Niệm Bồ Công Anh

Chương 9: Thần long




Thảo nguyên vùng đất bằng phẳng dường như không có gì lẩn khuất vĩnh viễn chỉ có một màu xanh bao la của đồng cỏ và chân trời. Dân sinh phóng khoáng trên lưng ngựa như có thể nắm được cả trời đất. Trên đồng cỏ bình yên ngân nga câu hát dân ca của cô nàng chăn dê với làn da bánh mật bỗng nhiên rung chuyển. Cơn chấn động khiến đàn dê nhốn nháo chạy loạn, cô gái nghiêng ngả một chút rồi nhanh chóng dùng chiếc gậy dài lùa đàn dê trở lại bãi chăn, miệng rủa thầm.

“Khỉ thật, thần long lại chuyển mình. Hiện tượng này đã thường xuyên xảy ra hai năm rồi, không biết khi nào thần long mới thôi nháo”

“Con a đừng nói bậy, Thần Long nghe thấy sẽ bị trừng phạt” Bà lão ngồi đan len bên túp lều vải mỉm cười nói. Minh Vương nói hiện tượng này là do thần long đang tỉnh giấc chỉ cần ngài thứctỉnh hoàn toàn thì sẽ mang lại thời kì hoàng kim cho thảo nguyên.

Cô gái không nói gì, nhưng trong bụng thì rủa thầm bà mình thật mê tín. Làm gì có thần long chứ, Minh Vương chỉ nói nhảm nếu muốn nàng tin tưởng trừ phi chính mắt nhìn thấy. Đôi khi không nhìn thấy thì tốt hơn, cô gái nhỏ không biết rằng ẩn sâu bên dưới thảo nguyên Thần Long đã tỉnh giấc……..

………………………………………..

Mặt hồ trong hang động ngầm bên dưới Minh Cung luôn toả ra sắc xanh huyền diệu nay được nhuộm một màu hồng đào quỷ dị. Càng tiến dần về giữa hồ màu sắc càng trở nên đậm đặc đến đỏ như viêm hoả nguyên thủy nhất. Màu đỏ tượng trưng cho viêm hoả biểu tượng của Chu Tước thần, tương truyền có nguyên thân là phượng hoàng bất tử trong lửa đỏ. Còn Long thần nắm giữ mạch nước toàn thế gian lấy biểu tượng là màu xanh của nước tương truyền là Thanh Long. Nước lửa không dung Hỏa thần và Thủy thần kỳ phùng địch thủ. Nhưng trong khắc lại sinh ra tương hỗ, thủy có thể làm nguội liệt hỏa và ngược lại chỉ có lửa mới hâm nóng nước.

Theo nguyên lý đó thì Hỏa Lân Thần Công khi luyện thành tầng cuối cùng sẽ có thể kiềm chế Long tính của Long tộc. Nhìn cái kén đỏ rực giữa đầm nước Đoan Mộc Viêm An vừa lòng gật đầu, có lẽ không lâu nữa hắn sẽ lại được bay nhảy vì thằng con xắp phá kén chui ra không cần trông nom nữa, ôi tự do ta xắp đến đây……

………………………………..

Đêm thảo nguyên bao la phủ một màu đen tuyền khiến những ngôi sao bạc càng thêm lấp lánh yên tĩnh. Gió thảo nguyên vi vu ca hát bỗng chốc trở nên cuồng nộ hình thành lốc xoáy cuối bay mọi vậy trên đường đi của nó, khiến cảnh vật tang hoang. Nhưng đó chỉ là bề mặt biến động, thật sự là tận sâu trong lòng đất. Cái kén màu viêm hỏa phập phồng từng nhịp tạo thành những đường nứt màu hoàng kim chói mắt. Vết nứt ban đầu chỉ như tia chỉ của mặt trời dần biến lớn, tiếng rạn vỡ ầm ầm vang lên khiến thạch ngũ bên trên như ngàn thương sắc nhọn rơi rụng vuống khiến mặt hồ lăn tăn rụng động trở nên nhộn nhạo. Một tiếng nổ lớn rung chuyển kim quang chói loà che lấp mọi thứ khiến người ta phải đui mù. Ánh sáng mạnh mẽ cường đại càng thêm toả sáng khi một nhân ảnh xuất hiện giữa đống hỗng độn của hào quang.

