Khi Liên Quyết gọi điện thoại đến lần nữa, Thẩm Đình Vị đã làm kiểm tra não bộ xong, đang ngồi một mình trong phòng chẩn trị và điền vào bảng câu hỏi kiểm tra.
Sau khi điền xong thì ra khỏi phòng, người trợ lý tới kiểm tra cùng cậu đưa điện thoại vào tay cậu.
Giọng nói của Liên Quyết không mang theo bất cứ dao động nào phát ra từ ống nghe, có vẻ hơi lạnh: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng giả ngây giả dại với tôi."
"Tôi không có giả bộ." Thẩm Đình Vị bình tĩnh nói: "Liên tiên sinh, tôi không có bệnh."
Trong điện thoại an tĩnh một giây, Liên Quyết mới nói tiếp: "Hợp tác kiểm tra, đừng giở mánh khóe."
Thẩm Đình Vị gần như có thể nhìn thấy dáng vẻ hơi hất cằm lên từ trong giọng nói của hắn, vẻ mặt cao cao tại thượng.
"Tôi sẽ." Thẩm Đình Vị nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: "Tôi không có bất cứ ý đồ nào với anh."
Cậu kiên nhẫn đợi một hồi, Liên Quyết không có nói tiếp, cậu đành phải trả di động lại cho trợ lý của Liên Quyết.
Trợ lý nhận lấy điện thoại, thấp giọng kêu lên: "Liên tổng."
Không biết đối phương nói cái gì, trợ lý rất nhanh đã trả lời: "Vâng Liên tổng."
Bác sĩ trưởng khoa ngồi đối diện bàn vuông, nhìn ngón tay thon dài linh hoạt của Thẩm Đình Vị không ngừng lặp đi lặp lại động tác xáo trộn khối Rubik rồi hồi phục nó lại như cũ trong suốt quá trình trò chuyện.
"Cậu có hơi lo âu." Bác sĩ để bảng câu hỏi trong tay xuống, cuối cùng hạ kết luận.
Động tác trong tay của Thẩm Đình Vị dừng lại.
"Phải." Cậu ngẩng đầu: "Bác sĩ, tôi rất lo âu."
Sau khi kiểm tra kết thúc, bác sĩ đưa sổ khám bệnh cho trợ lý, giải thích kỹ càng các số liệu trong bảng kiểm tra cho hắn, lại giải thích với hắn: "Kiểm tra não bộ không có phát hiện vấn đề gì.
Nhìn vào tình trạng trước mắt của bệnh nhân, về cơ bản có thể xác định rằng bệnh nhân có chứng lo âu nhẹ.
Nhưng rối loạn lo âu là một trong những bệnh thần kinh - tâm thần phổ biến trong xã hội hiện nay, dưới tình huống không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày thì không cần phải nằm viện."
Thẩm Đình Vị yên lặng không lên tiếng ngồi ở bên cạnh, thẳng đến khi trợ lý nhận sổ khám bệnh, lịch sự nhờ bác sĩ kê đơn thuốc, mới hơi ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên.
Cậu cho rằng mình sẽ bị cưỡng chế nằm viện.
Dù sao đây cũng không phải là chuyện gì khó đối với Liên Quyết.
Trên đường trở về, trợ lý ngồi bên cạnh Thẩm Đình Vị ở hàng ghế sau lật qua lật lại bảng báo cáo kiểm tra không thể tìm ra vấn đề ở trong tay.
Ánh mắt của Thẩm Đình Vị quét qua động tác tay của hắn, giọng điệu tự ti mà an ủi người trợ lý trông còn lo lắng hơn cả cậu: "Có lẽ là thiết bị kiểm tra của họ có sai sót."
Trợ lý ngẩng đầu, nhìn cậu thật sâu một cái: "Thiết bị bệnh viện của bọn họ sử dụng là của công ty chúng tôi."
"Hả?" Thẩm Đình Vi nửa ngày cũng không thể tìm được mối liên hệ cần thiết ở giữa hai cái này, chớp mắt nhìn hắn, đợi đoạn sau.
Trợ lý cau mày nhẹ đến mức không thể thấy được, thu hồi ánh mắt, cứng nhắc nói: "Thiết bị của công ty chúng tôi là tốt nhất ở trong nước, không thể có vấn đề."
"......"
