“……”
Nhìn thấy dáng vẻ của cậu mình, Thẩm Tuyển Linh cảm thấy bó tay: “Cậu, mấy câu này từ miệng cậu nói ra nghe mắc ói ghê.”
Thẩm Quang Khải: “Ai mới mua bún ốc cho con vậy?”
Thẩm Tuyển Linh: “Con không nghe thấy gì hết!”
Nói xong, sợ Thẩm Quang Khải cướp bún của mình, cô bé nhanh chóng cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Thẩm Quang Khải lại nhìn vào gương mặt của Bạch Nhuỵ Ngâm.
Biểu cảm của Bạch Nhuỵ Ngâm cũng không tốt hơn là bao, không biết tại sao, câu nói như đang làm nũng của Thẩm Quang Khải vừa rồi lại khiến cô cảm thấy có chút… Dễ thương?
Mình hết thuốc chữa thật rồi.
Bạch Nhuỵ Ngâm nghĩ thầm.
Ngay khi Thẩm Quang Khải cho rằng Bạch Nhuỵ Ngâm định vờ như không nghe thấy câu nói của mình, Bạch Nhuỵ Ngâm lại gắp một đũa bún, cẩn thận cuộn lại rồi đặt lên muỗng, lại thêm một ít nước dùng, kẹp một miếng măng chua và một hạt lạc, thổi thổi, đưa đến bên môi Thẩm Quang Khải.
Thẩm Quang Khải ngây người.
Bạch Nhuỵ Ngâm thấy anh mãi không há miệng thì thúc giục: “Không muốn ăn nữa hả? Thế em tự ăn.”
Nói xong, cô muốn rút lại muỗng.
Kết quả Thẩm Quang Khải cúi đầu và há miệng ngậm lấy muỗng.
Phải công nhận, Ôn Tử Thiến không lừa Thẩm Tuyển Linh, mùi vị món ăn của tiệm này thật sự rất ngon.
Nước dùng đậm đà kết hợp với sợi bún mềm mại cho vào miệng, mùi vị này thật sự chỉ có thể diễn tả bằng một chữ — đỉnh.
Thẩm Tuyển Linh vùi đầu ăn bên cạnh chợt ngẩng đầu nhìn cảnh tượng ngọt ngào của hai người, cảm thấy mình như người thừa ở đây.
Cô bé nghiêm túc nói: “Cậu, cô Bella đút cậu ăn thì cậu phải cảm ơn cô chứ, không thì bất lịch sự lắm á.”
Nghe vậy, Thẩm Quang Khải nhẹ giọng nói: “Cảm ơn em.”
Bạch Nhuỵ Ngâm cũng lịch sự đáp lại: “Không có gì.”
“Không phải như vậy đâu cậu.” Thẩm Tuyển Linh lắc đầu, nói bằng giọng điệu đặc biệt nghiêm túc, “Mẹ con nói, giữa vợ chồng muốn bày tỏ sự cảm ơn thì phải dùng cách thân mật hơn. Mỗi lần mẹ giúp ba làm gì đó, ba đều hôn mẹ một cái.”
Bạch Nhuỵ Ngâm: “……” Thẩm Mân Ngọc dạy bảo Thẩm Tuyển Linh như này đấy hả trời!
Có điều cô cũng không quá để ý, nghe xong câu này thì thích thú nhìn về phía Thẩm Quang Khải.
Thẩm Quang Khải nhẫn tâm đuổi Thẩm Tuyển Linh về phòng: “Con nói đúng lắm, nhưng đã đến giờ tắm rửa đánh răng đi ngủ rồi.”
Thẩm Tuyển Linh phồng hai má lên: “Cô Bella chắc chắn bị cận nặng lắm nên mới thích cậu!”
Bạch Nhuỵ Ngâm tò mò hỏi: “Bị cận nặng là sao?”
