Niệm Bồ Công Anh

Chương 11: Bài học giáo dục giới tính đầu tiên của Tiểu Băng Nhi




Kình Long Đảo nhộn nhịp đón khách mời từ khắp mọi nơi đến tham dự hôn lễ của đại công tử. Vấn đề về nơi ở cũng làm các vị chủ nhân chóng mặt hoa mắt. Nhưng có một đôi mắt to tròn thầm nheo lại đắc ý nhìn các vị trưởng bối bận rộn. Thân hình nhỏ xinh lướt đến phòng của Đảo Chủ phu nhân.

“Nương” đồng âm kéo dài nũng nịu vang lên.

“Tiểu Băng Nhi, bây giờ nương không có thời gian chơi với con. Con tự chơi một mình đi” phu nhân quý phái đang vùi đầu vào mớ sơ đồ xắp xếp nơi ở cho khách.

“Có phải nương đau đầu vì việc xếp chỗ cho khách?” Tiểu Băng Nhi đưa tay lên bóp vai cho phu nhân, cười mị mị hệt như tiểu hồ ly.

“Tiểu Băng Nhi có thể giúp nương sao?” Phu nhân đảo chủ híp mắt nhìn khuê nữ. Là nàng mang thai chín tháng, đau đớn mà đẻ nó ra làm sao không biết tiểu hồ ly này đang có âm mưu gì.

“Con thấy hay là để Ngự Ca Ca đến Tử Băng Lâu đi, dù gì cũng sẽ tiết kiệm được một chỗ sao”

Tiểu Băng Nhi ngây thơ vui mừng thực hiện được gian kế, không nhìn thấy trong mắt vị “từ mẫu” kia lóe lên một tia kì dị.

A….thật là khuê nữ lớn rồi không thể giữ a, mới có mấy tuổi đầu mà đã biết tính kế dắt trai về phòng. Nữ nhi a, thực ta sinh ra ngươi nhưng mà sao tính cách lại háo sắc giống hệt cha ngươi.

——— ————–

Ở tiền sảnh không hiểu sao đảo chủ liền đánh một tràng hắt hơi, đảo chủ lấy làm lạ vì sao mùa hè mà vẫn bị cảm lạnh?~ing~~

——— ——————–

“Không được” phu nhân như đinh chém sắt liền cự tuyệt.

“Nương…” Băng Nhi mắt ngấn nước long lanh, môi hồng run run như sắp khóc.

“Chiêu làm nũng đó chỉ lừa được Ngự ca ca của con thôi” phu nhân tiếp tục ngó lơ Băng Nhi.

“Nương không cho ta liền ra câu đào ngoài kia thắt cổ” Băng Nhi bắt đầu nháo.

“Ngu ngốc, chiêu đó chỉ có nương ngươi xài để lừa cha ngươi” Phu nhân bình tĩnh uống một hớp trà.

“Nương ta khóc nè” Băng Nhi nặn ra được vài giọt nước mắt trong suốt rất là thương tâm.

“Haiz…..con có khóc thì cũng không được. Nếu khóc nhiều hai mắt sẽ sưng lên giống hai trái đào giống y như con cá nóc, lúc đó xem Ngự ca ca còn thích con không. Sao nào khóc đi” Phu nhân nhìn bé con nhà nàng đang đắn đo có nên khóc hay không mà nhịn cười đến rút gân.

“Vì sao muốn ở cùng Ngự ca ca lại không được? chẳng phải lúc nhỏ cũng ngủ cùng huynh ấy sao?” Băng Nhi biết có khóc cũng chẳng được gì. Từ nhỏ cha đã dạy không được làm ăn lỗ vốn, liền bình tĩnh tiếp tục đàm phán với mẫu thân.

“Nhỏ khác, lớn khác”

“Khác như thế nào?”

“Haiz.. Khi nhỏ thì hắn và con trong sáng (Tác giả: không có đâu… ) Nhưng bây giờ con đã bắt đầu dậy thì về tâm sinh lý không nên quá gần với Huyền Ngự. Nên giữ khoảng cách an toàn. Qua vài năm nữa khi con trưởng thành con sẽ hiểu. Được rồi con tìm Ngự ca ca của con chơi đi. Nhưng nhớ đến tối ai về phòng nấy”

“Nương..”

“Băng Nhi nghe lời.” phu nhân nghiêm sắc giọng, Băng Nhi biết nương sắp nổi giận liền không giám mèo nheo nữa, lủi thủi ra ngoài. Đằng sau, phu nhân nhìn bóng lưng nhỏ xinh mà thở dài. Cái thời đại chết tiệt, tại sao con nít lại trưởng thành sớm vậy chứ? tiểu nữ của nàng còn quá ngây thơ không biết rằng nam nhân bên ngoài càng tao nhã, cao cao tại thượng. Thì khi cởi bỏ lớp vỏ bên ngoài liền biến thành cầm thú. Mà khi đã cởi bỏ y phục thì cả cầm thú cũng không bằng.

——————–

Ở đâu đó, đảo chủ liền hắt hơi thêm lần nữa.

