Nịch Tửu

Chương 9: Chương 9






Vẻ mặt của Thẩm Đình Vị có hơi ngây ngốc, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu lại ánh sáng vỡ vụn bị khúc xạ bởi đèn chùm pha lê, phản ứng như là chậm nửa nhịp, mới lắc đầu: "Không có dùng ma túy."
Liên Quyết nhìn cậu một cái: "Vậy thì là người say rượu?"
Làn da của Thẩm Đình Vị rất trắng, lông mi lại dài, không biết là do mi mắt nặng, không thoải mái hay là do thói quen, lúc không nhìn người khác vẫn luôn cụp xuống nửa mắt, có chút vô tội lại lộ ra vẻ đáng thương, thành ra cậu mang một tướng mạo thuần khiết như vậy, nói ra lời gì cũng đều có vẻ hơi ngây thơ.
Là kiểu mà đàn ông rất khó từ chối.
"......!Không có." Thẩm Đình Vị vẫn lắc đầu: "Tôi chỉ phát tình."
Cậu nói lời này ngay thẳng rõ ràng, dù có thể nghe ra sự thẹn thùng ở trong giọng nói, nhưng trên mặt lại không thấy được nửa điểm xấu hổ.
Liên Quyết dựa lung vào ghế sofa, ánh mắt phân tán ở trên người cậu, giọng điệu lại đứng đắn: "Cho nên?"
Đôi môi mỏng của Thẩm Đình Vị nhẹ nhàng mím lại: "......Tôi muốn làm."
Vẻ mặt của Liên Quyết không hề thay đổi: "Làm cái gì."
Lần này dừng lại có hơi lâu.
"......!Tình."
Cái chữ này thốt ra từ trong miệng của Thẩm Đình Vị có đến mười phần khó khăn.
Liên Quyết hững hờ nhìn cậu một chút, không có trả lời.
Sự xấu hổ trong lòng Thẩm Đình Vị xen lẫn với cơn phát tình đang thiêu đốt ở bên trong cơ thể, từ đầu tai đến dái tai toàn bộ đều đỏ bừng, bị ánh đèn sáng choang chiếu đến mỏng manh và trong suốt.
"Cậu muốn làm sao?"
Ánh mắt của cậu mất tự nhiên mà lóe lên một cái, dùng dũng khí đối diện với ánh mắt của Liên Quyết, trong hơi thở mang theo một mùi rượu ngọt ngào, giọng nói cũng giống như ngâm trong rượu ngọt.
"......!Làʍ ŧìиɦ, muốn không?"
Liên Quyết cùng Thẩm Đình Vị nhìn nhau mấy giây, thu hồi mắt, vươn tay tìm thuốc lá, chợt nghĩ đến thuốc lá ở trong túi áo khoác.
Liên Quyết không hút thuốc ở trước mặt người khác, một là để duy trì phong độ cùng lễ phép, hai là hắn cũng rất ít khi cần dùng thuốc lá để kiềm chế cơn nóng nảy —— Nhưng hiện tại thì phải.

Liên Quyết đứng dậy muốn đi lấy, lúc đi qua ghế sofa ở bên cạnh thì bị Thẩm Đình Vị bắt lấy cánh tay, Thẩm Đình Vị luống cuống hỏi: "Anh phải đi rồi sao?"

Liên Quyết nhìn tay cậu, sự bực bội chưa thể áp xuống được kia càng sâu hơn: "Cậu thiếu làm như vậy?"
Tình trạng cơ thể đặc biệt của Omega khiến Thẩm Đình Vị không thể nói không, cơ thể của Liên Quyết dựa quá gần, hơi thở nóng hổi nhào tới, ùn ùn kéo đến mà bao vây cậu, làm cậu hoa mắt chóng mặt, đầu gối chống vào một chỗ yếu mềm đến phát run, cậu gần như là vô ý thức, không tự chủ được mà gật đầu.
Cậu nghe được Liên Quyết thấp giọng chửi thề một câu, sau đó hất tay cậu ra, cất bước rời đi.

