải chúc cô hạnh phúc, phải nhìn cô hạnh phúc bên người đàn ông khác.
Chỉ nghĩ đến đó thôi anh đã thấy chua chát rồi. Thế nhưng cô gái này
rất rụt rè, anh sợ nói thẳng quá cô sẽ giật mình. Nhưng mà cứ như thế
này có ngày anh sẽ phát điên lên mất! Kìm nén mọi cảm xúc, anh nuốt hết
những suy nghĩ kia vào trong lại nói với cô:
- Cũng không còn sớm, tôi không yên tâm để cô đi một mình. Với lại tôi cũng rảnh, cô đừng nghĩ gì nhiều!
- A tôi đi siêu thị! Tôi nghĩ công việc của anh cũng không ít sợ làm phiền
anh! Tôi có thể đi xe bus hoặc gọi taxi cũng được.
- Tôi đang rảnh, sẽ không phiền, cô cứ lên xe đi!
- Vậy, tôi không từ chối nữa!
Thanh Ngọc gật đầu, bước lên xe. Chiếc xe lao nhanh trên con đường sáng rực ánh đèn.
Một chiếc xe BMW dừng lại trước cổng 1 siêu thị nhỏ gần chung cư Thanh
Ngọc ở, vì là siêu thị nhỏ, không có hầm gửi xe nên phải gửi trước cổng
siêu thị. Một chiếc xe đắt tiền như vậy dừng lại, mọi người đều nhìn
theo.
Hai người 1 nam 1 nữ bước xuống xe ai cũng trầm trồ. Người đàn ông cao to đẹp trai, người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp bước vào, nhìn
họ thật xứng đôi khiến người ta phải ghen tỵ.
Thấy mọi người
nhìn, vì quá quen được hâm mộ nên Minh Diệp cũng mặc kệ bước vào, còn
Thanh Ngọc chưa quen nên ngại ngùng, mặt đỏ lên trông thấy. Cô đi nhanh
lại lấy 1 chiếc xe đẩy. Vừa chạm vào, Minh Diệp đã bước nhanh lại, lấy
chiếc xe rồi nói:
- Cô là phụ nữ, tôi sẽ giúp cô. Cô muốn mua gì thì cứ mua đi!
- ………………
Không kịp để cô nói gì anh liền đi trước. Lần đầu tiên ga lăng với cô
thật sự làm anh thấy nao nao trong lòng. Anh không ngờ mình có cơ hội
tìm hiểu cô, giúp đỡ cô trực tiếp như vậy, không như những năm trước âm
thầm trợ giúp từ sau.
Nhưng mà bước qua cánh cửa tự động, anh
nhận ra 1 điều làm anh hết sức bất ngờ. Hơn 31 năm trời anh chưa bao giờ bước vào nơi hỗn tạp như thế này.
Nói là 1 cái siêu thị nhưng
chẳng bằng 1 góc siêu thị mà anh từng đến với chị gái. Rau cỏ, thịt cá
thì ít, lại không cách xa với những nơi để đồ dùng sinh hoạt, đã vậy
người ra kẻ vào đông đúc chen lấn, phải nói có điều hòa cũng không xử lý được không khí ở đây. Từ sau nhìn thấy anh dừng lại, Thanh Ngọc cũng
bước kịp anh rồi nói:
- Tôi chỉ mua vài thứ, anh cứ đứng ở ngoài chờ tôi được rồi!
- Không sao! Tôi sẽ đi với cô!
- Nhưng mà……
- Không nhưng nhị gì cả - anh bá đạo cắt ngang lời cô – Chúng ta đi, cô muốn mua gì thì lấy đi, tôi đi theo!
Vậy là người đi trước người đi sau vào trong siêu thị. Chỉ là người ta thấy 1 cảnh hết sức tức cười.
Ở quầy rau củ người phụ nữ loay hoay tìm bao ni lông, người đàn ông
trầm ngâm nhìn. Đến quầy thịt cá thì người phụ nữ định xắn tay lấy đồ
thì người đàn ông lôi kéo ra rồi nói gì đó. Chỉ 1 lúc thấy trong xe cũng chẳng có bao nhiêu thứ đồ. Nhưng có chuyện gì nhỉ? Sao người phụ nữ lại đỏ mặt như thế kia? Đây là khu đồ dùng sinh hoạt mà! Còn người đàn ông
nữa, sao mặt lại trân trối như thế nhỉ?
Chưa kịp hiểu được điều
gì xảy ra, người phụ nữ đã đi nhanh ra tính tiền rồi cùng người đàn ông
bước ra bên ngoài. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?
Chiếc
xe ấy lại lao đi, tới khu chung cư, Thanh Ngọc bước nhanh ra ngoài, cầm
lấy túi đồmới mua, cúi đầu chào Minh Diệp rồi bước nhanh vào trong. Có
trời mới biết bây giờ cô không dám đối mạt với anh thêm một giây phút
nào nữa.
- …………….
Định gọi Thanh Ngọc nhưng cô đi nhanh quá, Minh Diệp đành thôi. Anh cũng đang túng quẫn gần chết, anh lẩm bẩm:
- Sao lại lỗ mãng như vậy, chắc là gây ấn tượng xấu với cô rồi! Mày đúng là đồ điên!
Nhìn theo bóng cô bước vào cổng, anh cũng thở dài, đề ga xe rồi chạy đi!