Năm ngày trôi qua, nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm.Thoắt một cái đã đến thứ Sáu.
Tối thứ Sáu lúc tám giờ, các bảo mẫu hoặc phụ huynh lần lượt đến đón con em mình.
Tuy nhiên, người đến đón Kỷ Việt Bân hôm nay là một ông lão lạ mặt, tự xưng là ông nội của cậu bé.
Bạch Nhụy Ngâm không quen biết người này nên đã gọi Lê Tâm Ngữ đến. Lê Tâm Ngữ vỗ trán nói: “Ôi chao, quên không nói với cậu rồi, hôm qua mẹ của Kỷ Việt Bân đã báo với mình rằng ông nội cậu bé sẽ đến sống ở đây, từ nay ông sẽ là người đến đón cháu.”
Ông lão trông có vẻ nghiêm khắc, Kỷ Việt Bân hơi sợ ông, cúi đầu nhìn mũi chân, rụt rè gọi một tiếng “ông nội” rồi không nói gì thêm.
Nhận cháu xong, ông lão không có ý định rời đi ngay mà bước vào bên trong, cau mày nhìn quanh với ánh mắt dò xét, chỉ trích: “Có mỗi cái chỗ nhỏ thế này mà các cô lại thu nhiều tiền như vậy chỉ để coi tụi trẻ làm bài tập. Mấy người trẻ tuổi các cô thật đúng là tham lam.”
Bị chỉ trích bất ngờ, Bạch Nhụy Ngâm và Lê Tâm Ngữ đều sững sờ.
“Thưa ông, dịch vụ của chúng cháu đều có bảo đảm chất lượng.” Lê Tâm Ngữ vội vàng giải thích, “Chúng cháu không chỉ đơn thuần giám sát các bé làm bài tập, mà còn hướng dẫn các bé, giúp các bé hình thành thói quen học tập tốt.”
Nhưng ông nội của Kỷ Việt Bân không bị những lời này làm dịu đi, ông lại hừ lạnh một tiếng: “Thôi đi, muối tôi ăn còn nhiều hơn cơm các cô ăn. Đừng hòng lừa được tôi với mấy lời hoa mỹ đó. Tiểu Bân, đi thôi.”
Đợi đến khi hai ông cháu rời khỏi hoàn toàn, nụ cười trên mặt Lê Tâm Ngữ lập tức biến mất, cô nàng bực tức buột miệng: “Cái lão này bị làm sao vậy? Vừa đến đã mắng người.”
Bạch Nhụy Ngâm cũng chép miệng: “Trước giờ cậu đã gặp chuyện như thế này chưa?”
“Đã gặp nhiều kiểu người kỳ quặc rồi, nhưng kiểu cực phẩm thế này thì đây là lần đầu tiên.” Lê Tâm Ngữ cau mày, “Mình đoán gia đình này sẽ đến đây đòi lại tiền học phí thôi. Đưa ông từ quê lên chắc là để giúp chăm sóc và đưa đón Kỷ Việt Bân, sau này chắc không cần chúng ta trông nữa.”
Ở một mức độ nào đó, Lê Tâm Ngữ quả thật có thể xem như đoán trước được mọi chuyện.
Ngày hôm sau, bố mẹ của Kỷ Việt Bân đúng là đến tìm Lê Tâm Ngữ, nhưng không phải để đòi lại tiền — mà là vì Kỷ Việt Bân bị ngộ độc thực phẩm và đang nằm viện.
Khi nhận được cuộc gọi, đầu óc Lê Tâm Ngữ như ù đi: “Ngộ độc thực phẩm? Sáng nay cậu bé đã ăn gì sao?”
Ở đầu dây bên kia, giọng của bố Kỷ Việt Bân nghe đầy phẫn nộ, anh ta nghiến răng đe dọa: “Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, cô hãy chuẩn bị mà đi theo nó!”
Nói xong liền cúp máy.
Lê Tâm Ngữ đứng đờ ra trong vài giây, rồi quay lại nhìn Bạch Nhụy Ngâm, người đang chuẩn bị ra ngoài: “Chết tiệt! Họ không cho rằng Kỷ Việt Bân bị ngộ độc thực phẩm là do mình làm đấy chứ? Không được, mình phải đi xem thế nào.”