Cậu không có quay đầu, bởi vì tiếng bước chân của Liên Quyết rất nhanh đã dừng lại ở nơi cách đó không xa đằng sau cậu, tiếp theo có tiếng bật lửa vang lên.
Đầu ngón tay của Thẩm Đình Vị vẫn còn lưu lại nhiệt độ trên cánh tay của Liên Quyết, trong không khí mà đối phương đã dừng lại ở trước mặt, mùi gỗ nam tính nhàn nhạt vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
Thẩm Đình Vị nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi hương rõ ràng không có tác dụng gì đối với cậu này, nâng ngón tay mang theo nhiệt độ của Liên Quyết lên chạm vào tuyến thể sáng rực ở sau gáy của mình.
Lúc cậu học cấp 3, trong lớp học sức khỏe và sinh lý của trường đã từng nói, kỳ phát tình của Omega thường xảy ra sau khi phân hóa, theo chu kỳ phát tình, mỗi tháng thời gian của kỳ động dục sẽ thay đổi từ 3 đến 5 ngày, nếu cơn phát tình không được giải tỏa tất nhiên sẽ dẫn tới việc kỳ phát tình sẽ khó phai, thẳng đến khi bị Alpha đánh dấu tạm thời hoặc là vĩnh viễn, mới có thể làm dịu loại dày vò thống khổ này tạm thời hoặc là hoàn toàn.
Kinh nghiệm của Thẩm Đình Vị trên phương diện kia quá cằn cỗi, cậu không biết làm với Alpha có thể giảm bớt nhiệt độ của cơn phát tình trong cơ thể cậu hay không, cũng không biết cảm giác làm với Liên Quyết rốt cuộc có được coi là tốt hay không.
Tỉ mỉ nhớ lại chuyện ở trên giường đối với cậu mà nói là có chút khó khăn.
Đầu đêm hôm qua, cậu vẫn còn có một ít ký ức mơ hồ, ngay sau đó mỗi một giác quan trên cơ thể đều bị Liên Quyết điều khiển, Liên Quyết muốn làm cậu dễ chịu thì liền dễ chịu, khiến cậu thống khổ thì liền thống khổ, sau đó toàn bộ ý thức bị pha trộn với tin tức tố mà mình phóng ra đến thất huân bát tố*, ngoại trừ cảm giác đau nhức ở trên người ra cậu đều không nhớ rõ lắm.
*七荤八素: mọi thứ lộn xộn, mất kiểm soát hoặc làm mọi người choáng váng và luống cuống.
Nhưng dựa vào việc sau khi làm xong cậu có thể an ổn ngủ ngon giấc, khả năng cao là không tệ.
Hôm nay là ngày thứ hai, nếu may mắn, chỉ còn một ngày nữa......
Tuyến thể nóng rực cảm nhận được hơi thở quen thuộc, sự bồn chồn kéo dài một thời gian dài cuối cùng cũng bình phục lại một chút.
Thẩm Đình Vị thở phào, dời tay đi.
Cơn phát tình được an ủi một thời gian ngắn giống như một con thú nhỏ tham lam và hấp tấp, không được thỏa mãn hoàn toàn, sự xung đột chẳng có mục đích nổi dậy ở trong cơ thể, lại có chiều hướng càng ngày càng nghiêm trọng.
Liên Quyết đưa lưng về phía Thẩm Đình Vị, nửa dựa vào phòng bếp mở ra thông với phòng khách, cởi cà vạt xuống rồi ném lên kệ bếp trong tầm tay, rít một hơi thuốc.
Mùi thuốc lá hơi đắng xen lẫn với vị ngọt đọng lại quanh thân, mùi rượu càng lúc càng nồng nặc toả ra từ phía sau, Liên Quyết không quay đầu, trong miệng chậm rãi phun ra một làn khói, hơi liếc mắt.
Thẩm Đình Vị cách hắn một kệ bếp đá cẩm thạch màu đen lạnh băng, hắn không có nhìn kỹ, cũng không để ý đến vẻ mặt của Thẩm Đình Vị, hắn nghĩ có lẽ vẫn là dáng vẻ vô cùng đáng thương với đôi mắt cụp xuống.
Hút xong nửa điếu thuốc, người ở phía sau vẫn chưa mở miệng.
"Tới đây." Liên Quyết nói.

