Nịch Ái

Chương 45: Dấu hiệu




Tá Dịch bước vào cung Đoan Thuần phát hiện ra bài trí trong cung hình như đã được thay đổi rất nhiều, mấy thứ đồ trang trí này nọ trong cung đều đã được giản lược bớt, trong không khí có mùi huân hương nhàn nhạt dễ chịu. Tiểu Phúc Tử nhạy bén phát hiện ra Tá Dịch đang mơ hồ liền ở bên cạnh giải thích:

"Hoàng hậu, hoàng thượng bởi vì không muốn người bị vấp ngã cho nên mới mang toàn bộ những vật không cần thiết cất hết đi. Còn có huân hương kia chính là do Đỗ thái y ở thái y viện đặc chế, rất tốt cho thai nhi trong bụng, vừa vặn còn có thể làm cho tinh thần của người thêm thư thái thoải mái hơn"

Tá Dịch nghe vậy liền khẽ mỉm cười gật đầu:

"Hoàng thượng vẫn chưa xử lý xong tấu chương sao?"

Tiểu Phúc Tử đỡ Tá Dịch ngồi xuống ghế:

"Nô tài đã nói người đi báo với hoàng thượng rồi, hoàng hậu người đã biết chuyện của Phượng chiêu nghi hay chưa?"

Tá Dịch đương nhiên là không biết gì cả:

"Phượng chiêu nghi sao, nàng có chuyện gì hả?"

Tiểu Phúc Tử sắc mặt thỏa mãn đáp:

"Phượng chiêu nghi bị thái hậu hạ chỉ cấm túc bốn tháng rồi, nghe nói là vì nàng đắc tội với thái hậu"

Tá Dịch biết thái hậu rất thích Phượng Thanh Ninh, không nghĩ tới bà lại đột nhiên hạ lệnh cấm túc nàng ta, y nhíu mày xoa xoa bụng lớn của mình hỏi lại:

"Ngươi có biết nàng là đắc tội gì hay không?"

Tiểu Phúc Tử lắc đầu:

"Nô tài không biết, nhưng mà nàng ta tạm thời bị cấm túc như vậy sẽ không thể chạy đến chỗ hoàng hậu mà gây chuyện được nữa"

Tá Dịch nghe vậy cũng tự cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, dù sao thì Phượng Thanh Ninh cũng không có ý tốt với y, nàng bị phạt cấm túc vừa hay trong khoảng thời gian đó hài tử trong bụng của y cũng đã được sinh ra. Tiết trời mùa hè nắng nóng, Tiểu Phúc Tử ở bên phe phẩy quạt mát cho Tá Dịch nhưng bản thân y vẫn cảm thấy cả người không được thoải mái cho lắm, y nhẹ giọng nói thế này:

"Ta muốn đi tắm một chút, một lát nữa hoàng thượng đến hẳn cũng vừa kịp"

Tiểu Phúc Tử đáp lời:

"Hoàng hậu, phía sau mới cho xây dựng ôn tuyền, người có muốn đến đó tắm hay không?"

Trong tẩm cung Đoan Thuần có cho xây dựng một dục tuyền rất lớn, mùa đông đều nói nhà bếp đun nước nóng đổ vào trong, vừa mới rồi y tới đây đã phát hiện ra dục tuyền kia đã được che lấp bằng phẳng, Tiểu Phúc Tử có nói rằng bởi vì Lâm Nhất Phàm sợ y sẽ té ngã xuống đó cho nên mới sai người lấp đi dục tuyền kia, y lúc đó quả thật rất là tiếc nuối, dục tuyền đó vừa lớn vừa đẹp, hơn nữa ngâm mình trong đó cũng thật thoải mái, bây giờ Tiểu Phúc Tử nói còn có một ôn tuyền khác ở phía sau, y đương nhiên là rất cao hứng:

"Còn có ôn tuyền sao, ngươi dẫn ta đi nhìn thử xem"