Thẩm Tuyển Linh: “Con thấy trong mấy video đều hay nói là ‘hồi đó tôi bị mù nên mới để ý tới anh’, cô Bella không thể nào bị mù, hẳn là chỉ cận nặng quá nên không thấy rõ bộ mặt thật của cậu con thôi.”
Kiểu so sánh lạ lùng của cô bé khiến Bạch Nhuỵ Ngâm buồn cười.
Khó khăn lắm mới dỗ được cô bé lên giường, nhưng Thẩm Tuyển Linh lại oa oa năn nỉ Bạch Nhuỵ Ngâm ngủ cùng cô bé.
Bạch Nhuỵ Ngâm vui vẻ đồng ý.
Tuy nhiên, bộ đồ của cô khá phức tạp, trang điểm chưa tẩy, quần áo chưa thay, cô đi vào nhà vệ sinh trong phòng dành cho khách, chuẩn bị tẩy trang.
Thẩm Quang Khải đột nhiên đi vào.
Nhìn thấy hình ảnh của Thẩm Quang Khải trong gương, Bạch Nhuỵ Ngâm cũng không để ý đến, giả vờ không thấy anh, tập trung đổ nước tẩy trang lên miếng bông.
Thẩm Quang Khải đi đến sau lưng cô, lấy bông tẩy trang từ tay cô, “Để anh giúp em.”
Bạch Nhuỵ Ngâm khẽ ừ một tiếng, coi như đồng ý.
Động tác của Thẩm Quang Khải rất nhẹ nhàng, Bạch Nhuỵ Ngâm cảm thấy như có một chiếc lông vũ lướt nhẹ trên mặt, có chút ngưa ngứa, không nhịn được mà phàn nàn: “Khải Khải, anh cứ nhẹ tay như vậy thì tẩy đến mười năm sau cũng chưa sạch nổi nữa.”
“Xin lỗi.”
Thẩm Quang Khải không có kinh nghiệm, nghe vậy thì tăng lực tay lên một chút.
Lớp trang điểm trên mặt được tẩy sạch dần, để lộ ra nét mặt mệt mỏi nhưng sạch sẽ.
Bạch Nhuỵ Ngâm nhìn vào gương và mỉm cười với Thẩm Quang Khải đứng sau lưng rồi nói đùa: “Cảm giác bản thân đột nhiên từ tiên nữ biến thành người thường.”
Thẩm Quang Khải lắc đầu, “Đối với anh, em vĩnh viễn không phải người bình thường.”
Mặc dù tính tình của Thẩm Quang Khải thường ngày có vẻ nghiêm túc, nhưng khi nói ra những lời ngọt ngào thì thật sự rất có sức hấp dẫn.
Bạch Nhuỵ Ngâm còn muốn nói gì đó, bàn tay của Thẩm Quang Khải đột nhiên che lại mắt cô.
Thế giới bỗng dưng tối sầm lại.
Bạch Nhuỵ Ngâm cong khóe miệng, không hoảng sợ mà lại cười hỏi anh: “Gì thế? Định tạo bất ngờ cho em hả?”
Vừa dứt lời, cô cảm nhận có một thứ gì đó mềm mại dán lên trán.
Bạch Nhuỵ Ngâm ngẩn người.
Sau khi bọn họ đã nếm trải cảm giác của những cuộc yêu, hiếm khi có những nụ hôn nhẹ nhàng như vậy.
Mỗi nụ hôn trước đây đều rất cuồng nhiệt, như thể muốn nuốt chửng đối phương.
Nụ hôn này thành kính thiêng liêng.
Không chứa đựng bất kỳ một dục vọng nào, trịnh trọng như đang thực hiện một nghi thức.
Bạch Nhuỵ Ngâm mở mắt ra, khuôn mặt sắc sảo của người đàn ông xuất hiện trước mắt cô.
Đôi mắt trong suốt của anh phản chiếu rất rõ bóng dáng cô trong đó, chỉ chứa đựng mỗi một mình cô.
Bạch Nhuỵ Ngâm không khỏi nhớ về thời đại học.