Mái tóc màu ngân bạc ánh lên sắc hồng bồng bềnh buông phủ lấy lần da như cẩm thạch ánh lên như lụa. Trên trán chú văn màu bạc lấp lánh, đặc biệt chân mày cùng lông my cũng thuần một màu ngân luyến rung rẩy như ánh trăng. Chính giữa sống mũi cao thẳng chạy dài xuống cánh môi mịn như cánh sen màu nhạt.

Phong tình cần cổ với làn da trong suốt như có thể nhìn thấy từng mạch máu phập phồng, mang theo hơi thở tối cao xuống lồng ngực rắng chắc mở ra một cơ bụng hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật thuần khiết nhất của tạo hoá. Cánh tay hữu lực đang mạnh mẽ tách vỏ mọc màu đỏ còn vương lại. Những mãnh vỡ khi chạm vào nước của hàn đầm liền kết tủa biến thành một loại đá thạch anh màu tím hồng trong suốt quý giá.

Từng tinh thể đá đan kết lại với nhau tạo thành một chiếc ngai huy hoàng cho vị Long Thần vừa xuất thế. Đoan Mộc Viêm An đang yên giấc bên thê tử liền mở mắt bật dậy. Ánh màu lục bảo trừng lớn rồi chuyển thành nét cười. Âm thanh khùng khục từng trong cổ phát ra, sau đó là tràng cười dài đầy thoả mãn.

“Này, điên hay sao mà nửa đên bật dậy cười?” Minh Vương Phi nhéo trượng phu một phát, làu bàu.

“Ách, lão bà nha Tiểu Ngự Nhi đã xuất quan rồi” Hắn cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của đồng loại. Ban đầu hắn ngạc nhiên vì Long Khí này quá mạnh tựa như Long Khí thượng cổ.

Nhưng đó là nhi tử của hắn, nó đã chính thức khống chế được long tính bên trong từ nay không còn lo lắng gì nữa.

“Này đừng tưởng Ngự Nhi xuất quan mà trốn đi nhé, thiếp không cho” Vương Phi phụng phịu ông chặt lấy thắng lưng Viêm An khiến hắn dở khóc dở cười. Thật là đã quên mất lợi hại nhất vẫn là thê tử nhà hắn a.

“Bảo bối nha, nhi tử đã khôn lớn vậy thì phu thê chúng ta cùng nhau vân du tứ hải được

không?”

“Được nha, lão công nha yêu chàng chết mất”

“Vậy nhanh chóng thu thập một chút, trước khi Ngự Nhi biết nếu không chúng ta đừng hòng thoát”

“Được….”

Ngay trong đêm có hai bóng người dính chặt lấy nhau phi thân vượt tường, trốn nhà đi bụi….

…………………………

Sáng sớm đại tổng quản của Minh Cung như thường lệ dẫn theo người hầu đến đánh thức Vương cùng Vương Phi rời giường, sẵn tiện hỏi một số chuyện khắc phục hậu quả của vòi rồng đêm qua để lại.

“Vương, Vương Phi đã đến lúc rời giường” Tổng quản lễ phép gõ cửu, như thường lệ thì

Vương sẽ ra lệnh cho bọn họ tiến vào. Nhưng hôm nay gõ mãi đến ba lần vẫn không thấy ai trả lời, Tổng Quan quyết định gõ mạnh lần nữa ai dè cánh cửa không khóa bị tổng quản gõ hé mở. Nhìn vào bên trong thấy chăn đệm vẫn còn hỗn độn, phòng ốc có chút dấu vết bị lật tung nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng người. Tổng quản tái mặt vọt vào, tình huống này lão nhìn cũng thành quen nhưng hai năm nay không có xảy ra nên có chút bất ngờ. Nhưng sao lần này cả Vương Phi cũng không thấy? A lão biết công đạo thế nào với thiếu chủ đây. Đêm qua thiếu chủ bỗng nhiên xuất quan cho gọi nói hắn phải chăm chú vào Vương đề phòng ngài lại trốn đi chơi. Bây giờ vườn không nhà trống ………..

Tổng Quản vội tìm khắp phòng liền thấy vật giá trị đều bị mang đi sạch hệt như gặp thổ phỉ.

Trên bàn trà bát tiên còn lưu lại hai cuộn giấy da dê. Một cuộn để mở có thể thấy rõ nét chữ vội vàng của người viết.