Tiểu Phúc Tử đỡ tay Tá Dịch rời khỏi cung Đoan Thuần, ôn tuyền được xây dựng cách biệt với nơi này, hơn nữa nước cũng được dẫn từ suối Hoa Tuyên ở bên ngoài vào trong hoàng cung. Tiểu Phúc Tử đưa Tá Dịch đi đến trước một hang động, bên ngoài hang động có hai binh lính canh gác, bọn họ vừa nhìn thấy Tá Dịch liền hành lễ:

"Tham kiến hoàng hậu"

Tá Dịch phất tay:

"Miễn lễ, ta muốn đi vào phía trong xem thử"

Hai binh lính kia do dự nhìn nhau, từ lúc ôn tuyền này được xây dựng lên hoàng đế có hạ lệnh không để cho bất cứ ai tiến vào, cho dù có là phi tần nào đó cũng đều không được, bọn họ cũng chưa từng thấy hoàng đế dẫn người nào tới, lúc nào cũng chỉ có một mình vào một khắc rồi lại đi ra:

"Này..."

Tiểu Phúc Tử đứng ở bên cao giọng:

"Còn không để hoàng hậu tiến vào, ngươi có biết trong cung hoàng hậu rất được hoàng thượng sủng ái hay không, nếu như để cho hoàng hậu mất hứng thì coi chừng cái đầu của các ngươi"

Chuyện hoàng hậu được sủng ái ai ai cũng biết, hơn nữa hoàng hậu hiện tại còn đang mang thai long chủng, vừa mới từ Cảm Nghiệp Tự trở về chưa đầy một ngày đã khiến cho Phượng Thiên Sương bị thái hậu hạ lệnh cấm túc bốn tháng, nếu như đắc tội với hoàng hậu, hoàng hậu có hay không cũng sẽ đối phó với bọn họ thê thảm. Nghĩ nghĩ một hồi, hai binh lính liền tự động nhường đường để cho Tá Dịch bước vào bên trong.

Ôn tuyền nằm trong một hang động cực kỳ mát mẻ, mặt nước trong vắt nhìn thấu được từng phiến đá dưới suối kia, Tá Dịch thích thú vô cùng, y cả ngày hôm nay ngồi xe ngựa mệt mỏi, hiện tại thật rất muốn ở nơi này ngâm mình dưới làn nước trong vắt kia:

"Tiểu Phúc Tử, ngươi ra ngoài trước đi ta muốn ở trong này một chút"

Tiểu Phúc Tử cười cười rồi gật đầu lùi ra, Tá Dịch đợi Tiểu Phúc Tử ra rồi mới chậm rãi tháo thắt lưng, cởi y phục đặt xuống dưới mặt đá, rồi từ từ tiến vào trong ôn tuyền. Trong ôn tuyền có thắp đèn cho nên rất sáng, dưới làn nước trong suốt kia lại càng thêm phản chiếu hình ảnh của y hiện giờ. Cái bụng tròn tròn thật là lớn, y cảm thấy cũng vì cái bụng này mà mình lại càng thêm nặng nề hơn rất nhiều, mẫu thân của y nói bụng của y phi thường lớn, lúc mẫu thân mang thai y tám tháng cũng không lớn bằng y hiện tại, y vì việc này mà vô cùng lo lắng. Thân thể song nhi vốn yếu đuối hơn nữ tử bình thường, bụng của y lại lớn như vậy cho nên hài tử trong bụng khẳng định cũng không nhỏ, đến lúc đó y lại sợ mình không thể sinh ra đứa nhỏ kia, tính mạng của y y có thể không màng đến, nhưng nếu như đứa nhỏ này không thể ra ngoài mà bị ngạt thì y nhất định sẽ không thể tha thứ cho bản thân.

Tá Dịch đang thất thần thì một cơn đau âm ỉ ở dưới bụng truyền tới, tuy rằng rất đau nhưng vẫn có thể nằm trong sự chịu đựng của y, gần đây cơn đau này rất hay thường xuyên kéo tới, y khẽ thở dốc tựa lưng vào ôn tuyền phía sau. Cơn đau này vẫn luôn kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn, Mộng Ly Sầu nói đây là dấu hiệu sắp sinh, nàng cũng nói y sẽ sinh sớm trong vòng từ một đến hai tháng nữa, nghĩ đến chuyện chuẩn bị sinh ra hài tử y vừa mừng lại vừa lo. Tá Dịch cố gắng đưa tay vuốt nhẹ bụng của mình cho đến khi cơn đau dần dần dịu đi rồi biến mất, sau đó theo vùng bụng liền bất giác trượt xuống vật đặc trưng giữa hai bắp đùi, đầu ngón tay khẩn cấp bao lấy nam căn của bản thân, lại có chút gấp gáp an ủi chính bản thân mình.

