Nhuỵ Quang - Du Di

Chương 8: Kỵ sĩ




Cuối cùng, Bạch Nhụy Ngâm vẫn nhận lấy hộp socola.

Chủ yếu là vì dáng vẻ mong chờ của Thẩm Tuyển Linh khiến cô không nỡ từ chối lòng tốt của một đứa trẻ.

Thấy Bạch Nhụy Ngâm nhận, Thẩm Tuyển Linh vui vẻ cười tươi: “Socola của thương hiệu này ngon lắm ạ! Trước đây ở đây không có cửa hàng này, ba biết con thích ăn nên đã cho mở một cửa hàng ở đây.”

Bạch Nhụy Ngâm: “……”

Cảm ơn, lại một ngày nữa cảm thấy mình như là NPC trong thế giới này.

Thẩm Quang Khải nhìn thấy những túi đồ dưới chân Bạch Nhụy Ngâm, dừng lại một chút rồi hỏi: “Em đi một mình à?”

“Ừ.” Bạch Nhụy Ngâm gật đầu.

Tuyết Quang Khởi: “Chúng tôi cũng chuẩn bị về, em về cùng nhé? Chúng tôi có đi xe.”

Bạch Nhụy Ngâm ngạc nhiên: “Anh lái xe đến à? Tay anh thế này mà còn lái xe được sao?”

“Không phải cậu con lái xe đâu.” Thẩm Tuyển Linh xen vào, “Là chú Vương lái đó ạ.”

Bạch Nhụy Ngâm: “…………” Suýt quên, bọn họ có tài xế.

Năm phút sau.

Bạch Nhụy Ngâm ngồi ở hàng ghế sau của chiếc Cullinan* 5 chỗ, vẻ mặt hơi phức tạp.

(*”Cullinan” là tên của một mẫu xe sang trọng được sản xuất bởi Rolls-Royce. Nó được biết đến với sự xa hoa và đẳng cấp, mang tên từ viên kim cương Cullinan nổi tiếng. Mẫu xe này có thiết kế bề thế, nội thất sang trọng và trang bị nhiều công nghệ tiên tiến.)

Từ đây đến khu chung cư không xa, chỉ mất tám phút đã đến dưới tòa nhà của Lê Tâm Ngữ.

Chiếc xe vào ngay tầng hầm -1, Bạch Nhụy Ngâm vừa định đi lấy đồ từ cốp xe, tài xế Vương đã thay cô lấy đồ lên.

“Để tôi mang lên giúp cô.”

“Cảm ơn chú.” Bạch Nhụy Ngâm khách sáo, “Không cần mang hẳn lên nhà đâu ạ, chú mang lên thang máy giúp tôi là được.”

Thẩm Quang Khải nhìn theo cô, mãi tới khi bóng cô khuất sau cánh cửa thang máy.

Khi chú Vương đưa xe về gara biệt thự và lấy đồ của Thẩm Tuyển Linh, đột nhiên kêu lên một tiếng.

“Cậu Thẩm.” Chú Vương khó xử nói, “Vừa này có một túi đồ của cô gái kia để ở góc tôi không để ý, có cần tôi đi gửi lại không?”

Thẩm Quang Khải nhìn vào túi đồ trên tay chú Vương, bên trong là một chiếc váy.

Ông vừa định lên tiếng thì Thẩm Tuyển Linh đã lên tiếng trước: “Không cần phiền chú Vương đâu, tối mai con sẽ đến nhà cô Bella, tiện thể mang qua cho cô luôn!”

Thẩm Quang Khải xoa xoa thái dương: “Ngày mai con phải đi học, mang theo túi đồ này đến trường rồi tối lại mang qua sao?”

Thẩm Tuyển Linh không thấy có gì không ổn, chống tay vào hông hỏi lại: “Đúng rồi, có sao không cậu?”

“Rắc rối quá.” Thẩm Quang Khải lấy túi đồ, nhìn qua một chút, đặt lên bàn, rồi nhẹ giọng nói, “Tối mai đến đón con, cậu sẽ mang qua cho cô ấy.”

