Jessica khó nhọc thò đầu khỏi chăn. Dù được huấn luyện đặc biệt và cũng là một người rất có nguyên tắc nhưng cô không khỏi cảm thấy bực tức khi nghe tiếng âm báo nho nhỏ từ chiếc đồng hồ. Cô đã thức suốt 27 giờ và làm việc liên tục cho tới 15 phút trước.
Với tay qua đống hồ sơ chất cao như núi ngay trên đầu giường, cô mò mẫm vớ lấy chiếc hộp hình chữ nhật nho nhỏ có thắt nơ hình con bướm.
Âm báo phát ra từ đây. Vẫn nhắm tịt hai mắt, Jessica cố gắng mở cái hộp ra. Bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Rado đang phát ra tiếng bíp bíp.
Đang lần mò tìm nút bấm tắt âm báo, Jessica giật thót mình đánh rơi chiếc đồng hồ khi nghe tiếng người vang lên the thé.
Trong lúc cô còn đang cố mở mắt nhìn khắp căn phòng tối om xem tiếng
nói kia phát ra từ đâu thì chiếc đồng hồ lại phát ra tiếng the thé " Nghe máy đi kưng, Josh của em đây".
Jessica thở hắt ra một hơi dài.Cũng chẳng cần biết vì sao một chiếc đồng hồ lại có chức năng của điện thoại di động. Nàng nhặt chiếc đồng hồ đưa lên miệng gắt gỏng:
- Gì vậy Joshua ?
- Sao vậy Jess ? Tôi đã bảo em bao nhiêu lần là khi chỉ có 2 ta, cứ gọi tôi là Josh cho thân mật mà.
Chiếc Rado bằng bạch kim được chế tác tinh xảo với mặt đá saphia màu xanh nước biển vang lên tiếng của gã được gọi là Joshua.
- Anh gọi tôi dậy giữa đêm và chọc tức tôi vì cho rằng tôi ko thể tống cổ anh ra khỏi văn phòng phải không? - Jessica thực sự phát cáu - Thôi nào Jess, Tôi gọi cho em vì bây giờ là 10h26 phút, em chỉ còn 34 phút nữa để lên trực thăng thôi đấy.
- Cái gì? Sao lại có trực thăng ở đây?
- Ôi Jess bé bỏng của tôi, cái linh....linh gì ấy nhỉ. À, linh cảm của em biến đi đâu mất rồi thế. Đoán thử đi nào.
- Nếu anh còn lảm nhảm thêm 1 lời nào nữa, tôi sẽ quăng cái đồng hồ này vào toilet và công việc của anh từ giờ đến cuối đời là đi tìm nó đấy Josh ạ
Bỏ ngoài tai lời đe dọa của Jessica, gã Josh lại cực kì thoải mái "- Đấy, cứ gọi bằng tên ấy có phải dễ nghe hơn không " rồi gã làm giọng thần bí " - Chuẩn bị đi cưng, để anh nói với cưng 3 từ và chúng ta sẽ gặp nhau sau 3 tiếng nữa " Jessica tức muốn nổ phổi, nàng vừa định phát tác thì Josh đã chậm rãi nói ra 3 từ...
Jessica mặc xong chiếc áo măng tô bằng dạ, vừa quấn chiếc khăn len mỏng màu xanh nhạt quanh cổ áo nàng vừa liếc mắt nhìn lại chồng tài liệu chất cao như núi ngay đầu giường "- Đã đến lúc để giải quyết tất cả mọi chuyện rồi " Jessica thầm nhủ rồi bước ra khỏi nhà. Ngoài trời gió rất nhẹ, những bông tuyết bay phất phơ trong gió đẹp đến nao lòng nhưng Jessica không có tâm trạng để thưởng thức vẻ đẹp ấy. Có lẽ cả Vịnh Miami bây giờ chẳng có người nào còn đủ cảm hứng để ngắm tuyết rơi nữa.Jessica nâng cánh tay lên xem giờ, chiếc đồng hồ lần đầu tiên được sử dụng cẩn thận thông báo " 10h53 phút ngày 24 tháng 7 năm 2025 ".
Trong đầu nàng ong ong lời của Josh " Hắn về rồi "
---
Chiếc trực thăng vừa hạ cánh, Jessica vội khom người nhảy khỏi khoang.