Sáu tháng nay vẫn luôn phải xa cách Lâm Nhất Phàm, hơn nữa thân thể của y vì đột nhiên biến đổi nhanh chóng thành ra thế này cho nên y đối với chuyện đó cũng không dám chủ động, y sợ Lâm Nhất Phàm nhìn thấy bộ dạng này của y sẽ nảy sinh ghét bỏ, thế cho nên lúc này cũng chỉ biết cách tự mình an ủi bản thân mình, mím chặt môi mỏng cố gắng không để bật ra tiếng rên rỉ quá lớn mà thôi. Mặt nước trong vắt phản chiếu hình ảnh hiện tại của y, y vừa nhìn tới hình ảnh chính bản thân của mình cũng phải giật mình xấu hổ, cái bụng thật lớn, gương mặt còn lộ rõ dục vọng ửng đỏ, bộ dạng này y cũng tự cảm thấy chính mình rất kỳ quái. Tá Dịch nhắm nghiền mắt không muốn đối diện, bàn tay ở phía dưới theo đó cũng ra tăng sức lực hơn một chút, tay còn lại cũng chạm tới đầu ngực của mình khẽ niết, y muốn nhanh một chút thỏa mãn dục vọng của bản thân mình.

Lâm Nhất Phàm được người trong điện An Nguyệt báo Tá Dịch đã tỉnh dậy liền gấp lại tấu chương rời khỏi thư phòng, lúc về cung Đoan Thuần thì không thấy Tá Dịch đâu liền nhíu mày, một cung nữ ở bên bẩm báo cho hắn biết, nói rằng Tá Dịch đã đến ôn tuyền ở phía sau. Lâm Nhất Phàm nhanh chóng xoay người đi về phía ôn tuyền, Tiểu Phúc Tử đang đứng ở bên ngoài cửa ôn tuyền đợi, vừa nhìn thấy Lâm Nhất Phàm đến thì kính cẩn hành lễ:

"Tham kiến hoàng thượng"

Lâm Nhất Phàm lạnh giọng hỏi:

"Hoàng hậu đâu?"

Tiểu Phúc Tử nhanh chóng đáp:

"Hoàng hậu đang ở trong ôn tuyền ngâm mình"

Lâm Nhất Phàm tiến vào, đi được hai bước liền thính tai nghe ra được âm thanh kỳ quái bên trong thì dừng lại quay về phía sau nói với Tiểu Thuần Tử đang đi cạnh mình:

"Ngươi ở ngoài đợi trẫm, không có lệnh của trẫm không được cho phép bất cứ ai tiến vào có biết chưa?"

Tiểu Thuần Tử dừng bước nhận lệnh, lại cùng Tiểu Phúc Tử đứng bên ngoài đợi chủ tử của mình đi ra. Lâm Nhất Phàm là người học võ, bước chân cho dù có gấp gáp thì người bình thường cũng không thể nghe được tiếng động gì phát ra, lúc hắn tiến vào trong ôn tuyền liền nhìn thấy Tá Dịch đang ở dưới ôn tuyền tự mình an ủi chính bản thân, hai mắt y nhắm nghiền, miệng nhỏ khẽ hé ra, xem bộ dạng kia của y hẳn là không thường xuyên làm như vậy cho nên không thể nào biết cách tự thỏa mãn bản thân nhanh chóng được. Lâm Nhất Phàm nhìn cái bụng lớn của Tá Dịch liền e ngại muốn rời đi, nhưng mà tiếng rên rỉ kia cứ liên tục truyền thẳng vào tai hắn, lại nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp phong tình kia của y, Lâm Nhất Phàm cứ như vậy bất giác đứng ở trên bờ thoát y phục rồi đi xuống ôn tuyền.

