Niệm Giới - Khai Môn

Chương 5: Tiếp xúc






Trước khi Vũ tiến vào khu chung cư cạnh trường Đại Học Công Đoàn, hắn đã biết trước xung quanh có kẻ theo dõi. Hắn chỉ không ngờ là đối phương lại công khai đến mức ngang ngược như vậy. Hai gã đặc vụ người Việt Nam mặt mũi từng trải tức khắc ốp luôn hai bên, bám theo gã như hình với bóng. Trong quán cà phê bên đường thấp thoáng thấy mấy người nước ngoài vươn cổ dõi theo bóng hắn.



Vũ cười khổ. Hắn bước lên cầu thang chung cư, nhà chị gái hắn ở trên tầng 4, hai gã mật vụ cũng chẳng khách sáo bám song song ngay cạnh.



Dường như họ sợ gã thình lình biến mất vậy.



Bước mấy bước, Vũ dừng chân, ngoắc hai gã mật vụ. Hai gã mật vụ tiến lại gần nhưng vẫn im lặng không có động thái gì.



Vũ gằn giọng : "- Đừng phá đám tôi, lát tôi sẽ quay ra "



Hai gã mật vụ nhìn nhau, một gã nói nhỏ vào chiếc micro giấu kĩ trong cổ áo đoạn gật đầu. Hai gã dừng bước trên cầu thang, lạnh lùng nhìn Vũ đẩy cửa bước vào nhà.



Vũ chào mẹ và chị, đem hộp quà tặng cho hai đứa cháu, hôn hít nựng nịu một hồi rồi ngồi vào bàn ăn.



Bữa cơm vừa xong, chợt có tiếng gõ cửa. Mẹ Vũ tất tả ra mở cửa. Người tới là hai phụ nữ nước ngoài, một trong hai người là Lý - nữ trợ lí người châu Á nói tiếng Việt còn hơi bập bẹ và Vũ đã gặp qua. Mẹ Vũ lúng túng mời hai người vào nhà.



Vũ vẫn im lìm, ánh mắt tối sầm ngồi nhìn người phụ nữ mới tới.




Người phụ nữ mới tới khoảng hơn 30 tuổi,khá xinh đẹp, một vẻ đẹp mảnh mai kiểu Pháp, làn tóc vàng óng cùng với đôi mắt màu xanh dương gây cho người đối diện một cảm giác thân cận ngay từ phút ban đầu. Cô tự giới thiệu mình là Casta, đại diện một nhà sản xuất phim của Mĩ. Anh rể và chị gái của Vũ đều là những người làm việc với người nước



ngoài lâu năm nên cuộc nói chuyện khá dễ dàng và cởi mở. Casta nhanh chóng nói rõ mục đích của cuộc gặp gỡ là muốn thuyết phục Vũ và gia đình đồng ý để đưa Vũ sang Mĩ một thời gian nhằm hỗ trợ đoàn làm phim của cô thực hiện một bộ phim khoa học viễn tưởng dựa theo cốt truyện là một tiểu thuyết Vũ đã viết trên mạng.



Cả nhà Vũ vô cùng sửng sốt khi nghe Casta đưa ra lời đề nghị, Vũ chỉ ậm ừ xác nhận.



Vũ đứng dậy, xin phép mẹ và chị kéo Casta ra ngoài nói chuyện riêng. Vừa bước lên sân thượng chung cư, hắn nhíu mày nhìn nhân viên đặc vụ Gregoire lạnh lùng đứng bên cạnh như bảo vệ Casta. Bất thần Vũ vung tay, lưỡi dao găm nhoáng lên chém vào yết hầu gã đặc vụ người Mĩ.



Gregoire quá bất ngờ trước sự manh động của Vũ, gã chỉ kịp nghiêng người né lưỡi dao đồng thời đưa tay trái lên bảo vệ vùng cổ. Vũ không ngừng tay, eo vặn mạnh một cái, cổ tay chuyển từ đâm sang bổ mạnh xuống ngực Gregoire, lưỡi dao rạch một đường dài qua cổ tay rồi đâm thẳng vào be sườn Gregoire.