Mỗi lần tán gẫu cùng Thẩm Quang Khải, chỉ cần cô ngước đầu lên sẽ luôn luôn nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đang đặt trên người mình, đắm say và sâu lắng.
Dù trong ấn tượng của rất nhiều bạn đại học, Bạch Nhuỵ Ngâm luôn kiêu ngạo và tự tin.
Nhưng chỉ mỗi cô mới biết rằng, đó chỉ là vẻ bề ngoài mà cô tạo ra.
Hồi đó cô rất nhạy cảm, vì bản thân từ một thị trấn nhỏ hẻo lánh ra ngoài, lần đầu tiên đi đến thành phố lớn.
Cô có một người bạn cùng phòng có gia đình rất đầm ấm, mỗi ngày cô ấy đều ra ban công ký túc xá gọi điện thoại cho ba mẹ hơn một tiếng.
Mỗi lần đi ngang qua cô ấy, Bạch Nhuỵ Ngâm không khỏi cảm thấy có chút cô đơn.
Cô không biết tại sao bạn cùng phòng lại kể rõ hết mọi việc và những người mà cô ấy gặp trong suốt một ngày cho ba mẹ nghe.
Nhưng cô lại hâm mộ với mối quan hệ thế này.
Có những điều, kể cả là những người bạn thân đến cỡ nào, Bạch Nhuỵ Ngâm cũng chưa từng nói ra.
Cô chỉ giữ trong lòng, cố gắng giả vờ như mọi người xung quanh. Mọi người đều khen cô hiểu biết về nhiều thứ, nhưng chẳng ai biết rằng, trước khi vào đại học, ngay cả lẩu cay là món gì cô cũng không biết.
Bước từng bước tiến lên, chỉ có Bạch Nhuỵ Ngâm biết bản thân đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng.
Cô vốn luôn nghĩ rằng, cả đời này sẽ chẳng bao giờ nói ra những lời này.
Thế nhưng vào đêm đó, đối diện với Thẩm Quang Khải, cô đột nhiên không thể kiềm được, phơi bày toàn bộ sự yếu đuối và vô dụng của mình ra trước mặt anh.
Thẩm Quang Khải nói anh yêu cô.
Yêu cô ở hiện tại, yêu cô trong tương lai, và cũng yêu cả quá khứ của cô.
Tình yêu của anh không phải chỉ là lời nói suông, mà còn có tình yêu, tiền bạc, và nhà cửa.
Thẩm Quang Khải luôn nói rằng gặp cô là may mắn của anh.
Nhưng với Bạch Nhuỵ Ngâm mà nói, gặp được Thẩm Quang Khải cũng là điều may mắn lớn nhất trong đời cô.
Đêm đó Bạch Nhuỵ Ngâm không tiếp tục ngủ ở phòng Thẩm Tuyển Linh.
Hai người luôn rất hoà hợp trong chuyện giường chiếu, hiện giờ Thẩm Quang Khải đã có thể dễ dàng kéo cô xuống vực sâu của dục vọng.
Bạch Nhuỵ Ngâm chôn đầu trong ngực Thẩm Quang Khải, cô cắn môi chặt, bảo anh nhẹ một chút.
Thẩm Quang Khải khẽ thở dài, nói không được.
Rõ ràng Thẩm Quang Khải cũng không làm cô đau bao nhiêu, nhưng Bạch Nhuỵ Ngâm vẫn luôn đặc biệt sợ hãi khi anh tiến vào.
Đêm dài lê thê.
Ngày hôm sau, Thẩm Quang Khải một mình đưa Thẩm Tuyển Linh đến trường.
Trên đường đi, Thẩm Tuyển Linh cứ tỏ vẻ muốn nói rồi lại thôi, nhưng trẻ con sao có thể giấu được tâm tư của mình. Sau khi xuống xe, cô bé vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cậu, có phải sau khi kết hôn thì cơ thể sẽ yếu ớt hơn không ạ?”
Thẩm Quang Khải: “?”