Tá Dịch cảm nhận được mặt nước khẽ động liền giật mình mở mắt ra, vừa nhìn thấy Lâm Nhất Phàm cũng đang muốn tiến vào ôn tuyền liền hoảng sợ buông hai tay đang làm xấu của mình nãy giờ xuống rồi quay lưng lại với hắn:

"Hoàng thượng, người tới từ khi nào?"

Lâm Nhất Phàm từ phía sau trực tiếp ôm lấy người Tá Dịch, một tay nhanh chóng nắm lấy nam căn kia của y, một tay lại theo thói quen mà đỡ lấy bụng của y giống như là sợ y sẽ nặng:

"Ta mới vừa tới"

Tá Dịch bị Lâm Nhất Phàm nắm lấy vật nhạy cảm kia thì cả người liền mềm nhũn, nhưng mà y lại không muốn hắn nhìn thấy y lúc này, bụng lớn của y rất kỳ quái sẽ làm cho hắn mất hứng:

"Hoàng thượng, người không cần như vậy... ưm"

Lâm Nhất Phàm vươn đầu lưỡi liếm vào vành tai của Tá Dịch, vừa cắn vừa mút làm cho y ngứa ngáy không thôi:

"Ta muốn làm vậy, Dịch Nhi thả lỏng ra đi, ta giúp ngươi"

Tá Dịch hô hấp bất ổn, y nhỏ giọng đứt quãng:

"Hoàng thượng, như vậy... người có cảm thấy ta rất không thuận mắt hay không?"

Lâm Nhất Phàm hôn vào cần cổ của Tá Dịch khẽ mút lấy:

"Không, Dịch Nhi của trẫm là đẹp nhất"

Thân thể của hai người dính chặt vào nhau, cự vật to lớn của Lâm Nhất Phàm cũng bắt đầu cứng rắn chọc ở phía sau mông Tá Dịch. Tá Dịch thật sự rất nhớ nhung cảm giác được cự vật kia xâm chiếm lấy bản thân mình, y biết hiện tại thân thể mang thai sẽ không tiện làm việc đó, nhưng Mộng Ly Sầu cũng đã nói rằng chỉ cần không quá kịch liệt thì có thể được, hơn nữa còn khiến cho tinh thần được giải tỏa hơn:

"Hoàng thượng... người ở phía sau, tiến vào đi"

Lâm Nhất Phàm trợn lớn hai mắt, hắn cứ tưởng rằng mình nghe nhầm:

"Ngươi nói gì?"

Tá Dịch xấu hổ cắn cắn môi mỏng:

"Người tiến vào đi... ta muốn..."

Lâm Nhất Phàm hơi thở nóng rực cố gắng kiềm chế dục vọng:

"Không được, ngươi hiện tại không thể chịu được kích thích như vậy"

Bản thân Tá Dịch có ham muốn, cũng cảm nhận rõ ràng được Lâm Nhất Phàm đang cố gắng kìm nén rất khổ sở, chính vì thế y liền hơi quay đầu lại phía sau nói với hắn:

"Hoàng thượng... ta không sao"

Lâm Nhất Phàm cúi đầu ngăn chặn đôi môi căng mọng kia của Tá Dịch, hắn hé miệng ngậm lấy đôi môi y, đầu lưỡi lươn lẹo luồn lách khắp trong khoang miệng y, dây dưa một hồi mới chịu chậm rãi buông y ra:

"Dịch Nhi ngoan... sẽ không tốt cho hoàng nhi""

Tá Dịch kết quả vẫn là ngoan ngoãn khẽ gật đầu, y thật sự là cũng e ngại cho đứa nhỏ trong bụng, thân thể song nhi vốn dĩ yếu đuối hơn người bình thường, nếu như hai người vì ham muốn của bản thân mà làm nguy hiểm đến đứa nhỏ trong bụng, đến lúc ấy khẳng định sẽ hối hận cả đời:

"Hoàng thượng, ta nghe Tiểu Phúc Tử nói người gần đây rất bận rộn, có phải là lại xảy ra vấn đề gì hay không?"