Cũng may Gregoire có trang bị áo chống đạn loại nhẹ bên trong áo vest nên lưỡi dao không gây nên nguy hiểm gì. Gregoire vung tay mặt chặt vào tay cầm dao của Vũ đồng thời co chân đá thốc vào bụng dưới hắn



buộc Vũ phải buông dao nhảy lùi trở lại. Gã cũng bật lùi hai bước chắn trước mặt Casta, quờ tay lấy luôn lưỡi dao mắc vào áo vest chĩa về phía Vũ. Vũ nhíu mày, xoay người định chạy. Từ dưới cầu thang lập tức xuất hiện hai đặc vụ người Việt Nam xông lên yểm trợ.



Vũ lại xoay người, trong tay hắn xuất hiện một khẩu súng lục sáng loáng. Khẩu Desert Eagle không do dự phát ra một tiếng nổ đinh tai.



Gregoire phản ứng cực nhanh, gã vừa thấy Vũ móc súng ra đã vội chồm về phía sau che chắn cho Casta. Viên đạn găm thẳng vào lưng Gregoire ở cự li gần như một nhát trùy đánh văng gã xuống đất. Áo chống đạn loại nhẹ không đủ để cản được uy lực của khẩu Desert Eagle, xương bả vai của Gregoire gần như vỡ tan.



Hai đặc vụ người Việt Nam nghe tiếng súng nổ vội chúi người xuống lan can bê tông. Khi họ rút vũ khí ngẩng đầu lên thì đã thấy Vũ lạnh lùng hướng họng súng về phía mình. Tay trái hắn nắm chặt cổ tay Casta, chân phải đạp lên bả vai đẫm máu của Gregoire.



Hai nhân viên vội quát "- Bỏ súng xuông, giơ tay lên, không được manh động "



Mặc kệ hai họng súng chĩa về phía mình, Vũ vẫn hướng nòng súng vào đầu Gregoire đang nằm trên mặt đất. Hắn đang định siết cò thì Casta kêu thét lên



- Không!



Vũ nghiên răng nhìn thẳng vào mắt Casta gằn từng chữ :



- Lần sau đừng có tới gần gia đình tôi, nếu không...



Hắn bỏ ngang câu nói, cũng không cần biết Casta có hiểu tiếng Việt hay không, vứt khẩu Desert Eagle xuống bên cạnh Gregoire rồi mặc Casta còn đang hoảng sợ, lừng lững bước qua hai họng súng của hai đặc vụ, theo cầu thang bước xuống nhà.



Casta thở dốc, cô không ngừng yêu cầu hai đặc vụ đừng nổ súng, vừa tự trấn an " Ổn rồi, ổn rồi " rồi chỉnh trang quần áo, rảo bước theo Vũ xuống nhà.



Vũ bước xuống tầng, thấy mọi người đang nhốn nháo vì tiếng nổ lạ, hắn thản nhiên đáp:




"- Ôi dào, có đứa đốt pháo ấy mà "



Mọi người đều gật đầu đồng ý rồi ai về nhà nấy. Ở Việt Nam người ta không có khái niệm coi tiếng nổ là bom đạn. Mặc dù pháo nổ bị cấm từ 20 năm nay nhưng thi thoảng bọn thanh niên vẫn lén mua về đốt. Hơn nữa tiếng súng bị gió trên sân thượng thổi bạt đi nhiều nên những người dân chỉ biết tiếng súng qua phim ảnh chẳng thể phân biệt được nó khác tiếng pháo ở điểm nào.



Mẹ Vũ là một người phụ nữ khá thông minh và nhạy cảm. Bà kiên quyết không đồng ý cho Vũ đi Mĩ cùng Casta. Bà không tin vào những sự bất ngờ kiểu tiểu thuyết, hơn nữa bây giờ là cuối năm sắp Tết rồi. Huống hồ bà nghe nói bên Mĩ thường xảy ra bạo động và khủng bố do đang thời kì chiến tranh thế giới. Với bà, không đâu an toàn bằng ở nhà. Mặc dù Casta nói chuyện khá thuyết phục và có một mị lực khiến người khác tin tưởng, nhưng linh cảm của người mẹ không dễ bị đánh lừa.