Thẩm Tuyển Linh không hài lòng: “Không được! Con phải tự tay đưa cho cô Bella!”

Thẩm Quang Khải ngước mắt: “Cậu mang đến cho con, con đưa cho cô ấy.”

Thẩm Tuyển Linh miễn cưỡng đồng ý: “Thế cũng được.”

Bên kia, Bạch Nhụy Ngâm hoàn toàn không nhận ra mình thiếu một cái váy.

Đống đồ mua về bị cô vứt hết vào góc ghế sofa, không buồn nhìn một cái.

Tuy nhiên, hộp sô cô la thì cô lấy ra riêng, đặt lên bàn. Lê Tâm Ngữ thấy vậy, hỏi: “Trời ơi! Cậu lại dám mua cái thứ này à?! Trước đây mình thấy quầy của nhãn hiệu này ở siêu thị là đã đi vòng qua rồi.”

Bạch Nhụy Ngâm mở bao bì, lấy một miếng ra ăn: “Linh Linh tặng.”

“?” Lê Tâm Ngữ lại gần lấy một miếng, sau khi hiểu ra thì lập tức vạch trần cô: “Linh Linh gì chứ? Mình thấy là Thẩm Quang Khải tặng thì đúng hơn.”

Sô cô la hơi đắng, tan mịn trong miệng, không ngọt cũng không ngấy, hương vị giống hệt như trong ký ức của cô.

Lê Tâm Ngữ ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhụy Ngâm, nahi socola rồi nuốt xuống: “Ăn ngon thật đấy. Mà Ngâm này, cậu thật sự không có chút tình cảm nào với Thẩm Quang Khải sao?”

Bạch Nhụy Ngâm vẫn giữ bao bì trên tay, chỉ nhìn cô nàng chứ không nói gì.

Lê Tâm Ngữ nói tiếp: “Tuy mình đã quyết tâm chỉ yêu mấy anh trong sách… nhưng nếu có một người đàn ông vừa đẹp trai lại giàu có như Thẩm Quang Khải theo đuổi mình suốt bảy năm, chắc chắn mình sẽ đồng ý ngay.”

Nói đến đây Lê Tâm Ngữ lại hận sắt không thành thép: “Nói thật đấy chị em tốt của mình à, mấy tên người yêu cũ của cậu làm gì có ai sánh bằng Thẩm Quang Khải? Mình chẳng hiểu sao cậu lại hẹn hò với mấy tên như thế. Sao đám đó thì được mà Thẩm Quang Khải lại không được?”

Đúng là như vậy.

Bạch Nhụy Ngâm thừa nhận, dù những người yêu cũ của cô đều có ưu điểm riêng nhưng chẳng ai so được với Thẩm Quang Khải.

“Mình biết rồi.” Im lặng một lúc, Bạch Nhụy Ngâm gấp bao bì thành hình vuông gọn gàng, nhắm mắt lại: “Anh ấy rất tốt, là mình không xứng với anh ấy thôi.”

Giọng của Lê Tâm Ngữ mềm xuống: “Đừng nói vậy chứ, cậu vừa xinh đẹp lại kiên cường, cậu siêu siêu siêu tuyệt vời luôn!”

Bạch Nhụy Ngâm lắc đầu: “Xinh đẹp thì công nhận chứ mình đâu có kiên cường. Ở bên anh ấy, mình cảm thấy áp lực lớn lắm.”

Lê Tâm Ngữ ngơ ngác: “Tại sao?”

Bạch Nhụy Ngâm hít một hơi sâu, chỉ vào hộp sô cô la trên bàn, đột ngột hỏi: “Cậu biết hộp sô cô la này giá bao nhiêu không?”

Lê Tâm Ngữ hơi ngớ người, đoán: “Năm trăm tệ?” (khoảng 1.700.000 VND)

Bạch Nhụy Ngâm: “Giá trên trang web là 1250 tệ.” (khoảng 4.250.000VND)

“Trời ơi!” Ngay cả Lê Tâm Ngữ một cô gái có gia cảnh khá giả cũng không khỏi há hốc miệng, “Sô cô la này làm bằng vàng sao? Giá này cũng điên quá rồi!”

