Nịch Tửu

Chương 49: Chương 49






Thẩm Đình Vị cho rằng thời gian rời giường của mình không tính là muộn, nhưng mỗi buổi sáng khi cậu đi xuống lầu Liên Quyết đều đã rời đi.
Về sau cậu phát hiện Liên Quyết sẽ rất ít khi ăn bữa tối ở bên ngoài, có một ngày cậu đi tiểu đêm và xuống lầu rót nước, thấy Liên Quyết về muộn và đang ở phòng bếp nấu bát mì, từ đó về sau mỗi ngày Thẩm Đình Vị sẽ cố ý làm bữa tối nhiều hơn một chút, chừa lại một phần cho Liên Quyết.
Dù sao khi nấu cơm thuận tay làm nhiều thêm một chút cũng không tốn thời gian gì, đặt ở trong thùng giữ nhiệt chỉ cần mở là có thể ăn ngay.
Thỉnh thoảng Thẩm Đình Vị sẽ đột nhiên muốn thử các món ăn mới, lại lo lắng Liên Quyết có kiêng thứ gì đó, thế là đêm hôm trước sẽ viết hết mấy món định làm vào ngày mai ở trên giấy ghi chép, dán trên tủ lạnh, để Liên Quyết tự mình lựa chọn.
Hầu hết thời gian Liên Quyết sẽ không có ý kiến, có đôi khi nhìn thấy những món thực sự không ăn được, sẽ đánh một dấu gạch chéo nhỏ ở đằng sau món đó.
Hai người duy trì hình thức chung sống thần kỳ này, vậy mà cũng khiến Thẩm Đình Vị sinh ra một chút thoải mái, ít nhất thì bây giờ khi cậu chạm mặt với Liên Quyết sẽ không còn cảm xúc giống như "xấu hổ" kia nữa.
Khi Liên Quyết không ở nhà, Thẩm Đình Vị sẽ ở trong nhà với Miêu Miêu, cậu không muốn để cho mình không có gì để làm mỗi ngày, dứt khoát nhờ Lâm Sâm mua giúp cậu vài quyển sách liên quan đến pháp luật, bình thường cũng lật ra để xem qua, một mặt là không muốn lãng phí hoàn toàn mấy năm học đại học của mình, thứ hai là cũng có thể giúp cậu hiểu thêm một chút về thế giới này.
Bởi vì không có phân chia giới tính ABO, luật pháp ở đây có một số chỗ dễ hiểu hơn nhiều so với thế giới ban đầu, có nền tảng chuyên ngành, việc học cũng không phải là rất tốn sức.
Khi rảnh rỗi, cậu nghĩ đến vòng cổ mèo mà Thường Khai Tâm đã nhắc đến, ôm tâm lý thử một lần mà tìm tòi ở trong phòng chứa đồ dưới cầu thang, vậy mà thật sự tìm được mấy cuộn len milk cotton* ở trong tủ chứa đồ.


*Cái này là một dòng len của một hãng é, mn lên search là được ( JunghoonCBs - truyenhd1.com ‼️)
Thẩm Đình Vị học rất nhanh, kim đan lại nhập môn vô cùng dễ dàng, cậu làm theo các kỹ năng đan ở trong diễn đàn vài lần, rất nhanh là có thể ung dung thuần thục, thế là tìm một kiểu dáng đáng yêu ở trên mạng, đan một chiếc vòng cổ cho Miêu Miêu.
Khi Lâm Sâm gọi điện thoại đến, Thẩm Đình Vị vừa mới đan ra hoa văn ở bên trong vòng cổ, động tác tay của cậu không ngừng lại, hỏi Lâm Sâm có chuyện gì.
Lâm Sâm nói: "Buổi chiều ngày hôm nay tiểu thiếu gia sẽ về nhà, Liên tổng kêu tôi báo trước cho cậu một tiếng."
Thẩm Đình Vị ngây người, đường may ở trong tay cũng loạn theo, cậu nhìn cái vòng cổ đã bị bung ra vì cậu đã lỡ một cây kim, cổ họng hơi siết chặt: "......!Tiểu thiếu gia?"
"Đúng vậy." Lâm Sâm nói: "Cậu đã từng gặp, Liên tổng đã dùng tên của tiểu thiếu gia để làm thẻ ở khu vui chơi bật nhún, là Trần tiểu thư dẫn đi."
Thật ra trí nhớ của Thẩm Đình Vị cũng không tệ lắm, nhưng sân bật nhún mỗi ngày tiếp đón quá nhiều trẻ em, ấn tượng của cậu về đứa bé mà Trần Ninh Tuyết dẫn theo vỏn vẹn chỉ là một cậu bé có lẽ còn chưa đến 10 tuổi.
Ngược lại cậu không có bất cứ suy nghĩ dư thừa nào về "con trai của Liên Quyết", mà là nghĩ đến "Liên Quyết từng có con", hoặc có thể là "Liên Quyết từng có gia đình", nhất thời không áp chế được kinh ngạc......!Càng nhiều hơn là sau khi có những suy nghĩ khiến cậu cảm thấy xấu hổ mỗi khi nhớ lại, đột nhiên biết được chuyện này khiến đầu óc của cậu có chút mơ hồ.