Vũ nắm tay mẹ, nhìn thẳng vào mắt bà nói:



- Con năm nay đã hơn 30 tuổi rồi mẹ à. Mẹ phải tin con chứ. Cơ hội của con đây rồi. Con đi một tháng thôi mà.



Mẹ Vũ nhìn sâu vào mắt con trai, bà thường nói "- Hiểu con không ai bằng mẹ. Con là do mẹ sinh ra, con như thế nào, làm cái gì mẹ cũng biết hết. " Với bà Vũ chỉ là đứa con nhỏ chưa đủ trưởng thành. Nhưng bà cũng biết đứa con này có những bí mật mà bà không thể biết được.



Vũ xưa nay không bao giờ nói với gia đình về những khó khăn hay nhu cầu của mình. Hắn rất ít khi yêu cầu điều gì, nhưng một khi đã muốn thì rất ương bướng, cấm cũng cứ làm.



Bà thở dài một hơi, chấp nhận cảm giác đứa con nhỏ rời khỏi vòng tay của mình. Đứa cháu lớn của Vũ cũng chạy đến ôm chân cậu. Đứa bé này tên Tùng, là đứa cháu đầu của Vũ. Thông minh mà tình cảm lại rất hợp tính cậu, Vũ



yêu nó như con.



Vũ liếc về phía Casta. Casta lưỡng lự một giây rồi gọi Lý, cả hai chào gia đình Vũ rồi ra ngoài cửa chờ.



Vũ xoa đầu đứa cháu, thơm nựng nó mấy cái rồi cười



"- Cậu đi kiếm vợ đây, Tùng ngoan phải nhớ lời cậu nhé "



Thằng bé nghiêng nghiêng đầu ghi nhớ rồi gật đầu dứt khoát



"- Dạ "



...



Khi Vũ ra khỏi khu chung cư, Casta và Lý đã chờ sẵn trong chiếc BMW 7 chỗ. Gregoire không rõ đã được chuyển đi đâu, chỉ có 2 đặc vụ người Việt Nam đứng bên đường nhìn hắn với ánh mắt nghi ngại.



Khi chiếc xe lăn bánh, Vũ chợt quay sang Casta hỏi:



"- Cô có con chưa? "




Casta nghe Lý dịch lại, cô suy nghĩ một lát rồi đáp:



"- Rồi, nó đã 14 tuổi "



Vũ có vẻ bất ngờ, quay sang nhìn lại Casta. Tuy cô rất chững chạc và chuyên nghiệp nhưng lại có vóc người khá mảnh mai, Làn da sáng và đàn hồi, bên khóe mắt chưa hề có vết nhăn. Trông cô còn rất trẻ.



Hắn trực tiếp hỏi Casta bằng tiếng Anh:



- Cô bao nhiêu tuổi rồi?



Casta dường như muốn tạo quan hệ tốt với Vũ, mặc dù hắn đáng ra phải là đối tượng bị cô thẩm vấn chứ cô không phải trả lời những câu hỏi của hắn. Hơn nữa Vũ lại hỏi một câu rất không đúng phép lịch sự. Cô



nhã nhặn đáp :



- Ba mươi hai.



"-Wa, Tảo hôn à. Đúng là người Mĩ dậy thì sớm thật "



Lý cố gắng dịch lại cho Casta nghĩa của từ Tảo hôn.



Casta chợt trầm xuống, cô không đáp lời Vũ. Khi cô thu lại ánh mắt thất thần thì Vũ cũng đã khoanh tay ngả người ra ghế.



Hắn nói nhỏ trước khi nhắm mắt dưỡng thần:



- Cô nên nhớ lời tôi.



Casta biết hắn nhắc lại câu nói khi ở trên sân thượng " Lần sau đừng có tới gần gia đình tôi... " Nhưng giọng của hắn không có sát khí giống như khi nãy mà chỉ nhẹ nhàng như một lời tâm sự.



Casta ừ nhẹ. Tiếng " ừm " của cô chỉ ghìm trong cổ họng, nhỏ tới mức chỉ mình cô nghe thấy...