Bạch Nhụy Ngâm mỉm cười, hàng mi dài nhẹ rủ xuống: “Mình cũng thấy rất vô lý, nhưng đó chỉ là cuộc sống thường ngày của anh ấy thôi.”

Ngày xưa, cô từng ngây thơ nghĩ rằng nếu như Thẩm Quang Khải không giàu có đến thế, chỉ có chút tiền thì tốt biết bao. Như vậy, cô có thể yên tâm nhận tình cảm của Thẩm Quang Khải mà không cảm thấy tự ti thế này.

Bạch Nhụy Ngâm sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ. Cô có một cặp em trai sinh đôi nhỏ hơn năm tuổi, từ nhỏ đã bị nhồi nhét vào đầu một quan niệm: “Con là chị gái, sinh ra để chăm sóc em trai, chăm sóc cha mẹ, chăm sóc chồng trong tương lai.”

Cô đã bị tẩy não như vậy suốt mười lăm năm, cho đến khi vào cấp ba và bắt đầu ở ký túc xá, mới biết rằng các cô gái khác không phải về nhà nấu cơm cho cả gia đình sau giờ học, không phải làm xong việc nhà mới được làm bài tập, và không phải đi đến các lớp học thêm, lớp học năng khiếu để đón em trai.

Cô đã nghiến răng thi đỗ vào Đại học Hạ Thành, nghĩ rằng mình cuối cùng có thể hoàn toàn thoát khỏi nơi kinh khủng này. Nhưng cho đến một lần về nhà vào năm thứ ba đại học, nghe mẹ cô nói chuyện với hàng xóm, cô mới nhận ra rằng tất cả những điều đó chỉ là ảo tưởng của cô.

Lê Tâm Ngữ im lặng một lúc, rồi đột nhiên lên tiếng: “Mặc dù hộp sô-cô-la này đắt đến mức cả cậu và mình đều không dám mua, nhưng không phải bây giờ chúng ta vẫn được ăn sao?”

Nghe thấy câu này, Bạch Nhụy Ngâm hơi ngạc nhiên.

Lê Tâm Ngữ lại ăn thêm một viên nữa: “Đừng nghĩ rằng cậu không xứng đáng. Chồng của mình thì vừa là hoàng tử vừa là thái tử, vừa là tướng quân vừa là hoàng đế, nếu phải so sánh về địa vị thì mình có phải còn không xứng hơn không? Nghĩ nhiều làm gì, cứ thử trước đi, nếu không hợp thì tính sau. Theo mình á, nếu Thẩm Quang Khải để ý đến điều này thì anh ấy mới là người không xứng với cậu.”

Vào khoảnh khắc này, Bạch Nhụy Ngâm hơi dao động.

Cô vừa định mở miệng nói gì đó, thì Lê Tâm Ngữ đã nhét một viên sô-cô-la vào miệng cô: “Ăn có ngon không?”

Sô-cô-la tan chảy theo nhiệt độ cơ thể, vị ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi.

Một lúc lâu sau, cô mới ngập ngừng mở miệng: “Ngon thì ngon, nhưng cậu vừa nói chồng cậu vừa là hoàng tử vừa là hoàng đế… Mình có thể hỏi chút không, hai anh chồng của cậu có phải là cùng trong một game không vậy?”

“……” Lê Tâm Ngữ cười gượng gạo, “Ờ ờ, có vấn đề gì không?”

“Không, chúc ba người hạnh phúc trăm năm, mãi mãi bên nhau.”



Lại đến thứ Hai.

Khi đón các học sinh tan học, Thẩm Tuyển Linh vừa thấy Bạch Nhụy Ngâm liền lao đến: “Cô Bella! Cái váy của cô để quên trên xe nhà em rồi.”

Bạch Nhụy Ngâm ngơ ngác: “Váy gì cơ?”