Cô nàng vội vàng chạy vào phòng ngủ để thay đồ, Bạch Nhụy Ngâm ngập ngừng một chút, đợi cô nàng thay đồ xong rồi mới chủ động nói: “Mình sẽ đi cùng cậu.”
“Không phải cậu có hẹn ăn tối với Thẩm Quang Khải à?”
“Mình đã báo với anh ấy rồi, có việc gấp nên hẹn lại vào lần sau.”
Lê Tâm Ngữ cũng không còn để ý nhiều nữa, lập tức lái xe thẳng đến bệnh viện.
Tại phòng cấp cứu của bệnh viện, khi vừa nhìn thấy Kỷ Việt Bân nằm trên giường bệnh với khuôn mặt tái nhợt và yếu ớt, Lê Tâm Ngữ vừa định tiến lại gần để hỏi rõ tình hình thì bố của Kỷ Việt Bân đột nhiên giáng một cái tát về phía cô nàng.
Nếu không nhờ Bạch Nhụy Ngâm phản ứng nhanh kéo cô nàng lại, cái tát ấy đã giáng thẳng vào mặt Lê Tâm Ngữ.
“Mày còn dám đến đây à, con khốn!” Bố của Kỷ Việt Bân giận dữ không kiềm chế nổi, “Nếu con tao có chuyện gì, bọn mày cứ chờ chết đi!”
“Anh Kỷ.” Bạch Nhụy Ngâm che chắn Lê Tâm Ngữ phía sau, đồng thời cũng giữ khoảng cách an toàn với đối phương, “Nghe cách anh nói, có phải anh cho rằng việc Kỷ Việt Bân bị ngộ độc thực phẩm là do cơ sở của chúng tôi gây ra?”
Bố của Kỷ Việt Bân gào lên: “Không phải các người thì còn ai nữa? Sáng nay nó chỉ uống chút cháo thôi, cả nhà chúng tôi cùng ăn mà không ai bị sao hết, nó chưa ăn hết mà đã khó chịu rồi. Chắc chắn là do mấy thứ các người cho nó ăn tối qua có vấn đề!”
Lúc này, Lê Tâm Ngữ đã bình tĩnh lại, “Bố của Việt Bân, đồ ăn chúng tôi cung cấp cho các cháu đều là thực phẩm đóng gói, hạn sử dụng còn mới. Chúng tôi có camera giám sát, và tôi đã kiểm tra sơ qua rồi, tối qua Việt Bân chỉ uống một hộp sữa và ăn hai chiếc bánh trứng muối…”
“Thế thì chắc chắn là bánh trứng muối và sữa các người cho nó ăn có vấn đề rồi!”
Cuộc tranh cãi chưa ngã ngũ, Bạch Nhụy Ngâm để ý thấy Kỷ Việt Bân trên giường bệnh trông rất đau đớn, như muốn nói điều gì đó, liền tiến lại gần cậu bé.
Gia đình Kỷ Việt Bân đang tập trung vào việc đối phó với Lê Tâm Ngữ, nhất thời không chú ý đến cô.
Bạch Nhụy Ngâm cúi xuống, hỏi với giọng lo lắng: “Con thấy khó chịu lắm phải không?”
Kỷ Việt Bân gật đầu, giọng nói yếu ớt: “Cô Bella, chuyện này… không liên quan đến các cô…”
Bạch Nhụy Ngâm ngạc nhiên, “Hử?”
Lúc này mẹ của Kỷ Việt Bân nhận ra, hét lên một tiếng rồi lao tới đẩy Bạch Nhụy Ngâm sang một bên: “Cô muốn làm gì?! Có phải định đe dọa con tôi không?”
Bạch Nhụy Ngâm bị đẩy bất ngờ, cả người nghiêng về một phía và suýt ngã.
Cô theo phản xạ nhắm mắt lại, nhưng thay vì cảm nhận nỗi đau, cô lại rơi vào một vòng tay ấm áp và vững chắc.
Mở mắt ra, Bạch Nhụy Ngâm ngạc nhiên khi thấy người đỡ mình chính là Thẩm Quang Khải.
Bộ não cô như bị đình trệ vài giây rồi mới hoàn hồn, buột miệng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Em nói có việc đột xuất nên không đến được, nhà hàng cách đây không xa, toi tiện thể qua đây tái khám một chút.” Thẩm Quang Khải thấp giọng giải thích.