Thẩm Đình Vị vòng qua kệ bếp, đi đến trước mặt Liên Quyết, Liên Quyết dùng ánh mắt chỉ về phía trước mặt mình một chút, Thẩm Đình Vị hiểu rất nhanh, cúi đầu xuống nhìn sàn nhà ở dưới chân Liên Quyết, tóc mái có hơi dài che đi nửa con mắt, lại bất động.
Liên Quyết không hiểu rõ sao cậu lại luôn khiến cho mình trông có vẻ rất thảm, người bị tính kế lại giống như đã bắt nạt cậu, người nhìn thấy lại nóng lên*.
(*Chém gió :< 看得人火起 không hiểu được.)
Liên Quyết nghĩ không ra, dứt khoát không nghĩ nữa.
"Quỳ xuống, hoặc xéo đi."
Liên Quyết kiên nhẫn đợi mấy giây, không thấy Thẩm Đình Vị động đậy, nhịn không được mà khẽ xùy một tiếng.
Chế nhạo lòng tự tôn rẻ tiền cùng sự dè dặt kém cỏi của cậu.
Sự câu dẫn lúc trước trái ngược với khoảnh khắc này, dáng vẻ này của cậu lại không giống ngây thơ, giống ngu xuẩn, Liên Quyết chỉ cảm thấy hiện tại cậu làm màu đến mức khiến người khác thấy phiền.
Đang muốn mở miệng bảo người ta xéo đi, Thẩm Đình Vị lại quỳ xuống ở trước mặt hắn.
Liên Quyết kẹp điếu thuốc trong ngón tay, tàn thuốc tích tụ rơi xuống, mang theo một tia lửa mờ mờ, rơi vào hõm xương quai xanh lộ ra bên ngoài cổ áo của Thẩm Đình Vị.

Cậu bị bỏng đến run nhẹ bả vai một cái, lại cắn môi không lên tiếng.
Khói bụi tản ra theo động tác vươn tay của Thẩm Đình Vị, Liên Quyết nhìn thấy làn da ở chỗ xương quai xanh kia của cậu nhanh chóng đỏ lên, to bằng đầu ngón tay, giống như dấu hôn hickey.
Động tác cởi khóa thắt lưng của Thẩm Đình Vị cũng có hơi không quen tay, cậu chưa từng có nhiều dịp cần phải mặc trang phục chỉnh tề, cũng rất ít khi mang loại khóa thắt lưng kim loại này, ngón tay lần mò cái khóa thắt lưng của Liên Quyết nửa ngày, mới chạm đến một cái khóa nho nhỏ.
Cậu cố gắng gạt khóa, khóa thắt lưng theo đó mà mở ra, Thẩm Đình Vị âm thầm hít sâu, mới tiếp tục động tác ở trên tay.
Tiền mở ra của khóa kéo hơi đột ngột trong hoàn cảnh an tĩnh, Liên Quyết lười nhác dựa lên kệ bếp ở bên cạnh, rủ mắt xuống lạnh lùng nhìn cậu.
Qυầи ɭóŧ cotton màu xám nhạt bọc lấy vật căng phồng ở giữa háng kia, xem ra vẫn chưa cương cứng, hoặc là hơi dựng lên, nhưng kích thước cũng đủ để khiến Thẩm Đình Vị kinh hãi.
Cậu vươn tay chạm vào, bị Liên Quyết ngăn lại: "Dùng miệng."
Mí mắt hơi mỏng của Thẩm Đình Vị nóng đến trĩu nặng, đưa môi lại gần, chạm vào sợi vải mềm mại của qυầи ɭóŧ, chóp mũi của cậu cũng dán lên, trong mũi tràn ngập một hơi thở không khó ngửi mà lại nồng nặc bất thường.
Côи ŧɦịŧ của Liên Quyết cương lên ngay khi cậu chạm môi vào, hình dáng cũng càng thêm rõ ràng, bờ môi của Thẩm Đình Vị cách lớp vải mà phác họa hình dáng vật kia của Liên Quyết, môi đi lên, ngậm mép qυầи ɭóŧ rồi kéo xuống.