Thẩm Đình Vị quay đầu nhìn bóng cây nghiêng về sau ở ngoài cửa sổ, không nhịn được một ít ác ý mà phỏng đoán ở trong lòng rằng liệu công ty của Liên Quyết có xem sự tự phụ là văn hóa doanh nghiệp hay không.
Sau đó suốt cả một chặng đường không còn nói gì nữa.
Tình huống xe sẽ dừng ở chỗ ngoặt nào đó rồi ném cậu xuống mà cậu đã tưởng tượng cũng không có xảy ra, trợ lý chỉ đưa cậu đến biệt thự rồi lập tức rời đi cùng tài xế, thậm chí còn keo kiệt không nói với cậu nhiều thêm một câu, cũng không có nói với Liên Quyết một lời giải thích hay khuyên bảo nào.
Người phụ nữ làm bữa sáng cho cậu lúc sáng cũng không có ở đây, trong căn nhà to và quạnh quẽ như vậy chỉ có một mình cậu.
Thẩm Đình Vị nhìn quanh một vòng ở trong phòng khách, đi đến sofa rồi ngồi xuống, vươn tay kéo một cái gối qua kê ở sau thắt lưng, trái tim vẫn tiếp tục đập nhanh và mạnh ở trong lồng ngực, cơn khủng hoảng không thể hiểu rõ cùng với cơ thể đau nhức như sắp tan ra thành từng mảnh, làm cậu đứng ngồi không yên.
Cậu lấy thuốc mà bệnh viện đã kê cho cậu ra từ trong túi, không có mục đích mà đọc thành phần ở trên hộp thuốc, sau khi đọc xong các tác dụng phụ có thể xuất hiện sau khi uống thuốc, lại không muốn uống.
Cậu đẩy hộp thuốc về lại trên bàn trà, ngồi yên ở trên ghế sofa một hồi.
Thẩm Đình Vị vô cùng tự giác về việc ăn nhờ ở đậu, đừng đến những nơi không nên đến, đừng động vào đồ vật không nên động vào, càng về sau ngồi ở trên sofa thực sự nhàm chán, mới tìm điều khiển từ xa trong ngăn kéo ở dưới bàn trà, mở TV chuyển đến đài truyền hình thành phố.
Đài truyền hình thành phố đang phát bản tin buổi trưa, phần lớn là một ít hành vi không an toàn ở trên đường cái, Thẩm Đình Vị buồn bực ngán ngẩm xem một hồi, liền từ bỏ suy nghĩ thu hoạch được tin tức có ích từ trên TV.
Không có gì đặc biệt, điều khác nhau duy nhất giữa bản tin ở nơi này với cái cậu đã xem trước đây, chỉ có thể là ở phần dưới của bản tin sẽ không chuyển động phát vụ việc bởi vì tin tức tố bị mất kiểm soát mà gây rối loạn trật tự công cộng —— Chuyện như vậy thực sự là chẳng lạ lùng gì, nếu như muốn phát chi tiết mỗi một chuyện, có thể là đài truyền hình cũng không còn chuyện gì khác để làm.
Lúc Thẩm Đình Vị cầm điều khiển lên chuẩn bị tắt TV, đột nhiên nghĩ đến chính mình.
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen mà thất thần trong giây lát.
Tên của cậu hiện tại có phải cũng đang chuyển động ở bên dưới bản tin thời sự?
Người bạn cuối cùng gọi điện thoại với cậu có thể vì điều này mà cảm thấy tự trách hay không?
Vị alpha cố tình phóng tin tức tố dẫn dụ cậu phát tình kia có cần phái chịu trách nhiệm pháp lý hay không?
Còn có, cha mẹ từ trước đến nay vẫn luôn xem cậu là niềm kiêu hãnh......!Hai người họ hiện tại như thế nào?
Những chuyện vẫn luôn cố gắng không dám nghĩ tới, giờ phút này lại không thể khống chế mà xông vào trong đầu.
Hô hấp của cậu vô thức thắt lại, con tim như bị thứ gì đó ngăn chặn, tình trạng tim đập nhanh càng thêm nghiêm trọng.
Cuối cùng Thẩm Đình Vị vẫn lấy hai viên thuốc ở trên bàn rồi uống, cưỡng ép mình tỉnh táo lại, tính toán cho bước tiếp theo.