Kết quả là anh đã tình cờ gặp cảnh này.
Bạch Nhụy Ngâm còn định nói thêm gì đó, thì Kỷ Việt Bân đột nhiên hét lên: “Mẹ ơi!”
Sự chú ý của những người lớn lập tức tập trung vào cậu bé.
Mẹ của Kỷ Việt Bân vội vàng tiến lại gần: “Sao vậy? Có phải con lại thấy khó chịu ở đâu không?”
“Con bị bệnh không phải lỗi của cô Tâm Ngữ.” Mặt Kỷ Việt Bân trắng bệch, nói, “Là ông nội tối qua ép con uống một ly sữa đã hỏng.”
Câu nói này khiến mọi người có mặt đều sững sờ.
Ông nội Kỷ Việt Bân là người phản ứng đầu tiên, ông quát lên: “Nói bậy! Ông nội tối qua nào có cho con uống gì đâu! Nhỏ như con mà đã học được cách nói dối rồi, ai dạy con thế? Có phải là cô giáo kia vừa dạy con không?!”
Kỷ Việt Bân tiếp tục: “Ông nội nghĩ rằng cô Tâm Ngữ thu phí quá cao, sau này không đến đó nữa, nếu đòi lại tiền thì cũng chỉ trả lại một phần… Bạn của ông nội đã đưa cho ông một kế sách, bảo ông tìm thức ăn hỏng để con bị đau bụng, như vậy có thể buộc các cô giáo bồi thường tiền…”
“Con nói linh tinh cái gì thế?!” Bố của Kỷ Việt Bân cũng quát, “Ông nội sao có thể hại con! Ai dạy con nói thế hả?”
“Con đã ghi âm lại rồi!” Kỷ Việt Bân yếu ớt nhưng kiên định giơ tay lên, “Cuộc trò chuyện giữa ông nội và người bạn đó, con đã dùng đồng hồ thông minh ghi âm lại…”
Ngay lúc ấy, ông nội của Kỷ Việt Bân đột nhiên lao tới, giật lấy chiếc đồng hồ và định ném mạnh xuống đất.
Nhưng vào khoảnh khắc nguy cấp, tay ông bị chặn lại.
Một bàn tay mạnh mẽ đã giữ chặt ông,Thẩm Quang Khải lạnh lùng nói: “Gấp gáp vậy, là muốn tiêu hủy chứng cứ à?”
Dù anh chỉ có thể cử động một tay, nhưng thế cũng là đủ.
Thẩm Quang Khải cầm lấy chiếc đồng hồ và đưa cho Bạch Nhụy Ngâm. Cô tìm đến thư mục ghi âm, mở tệp ghi âm gần nhất và chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất.
Cuộc đối thoại giữa ông nội Kỷ Việt Bân và người bạn về việc dựng chuyện để đòi bồi thường từ cơ sở của họ vang lên rõ ràng.
Điều buồn cười nhất là có lẽ do tuổi cao, tai nghe không còn thính nên khi gọi điện, ông nội của Kỷ Việt Bân bật loa ngoài, khiến đoạn ghi âm càng thêm rõ ràng.
Bằng chứng rành rành, gia đình Kỷ Việt Bân vừa rồi còn tỏ vẻ hùng hồn bỗng dưng im bặt.
Mẹ của Kỷ Việt Bân nhìn chằm chằm vào bố chồng với vẻ không thể tin được: “Bố, chỉ vì chút tiền đó mà bố ép cháu nội của mình uống sữa hỏng? Bố không nghĩ rằng lỡ có chuyện gì xảy ra thật, hoặc bị di chứng thì sau này Tiểu Bân sẽ ra sao à?”
Trước đó chị ấy vốn không ủng hộ việc để bố chồng đến chăm sóc con cái.
Tuy nhiên, chồng chị cho rằng chi phí gửi con hàng tháng quá cao, để bố anh ta qua đây có thể tiết kiệm được một khoản. Hai vợ chồng đã cãi nhau cả chục lần vì chuyện này, cuối cùng chị phải nhượng bộ.
Không ngờ rằng vừa đến chưa bao lâu, ông đã gây ra một vở kịch lớn như vậy.