“Cái váy đỏ, dài dài ấy ạ.” Thẩm Tuyển Linh dùng tay chỉ cho cô.

Bạch Nhụy Ngâm nhớ ra, hôm qua cô quả thật đã mua một chiếc váy ở trung tâm thương mại. “Cô không để ý. À, cậu của em có ở nhà không? Để cô qua lấy.”

“Không cần đâu ạ! Cậu em nói là tối nay đến đón em thì sẽ mang đến cho cô ạ.”

Tối lúc tám giờ, Thẩm Quang Khải đúng giờ xuất hiện ở cửa.

Nhưng lần này khác với mọi lần, anh mang theo một túi giấy.

Bạch Nhụy Ngâm dẫn Thẩm Tuyển Linh ra ngoài, thấy anh, cô chủ động chào hỏi: “Chào buổi tối.”

“Chào buổi tối.”

Thẩm Quang Khải không đưa túi giấy trực tiếp cho cô mà đưa cho Thẩm Tuyển Linh. Cô bé cầm túi giấy, rất trang trọng đưa cho Bạch Nhụy Ngâm: “Báo cáo cô Bella, chiếc váy của cô đã được an toàn đưa đến dưới sự hộ tống của cậu và em, xin cô ký nhận.”

“Cảm ơn hiệp sĩ Linh Linh.” Bạch Nhụy Ngâm ngồi xuống xoa đầu cô bé, rồi nhìn lên Thẩm Quang Khải, đùa: “Cảm ơn hiệp sĩ Thẩm Quang Khải nữa.”

Thẩm Quang Khải bị tên gọi tinh nghịch của cô làm cho hơi lúng túng, cúi đầu tránh ánh mắt của cô, nói nhỏ: “…Không có gì.”

Anh dẫn Thẩm Tuyển Linh chuẩn bị rời đi.

Bạch Nhụy Ngâm bỗng gọi anh lại: “Đợi một chút.”

Thẩm Quang Khải dừng bước, quay lại nhìn cô, “Có chuyện gì sao?”

“Cuối tuần này anh có rảnh không?” Bạch Nhụy Ngâm nhìn thẳng vào anh, tự nhiên nói, “Cùng ăn một bữa cơm nhé?”

Sự ngạc nhiên trên mặt Thẩm Quang Khải không thể giấu nổi.

Anh hoàn toàn không ngờ Bạch Nhụy Ngâm lại chủ động mời anh đi ăn.

Cảm giác như là đang mơ vậy.

“Ôi!” Thẩm Tuyển Linh che miệng, kêu lên một cách thái quá, “Cậu ơi! Con cũng muốn đi!”

Thẩm Quang Khải lấy lại tinh thần, nhìn xuống cô bé một cái, “Cuối tuần này con nói sẽ tham gia tiệc sinh nhật của bạn, tối qua mới xin phép cậu muốn ở lại nhà bạn ấy một đêm mà, con quên rồi sao?”

Thẩm Tuyển Linh nhớ ra, toàn thân như quả bóng xì hơi, “Ôi, nhưng con cũng muốn ăn cơm với cô Bella.”

“Không sao đâu.” Bạch Nhụy Ngâm cúi xuống nhẹ nhàng véo má cô bé, “Cuối tuần sau cô với Linh Linh đi ăn cũng được mà.”

Thẩm Tuyển Linh vừa nghe xong lập tức vui vẻ trở lại: “Tuyệt quá!”

Dỗ dành Thẩm Tuyển Linh xong, Bạch Nhụy Ngâm nhìn lên Thẩm Quang Khải, “Vậy cuối tuần này anh có rảnh không?”

Thẩm Quang Khải nhìn vào mắt cô, “Có.”

Anh rất cố gắng để giữ vẻ bình tĩnh.

— Nhưng vành tai đỏ bừng hoàn toàn phản bội anh.

Bạch Nhụy Ngâm thấy phản ứng của anh, cười khúc khích giống như một con cáo tinh quái: “Vậy thì chúng ta hẹn gặp vào trưa thứ Bảy nhé, không gặp không về.”