Trong lòng cũng nhiều thêm một ít buồn bực không thể hình dung được.
Nhưng rất nhanh lại cảm thấy tâm tư của mình hỗn loạn đến không thể nói rõ được, dù sao quá khứ của Liên Quyết cũng không có liên quan gì đến cậu, hiện tại và cả tương lai......!Trước mắt cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu.
Cậu mất một ít thời gian để thu lại cảm xúc, sau đó ngẩn ngơ trả lời một câu: "À, được." Lại hỏi: "Tôi có cần làm chút gì đó không?"
Có đôi khi Thẩm Đình Vị phải thừa nhận rằng Liên Quyết dùng người rất tinh, Lâm Sâm đã đoán được suy nghĩ của cậu chỉ từ khoảng thời gian tạm dừng ngắn ngủi này, như để xua tan sự băn khoăn của cậu, không để lại dấu vết mà nói: "Không cần, tiểu thiếu gia đã đến Liên gia hai năm, theo tôi thấy, đứa nhỏ này hiểu chuyện thì hiểu chuyện, nhưng hơi hướng nội, Thẩm tiên sinh không chê bai là được rồi."
"......!Hai năm?"
"Đúng vậy." Lâm Sâm làm ra một giọng điệu dao động không biết có nên nói hay không, sau khi do dự mấy giây, lần nữa mở miệng hiển nhiên đã sắp xếp câu chữ ở trong lòng từ sớm: "Cha đẻ của tiểu thiếu gia đã qua đời hai năm trước, mẹ đẻ ra ngoài làm việc sau đó thì không còn quay về nữa, vì để chữa bệnh cho cha cậu ấy, mấy năm đầu vay không ít tiền, họ hàng đều sợ nhận phải mớ hỗn loạn này, không chịu lo cho đứa bé, đứa trẻ rơi vào đường cùng chỉ có thể bị chính phủ đưa đến cô nhi viện.

Sau đó Liên tổng thấy đứa bé quá đáng thương, dứt khoát tự mình lắp đầy khoảng trống, giữ đứa bé ở bên cạnh để nuôi."

Trong lòng Lâm Sâm biết Thẩm Đình Vị là một người dễ mềm lòng, kiểu này cứ thêm mắm thêm muối mà trình bày một phen, quả nhiên có hiệu quả, sau khi yên lặng một lát, Thẩm Đình Vị khẽ thở dài: "Quá đau lòng......"
Lời này không chỉ nói đứa bé, còn nói cả Liên Quyết.

Từ cái lần về Trần gia cùng với Liên Quyết, Thẩm Đình Vị đã hiểu sơ sơ về thân thế của Liên Quyết, cộng thêm hoặc nhiều hoặc ít suy đoán của mình, vốn là đã đồng cảm với Liên Quyết rất nhiều.