—————–

“Băng Nhi bánh hoa quế ngon sao?” những ngón tay thon dài tao nhã đưa nước ô mai đến trước mặt Băng Nhi. Nàng nhanh chóng nhận lấy len lén ngước nhìn nam nhân trước mắt. Một đầu tóc ngân bạch cùng đôi mắt như bảo thạch cao quý nhưng lại yêu dã huyền bí. Đoan Mộc Huyền Ngự, Ngự ca ca của nàng đã khác xưa rất nhiều khiến Băng Nhi có cảm giác sợ hãi. Sự sợ hãi không thể nắm bắt rồi mất đi.

“Rất ngon.” Băng Nhi ngượng gạo đáp một tiếng có lệ.

Huyền Ngự trong lòng thở dài, nhìn nhân nhi trước mặt đang nhíu mày. Hắn biết bé con không vui, hắn cũng có thể dùng năng lực của long nhân để biết vì sao Băng Nhi buồn. Nhưng hắn không muốn, vì Băng Nhi là một phần trân quý nhất trong tim hắn. Không thể tổn thương nàng, chỉ có thể yêu thương và trân quý. Huyền Ngự nhẹ nhàng nhấc bé con trên ghế ngồi vào lòng mình, điều chỉ tư thế cho nàng thoải mái rồi ôm vào ngực.

“Băng Nhi vì sao buồn vậy? ở cùng Ngự ca ca không vui sao?” Huyền Ngự cẩn thận vỗ nhẹ tấm lưng nho nhỏ.

“Ta không có”

“Còn không có? muội ăn bánh thủy tinh mà ta hỏi bánh hoa quế ăn ngon không, muộn cũng trả lời.”

“Ngự ca ca…” Băng Nhi bắt đầu thút thít khiến Huyền Minh Vương cả trời xập cũng không sợ, liền luống cuống tay chân.

“Băng Nhi ngoan đừng khóc, ta sẽ đau lòng. Nói cho Ngự ca ca ai bắt nạt muộn ta sẽ cho hắn sống không bằng chết.” Huyền Ngự hùng hồn tuyên bố.

“Là nương…”

“Ách…bá mẫu sao?” Huyền Ngự hận không thể cắn lưỡi mình. Muốn hắn thế nào đây, nương của nàng là mẹ vợ của hắn nha.

“Nương không cho huynh đến ngủ ở chỗ muội” câu nói ngây thơ cùng với đôi mắt trong suốt ngấn nước khiến tên “đầu óc đen tối” cảm thấy toàn thân đang nóng rần lên.

“Băng Nhi nam nữ thụ thụ bất thân” Huyền Ngự cố kiềm nén đóng vai lưu manh giả danh trí thức, dạy giáo dục giới tính cho Tiểu Băng Nhi.

“Muội không hiểu.”

“Có nghĩa là muội đã lớn đã trở thành khuê nữ không thể quá gần gũi với nam nhân, như vậy là trái lễ giáo.” Huyền Ngự hết sức nghiêm túc giảng dạy.

“Như vậy cả cha và đại ca đều là nam nhân ta cũng phải tránh xa sao?”

“Không bá phụ và Vô Song là người thân không tính”

“Ta là ngoại lệ”

“Huynh không phải là nam nhân sao?”

Cái này thật động chạm tự tôn của hắn nha, cho hắn là long nhân thì cũng là nam nhân. Để xem đợi bé con lớn một chút sẽ biết hắn có phải là nam nhân hay không. Tuy nhiên bây giờ phải diệt trừ nầm mống nguy hiểm đến từ nam nhân khác trước. Nói hắn ích kỷ cũng được, nhưng hắn không quan tâm. Bóng ma tâm lý không thể xóa tan trong tâm hắn chính là khoảng cách tuổi tác giữa hắn và bé con. Hắn sợ Băng Nhi bên cạnh hắn chỉ là tình cảm ỷ lại của trẻ con, một ngày nàng sẽ lớn lên như cánh chim nhỏ bay khỏi hắn. Nàng sẽ lựa chọn một nam nhân cùng độ tuổi, một nam nhân cùng tận hưởng thanh xuân bên nàng. Hắn thực sự rất sợ. (Tác giả: đại khái là em nói sợ già =))).

“Ta là nam nhân, nhưng không giống những nam nhân khác”

“Khác như thế nào?” Băng Nhi rất là ham học hỏi.

Huyền Ngự liền cúi xuống cuốn lấy cánh môi thơm ngọt còn đượm mùi ô mai. Tham luyến cho đến khi bé con mặt hồng thấu suyễn khí thở gấp hắn mới buông tha, kéo theo một sợ chỉ bạc đầy mê hoặc. Hặn lại tự nhủ phải kiềm chế a.

“Chỉ có huynh mới được làm như vậy với muội, hiểu không?” ngón tay thòn dài trắng xanh âu yếm vuốt cánh má hồng tựa trái đào tròn mọng của bé con, thủ thỉ nói.

“Người khác thì không được sao?” Băng Nhi vừa khôi phục hô hấp nhanh chóng hỏi.

“Đúng nếu muội làm như vậy với nam nhân khác hắn liền ăn tươi muội.” Huyền Ngự khẳng định như thế vì Băng Nhi của hắn quá đáng yêu đi.

