Đêm nay Liên Quyết tự nhốt mình trong căn phòng ngủ đen kịt, làm một chuyện không được tốt lắm.
Hắn tự tiện lục lọi điện thoại của Thẩm Đình Vị, xem đi xem lại những câu chuyện có liên quan đến Thẩm Đình Vị vô số lần.
Liên Quyết tìm được một bức ảnh duy nhất có thể gọi là ảnh tự sướng trong album điện thoại của Thẩm Đình Vị, đó là một bức ảnh góc xiên, bức ảnh mờ và bị mất nét.
Phía sau tai của Thẩm Đình Vị nổi mẩn ngứa to bằng móng tay, có lẽ là vì rất ngứa lại không thể nhìn thấy phía sau tai của mình, cậu rất thông minh dùng máy ảnh chụp lại, lưu lại một bên mặt không thể nhìn thấy rõ.
Liên Quyết nhấn vào bức ảnh, phát đi phát lại bức ảnh live* khi chụp bức hình này, chỉ để nhìn khóe mắt lướt qua nhanh chóng lọt vào trong màn hình khi cậu đưa điện thoại đến trước mặt của Thẩm Đình Vị.
*Chức năng live photo của ip ý nha :>
Nhưng những gì hắn nghĩ lại là, Thẩm Đình Vị đã ngủ ở cạnh hắn nhiều đêm như vậy, tại sao ngay cả việc sau tai cậu nổi mẩn ngứa hắn cũng không biết?
Liên Quyết nghe thấy Thẩm Đình Vị liên tục cam đoan với cô gái tên [Khai Tâm] kia: "Anh ấy chưa từng kết hôn, thật sự chưa từng kết hôn." Sau đó lại bị lời chất vấn liên tục của đối phương làm cho bất đắc dĩ, cậu một giọng điệu rất dịu dàng, có thể nghe ra được là đang trấn an đối phương, lại giống như mang theo một ít ngượng ngùng: "Được rồi, em đừng đoán bậy, anh ấy thật sự rất tốt với anh......!Có cơ hội sẽ giới thiệu hai người với nhau."
Hắn cảm thấy hoang mang và hoài nghi về danh sách liên hệ trống rỗng trong điện thoại của Thẩm Đình Vị, nhưng những suy nghĩ như vậy rất nhanh đã bị sự chua xót tràn ra từ lồng ngực thay thế, như thể tần số nhịp tim cũng trở nên gồ ghề và khó chịu.
Cửa sổ không được đóng chặt lộ ra sắc trời nhạt màu, chiếu sáng những hạt bụi nhỏ bé trôi nổi trong không khí.
Liên Quyết rút lại suy nghĩ từ nỗi cô đơn được giấu kín trong điện thoại của Thẩm Đình Vị, mờ mịt ngồi dậy từ trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn vào tia sáng chiếu lên tấm chăn.
Sau khi ý thức dần dần quay về, Liên Quyết nhanh chóng đứng dậy từ trên giường, đi vào phòng tắm để rửa mặt, lại thay quần áo, lái xe đến đồn công an hỏi kết quả.
Trong lúc ngồi trên ghế dài ở đồn công an để chờ đợi, điện thoại của Thẩm Đình Vị vang lên một tiếng rất nhẹ.
Liên Quyết lấy ra xem, số điện thoại của Thẩm Đình Vị đã trở thành thông tin liên lạc ở trường học của Khang Đồng trong lúc hắn không hề hay biết, giáo viên chủ nhiệm gửi thành tích thi lại của Khang Đồng đến.
Khang Đồng rất không chịu thua kém, có lẽ là quá hiểu chuyện hoặc là vì áp lực vô hình từ hắn, có thể nhìn ra được nó đã học hành rất chăm chỉ trong khoảng thời gian bị hắn lơ là này.
Ngay cả môn tiếng Anh lúc bình thường không giỏi nhất cũng đạt điểm tối đa trong lần thi lại này.
Liên Quyết nhìn lướt qua lịch, hôm nay là thứ sáu.