Côи ŧɦịŧ cương cứng bắn ra từ trong qυầи ɭóŧ, đánh lên sống mũi của Thẩm Đình Vị, va chạm cực nóng khiến Thẩm Đình Vị cảm thấy tựa như bị nó thiêu đốt trong giây lát, có chút muốn tránh, cái ót lại bị một bàn tay to rộng chế trụ.
"Liếm."
Đỉnh đầu vang lên tiếng ra lệnh, Thẩm Đình Vị dừng một chút, nhắm mắt lại, kiên trì nghênh đón ƈôи ŧɦịŧ gắng gượng ở trước mắt.
Cậu lè lưỡi liếm lên đầu trước của Liên Quyết, có chất lỏng trong suốt chảy ra từ đầu trước, hương vị không tốt lắm, cậu có hơi khó khăn để tiếp nhận nó, đầu lưỡi vòng qua qυყ đầυ liếm lên thân trụ to lớn của hắn trước.
Mặt lưỡi nóng ướt liếm lên gân xanh nhô lên ở bên trên, từ trên xuống dưới, nước bọt làm ướt ƈôи ŧɦịŧ của Liên Quyết, cậu lề mà lề mề liếm một hồi, nhận ra Liên Quyết không vui, mới chậm rãi đi lên trên, ngậm lấy qυყ đầυ của Liên Quyết.
Chưa kịp thích hứng, bàn tay đặt ở sau đầu cậu bỗng nhiên dùng lực, cậu không có phòng bị, ƈôи ŧɦịŧ của Liên Quyết liền tiến sâu vào trong yết hầu của cậu, đôi mắt cậu lập tức đỏ lên, do dự muốn rút ra ngoài.
Tay của Liên Quyết lại không hề buông lỏng.
Phần sâu trong khoang miệng mềm mại và nóng rực co rút lại theo tần suất, hút chặt lấy ƈôи ŧɦịŧ của Liên Quyết, ngón tay mảnh mai và trắng lạnh của Liên Quyết chen vào giữa những sợi tóc của Thẩm Đình Vị, từ khoang mũi phát ra một tiếng rên.
Miệng của Thẩm Đình Vị quá nhỏ, bị hắn đỉnh đến phồng lên, cảm giác muốn nôn bị Liên Quyết chắn trở về, khó chịu muốn chết.
Tròng mắt của cậu ngậm lấy một tầng nước mắt mỏng manh, đuôi mắt nhuộm đỏ một vòng, trong cổ họng co rút chặt chẽ, miệng tiết ra nước bọt không nuốt được, tích tụ nhiều hơn liền chảy ra ngoài dọc theo khóe miệng.
Cậu không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể ngước con mắt ướŧ áŧ lên nhìn Liên Quyết.
Liên Quyết không quen nhìn dáng vẻ đỏ mắt muốn khóc nhưng lại không khóc của cậu, trong miệng ngậm lấy điếu thuốc, híp nửa con mắt, giọng nói khàn khàn có hơi mơ hồ.
"Khẩu giao cũng phải để cho người khác dạy sao? Phế vật."
Những sợi tóc mềm mại xõa trên đầu ngón tay mang theo hơi lạnh, Liên Quyết nâng cầm phun ra một ngụm khói, đè đầu của Thẩm Đình Vị lại, động eo hai lần ở trong miệng cậu.
"Ưʍ......" Thẩm Đình Vị bị ép ngửa đầu, đuôi mắt có nước mắt chảy ra, cậu nhắm mắt lại, nắm chặt quần tây bó sát với chất vải trơn truột của Liên Quyết.
Đột nhiên mí mắt run lên, cậu biểu lộ ra đau đớn mà nhíu chặt mày —— Đầu lọc sắp cháy hết trên miệng Liên Quyết rơi xuống một nhúm tàn thuốc, vừa lúc rơi vào đuôi mắt của cậu.
Nhưng cảm giác đau đớn chạm vào mí mắt không được bao lâu, đã biến mất rất nhanh, thay vào đó là sự vuốt ve có hơi thô lỗ.
Liên Quyết dùng ngón tay lau đi tàn thuốc nơi khóe mắt của cậu, bàn tay ôm ở sau đầu cậu cũng nới lỏng, cầm đầu lọc trong miệng xuống tiện tay ném vào bồn rửa chén ở bên cạnh, mở vòi nước rửa sạch tàn thuốc.
Liên Quyết gạt những giọt nước mắt ấm áp và ẩm ướt khỏi đầu ngón tay, nhíu mày lại, thiếu kiên nhẫn nói: "Không rách da, cậu khóc cái gì."
Thẩm Đình Vị mở to mắt, trên lông mi dính lấy hơi nước ướt sũng, ngậm lấy ƈôи ŧɦịŧ của Liên Quyết, không thể nói ra lời.
Đuôi mắt của cậu còn đỏ hơn lúc trước một ít, có thể là do bỏng, cũng có thể là do khóc.
Liên Quyết rút ra từ trong miệng cậu, nâng người lên khỏi mặt đất, quay người đẩy lên trên mặt bàn lạnh băng, ƈôи ŧɦịŧ cứng rắn đè lên mông của Thẩm Đình Vị, kéo mặt cậu qua: "Hỏi cậu đấy, khóc cái gì."
Thẩm Đình Vị nghiêng mặt, chóp mũi đỏ bừng lóe sáng, lẩm bẩm nói: "Nóng."
Liên Quyết thầm nói yếu ớt, tay đặt trên cằm cậu nâng lên, chạm vào điểm nóng đỏ nơi khóe mắt của Thẩm Đình Vị, kiểm tra xem vừa rồi có làm mắt bị thương không.
Tay sắp chạm vào mí mắt của Thẩm Đình Vị, bỗng nhiên bị cậu bắt lấy.

