Nịch Ái

Chương 6: Rời khỏi Cảm Nghiệp Tự




Tá Dịch đột nhiên bị ép buộc ngồi lên đùi của Lâm Nhất Phàm thì đỏ mặt, lúc trước có hai người ở trong phòng y đã xấu hổ rồi, bây giờ ở trước mặt còn có cả phụ thân nữa, y cũng không biết mình nên đối diện ra sao. Lâm Nhất Phàm ngược lại vẫn giữ khí độ chuẩn quân vương, từ cử chỉ nhấc tay đến lời nói đều hiện ra tư chất thiên tử:

"Tá ái khanh đứng dậy đi, bổn vương lần này đến Cảm Nghiệp Tự chính là để đón nam hậu của bổn vương"

Tá Dương giật mình không biết Lâm Nhất Phàm rốt cuộc đang nghĩ cái gì, ông biết thái tử điện hạ vẫn luôn coi ông như cái gai trong mắt, Tá Dịch hài tử của ông cũng vì bị tiên hoàng chỉ hôn cho thái tử điện hạ mà khiến cho hắn tức giận đẩy hài tử của ông đến Cảm Nghiệp Tự, bây giờ Lâm Nhất Phàm lại nói muốn đón hài tử của ông về làm nam hậu, việc tốt như vậy đột ngột rơi xuống chỉ sợ là họa lớn mà thôi. Tá Dương vừa đứng dậy lại quỳ xuống gấp gáp nói:

"Thái tử điện hạ, vi thần tuyệt đối trung quân, nếu như thái tử điện hạ cảm thấy chướng mắt vi thần thì vi thần xin cáo lão hồi hương, sau này tuyệt đối không bước chân vào kinh thành nửa bước, chỉ xin thái tử điện hạ mở cho cả nhà vi thần một con đường sống"

Lâm Nhất Phàm nắm lấy bàn tay của Tá Dịch khẽ đùa nghịch đầu ngón tay thon dài của y:

"Tá ái khanh nói như vậy là thế nào, sau này ái khanh chính là hoàng thân quốc thích, con đường làm quan sẽ thuận lợi mà thăng tiến"

Tá Dương sắc mặt trắng bệch thụ sủng nhược kinh, lại nhìn thấy hài tử Tá Dịch của mình một bộ dáng sợ hãi ngồi trong lòng thái tử điện hạ, ông tránh không được cảm thấy chua xót trong lòng, cũng là ông đã liên lụy đến hài tử duy nhất này của mình, lúc trở về cũng không biết ăn nói sao với mẫu thân cùng phu nhân. Lâm Nhất Phàm thấy Tá Dương vẫn e sợ mình như vậy liền nói tiếp:

"Tương lai Dịch Nhi sẽ trở thành nam hậu của bổn vương, ngươi yên tâm bổn vương cũng sẽ không để cho ai khi dễ Dịch Nhi, thiên tử vốn không nói chơi!"

Tá Dương trong lòng một mớ bùng nhùng hỗn loạn, rõ ràng lúc trước thái tử điện hạ cực kỳ chán ghét Tá Dịch, ngay cả không cần nhìn mặt Tá Dịch đã đẩy vào Cảm Nghiệp Tự xuống tóc làm hòa thượng, bây giờ lại đột nhiên thay đổi chóng mặt như vậy, chắc không phải là lần hành thích bất thành kia khiến cho Lâm Nhất Phàm trở nên không bình thường chứ. Tá Dương một thân chứa đầy tâm sự rời khỏi phòng, Tiểu Thuần Tử cũng đoán được tiểu hòa thượng ở cùng với thái tử điện hạ trong phòng là ai, thế cho nên khi thấy Tá Dương bước ra liền nhanh chóng tiến tới xum xoe lấy lòng;

"Tá thượng thư, chúc mừng Tá thượng thư, đại công tử nhà người thật có phúc"

Tá Dương khẽ thở dài:

"Công công quá lời rồi"

...

Nói đến trụ trì Tĩnh Tâm sau khi rời khỏi gian phòng phía đông kia liền thất thần sờ lên cổ của mình kiểm tra, ni cô Vô Ưu ở bên cạnh thấy vậy liền hỏi:

"Trụ trì, người sao thế?"