“Ta Minh Vương nay tuổi đã cao, muôn tiêu dao cùng thê tử, Nay thoái vị, sắc phong nhi tử Đoan Mộc Huyền Ngự làm Huyền Minh Vương. Sau này nếu có dịp sẽ quay về, mọi chuyện trong cung đền nghe tân nhiệm Vương mệnh lệnh.”

Còn cuộn da thứ hai đề tự tên của thiếu chủ lão cũng không tùy tiện mở ra xem, liền vội cầm lấy hai bức thư chạy đến Đông Điệp Điện của Thiếu chủ…….

……………..

“Hừ lão cha lại chạy biến…” Trong đại sảnh của Đông Điệp Điện, Đoan Mộc Huyền Ngự một thân tử sắc trường bào cười khẩy nhìn cuộn da dê phụ vương hắn lưu lại. Tổng quản nhìn hắn đến ngẩn người, thiếu chủ từ khi xuất quan liền trở nên rất khác lạ. Vẻ bề ngoài đã khồng còn vẻ anh tuấn ngây ngô của thiếu nhiên mà được thay thế bở vẻ mị hoặc huyền bí, khiến người khác bị mê hoặc bởi một vẻ đẹp không thể thốt lên thành lời. Tính cách lại càng chuyển biến, không lạnh lùng không dễ nổi giận như trước, mà trở nên thâm sâu khó dò không ai có thể đoán biết trong đôi mắt màu lục bảo khi đang ẩn chứ những gì. Chỉ có sự huyền hoặc khiến người ta phải mê muội.

“Tổng quản.”

“Có lão nhân” tổng quản giật mình thoát ra khỏi mê hoặc.

“Truyền lệnh xuống dưới thông báo cho mọi người biết, ta từ nay là tân chủ nhân của Minh Cung, Huyền Minh Vương”

“Vâng Vương, có cần tổ chức đại điển lên ngôi sao?”

“Không cần rườm rà, chỉ cần mời những đường chủ đứng đầu là được.”

“Vâng”

“Trong Cung có sự vụ quan trọng gì nữa không?”

“Dạ bẩm không có gì quang trọng chỉ là vừa nhận được thiệp hồng của Kình Long Đảo, thông báo tháng sau Đại Công tử Đông Phương Vô Song thành thân. “

“Vậy sao, ngươi đi chuẩn bị đi. Tháng sau ta sẽ đến Kình Long Đảo dự hỉ tiệc”

Sau khi phất tay cho tổng quản lui xuống, Huyền Ngự mới đưa tay vào ngực áo lấy ra một chiếc túi thơm màu hồng nhạt, bên trên có thêu một con bướm nhỏ màu tím. Cẩn thật lấy vật nhỏ bằng hạt bắp màu trắng ngà trong suốt như sứ.

“Tiểu Băng Nhi, nhóc con đã lớn lên như thế nào?” Cánh môi mỏng mấp máy thì thầm, con ngươi màu lục bảo ánh lên một tia nhu hoà ngọt ngào. Không tự giác Huyền Ngự lại cười khổ, không biết bé con có còn nhớ hắn hay không, hay chỉ mình hắn tự đa tình. Đã năm năm rồi, một bé con trắng trắng nhiều thịt đáng yêu có lẽ đã trở thành một tiểu cô nương. Trong năm năm hắn biến mất không hiểu trong khí ức nàng còn đọng lại những gì của hắn. Còn hắn luôn nhớ đến nàng trong vô thức mỗi khi nhắm mắt hắn đều nhìn thấy bé con đang giang tay nhào vào lòng, muốn hắn ôm ấp.

Nhưng hắn là ai a, dù bé con có quên mất hắn thì hắn cũng sẽ khiến bé con nhớ lại. Rồi vĩnh viễn trở thành hình bóng duy nhất nàng phải nhớ đến. Tiểu Băng Nhi của hắn, bé con mà lần đầu tiên nhìn thấy Đoan Mộc Huyền Ngự đã biết nàng là định mệnh duy nhất trong đời.

“Tiểu Băng Nhi a, chúng ta xắp gặp lại. Bé con nhớ ta sao?”

Bên ngoài gió trên thảo nguyên vẫn lồng lộng thổi mang theo bồ công anh trắng thuần như ngàn vạn bông tuyết đến chân trời. Giử theo nỗi nhớ tưởng niệm thiết tha bay xa bay xa mãi.