Trên đầu hai cánh vòm lớn lập tức khép lại đồng thời cánh cửa từ bức tường bên trái mở ra, một luồng không khí ấm áp tràn ra cùng với tiếng cười tươi của Josh "- Chào cưng, lần sau đi trực thăng cưng nhớ buộc tóc lại nhé. Tôi không muốn thấy làn tóc vàng óng như mật ong của em bị bết lại vì cái thứ tuyết mùa hè này đâu, dù nó vẫn rất tuyệt "
Jessica vừa theo Josh tiến vào căn cứ vừa hỏi dồn
" Anh ta trở về từ lúc nào? Ở đâu ? "
"- Ba ngày trước hắn xuất hiện ở sa mạc Giza, theo cách di chuyển thì có lẽ hắn đang tìm cách trở lại Việt Nam "
Trả lời Jessica là một giọng nữ đầy quyết đoán.
Bức tường lớn chính diện trong căn sảnh vụt trở thành một màn hình lớn. Hình ảnh nhòe nhoẹt như thể bị lệch tiêu cự,chỉ thấy một mảng màu vàng với một chấm đen rồi hình ảnh dần rõ ràng, Tuy là hình ảnh theo dõi từ vệ tinh quá xa nhưng có thể dễ dàng nhận ra một người đàn ông với bộ quần áo rách rưới đang phủi đám cát bụi bám trên quần áo. Gã đứng giữa một bình nguyên cát lớn, có lẽ là sa mạc
Đang xoay xoay người như thể đang tìm kiếm phương hướng. Thân hình lùn tịt mà to bè của gã chợt khựng lại. Có vẻ như gã đàn ông suy nghĩ gì đó hồi lâu. Chợt hắn ngẩng mặt lên trời. Ánh mắt của gã gần như trùng khớp ngay với trung tâm màn hình. Dường như gã đàn ông trên hình bỗng quay lại và nhìn thẳng vào những người đang theo dõi khiến Jessica có cảm giác như kẻ rình trộm bị người ta phát hiện.
Màn hình chợt nhiễu loạn rồi nhảy lên như thể chiếc camera bị một đứa trẻ con cầm mà lắc. Hai phút sau hình ảnh lại trở nên rõ ràng. Vẫn là bình nguyên cát rộng lớn vàng ươm nhưng gã đàn ông đã không còn ở đó. Camera liên tục thay đổi độ cao và tầm nhìn, bình nguyên cát đã hiện hình là một sa mạc trải rộng, từ phía xa đã nhìn thấy các bãi đá khổng lồ gần những kim tự tháp.Màn hình hiện hình đầy đủ Sa mạc Giza của Ai Cập rồi phụt tắt.
- Hắn phát hiện và tác động được cả tới vệ tinh. Hơn nữa còn có thể trốn vô tăm vô tích ngay sau 2 phút.
Giọng nữ vẫn đều đều.
Đôi mắt màu xanh da trời của Jessica thoáng lên một tia lo âu "- Anh ta đã trở lại 3 ngày mà tôi không hề có một cảm ứng gì cả "
" Năng lực của hắn càng lúc càng mạnh. Ta hi vọng chúng ta có thể tìm được hắn trước khi quá trễ " Giọng nữ lại vang lên. Đèn trong sảnh đã bật sáng. Một đôi mắt đang chăm chú nhìn vào Jessica như thể muốn thông qua mỗi cử động nhỏ trên gương mặt của Jessica mà tìm ra được gã đàn ông nọ. Jessica hơi nhăn mặt.
Chủ nhân của đôi mắt đứng dậy tiến về phía Jessica. Đó không ngờ lại là một Jessica khác. Cũng đôi mắt màu thiên thanh, cũng dáng người mảnh khảnh thon thả với đôi bàn tay thuôn dài quý phái nhưng già dặn và quyết đoán hơn.
Jessica nhìn người mẹ mà từ lúc lọt lòng đến nay nàng mới được gặp vài lần. Người phụ nữ đưa tay vuốt nhẹ mấy lọn tóc rối trên trán Jessica, đôi vai mảnh dẻ mà mạnh mẽ khẽ rung lên. Rồi bà rụt tay lại. Hít một hơi dài rồi ra lệnh:
- Joshua, chuẩn bị giấy tờ và máy bay.
- Đã xong lâu rồi, mẹ vợ.
" Hãy gọi tôi là bà Casta, và anh sẽ ở lại nếu còn tiếp tục nói nhăng nói cuội " đoạn bà nói mà không nhìn Jessica "- Hi vọng con sẽ làm tốt hơn ta từng làm "