Tĩnh Tâm bất giác đáp thế này:

"Ta kiểm tra xem cái cổ còn ở trên mình hay không"

Tối hôm ấy nhân lúc Lâm Nhất Phàm không có ở bên cạnh Tá Dịch, trụ trì Tĩnh Tâm liền cầm theo một hộp gỗ được trạm trổ hoa văn vô cùng tinh tế đi tìm Tá Dịch. Tá Dịch đang nằm sấp trên giường vừa dưỡng thương vừa chép kinh, thấy trụ trì Tĩnh Tâm bước vào liền vội vã muốn đứng dậy thì bà ta đã ngăn lại:

"Ấy ấy không nên, người cứ nằm dưỡng thương đi"

Tá Dịch tuy rằng không đứng dậy những cũng ngồi dậy:

"Trụ trì, ta cũng chép sắp xong kinh kim cang rồi"

Trụ trì Tĩnh Tâm nghe vậy sắc mặt tái xanh vội vã lấy hết mấy tờ giấy kia về phía mình, nếu như để thái tử điện hạ biết việc này bà có hay không bị mang ra chém đầu ngay lập tức:

"Không cần chép, không cần chép, nô tài đến đây là để tặng cho người món quà này, cầu xin người đừng để tâm chuyện lúc sáng"

Tá Dịch nhíu mày hốt hoảng:

"Trụ trì, ngươi sao lại xưng hô như vậy?"

Trụ trì Tĩnh Tâm cũng đã từng ở trong cung cấm, hiểu được ân sủng của thiên tử quan trọng đến thế nào, thái tử điện hạ đã để mắt đến tiểu hòa thượng trước mặt này, tương lai y trở thành một chủ tử cũng không có gì là lạ. Trụ trì Tĩnh Tâm tuy rằng chưa dứt trần tục, vẫn có thói đố kỵ ghen ghét, nhưng mà bà vẫn còn muốn an ổn là một trụ trì trong Cảm Nghiệp Tự, bà ta vội vã quỳ xuống dập đầu khóc lóc:

"Là nô tài có mắt không tròng, là nô tài mắt mù, nô tài không nên như vậy với người, cầu xin người đại từ đại bi tha cho nô tài lần này"

Tá Dịch giật mình đưa tay đỡ lấy Tĩnh Tâm:

"Trụ trì ngươi sao vậy, ngươi mau đứng lên đi"

Trụ trì Tĩnh Tâm một bộ mặt ướt đẫm nước mắt:

"Người tha lỗi cho nô tài thì nô tài mới dám đứng dậy"

Tá Dịch gật đầu đáp ứng:

"Ngươi đứng lên đi"

Trụ trì Tĩnh Tâm đứng dậy mở ra hộp gỗ kia, bên trong là một chuỗi tràng hạt để đeo cổ, từng hạt châu tròn tròn trong suốt, chuỗi tràng hạt này Tá Dịch đã từng nhìn thấy một lần, lần đó thái hậu tới đây đã tặng cho trụ trì Tĩnh Tâm, bà ta coi thứ này như bảo vật, ngay cả mang lên cổ cũng không dám:

"Đây là chuỗi tràng hạt một trăm linh tám hạt châu lưu ly tiến cống mà thái hậu ban tặng, nô tài tự cảm thấy mình không thích hợp liền muốn dâng lên cho người"

Tá Dịch nhíu mày lắc đầu:

"Không thể, chuỗi tràng hạt này quý như vậy ta không dám nhận"

Chuỗi tràng hạt này quý đúng là quý thật, nhưng tương lai người ở trước mặt bà đây sẽ là chủ tử, còn sợ không có đồ quý giá hơn hay sao, bây giờ bà mang chuỗi tràng hạt này ra đổi lấy sinh mệnh của bản thân mình còn quá rẻ mạt rồi:

"Không, người hãy nhận lấy đi, người mới thích hợp với chuỗi tràng hạt này"

Tá Dịch đã từ chối nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn bị trụ trì Tĩnh Tâm mang chuỗi tràng hạt đó lên cổ:

"Nô tài còn có một thỉnh cầu, cầu xin người ở trước mặt thái tử điện hạ nói tốt cho nô tài vài câu, cầu xin thái tử điện hạ đừng trách phạt nô tài, nô tài tuổi tác đã cao sợ là không chịu được hình phạt thể xác"