Lê Tâm Ngữ trực tiếp gọi cảnh sát, yêu cầu họ hỗ trợ xử lý vụ việc này.
Cuối cùng dưới sự hòa giải của cảnh sát, dù không muốn nhưng Lê Tâm Ngữ vẫn đồng ý bỏ qua cho hành vi lừa đảo của họ, nhưng toàn bộ chi phí chữa trị của Kỷ Việt Bân phải do gia đình tự lo.
Hai người họ chưa ăn trưa đã vội vàng tới bệnh viện, khi mọi chuyện đã giải quyết xong, Bạch Nhụy Ngâm định cùng Lê Tâm Ngữ đi ăn gì đó ở gần đây, nhưng Lê Tâm Ngữ nói cô nàng rất mệt và muốn về nhà nghỉ ngơi, nên tự lái xe về trước.
Bạch Nhụy Ngâm quay đầu lại, thấy Thẩm Quang Khải vẫn đứng đó: “Anh vẫn ở đây à?”
Xung quanh, mọi người qua lại tấp nập, hành lang tỏa ra mùi thuốc khử trùng đặc quánh, rất khó chịu.
Bạch Nhụy Ngâm đột nhiên nhận ra hôm nay Thẩm Quang Khải ăn mặc có chút trang trọng.
Áo sơ mi trắng tinh không có lấy một nếp nhăn, phẳng phiu tôn lên những đường nét hoàn hảo trên cơ thể anh. Tóc của anh rõ ràng đã được chăm chút kỹ lưỡng, trên người phảng phất hương thơm nhẹ nhàng của gỗ.
Bạch Nhụy Ngâm chớp mắt: “Hôm nay anh ăn mặc nghiêm túc ghê nhỉ.”
Thẩm Quang Khải có chút lúng túng đáp khẽ: “Em… đói không?”
“Đói chứ.” Bạch Nhụy Ngâm không chút do dự gật đầu, “Tôi đang tính kiếm chỗ nào ăn đây, ừm, anh có muốn đi cùng không? Hay là chúng ta đến nhà hàng mà bọn mình đã định hẹn trước đó?”
“Được.”
Hai người cùng tới một nhà hàng gần đó.
Sau giờ cao điểm, nhà hàng không có nhiều khách.
Vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã mang lên một đĩa snack khai vị, là khoai tây chiên phủ phô mai. Bạch Nhụy Ngâm ăn một chút lót dạ, rồi ngước lên nhìn Thẩm Quang Khải: “Cảm ơn anh nhé, lần này lại được anh cứu nữa.”
Thẩm Quang Khải nói: “Không có gì, em không sao là tốt rồi.”
Một lát sau, anh nhẹ nhàng hỏi: “Em thường xuyên gặp phải chuyện như thế à?”
Bạch Nhụy Ngâm nghe vậy thì chưa kịp hiểu ngay: “Chuyện gì cơ?”
“Chuyện vừa rồi đó.”
“Anh nói chuyện đó à.” Bạch Nhụy Ngâm cười nhẹ như đã quá quen thuộc: “Những chuyện kỳ quặc thế này thì là lần đầu, nhưng trước đây khi đi làm tôi cũng đã gặp nhiều phụ huynh khó đỡ rồi, nên không bất ngờ lắm.”
Những người này có một điểm chung là cực kỳ ích kỷ, suy nghĩ của họ thật khó mà người bình thường hiểu nổi.
Ban đầu, Bạch Nhụy Ngâm còn tức giận, cảm thấy oan ức, nhưng sau này cô đã chai sạn – vì những chuyện như thế mà nổi giận thì không đáng. Người có vấn đề là họ, đâu phải lỗi của cô.
Thẩm Quang Khải cảm thấy như có một bàn tay vô hình bóp nhẹ trái tim anh, khiến nó đau nhói.
Anh định nói lời an ủi thì Bạch Nhụy Ngâm đã chọn xong món ăn, đặt thực đơn xuống, rồi bất ngờ ngẩng lên nhìn anh và hỏi một câu bất thình lình: “Này, Thẩm Quang Khải, cho tôi hỏi một câu nhé.”
“Ừ?”
Bạch Nhụy Ngâm khẽ mỉm cười, đôi môi cong lên khi cô chăm chú nhìn anh: “Anh có muốn yêu đương không?”