Anh cúi đầu nhìn Thẩm Tuyển Linh, “Ai nói với con vậy?”
“Sau khi cô Bella kết hôn với cậu thì thường xuyên không được khoẻ ấy.” Thẩm Tuyển Linh chớp chớp đôi mắt to, “Hay là do cậu bắt nạt cô?”
Thẩm Quang Khải: “Nói nhảm.”
“Con không tin đâu, tối nay con sẽ tự hỏi cô Bella.”
Thẩm Tuyển Linh nói xong câu này thì nhìn thấy bạn cùng lớp ở cổng trường, liền chạy chậm qua đó.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô bé, Thẩm Quang Khải hiếm khi tự ngẫm lại tối quá mình có mạnh bạo quá không.
Đến tối, Thẩm Tuyển Linh vẫn một mực nhớ đến vấn đề này, hỏi Bạch Nhuỵ Ngâm câu hỏi tương tự.
Bạch Nhuỵ Ngâm cứng họng vài giây.
Cuối cùng, Thẩm Tuyển Linh đã giải vây cho cô, bảo cô ngồi xổm xuống, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Hỏi vậy thôi chứ con hiểu mà, cô Bella.”
Bạch Nhuỵ Ngâm: “?”
Thẩm Tuyển Linh: “Con cũng lên lớp 5 rồi, tuần trước cô giáo đã giáo dục giới tính cho bọn con, còn kể cho bọn con rất nhiều kiến thức mới.”
Bạch Nhuỵ Ngâm cố gắng trấn tĩnh, giả vờ ngạc nhiên: “Vậy hả? Cô giáo đã dạy cho con những gì?”
Phải thừa nhận, giáo dục hiện tại thật sự khác biệt.
Thẩm Tuyển Linh kể hết những kiến thức mới mà cô bé học được tuần trước cho cô, giáo viên ở trường của cô bé rất nhiệt tình, dạy hay và giảng giải cũng rất tốt, Thẩm Tuyển Linh không hề cảm thấy xấu hổ đối với những chuyện này, mà còn rất tự tin chia sẻ với cô.
Bạch Nhuỵ Ngâm nghe xong, cũng dùng giọng chất giọng bình thường như khi thảo luận để khen ngợi Thẩm Tuyển Linh: “Linh Linh giỏi quá, nhớ rõ được vậy luôn.”
Thẩm Tuyển Linh kiêu ngạo đáp: “Đương nhiên rồi ạ, lúc ở lớp con luôn nghiêm túc nghe giảng mà.”
Thầy cô của cô bé đã hoàn thành tốt trách nhiệm của họ, Bạch Nhuỵ Ngâm không cần phải bổ sung thêm kiến thức về về phương diện này cho cô bé. Dù sao cũng còn nhỏ, nội dung được dạy ở trường như vậy là đã đủ.
Tối hôm đó, Bạch Nhuỵ Ngâm lại đến nhà Thẩm Tuyển Linh. Đến giờ đi ngủ, cô đã nói với Thẩm Quang Khải về chuyện này.
Thẩm Quang Khải nghe xong có chút ngạc nhiên: “Anh cứ cho rằng con bé vẫn là một đứa nhỏ ngây thơ, nhưng không ngờ nó đã được khai sáng về những chuyện này. Ngày mai anh sẽ nói với chị gái và anh rể một tiếng, à đúng rồi, ngày kia hai người họ sẽ về nước.”
“Ò,” Bạch Nhuỵ Ngâm thở dài, “Thời gian trôi nhanh thật.”
Ngày Thẩm Mân Ngọc và Thẩm Lệ Tư trở về nước.
Ba người Bạch Nhuỵ Ngâm cùng đến sân bay đón họ, giống như đợt họ đón ba người ở Dubai.
Thẩm Tuyển Linh đã xin nghỉ để đi cùng, vì ngày ba mẹ về nước là ngày rất quan trọng đối với cô bé.