Tá Dịch nhìn chuỗi tràng hạt trong suốt trên cổ mình vốn muốn đưa tay tháo ra lại bị trụ trì Tĩnh Tâm ngăn lại, y cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng với trụ trì Tình Tâm. Đợi bà ta đi ra ngoài rồi thì Lâm Nhất Phàm liền tiến vào trong, mắt thấy tiểu hòa thượng ưa thẹn thùng của hắn kia đeo trên cổ một chuỗi hạt châu trong suốt hắn liền cảm thấy người này càng mị hoặc xinh đẹp hơn, hòa thượng đeo tràng hạt trên cổ vốn là chuyện bình thường, nhưng tiểu hòa thượng của hắn đeo tràng hạt lại giống như là đeo trang sức vậy, vừa nhìn liền cảm thấy xinh đẹp động lòng.

Tá Dịch hiện tại đã được chuyển tới phòng biệt viện của Lâm Nhất Phàm, vừa thấy ánh mắt khác thường kia của hắn Tá Dịch liền giật mình, y vội vã mang chuỗi tràng hạt trên cổ mình tháo bỏ, Lâm Nhất Phàm bước tới trước mặt y hỏi:

"Thứ này ở đâu thế?"

Tá Dịch cẩn thận mang tràng hạt bỏ lại vào trong hộp gỗ:

"Là trụ trì mang tới tặng"

Lâm Nhất Phàm nhếch môi mỉm cười:

"Một thứ hạt châu tầm thường thế này liền nghĩ có thể mua chuộc được rồi sao"

Tá Dịch không hiểu cho lắm, nhưng khi y nghe thấy Lâm Nhất Phàm nói đây là thứ hạt châu tầm thường liền có lòng tốt ở bên cạnh nói cho hắn hiểu:

"Đây là của thái hậu ban tặng, là một trăm linh tám hạt lưu ly vô cùng trân quý"

Lâm Nhất Phàm nhìn chuỗi hạt kia, trong quốc khố của hắn có rất nhiều thứ này, đừng nói là một trăm linh tám hạt, ngay cả một nghìn tám trăm hạt hắn cũng không thiếu. Lâm Nhất Phàm ngồi xuống bên giường cầm lấy chuỗi hạt châu kia đưa lên trước mặt Tá Dịch:

"Thế cái này để làm gì?"

Tá Dịch chậm rãi nói, y vốn rất hiểu biết những thứ này:

"Một trăm linh tám hạt châu biểu hiện cho một trăm linh tám phiền não của nhân sinh, lục giác gồm có thị giác, thính giác, vị giác, khứu giác, cảm giác và thức giác nhân làm ba từ ba loại phản ứng lạc, khổ, vô ký thì ra con số mười tám. Mười tám nhân hai tức hai thể, thiện và bất thiện thì ra con số ba mươi sáu. Ba mươi sáu nhân ba tức ba thời, quá khứ, hiện tại và vi lai thì ra con số một trăm linh tám này"

Lâm Nhất Phàm vốn chẳng để ý đến lời của Tá Dịch nói, hắn cả một quá trình đều nhìn chằm chằm vào đôi môi căng mọng đang mấp máy kia, buổi sáng cùng tiểu hòa thượng này hôn môi cảm giác thật sự rất tuyệt, hiện tại nơi đó lúc khép lúc mở như thế này hắn cũng cảm thấy trong người không được tự nhiên. Tá Dịch giống như một người tu hành chầm chậm giải thích, nói xong còn nhắm mắt lại đưa hai tay chắp về phía trước, sau đó y đột nhiên cảm thấy hai tay mình bị chuỗi tràng hạt lưu ly kia trói lại nhiều vòng, y hốt hoảng muốn tách hai tay mình ra:

"Thái tử điện hạ..."

