Nịch Tửu

Chương 6: Chương 6






Dì bưng bữa sáng lên bàn, Khang Đồng đi từ trên lầu xuống với đôi mắt lim dim, khi nhìn thấy Liên Quyết ngồi trước bàn ăn, bước chân của nó rõ ràng nhanh hơn.
Liên Quyết nghe tiếng, nâng tầm nhìn khỏi máy tính bảng, nhìn nó một cái: "Đừng chạy."
Khang Đồng rất ngoan mà bước chậm lại, đẩy cái ghế sát bên Liên Quyết ra rồi ngồi xuống.

Nó gọi Liên Quyết là chú hơn hai năm, mới bắt đầu đổi còn chưa có quen miệng, đỏ mặt nhỏ giọng chào hỏi hắn: "Ba ba, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Liên Quyết thu hồi ánh mắt rồi nhìn vào tờ báo tài chính kinh tế buổi sáng ở trước mặt, bưng ly lên rồi nhấp một ngụm cà phê.
Hắn mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh đậm, tóc cũng không chăm lo cẩn thận, mái tóc mềm mại buông xõa ở trước trán, có vẻ như cũng vừa tỉnh ngủ.
Khang Đồng học theo dáng vẻ của hắn, cầm cái ly lên rồi nhấp một ngụm sữa bò nóng, ánh mắt cũng dính ở trên người hắn mà không có rời đi: "Ba quay về vào buổi tối hôm qua sao?"
"Ừm."
Lúc Liên Quyết nói chuyện ánh mắt vẫn đứng yên, vốn dĩ Khang Đồng muốn hỏi hắn có thấy bài thi của mình hay không, lại xấu hổ.

Vẫn là dì lúc đưa sandwich tới thì nói với nó: "Tiên sinh đã xem bài thi của cháu, lần sau lúc viết tên nhớ là phải viết thêm họ nha."
Lúc này đôi mắt của Khang Đồng sáng lên, đồng ý.
Liên Quyết chậm rãi ăn xong điểm tâm, lấy khăn ăn rồi ấn lên môi một cái, nhìn về phía Khang đồng: "Mấy giờ đến trường?"
Khang Đồng vội vàng nuốt xuống bánh mì đã nhai được một nửa ở trong miệng, nói: "Bảy giờ bốn mươi."
Liên Quyết liếc nhìn thời gian, còn sớm, liền gật đầu: "Ba đưa con đi."
Khang Đồng thấy hắn muốn đứng dậy, cũng vội vàng cuống quít lau miệng, đi theo.


Liên Quyết đi đến sau ghế của nó, đè nhẹ lên trên bả vai của nó: "Ngồi xuống ăn đi.

Ba đi thay quần áo."
Chờ Liên Quyết đi lên lầu, dì tới thu dọn bàn ăn của Liên Quyết, mới cười nói: "Thủ tục làm xong rồi, Đồng Đồng sắp vào hộ khẩu rồi, tiên sinh đang vui vẻ đấy."
Khang Đồng hiếm khi ngồi trên ghế phụ lái của xe Liên Quyết như thế này.
Mới đầu nó còn hơi khẩn trương mà xoắn chặt dây đeo cặp, nhưng sau khi Liên Quyết nói với nó hai câu, sự kích động ở trong lòng của nó không kiềm được mà lộ ra trên khuôn mặt.
"Vào hộ khẩu xong thì con có thể chuyển đến trường tiểu học khác không?"
Liên Quyết lái xe, không có trả lời, chỉ hỏi: "Trường học hiện tại như thế nào?"
Khang Đồng ôm cặp của mình, bả vai rũ xuống, hơi khó chịu mà nói: "Bạn cùng lớp ở nơi này có vẻ như ngại chơi cùng với con.