“Ăn muội sao, sẽ rất đau.. Ư.. thật đáng sợ.. Ngự ca ca muội hứa sẽ không đến gần nam nhân khác” Băng Nhi co rúm người lại, vùi mặt vào hõm vai Huyền Ngự. Nên bé con không nhìn thấy được khóe môi mảnh như màu sen nhếch lên đắc ý vì vừa thực hiện được gian kế tẩy não cho bé con.

“Không sao, có Ngự ca ca ở đây, sẽ bảo vệ Băng Nhi không bị nam nhân khác ăn…” để dành lớn lên ta ăn thôi (Tác giả: m=_=m..)

“Nhưng Băng Nhi thích ngủ với Ngự ca ca”

“Ta cũng vậy, nhưng chưa phải lúc.”

“Lúc nào mới được?”

“Ừ đợi muội lớn gả cho ta, lúc đó đêm nào chúng ta cũng ngủ cùng nhau không ai quản nữa”

“Vì sao phải đợi lớn mới gả cho huynh, bây giờ gả luôn không được sao?” (Tác giả: Băng Nhi con đáng thương tự đưa thân vào miệng sói rồi biết không hả??)

“Chưa được phải qua lễ thành niên, năm muội tròn mười sáu mới được gả đi. Bây giờ chưa được” Huyền Ngự thở dài.

“Như vậy năm mười sáu tuổi muội sẻ gả cho huynh”

“Được”

“Huynh hứa sẽ lấy muội chứ?”

“Tất nhiên a” hắn cầu con không được.

“Lấy gì chứng minh đây?” Tiểu Băng Nhi từ nhỏ được dạy dỗ làm gì cũng phải có khế ước rõ ràng mới chắc ăn.

Huyền Ngự ngẫm nghĩ một chút.

“Có thể cho muội đảm bảo nhưng khi đã đảm bảo muội không được đổi ý. Nếu muội đổi ý ta sẽ chết” Huyền Ngự nghiêm túc nhìn bé con. Hắn nghĩ đến Minh Ấn, ấn kí long nhân để lại khế ước trên bạn đời đồng sinh cộng tử. Một khi bạn đời chết trước hay phải bội thì tim long nhân liền vỡ nát mà chết. Rất ít long nhân dám sử dụng Minh Ấn cho dù có bạn đời cũng không nhất thiết phải dùng đến. Huyền Ngự thực sự là đang mạo hiểm đặt cả sinh mạnh vào tay một đứa trẻ.

“Như vậy có làm huynh đau không?” Băng Nhi lo lắng nếu Ngự ca ca bị đau nàng cũng không cần sự đảm bảo kia, nàng tin Ngự ca ca.

“Không, ta sẽ không đau. Chỉ cần muội không đổi ý, vĩnh viển ở cạnh ta thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

“Vậy muội đồng ý” Băng Nhi không do dự liền đồng ý, từ lúc đó được gả cho Ngự ca ca chính là giấc mộng suốt đời của Đông Phương Tử Băng nàng.

“Vậy muội hãy nhắm mắt lại, dù huynh làm gì cũng không được mở mắt cho đến khi huynh cho phép.”

Băng Nhi ngoan ngoãn nhắm mắt, Huyền Ngự bắt đầu đưa bàn tay đã biến đổi thành một ngũ long trảo màu bạc. Hắn không do dự liền ấn long trảo sâu vào trong ngực, cánh môi mím chặt nhịn đau đớn lấy ra máu từ trái tim. Huyền Ngự mở ra áo con của Băng Nhi dùng móng rồng cùng tâm huyết vẽ một trú văn lên trước ngực nàng. Long huyết vừa chạm vào làn da trắng như sứ liền ngấm xuống phát ra bạch quang nhè nhẹ, rồi tắt hẳn để lại một vết bớt màu bạc mỏng manh như khói. Nếu không có ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp thì không thể nhìn thấy vế bớt.

Huyền Ngự như đã dốc cạn sức lực vào Minh Ấn thần sắc yêu mị có phần tái nhợt trán lấm tấm mồ hôi. Hắn cố gắng không phái ra âm thanh điều thức thu lại ngũ long trảo. Vết thương trên ngực thì dùng khăn lụa bịt chặt, chỉnh trang lại y phục Huyền Ngự nới lên tiếng.

“Được rồi Băng Nhi mở mắt ra đi”

“Huynh vừa làm gì vậy?” Băng Nhi cảm lấy trên ngực có một chút gì đó lành lạnh tựa băng, nhưng lại vô cùng thoải mái mang một chút mùi long tiên hương thoang thỏa của Ngự ca.

“Ta để lại ấn ký trên cơ thể muội. Vĩnh viển không thay đổi” Huyền Ngự âu yếm ôm lấy bé con.

“Vĩnh viễn không thay đổi” Băng Nhi thì thầm đưa tay xoa vế bớt trên ngực, nàng không biết là cái gì nhưng nàng rất thích vì tựa như Ngự ca cùng nàng đã có một sợi dây vô hình kết hợp vĩnh viễn không thay đồi, đời đời kiếp kiếp.