Buổi chiều hắn có thể tự đến trường đón Khang Đồng về, thuận theo sự kỳ vọng của Thẩm Đình Vị đối với hắn, khen ngợi Khang Đồng một chút, cũng khen thưởng nó một chút.
Mặc dù bây giờ hắn căn bản không có tâm trạng suy xét xem phải dùng cách nào để khen ngợi, nhưng những yêu cầu mà Thẩm Đình Vị đã nói, hắn đều sẽ làm
-
Khi Thẩm Đình Vị tỉnh lại vẫn nằm trên chiếc giường dính đầy bụi kia, mỗi một hơi thở đều bao hàm cái mùi kỳ lạ của bụi bặm, khiến cậu hoa mắt chóng mặt.
Câu nâng mí mắt mỏi nhừ lên, mở mắt ra, trước mặt vẫn là màn đêm tối om khi nhắm mắt lại.
Lúc cậu về phòng cũng không đóng cửa phòng ngủ, trong sự tịch mịch ở bên tai có tiếng kim đồng hồ chậm rãi di chuyển, có lẽ là pin đồng hồ sắp hết, tiếng kim chạy lúc thì dài, lúc thì ngắn, không có quy luật.
Nhà của cậu đối diện với một con đường chính, thỉnh thoảng sẽ có xe đi ngang qua, gây ra tiếng rít gào của gió đêm.
Thẩm Đình Vị nhìn thoáng qua điện thoại, mới biết được mình đã ngủ thật lâu, ngủ từ buổi tối hôm trước thẳng đến buổi tối ngày hôm sau.
Những điều hư cấu trong giấc mộng hỗn loạn đều không xảy ra, giống như hôm qua khi cậu tỉnh lại ở ngã rẽ quen thuộc, hiện thực ép buộc cậu phá vỡ toàn bộ ảo tưởng, cậu buộc phải giữ bình tĩnh trước sự thật đã xảy ra.
Thẩm Đình Vị điều chỉnh nhịp thở, chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, có lẽ là vì hai ngày rồi không ăn uống gì, dinh dưỡng và thể lực cũng không thể theo kịp được nữa, lúc cậu đứng dậy lại cảm thấy hoa mắt một lúc, trong dạ dày cũng đau âm ỉ.
Nhưng cũng may bé con đã yên tĩnh, ngoan ngoãn không còn tiếp tục giày vò cậu nữa.
Thẩm Đình Vị nhìn số điện thoại vĩnh viễn cũng không thể kết nối được mà mình đã gọi đi vô số lần ở trong điện thoại, mới chậm rãi ý thức được hành vi và ý tưởng của mình vào ngày hôm qua viển vông đến cỡ nào.
Nhưng sau mấy phút suy nghĩ, cậu vẫn ôm một hi vọng không thiết thực ở trong lòng, nhấn vào cửa hàng ứng dụng, khờ khạo muốn tìm một đầu mối giao với một thế giới khác.
Nhưng khi cậu nhìn thấy kết quả tìm kiếm của các ứng dụng khác nhau đều trống vài lần, mệt mỏi nắm lấy điện thoại ngẩn người.
Lúc Thẩm Đình Vị hoàn hồn lại, nghĩ mùi bụi trong căn phòng này có hại đến đường hô hấp, e rằng cũng không tốt với bé con.
Cậu chậm rãi di chuyển đến mép giường, nghĩ thẻ tiết kiệm mà mình đã tiện tay để vào trong xe sau khi ra khỏi nhà hàng nơi xem mắt mấy tháng trước có bị mẹ cất đi hay không, cậu hơi khó chịu, cần phải ăn một ít gì đó trước, rồi nhanh chóng đi đến bệnh viện.
Ban đêm sẽ không về đây ở, trong nhà quá lộn xộn, ngày mai cậu sẽ quay về quét dọn nhà cửa lại cho đàng hoàng.
Chuyện báo bình an với ba mẹ cũng dứt khoát để qua ngày mai rồi nói sau, bây giờ đã quá muộn, Thẩm Đình Vị nghĩ, mẹ nhìn thấy cậu nhất định sẽ rất vui vẻ.