Tuần trước là sinh nhật của Lục Minh Minh, con viết thiệp chúc bạn ấy sinh nhật vui vẻ, bạn ấy tức giận, cũng không có mời con tham gia tiệc sinh nhật của bạn ấy......"
Nói đến đây thì lại mếu miệng: "Con cũng không cần phải tham gia sinh nhật của bạn ấy, chỉ là......!Các bạn khác đều được mời, cũng không có người nào nói với con."
Liên Quyết ngước mắt, nhìn đứa trẻ đang ủ rũ cúi đầu ở ngồi bên cạnh qua gương chiếu hậu, khẽ nói: "Sinh nhật của bạn cùng lớp lần sau, để dì hoặc là chú Lưu chọn quà giúp con."
Khang Đồng mím môi, buồn buồn ừm một tiếng.
Liên Quyết dừng xe ở trước cổng trường của Khang Đồng: "Buổi chiều tan học ba tới đón con."
Động tác cởi đai an toàn của Khang Đồng ngừng lại, sững sờ nhìn hắn, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Hôm nay ba không cần làm việc sao?"

"Ừm." Liên Quyết vươn tay cởi đai an toàn giúp nó: "Chúng ta sẽ không ăn tối ở nhà."
Khang Đồng chậm rãi gật đầu, mất tự nhiên nắm lấy dây đeo cặp rồi xoa xoa: "......!Chúng ta đến nhà ông nội sao?"
Nó nghe dì nói, sau khi hoàn thành thủ tục thì phải đến nhà ông nội để nhận người, nó chưa từng gặp ông nội, trong lòng cũng hơi khẩn trương.
Liên Quyết không có phủ nhận, chỉ cau mày sửa lại: "Không thể gọi là ông nội."
Khang Đồng không hiểu lắm, hơi hoang mang mà nhìn hắn: "Không phải con gọi người là ba ba sao?"
Liên Quyết ừ một tiếng, có vẻ như không định giải thích: "Vào trường đi."
Khang Đồng chậm rãi mang cặp lên, đẩy cửa xe ra: "Tạm biệt ba ba."
Liên Quyết nhìn Khang Đồng lề mà lề mề đi vào trong tường học tư nhân, bị cô giáo của trường thúc giục mới chạy chậm hai bước về phía trước.
Vừa thu hồi ánh mắt, điện thoại rung lên một cái, hắn mở ra nhìn, là một tin nhắn.
- Liên tổng, Thẩm tiên sinh đã trả phòng.
Liên Quyết gọi điện thoại qua: "Theo sát cậu ta, nhìn xem cậu ta đến nơi nào, đi gặp người nào."
"Vâng Liên tổng."
-
"Đường Ly An?" Khi tài xế taxi nghe thấy cái địa chỉ này thì ngẩn người, không chắc chắn mà quay đầu: "Chưa từng nghe tới a.

Có phải là địa chỉ trong thàng phố không? Một lát nữa tôi phải giao ca, không chạy đường dài."

Thẩm Đình Vị lại hơi đau đầu, cậu chống đỡ thái dương sưng lên, khàn giọng hỏi: "Đây là nơi nào?"
"Đường Liễu Hà a."
"Không......" Thẩm Đình Vị hoảng hốt không có lý do: "Ý của tôi là, nơi này là thành phố nào?"
Tài xế khó hiểu nhìn cậu một cái: "Thành phố Nghi a."
Cái tay ấn lên trán của Thẩm Đình Vị dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu: "......!Cái gì?"
Tài xế nói, lại liếc nhìn cửa khách sạn nơi Thẩm Đình Vị lên xe, lúc này mới bừng tỉnh, nhíu mày nhẹ đến gần như không thể nhìn thấy: "Cậu uống nhiều quá đúng không? Nói với cậu trước, nôn trên xe thì phải thêm phí rửa xe a."
Sắc mặt của Thẩm Đình Vị hơi tái, làm ngơ lời nhắc nhở của tài xế, nhanh chóng đẩy cửa xe ra vội vàng xuống xe.
Trước mắt cậu mơ mơ màng màng, cơ thể cũng đau nhức khó chịu, mùi rượu đã bị bốc hơi do nhiệt độ cơ thể tăng dần lên sau khi tắm xong, cũng nhảy vọt lên lại.
Cậu không nhịn được mà dựa vào thân cây ở ven đường rồi nôn khan một hồi.