Vợ chồng Thẩm Mân Ngọc không khác nhiều so với lần gặp trước, vẫn là phong cách nhà giàu phô trương.
Vừa nhìn thấy con gái mình, lập tức bế cô bé lên ôm hôn thắm thiết.
Khi về đến nhà, Thẩm Quang Khải tự tay xuống bếp chuẩn bị một bàn ăn ngon.
Thẩm Mân Ngọc khen không ngớt lời: “Tay nghề của em thật sự khiến chị muốn bắt em ở lại đây làm đầu bếp ghê.”
Nghe thấy lời khen thô lỗ này, Thẩm Quang Khải nhướn mày, đáp một cách thờ ơ: “Ừ, vậy chị cứ đợi trong mơ đi.”
Thẩm Mân Ngọc: “……”
Bạch Nhuỵ Ngâm đang ăn, nghe thấy Thẩm Lệ Tư hỏi Thẩm Quang Khải có kế hoạch gì cho sau này chưa.
Thẩm Quang Khải nhìn Bạch Nhuỵ Ngâm, nghiêm túc nói ba từ: “Làm đám cưới.”
Thẩm Lệ Tư lại hỏi: “Sau đám cưới thì sao?”
Thẩm Quang Khải: “Sống quãng đời còn lại cùng với cô ấy.”
Thẩm Lệ Tư: “…………” Tóm lại, nửa đời nhau này của cậu chỉ có mỗi Bạch Nhuỵ Ngâm nhỉ?
Có điều, nhắc đến đám cưới, Bạch Nhuỵ Ngâm nghĩ đến tiến độ hiện tại, có lẽ còn phải mất hơn nửa năm thì đám cưới của họ mới có thể tổ chức.
Muốn làm hoành tráng, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ.
Mạnh Quân đã tìm rất nhiều trợ lực cho hai người, không chỉ nhà thiết kế váy cưới, mà còn một chiếc vương miện ngọc lục bảo, để Bạch Nhuỵ Ngâm phối cùng với váy cưới.
Chiếc vương miện là do bà mua ở một buổi đấu giá, từng được đội bởi một thành viên nổi tiếng trong hoàng gia châu Âu, vừa có giá trị vừa mang ý nghĩa lịch sử.
Bạch Nhuỵ Ngâm vốn nghĩ có tiền là sẽ giải quyết được mọi thứ.
Nhưng lúc chọn váy cưới, Bạch Nhuỵ Ngâm đã nảy ra một ý tưởng táo bạo — cô muốn tự mình tham gia thiết kế và chế tác váy cưới của mình.
Đối với những mong muốn của cô, từ trước đến nay Thẩm Quang Khải luôn đồng ý vô điều kiện.
Thẩm Quang Khải còn đặc biệt mời một nhà thiết kế thời trang cao cấp nổi tiếng quốc tế để hỗ trợ cô trong việc thiết kế.
Tính cách của nhà thiết kế này có chút kiêu ngạo, đối đãi với ai cũng khá lạnh lùng, ban đầu cứ tưởng sẽ khó khăn trong việc giao tiếng, nhưng sau khi tiếp xúc ngoài đời, hai người lại trò chuyện khá hợp.
Nhà thiết kế còn khen Bạch Nhuỵ Ngâm có thiên phú trong việc thiết kế, và hỏi cô sau này có muốn học thêm một số kiến thức cơ bản và đến làm trợ lý tại studio của cô ấy không.
Bạch Nhuỵ Ngâm từ chối.
Cô thích thiết kế thời trang, nhưng không muốn biến sở thích thành nghề nghiệp.
Cô rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ của mình,
Cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cũng không có ý định nâng cấp lên. Hơn nữa, điều này cũng không mấy cần thiết.
Một tháng trước khi diễn ra đám cưới, Thẩm Quang Khang đã hoàn tất việc trang trí cho căn hộ duplex mà anh tặng Bạch Nhuỵ Ngâm.
Bạch Nhuỵ Ngâm chỉ thỉnh thoảng thuận đường ghé xem chứ không theo dõi cả quá trình.