Khi Thẩm Đình Vị đứng lên từ mép giường hai chân hơi mềm nhũn đi, cậu chống vào kệ sách ở bên cạnh, đứng một hồi, đợi cơn hoa mắt có thể là vì bị hạ đường huyết qua đi, mới đi mở cửa sổ ra.
Gió lạnh thổi vào từ bên ngoài cửa sổ xuyên qua bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh trên người Thẩm Đình Vị, nhưng cuối cùng cũng đã xua đi mùi lạ ở trong phòng.
Cậu đứng ở trước cửa sổ để hít thở, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống con đường rộng rãi mà vắng lặng.
Đêm đã khuya, trên đường không có quá nhiều xe chạy qua, đèn đường ở hai bên chiếu ra tia sáng màu vàng tươi, Thẩm Đình Vị còn nhớ khi mình còn bé cũng thường hay nằm sấp lên bàn học duỗi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nhìn thấy xe của ba sẽ vui vẻ vẫy tay với ông.
Thỉnh thoảng mẹ sẽ nói: "Mua nhà sai chỗ rồi, nên gần với nội thành một chút, như thế thì xung quanh vẫn sôi động hơn chút, cũng không quạnh quẽ đến mức này."
Lúc ấy Thẩm Đình Vị không hiểu cái gọi là quạnh quẽ ở trong miệng của mẹ, chỉ cảm thấy mỗi lần nằm sấp ở cửa sổ đều ngập tràn mong chờ.
Bây giờ khi người mà cậu mong về nhà đều không ở bên cạnh, mới lần đầu tiên cảm nhận được đêm khuya ở nơi này thì ra thật sự hoang vắng như những gì mẹ nói.
Thẩm Đình Vị lấy chiếc áo khoác của mình từ trong tủ quần áo rồi mặc lên, giáng sinh năm ngoài mẹ cậu đã mua cho cậu một chiếc áo được may thêm một vòng lông tơ vào cổ áo, vốn dĩ muốn thay luôn quần áo bệnh nhận đã bẩn ở trên người, nhưng cậu không tìm được số đo có thể mặc lên bây giờ, đành phải từ bỏ.
Cậu lấy thẻ bảo hiểm y tế của mình từ trong ngăn tủ, lại không tìm được tấm thẻ tiết kiệm cất giữ toàn bộ tiền lương thực tập của cậu, có lẽ là do cậu quá đói, không có tìm cẩn thận, đành phải lấy tiền mặt dự phòng mà mẹ thường hay đặt ở trong tủ nhỏ ra dùng.
Cậu cất chìa khóa và điện thoại vào trong túi, khóa kỹ cửa nhà, đi đến cái cửa hàng nhỏ sẽ mở cửa đến đêm khuya ở trong ký ức dọc theo lề đường.
Cả mùa thu và mùa đông ở thành phố Su đều rất lạnh, còn chưa đến tháng mười một gió đêm đã lạnh đến thấu xương.
Thẩm Đình Vị rất sợ lạnh, mỗi năm còn chưa đến cuối thu ở trong nhà đã mở hệ thống sưởi ấm, đã có vài lần ba cậu bày tỏ bất mãn đối với hành vi xa hoa lãng phí này của mẹ, cho rằng Thẩm Đình Vị quá được nuông chiều, có lẽ là đã có vài cuộc cãi vã ở trong nhà khi Thẩm Đình Vị vắng mặt, dần dần ba cũng không còn nói đến nữa.
Thẩm Đình Vị quấn chặt lấy áo khoác, bước đi chậm rãi mà rẽ vào một con hẻm tồi tàn.
Trong con hẻm này có một tiệm hoành thoánh đã mở rất nhiều năm, bà cụ kinh doanh cửa tiệm đó đã rất lớn tuổi rồi, thoạt đầu Thẩm Đình Vị cảm thấy bà hơi đáng thương, vậy nên thỉnh thoảng cũng sẽ đến mua, sau này đã quen với mùi vị của tiệm này, số lần đến đây càng lúc càng nhiều.