Lâm Nhất Phàm nắm lấy hai tay của Tá Dịch kéo về phía mình xấu xa nói:

"Chuỗi tràng hạt này rất quý, cẩn thận bị đứt"

Tá Dịch nhìn chuỗi tràng hạt đang quấn chặt ở trên tay mình liền lo lắng, nếu như y không cẩn thận làm đứt vật quý giá này thì không hay:

"Thái tử điện hạ, người trước bỏ ta ra"

Lâm Nhất Phàm mạnh tay kéo Tá Dịch về phía mình, cúi đầu đặt lên môi y một nụ hôn, đầu lưỡi nhanh chóng tách mở được khoang miệng của Tá Dịch, cảm thấy đối phương đang giãy giụa muốn né tránh, hắn liền vòng tay về phía sau giữ chặt lấy gáy của y. Tá Dịch một phần không thể giãy giụa ra được, một phần cũng không dám dùng quá sức sẽ làm đứt chuỗi tràng hạt quý giá kia, cuối cùng y chỉ có thể bất lực nhắm hai mắt lại, cố gắng nhẫn nhịn đợi đến khi thái tử điện hạ buông mình ra. Lâm Nhất Phàm hôn thỏa mãn rồi liền chầm chậm tách khỏi môi của Tá Dịch, hắn nhìn Tá Dịch bằng ánh mắt dục vọng, thật sự chỉ muốn ngay tại lúc này đè tiểu hòa thượng kiều mỵ ở dưới thân:

"Đến, để bổn vương giúp ngươi thay thuốc"

Tá Dịch thoáng đỏ mặt:

"Thái tử điện hạ, ta tự mình làm được, hơn nữa ta cũng nên trở về phòng của mình rồi"

Lâm Nhất Phàm sớm đã đứng dậy đi lấy thuốc, hắn quay đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy tiểu hòa thượng kia muốn xuống giường, hơn nữa hai tay hiện tại vẫn còn bị chuỗi tràng hạt lưu ly kia buộc lại chưa thể tháo ra. Lâm Nhất Phàm nhanh chóng tiến về phía Tá Dịch, hắn đặt ba bình thuốc xuống giường rồi đưa tay giúp Tá Dịch tháo chuỗi tràng hạt kia ra:

"Đêm nay ngươi ở lại đây với bổn vương"

Tá Dịch trốn tránh ánh mắt của Lâm Nhất Phàm từ chối:

"Thái tử điện hạ..."

Nhưng mà lời còn chưa kịp nói xong thì Lâm Nhất Phàm đã nâng giọng đánh gãy ý muốn của Tá Dịch rồi:

"Mau nằm xuống đi, ngoan ngoãn thì ngày mai bổn vương còn cho ngươi trở về phủ thượng thư gặp mẫu thân ngươi"

Tá Dịch nghe thấy có thể gặp mẫu thân liền phân vân, nhưng mà lúc y còn đang suy nghĩ xem nên làm cái gì tiếp theo thì Lâm Nhất Phàm đã nhanh chóng đẩy y xuống giường rồi đưa tay cởi quần của y xuống. Tá Dịch hốt hoảng vội vã túm lấy chăn bên cạnh che đậy thân dưới:

"Thái tử điện hạ, người không nên như vậy"

Lâm Nhất Phàm xem như nhượng bộ cho Tá Dịch một phần, hắn không kéo chăn của y ra mà lại luồn tay vào bên trong đó thoa thuốc cho y. Tá Dịch đỏ mặt im lặng, tâm trạng của y hiện tại rất bất an, mỗi lần đầu ngón tay thon dài kia chạm ở trên da thịt y là y liền căng thẳng. Sau đó Lâm Nhất Phàm lại kéo chăn lên cao một chút, bắp đùi thon gọn của Tá Dịch lộ ra những vết thương, Lâm Nhất Phàm nhíu mày cẩn trọng thoa thuốc cho y, mỗi lần chạm vào vết thương sâu nông khác biệt kia thì gương mặt của hắn càng thêm trầm trọng:

"Dịch Nhi, sau này bổn vương sẽ không để cho ngươi chịu thêm một ủy khuất nào nữa"

Tá Dịch thất thần, trong ánh mắt của y có một tia phân vân lưỡng lự, cuối cùng đôi mắt kia liền nhắm lại, y khẽ nói:

"Thái tử điện hạ không cần vì ta mà nhọc lòng như vậy"