CMND của cậu còn đang ở trong phòng khách ở trên lầu, có lẽ ví tiền cũng còn đang ở trong túi quần cậu mặc ngày hôm đó, không biết có phải là cũng ở trên lầu luôn hay không, nghĩ tới đây lại cảm thấy mình có hơi uổng công vô ích, cầm ví tiền cũng vô dụng, hôm nay cậu đã cố tình để ý một chút, tiền và giấy tờ tùy thân ở nơi này hiển nhiên không thông dụng với cái mà cậu giữ.
Trên thực tế cho dù có thông dụng, tiền mặt cậu mang trên người cũng không đủ để chống đỡ cho cậu sống ở đây trong vòng một tuần.
Thẩm Đình Vị dựa vào tay vịn ghế sofa, chống thái dương đau nhức, cảm giác đau đớn ở ngực chẳng những không dịu đi, ngược lại đầu cũng đau theo.
Cậu khó khăn lựa chọn giữa rời đi và ở lại trong chốc lát, cuối cùng quyết định vẫn là tạm thời ở lại nơi này trước, đợi Liên Quyết trở về rồi mới đưa ra quyết định.
-
Khang Đồng quỳ trên ghế phụ lái, gương mặt dán lên trên cửa kính chống nhìn trộm bị ép đến biến dạng, nhìn thấy Liên Quyết đi tới từ con đường cái phía đối diện, đôi mắt cong lên trước.
Liên Quyết mở cửa xe rồi lên xe, đưa hộp Pizza ở trong tay cho Khang Đồng.
"Cảm ơn ba ba!"
Một tiếng ba ba này còn vang dội hơn so với ngày thường, Liên Quyết cảm thấy buồn cười, khóe môi cũng cong hơn so với bình thường.
"Đai an toàn."
Khang Đồng đặt pizza ở trên đùi, kéo đai an toàn qua gài lại, thừa dịp hắn không chú ý, vụиɠ ŧяộʍ mở hộp giấy lên nhìn thoáng qua, không giấu được ý cười đậm hơn mấy phần, không ngờ lại bị Liên Quyết bắt quả tang.
Liên Quyết không cho phép Khang Đồng ăn bất cứ thứ gì ở trên xe, nó nhanh chóng đóng nắp lại rồi giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nói sang chuyện khác: "Ba ba, ngày mai chúng ta đi làm hộ khẩu sao?"
"Ừm."
Đôi mắt của Khang Đồng đảo lại một vòng, còn muốn nói chuyện, điện thoại của Liên Quyết vang lên, nó lập tức ngoan ngoãn yên lặng, đợi Liên Quyết nghe điện thoại.
"Đồng chí Liên Quyết, em đã xuống máy bay, còn không mau tới tiếp giá?"
Từ nội thành đến sân bay mất gần nửa giờ, xe dừng ở trước sân bay quốc tế.
Rất nhanh, cửa quán cafe ở bên cạnh đã bị người đẩy ra từ bên trong, một thiếu nữ gọi điện thoại nhìn xung quanh, nhìn thấy xe của Liên Quyết, hưng phấn vẫy vẫy tay về hướng bên này.
Liên Quyết cúp điện thoại, dặn Khang Đồng đợi ở trong xe đừng nhúc nhích, mở cửa xe đi qua chỗ cô gái.
"Không phải là ngày mai mới về sao?" Liên Quyết nhận lấy vali của Trần Ninh Tuyết: "Đã nói với cha chưa?"
"Không có, còn không phải là vì muốn cho mọi người một sự bất ngờ sao?" Trần Ninh Tuyết để áo khoác lên trên khuỷu tay của Liên Quyết, cột mái tóc dài lòa xòa trên vai: "Trong nước thật sự là quá nóng, hôm nay em mặc giống như con gấu, đã sớm biết là nên kiểm tra thời tiết trước."
Bạn gái đồng hành cùng Trần Ninh Tuyết dùng ánh mắt mập mờ quan sát Liên Quyết một chút, nhẹ nhàng chọc vào cánh tay của cô: "Ninh Tuyết, không giới thiệu một chút à?"
Trần Ninh Tuyết cột tóc xong, ném về lại một ánh mắt còn mập mờ hơn, khoác lên cánh tay của Liên Quyết, cười nói: "Chồng nuôi từ nhỏ của tớ."
Gương mặt của bạn gái lộ ra một ít biểu tình kinh ngạc: "Thật hay giả vậy?"
Sắc mặt của Liên Quyết trầm xuống, còn chưa mở miệng, Trần Ninh Tuyết đã thả cánh tay của hắn ra: "Nói nhảm, đương nhiên là giả, là anh tớ.".