Có thể là cơ thể còn quá yếu, Thẩm Đình Vị lại đi rất chậm, câu cảm thấy dường như con hẻm này đã dài hơn rất nhiều so với trước đây, tựa như đi thật lâu cũng không thể đến đích.
Thẩm Đình Vị hơi hoài nghi, cậu lấy điện thoại ra mở bản đồ, xem xem có phải là vì quá lâu rồi nên mình không nhớ được giao lộ hay không.
Còn chưa kịp nhập địa chỉ vào hết, cậu đột nhiên nghe thấy một tiếng chuông xe đạp đang đến gần từ xa, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu con trai mang đồng phục học sinh của một trường cấp 2 ở vùng lân cận đạp xe đạp địa hình chạy nhanh ra từ chỗ rẽ của con hẻm.
Con hẻm này rất hẹp, Thẩm Đình Vị giật mình, vội vàng nghiêng người né đi, nam sinh kia nhìn thấy cậu cũng hơi luống cuống, dường như muốn giảm tốc nhưng đã không còn kịp nữa, vừa phanh lại vừa cuống quýt mà la lên một câu: "ĐM --"
Nam sinh không phanh được xe khi đi ngang qua người cậu không cẩn thận nên để tay lái cọ vào cánh tay của cậu, cũng may áo khoác trên người Thẩm Đình Vị rất dày, không có bị thương, nhưng bước đi yếu ớt của cậu lại loạng choạng vì lực quán tính của tay lái.
Thẩm Đình Vị vịn vào bức tường gạch gồ ghề trong con hẻm để đứng vững, đầu óc vốn đang mê mang lại trở nên choáng váng theo vài bước nghiêng ngả vừa rồi của cậu, ngay sau đó hình ảnh ở trong tầm mắt cũng quay vòng vòng, làm cho dạ dày của cậu co thắt lại, sinh ra một cảm giác buồn nôn.
Cậu mím đôi môi hơi tái nhợt, vươn tay ấn vào dạ dày của mình, lại cảm thấy hốt hoảng, dường như cái con hẻm mà cậu đã đi qua rất nhiều lần lại đang thay đổi dáng vẻ trong hình ảnh bị nhòe đi mịt mù và mờ nhạt ở trước mắt.
Thẩm Đình Vị dùng sức chớp mắt, trong tầm mắt vẫn là con hẻm hơi lắc lư, rõ ràng là không có gì thay đổi.
Cậu đành phải tạm thời nhắm mắt lại, ngón tay trắng bệch vì dùng sức vịn lên gạch đỏ nhô ra ở trên bức tường, đợi cơn chóng mặt khó chịu này mau chóng qua đi.
Cậu cảm thấy chắc là mình không thể nào tiếp tục tìm cửa tiệm hoành thoánh kia được nữa, cậu phải nhanh chóng đến bệnh viện......!
Tiếng thắng xe làm màng nhĩ cậu đau nhói ở bên tai cuối cùng cũng dừng lại, nam sinh vừa nãy đứng ở xa hô to về phía cậu: "Xin lỗi --"
Trong giây phút đột nhiên yên tĩnh này, Thẩm Đình Vị lại giống như nghe được một tiếng ồn khác đang vọng lại từ xa ở trong não -- Cậu nghe thấy có người đang nói chuyện ở nơi rất xa, nghe thấy âm nhạc, nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn......!
Toàn bộ ý thức của cậu đều trở nên hỗn loạn trong tiếng ồn ào khó hiểu này, chỉ có thể nghe thấy tiếng nam sinh sợ hãi hỏi thăm từ xa: "-- Anh không sao chứ?!"
Thẩm Đình Vị rất muốn trả lời một câu không sao hết, bảo đối phương không cần sợ, thế nhưng vào lúc này lại chợt không thể mở miệng được.
Không được trả lời nam sinh vội vã vứt chiếc xe đạp trong tay xuống, nhanh chóng chạy vào con hẻm đen kịt.
Nhưng khi thằng bé gần chạy đến cuối hẻm thì bước chân lại dần dần chậm đi, hoang mang đứng tại chỗ ngập ngừng trong chốc lát, hoài nghi mà nhìn con hẻm trống không, lẩm bẩm: "Ủa? Đâu rồi? Đi nhanh vậy?"