Lâm Nhất Phàm thoa thuốc xong liền luồn tay vào trong chăn kéo quần lên cho Tá Dịch, sau đó hắn liền nằm xuống bên cạnh y, vòng tay qua ôm lấy y vào trong lòng, đôi môi hắn chậm rãi chạm vào đỉnh đầu trọc lóc trơn bóng kia.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tá Dịch quả thật được Lâm Nhất Phàm đưa ra khỏi Cảm Nghiệp Tự,đến khi y ngồi ở trên cỗ kiệu lớn nạm vàng ròng cùng với thái tử điện hạ trong lòng y vẫn còn chưa thể tin tưởng được. Ngày đó mọi người trong Cảm Nghiệp Tự còn tiễn y một đoạn đường dài, lại thấy y phục của Tĩnh Tâm trụ trì mang trên người của một hòa thượng khác, còn Tĩnh Tâm trụ trì thì lại không thấy đâu. Tá Dịch mặc trên người bạch y đơn bạc, một thân phiêu dật thoát tục ngây ngốc được Lâm Nhất Phàm nắm tay đưa đi, y phục trên người làm bằng gấm lụa thượng hạng, đai đeo trước bụng có một viên ngọc màu xanh lục, cứ ngỡ bản thân một bộ dạng đỉnh đầu không có tóc thì ngoài y phục hòa thượng ra sẽ không hợp với bất cứ bộ y phục nào khác cả, nhưng hiện tại Tá Dịch mặc trên mình bạch y đơn giản lại có thể làm toát lên được khí chất thanh cao thoát tục của y.

Phía sau cỗ kiệu vàng ròng to lớn kia còn có một cỗ kiệu nhỏ bình thường dành cho Tá Dương, Tá Dương đứng ở bên ngoài nhìn hài tử của mình được thái tử điện hạ đỡ lên kiệu, trong lòng ông luôn có một mớ những phức tạp không tìm ra lối thoát. Thái tử điện hạ vốn dĩ thích nữ nhân, hậu cùng phi tần mỹ nữ nhiều vô số cũng không có bất cứ một nam nhân nào, hiện tại lại đột nhiên mang ân sủng đặt trên hài tử của ông như vậy, thái tử điện hạ nhất định là đang âm thầm tính kế gì đó, chỉ sợ rằng ngày tháng sau này của nhà họ Tá đều phải vất vả một phen, nghiêm trọng hơn nữa còn có họa sát thân, gần vua như gần cọp điều này ông dĩ nhiên biết rõ.

Tá Dịch quả thật cũng có một chút vui vẻ khi được rời khỏi Cảm Nghiệp Tự, nhưng buổi tối ngày hôm qua Lâm Nhất Phàm luôn miệng nói y sẽ trở thành nam hậu của hắn, trước đây khi tiên hoàng hạ chỉ ban hôn nếu như y nghe thấy lời này của thái tử điện hạ khẳng định sẽ vui vẻ, nhưng hiện tại y đã suy nghĩ thật cẩn trọng rồi, mình vẫn là không xứng đáng với thái tử điện hạ chứ đừng nói đến vị trí nam hậu tôn quý kia. Trong cỗ kiệu vàng ròng có đặt trên đó hai ba chiếc gối êm, Lâm Nhất Phàm còn lấy cả gối của mình đưa qua cho Tá Dịch ngồi, còn hạ lệnh cho phu xe bên ngoài không cần gấp gáp trở về kinh thành, cứ chậm rãi mà đi, trước là nên đề cao sức khỏe của Tá Dịch.

Tá Dịch vốn không ngồi quen xe ngựa, cho dù cỗ kiệu đi thật chậm nhưng vẫn không tránh khỏi xóc nảy, mỗi này xóc nảy liền sẽ va chạm vào vết thương ở dưới mông và chân đau đến mặt mũi cũng phải trắng bệch, Lâm Nhất Phàm thấy thế liền đặt y ngồi ở trên đùi mình, cực lực giảm thiểu đi việc vết thương bị va chạm cho y. Tá Dịch thoáng đỏ mặt, tuy rằng ngồi ở trên đùi Lâm Nhất Phàm thực sự rất tốt, nhưng mà từ chỗ này về tới hoàng cung còn phải trải qua một đoạn đường rất dài, y cũng không thể cứ như vậy ngồi trên đùi của hắn mãi được:

"Thái tử điện hạ, người để ta ngồi xuống là được rồi"

Lâm Nhất Phàm đưa tay ấn đầu của Tá Dịch vào lồng ngực mình khàn giọng nói:

"Ngủ đi, đợi đến khi ngươi tỉnh là đã về đến kinh thành".