Thành phố Nghi.
Trong đầu Thẩm Đình Vị còn lưu lại men say nặng nề, nhưng cậu có thể chắc chắn, cho tới tận bây giờ mình chưa từng nghe thấy cái thành phố này.
Vừa rồi mới mưa, nhiệt độ thấp hơn một chút, làn gió ban mai mang theo cái lạnh của mùa xuân sau cơn mưa, gió thổi vào góc áo của cậu, một vùng eo nhỏ lộ ra bên ngoài.
Thật sự là không nôn ra được thứ gì, nhưng vẫn khó chịu, quần áo ẩm ướt do mồ hôi lạnh dán lên trên sống lưng, bị gió thổi qua như là kết thành một lớp băng mỏng, khí lạnh gần như thấm vào da thịt đến tận xương.

Thẩm Đình Vị nắm lấy vạt áo rộng mở, xương ngón tay trắng bệch, lòng bàn tay nóng rực áp lên cái bụng ẩn ẩn đau.
Cậu dùng mu bàn tay chà chà khóe miệng, chậm rãi ngồi dậy, bước chân lại không nhúc nhích.
Thẩm Đình Vị đứng nguyên tại chỗ, giật mình nhìn dòng người đi qua đi lại buổi sáng sớm, có hơi hoang mang mà suy nghĩ, tiếp theo nên đi đâu?
-
Sau khi đưa Khang Đồng đi thì Liên Quyết đến công ty một chuyến.

Ban đêm phải đi đến chỗ Trần Trữ Liên, vì vậy hội nghị truyền hình quốc tế vào ban đêm tạm thời đổi thành buổi sáng.
Trong suốt cuộc họp, Liên Quyết đã nhìn vào điện thoại hai lần.

Hắn vừa cúi đầu trả lời tin nhắn, vừa nói với người quản lý các dự án nước ngoài đang không biết nên tiếp tục báo cáo hay nên ngừng ở trong video: "Tiếp tục."
Cuộc họp kéo dài đến giữa trưa mới kết thúc, sau khi mọi người trong hội trường đều đã rời đi, Liên Quyết nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế rồi nhéo nhéo mũi, nghỉ ngơi một hồi, cầm điện thoại lên rồi gọi điện.
"Người kia thế nào rồi." Hắn trầm giọng hỏi.
"Hiện tại Thẩm tiên sinh vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê, kết quả kiểm tra sơ bộ là do sốt.

Ngài đã nhắc nhở hôm qua cậu ấy có uống rượu, cho nên bác sĩ không tiêm thuốc hạ sốt cho cậu ấy, chỉ dùng thuốc uống hạ sốt và chống viêm, hiện tại thuốc vẫn chưa có tác dụng,Thẩm tiên sinh vẫn chưa hết sốt.

Bác sĩ lấy máu của cậu ấy rồi đi làm xét nghiệm máu, kết quả xét nghiệm sẽ có trễ một chút."
Liên Quyết ừ một tiếng: "Thứ bảo anh tra thì sao?"
Đối phương trầm mặc một hồi, giọng nói cũng thấp xuống: "Xin lỗi Liên tổng, trước mắt vẫn còn chưa tra ra được tin tức về thân phận của Thẩm tiên sinh."
Liên Quyết không nói gì.

Kết quả nằm trong dự đoán của hắn, người kia đã chuẩn bị rất hoàn hảo rồi mới bò lên giường của hắn, nếu như bị điều tra ra dễ dàng như vậy, ngược lại làm cho hắn hoài nghi.
Hắn dựa vào ghế, ngón tay hờ hững gõ lêm mép bàn, nói: "Biết rồi, có tin tức gì thì nói cho tôi."
"Vâng.".