"-- Anh không sao chứ?"
Một giọng nói rõ ràng, hơi non nớt vang lên ở trước mặt cậu.
Thẩm Đình Vị mở mắt ra trong cơn choáng váng dần dịu đi, cậu ngẩn người, nam sinh chạy xe đạp ở trước mặt lại bất ngờ biến mất không thấy đâu, thay vào đó là một bé trai trông nhỏ hơn Khang Đồng rất nhiều.
Thẩm Đình Vị cúi đầu xuống, ngỡ ngàng mà nhìn bé trai ở trước mặt.
Cậu bé không sợ người lạ, trong quai hàm của nó phồng lên một đường tròn của kẹo, chỉ vào bụng của Thẩm Đình Vị: "Anh ơi, bụng của anh thật là bự, còn bự hơn ba em."
Thẩm Đình Vị ngơ ngác nhìn nó, xúc cảm gồ ghề giữa các ngón tay hình như cũng đã trơn truột hơn một ít, lúc Thẩm Đình Vị để ý đến điểm ấy, nhịp tim bỗng trở nên rất nhanh, cậu ngẩng đầu lên, nhìn những viên gạch men sứ màu trắng gập ghềnh trên bức tường mà tay mình đang vịn vào, ánh mắt cứng nhắc.
Một trung tâm thương mại cách đó không xa truyền đến tiếng nhạc êm dịu nhẹ nhàng, đầu ngõ có người đi bộ vội vã đi ngang qua, cách đó vài bước có tiếng rao hàng phát ra từ cái loa nhỏ ở tiệm ăn bình dân --
Có vẻ như cậu bé đã bị anh trai đột ngột bật khóc ở trước mặt dọa sợ, nghiêng đầu hỏi: "Anh ơi sao anh lại khóc?"
Thẩm Đình Vị vươn tay lên lau mặt, lại dùng tay áo cọ mạnh vào mắt, nhưng lại không thể nào ngăn lại những giọt nước mắt càng lúc càng cuộn trào mãnh liệt.
Cậu muốn nói với cậu bé rằng không sao hết, hé miệng ra lại gần như khóc không thành tiếng, đành phải tiếp tục dùng sức lau nước mắt, nắm chặt lấy chiếc điện thoại ở trong tay.
Vì run tay mà nhấn mấy lần cũng không thể nhấn vào con số cậu muốn chọn, thật vất vả mới mở khóa được sau vài lần bị nhắc nhở, Thẩm Đình Vị tuyệt vọng phát hiện thẻ sim của mình đang trong trạng thái không có dịch vụ.
Dường như cậu bé đã nhận ra cậu muốn gọi điện thoại, thế là kéo ống tay áo của mình lên, nhiệt tình duỗi cánh tay đến: "Dùng đồng thồ điện thoại của em đi."
Thẩm Đình Vị kiềm chế giọng nói run rẩy của mình, vội nói cảm ơn với nó, khó khăn cúi người xuống chạm vào màn hình rất nhỏ kia, nước mắt lại chảy dọc theo cằm lã chã rơi lên màn hình vuông vức ở trên cổ tay của cậu bé.
Cậu bé không hề để ý mà lau nước mắt ở trên màn hình lên áo của mình, lại vươn cổ tay đến trước mặt cậu một lần nữa, Thẩm Đình Vị rất không thành thạo mà nhập dãy số đã gõ ra gần trăm lần lên mặt đồng hồ vẫn còn hơi mờ --
Điện thoại chỉ vang lên một tiếng, rất nhanh đã được nhận, giọng nói mà Thẩm Đình Vị quen thuộc, nhưng bây giờ lại trở nên rất khàn truyền đến từ trong đồng hồ: "Ai vậy?"
Thẩm Đình Vị nói không được lưu loát với một giọng rất thấp phát ra từ trong cổ họng: "Liên Quyết......" Trong tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề của đối phương, cậu run rẩy nói: "......!Em muốn về nhà."
Cậu hỏi: "Liên Quyết, chừng nào thì anh mới đến đón em về nhà?".