Lâm Nhất Phàm vẫn ở phía sau khẽ đỡ lấy bụng lớn của Tá Dịch, hắn thật tự nhiên mà nói ra mọi chuyện cho y biết, không hề kiêng kỵ y một cái gì cả:

"Ừ, thập nhị vương gia Lâm Nhất Chính muốn tạo phản, hơn nữa còn có sự ngấm ngầm giúp đỡ của thái úy Lăng Đức"

Tá Dịch nghe vậy liền giật mình trợn lớn hai mắt, chuyện tạo phản soán ngôi đoạt vị này nhất định là phải người sống ta chết mới có thể, y rất lo lắng cho tính mạng của Lâm Nhất Phàm, thế cho nên hiện tại gương mặt nhỏ nhắn liền nhăn lại bất an:

"Hoàng thượng, người đã có kế sách gì hay chưa?"

Lâm Nhất Phàm thấy Tá Dịch lo lắng cho mình như vậy thì đau lòng không thôi, hắn khẽ hôn vào trán của y:

"Ngươi yên tâm, ta đã có kế sách chu toàn rồi"

Tá Dịch nhìn chằm chằm Lâm Nhất Phàm, trong mắt hiện rõ tia lo lắng không thôi:

"Hoàng thượng..."

Lâm Nhất Phàm khẽ mỉm cười, hắn đưa tay điểm nhẹ vào chóp mũi của y:

"Được rồi, ngươi cùng hoàng nhi phải mạnh khỏe là được rồi, những chuyện khác không cần phải bận tâm"

Tá Dịch tựa đầu vào vai Lâm Nhất Phàm khe khẽ nỉ non:

"Hoàng thượng, đã là cuối tháng sáu rồi, khuê nữ khắp Thuận Thiên quốc cũng đã đến Kinh Thành, đợt tuyển tú nữ này sẽ lại thêm bao nhiêu nữ nhân nữa?"

Lâm Nhất Phàm vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Tá Dịch trấn an y:

"Ngươi yên tâm, sẽ không thêm nữa"

Tá Dịch ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn vào gương mặt Lâm Nhất Phàm:

"Người nói cho ta biết xem người có cách gì?"

Lâm Nhất Phàm nhàn nhạt đáp:

"Đợi ngày tú nữ vào cung diện kiến, ta sẽ nói với Dịch Trân làm ra một vài động tác, sau đó liền nói năm nay không thích hợp tuyển tú nữ tiến cung. Thái hậu vốn rất tin vào mấy điểm báo, người nhất định cũng sẽ không phản đối đâu"

Tá Dịch nghe vậy cũng yên tâm hơn một chút:

"Hoàng thượng, ta nghĩ thời gian hoàng nhi ra đời sắp tới rồi, gần đây ta cảm thấy cơn đau kéo tới ngày càng thường xuyên"

Lâm Nhất Phàm nhíu mày:

"Đợi trở về ta nói người trong thái y viện kiểm tra giúp ngươi, ngươi phải cẩn thận một chút có biết chưa?"

Tá Dịch im lặng một hồi rồi nói tiếp:

"Hoàng thượng, mẫu thân nói sinh hài tử là một chuyện rất khó, còn được ví như là bước qua quỷ môn quan, nếu như lúc ấy thật sự phải lựa chọn, ta xin người hãy cứu hoàng nhi"

Lâm Nhất Phàm vòng tay siết chặt hơn một chút, hắn không vui trầm giọng đáp:

"Ngươi nói cái gì thế, ngươi và hoàng nhi sẽ đều không sao cả"

Tá Dịch khẽ nói:

"Hoàng thượng, nếu như đến lúc phải quyết định, người hứa với ta sẽ giữ lại tính mạng của hoàng nhi có được không?"

Lâm Nhất Phàm nhíu mày:

"Không được, ngươi phải bình an nếu không người nào ta cũng đều sẽ không quan tâm tới"

Tá Dịch muốn nói gì đó nhưng lại thôi, dù sao thì y cũng chỉ là sắp sinh mà thôi, hoàng cung nhiều người như vậy, y và hài tử trong bụng hẳn là cũng không xảy ra cái gì bất trắc cả, vẫn là nên nói ít đến chuyện xui xẻo này thì hơn:

"Hoàng thượng, chúng ta lên bờ thôi".