Nghe được Liên Quyết không muốn để cho đứa bé vào cô nhi viện, vậy nên dứt khoát tự mình nhận nuôi, không nhịn được mà suy đoán......! Liên Quyết có phải là sống ở trong cô nhi viện cũng không được tốt lắm hay không? Cậu nghĩ như vậy, trong lòng không hiểu sao lại buồn buồn.
Sau khi cậu lộ ra sự mềm mại ở trong lòng Lâm Sâm liền thừa thắng xông lên, nói nếu như Thẩm Đình Vị muốn biết, có thể lên mạng để tra cứu thêm, chắc là có thể tìm được tin tức lúc đó.
Thẩm Đình Vị nói: "Được, tôi biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Đình Vị liền tra cứu dựa theo tên của đứa bé và từ khóa mà Lâm Sâm cung cấp, sự việc của Khang Đồng là do một phương tiện truyền thông địa phương nổi tiếng đưa tin, từng câu từng chữ viết rất động lòng người.

Thẩm Đình Vị vốn là một người cực kỳ cảm tính, cậu tỉ mỉ lật xem mỗi một tấm hình, nhìn thấy tiểu Khang Đồng còn chưa cao bằng cái bếp đang bíu vào bếp gạch được làm từ những miếng gạch vụn chồng lên nhau đốt than hòn, tư thế thành thạo và vẻ mặt bình thường mà cho mì sợi vào cái nồi được đun sôi, nước mắt bất chợt sắp sửa chảy xuống.

Sau khi tắt tin tức đi qua hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Thẩm Đình Vị ôm máy tính ngồi rất lâu, lần nữa mở trình duyệt ra, thử đặt Liên Quyết chung với từ khóa nhận nuôi, muốn tìm kiếm tin tức sau khi được nhận nuôi của Khang Đồng ở trên mạng.
Nội dung đập vào mắt lại làm cho trái tim cậu bỗng chốc thắt chặt —— Tài liệu tin tức ùn ùn kéo đến, lại đều liên quan đến việc Liên Quyết được Trần gia nhận nuôi.
Thẩm Đình Vị không có xem kỹ, qua loa đọc từng cái tiêu đề mà truyền thông viết ra, chỉ lật vài trang như vậy thôi, lại kinh ngạc phát hiện mình đã có những hiểu biết cơ bản về nửa đầu của cuộc đời Liên Quyết cho đến nay.
Từ Liên Quyết hai tuổi đã bị vứt ở cô nhi viện, nhiều lần vì tính cách khiếm khuyết mà bị gia đình nhận nuôi trả về, đến năm 15 tuổi được Trần gia nhận nuôi, bắt đầu được ăn mặc và học tập gần như xa xỉ, lại đến bữa tiệc sinh nhật linh đình hằng năm được Trần gia tổ chức rầm rộ sôi nổi, và Liên Quyết bắt đầu lập ra Phong Quyết dưới sự giúp đỡ của Trần gia......!Những tiêu đề đó quả thực là đủ ngắn gọn rõ ràng, cách một khoảng thời gian dài đằng đẵng, hầu như bất kể là việc lớn hay nhỏ, ghi chép lại toàn bộ sự kiện quan trọng của Liên Quyết trước và sau khi bước vào Trần gia.
Thẩm Đình Vị nghĩ tới một phép ví von không đúng lúc —— Liên Quyết ở trong tin tức, giống như bị lột sạch quần áo ném vào trong ánh mắt của mọi người, để tất cả mọi người đồng loạt chứng kiến một cơ thể đầy vết thương và sẹo dưới vẻ bề ngoài lộng lẫy của hắn, mặc người tùy ý phán xét hắn, hoặc là thương hại, hoặc là cảm thán mỗi người đều có số mệnh riêng —— Trần Trữ Liên là đang dùng đôi mắt của tất cả mọi người nhìn chằm chằm Liên Quyết, luôn luôn nhắc nhở Liên Quyết, tất cả mọi thứ mà hắn có được đều là Trần gia cho hắn.
Nhắc nhở hắn phải biết cảm ơn —— Đè lên đầu hắn nói với hắn, ngươi nhất định phải cảm ơn.
Trong khoảnh khắc nhận ra điều này, hô hấp của Thẩm Đình Vị vô thức thắt chặt, cảm xúc không nỡ tràn ra từ trong trái tim khiến mũi của cậu chua xót đến mức gần như không thể duy trì một vẻ mặt bình thường.
Cậu nhanh chóng tắt máy tính, ném nó đi rất xa..