Thẩm Đình Vị kéo cánh tay của Liên Quyết đến trước người, ấn lòng bàn tay của Liên Quyết lên bụng của mình, phun hơi thở nóng hổi lên mặt của Liên Quyết, đôi môi khô khốc nhẹ nhàng cọ lên cằm của hắn.
"Trên người tôi nóng quá......"
Liên Quyết ngừng lại, cau mày nhìn vẻ mặt dục cầu bất mãn này của cậu, lòng bàn tay hung hăng xoa bụng cậu.
Thẩm Đình Vị bỗng nhiên ngước cằm lên rồi thở hổn hển.
"Thẩm Đình Vị, cậu là uống thuốc kíƈɦ ɖụƈ mà lớn lên sao?"
Bàn tay của Liên Quyết sờ dọc theo vạt áo của cậu, bóp lấy đầṳ ѵú không biết đã cứng lên từ lúc nào của cậu: "Sao cậu lại phát tao như thế a?"
"Ha......" Tiếng rêи ɾỉ phát ra từ trong miệng của Thẩm Đình Vị, eo sụp xuống thấp hơn, quay đầu lại hôn lên mặt của Liên Quyết.
Liên Quyết vân vê núʍ ѵú của cậu, cắn lên bờ môi cọ qua cọ lại trên mặt mình của cậu: "Muốn được thao thì nghẹn nước mắt về lại."
Thẩm Đình Vị ai oán một tiếng, nước mắt lại không nín được.
Vóc dáng của cậu thấp hơn một chút so với Liên Quyết, muốn cọ lên ƈôи ŧɦịŧ của Liên Quyết thì phải nhón chân lên, chân mềm lại đứng không vững, mới vừa cọ lên người Liên Quyến hai lần đã phải ngã về lại.
Cũng may lời kia của Liên Quyết cũng không phải là nghiêm túc, cách một lớp quần vỗ lên mông cậu một cái, mắng cậu lẳng lơ, giật lưng quần lỏng lẻo treo ở trên hông của cậu xuống.
Liên Quyết nắm chặt ƈôи ŧɦịŧ ẩm ướt trơn trượt của Thẩm Đình Vị, phía trước chảy ra chất lỏng làm cho toàn bộ lòng bàn tay của hắn dính dính nước.

Hắn chưa từng thấy người đàn ông nào có thể chảy nước như thế, tay cũng không hề ôn nhu, qua loa tuốt lộng ƈôи ŧɦịŧ của hắn hai cái rồi sờ lên vòng eo hẹp vừa bằng một tay của Thẩm Đình Vị.
Hắn nắm lấy eo của Thẩm Đình Vị rồi khiến cậu nâng cái mông lên một ít, cầm lấy ƈôи ŧɦịŧ của mình rồi mài vào khe huyệt của cậu.
Một tia quái lạ chợt lóe lên trong mắt của Liên Quyết ngay lúc cọ vào, ngừng động tác lại.

Bàn tay đang vân vê trên ngực của Thẩm Đình Vị cũng rút ra từ bên trong áo, ấn lên thắt lưng của Thẩm Đình Vị rồi đẩy cậu lên kệ bếp, tay sờ vào trong khe huyệt của Thẩm Đình Vị một cái, lại là một mảng ướt sũng.

Áo của Thẩm Đình Vị bị hắn vén lên tới ngực, da thịt nóng rực tiếp xúc với mặt bàn, cơ thể không tự chủ được mà run lên, trán dán lên mặt đá cẩm thạch lạnh băng, hai chân kẹp chặt, rầm rì mà thở hổn hển.
Liên Quyết bị tình trạng cơ thể quái lạ của cậu làm cho rối rắm, lúc này lại chê cậu thở gấp đến phiền, đầu ngón tay lung tung mài lên phía sau của Thẩm Đình Vị hai lần, ngón tay dựa vào dòng nước chảy ra mà cắm vào trong, da thịt mềm mại ướt dầm dề ở bên trong hút lấy ngón tay của hắn.
"Ưʍ......" Thẩm Đình Vị hừ một tiếng, đôi chân mềm nhũn, cơ thể lại sắp trượt xuống, bị Liên Quyết nắm eo đè trở về.
Liên Quyết cũng chen hai ngón tay vào, quậy loạn trong huyệt của cậu tạo ra tiếng nước, trên gương mặt hiếm khi có thêm vài phần mờ mịt.
"Liếm ƈôи ŧɦịŧ cũng có thể ra nhiều nước như vậy?".