Dù sao Thẩm Quang Khải cũng có tiền, anh đã thuê một công ty chuyên giám sát việc trang trí để họ theo dõi tiến độ và hoàn tất nghiệm thu.
Bạch Nhuỵ Ngâm vừa bước vào cửa đã cảm giác như đang tiến vào một không gian khác.
Cả căn nhà đều được thiết kế theo ý tưởng của cô, mỗi một chi tiết đều rất giống với sở thích.
Lê Tâm Ngữ cũng đến tham quan, nhìn thấy trang trí bên trong, cô nàng mở to hai mắt: “Ôi vãi! Trang trí đẹp dữ thần! Chừng nào có tiền mua nhà mình cũng muốn trang trí như cậu.”
Bạch Nhuỵ Ngâm mỉm cười chúc phúc cô nàng: “Mình đoán ngày đó hẳn không còn xa đâu.”
Trung tâm trông trẻ của Lê Tâm Ngữ ngày càng phát triển, hiện đã có năm sáu mươi học sinh.
Quy mô mở rộng nhanh chóng cũng đi kèm với nhiều vấn đề và rắc rối. Bây giờ Lê Tâm Ngữ không thể thức khuya dậy muộn, đồng hồ sinh học buộc phải chỉnh lại, cùng Bạch Nhuỵ Ngâm ngủ sớm dậy sớm, mới sáng sớm đã phải thức để chuẩn bị đi làm.
Hiện tại trừ trông trẻ vào chiều tối, cô nàng còn mở thêm phục vụ vào vào buổi trưa.
Đương nhiên, bận rộn hơn trước thì bù lại sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.
Nội dung công việc của Bạch Nhuỵ Ngâm cũng có chút thay đổi. Với kinh nghiệm ở các trung tâm, cô rất am hiểu trong việc quản lý học sinh. Hiện tại, cô không cần phải trực tiếp quản lý học sinh mà phụ trách đào tạo và cùng Lê Tâm Ngữ quản lý nhân viên mới được tuyển dụng, thỉnh thoảng còn đảm nhận vai trò nhân viên nhân sự.
Công việc nhiều hơn, lương của cô cũng nhờ đó mà tăng lên nhiều, Lê Tâm Ngữ không hề tiếc rẻ gì với cô bạn thân của mình, còn chia cả cổ phần cho cô.
Mức lương hàng tháng của Bạch Nhuỵ Ngâm bây giờ đã bằng với hồi còn làm ở Trung tâm Ngoại ngữ Jerry.
Tính đúng hơn thì còn vượt hơn rất nhiều, bởi vì cô còn nhận dạy online bán thời gian ở trung tâm của Tả Niên. Hai công việc cộng lại, cô cảm thấy bản thân chỉ cần cố gắng thêm năm sáu năm nữa đã có thể nghỉ hưu.
Từng ngày trôi qua
Đám cưới ngày càng đến gần.
Hai tuần trước đám cưới, Bạch Nhuỵ Ngâm bắt đầu gửi thiệp cưới mời bạn bè.
Cô không mời nhiều lắm, bao gồm Lê Tâm Ngữ, Ngu Tư Dĩnh, những người bạn ở cùng ký túc xá hồi đại học, và một số người bạn chơi được như Quách Hàm.
Phía Thẩm Quang Khải cũng mời rất ít người, chỉ mời ba người bạn cùng phòng từ thời đại học.
Dù hai người có rất nhiều bạn bè, nhưng những người thực sự đáng mời chỉ có bao nhiêu.
Địa điểm tổ chức hôn lễ là ở Vọng Xuyên.
Đây là thành phố mà họ gặp lại nhau và cũng tình cờ trở thành một đôi.
Hai ngày trước đám cưới, bạn bè thân thích bắt đầu từ khắp nơi lần lượt đến.
Bạch Nhuỵ Ngâm và Thẩm Quang Khải cùng ra sân bay để đón họ.
“Lâu rồi không gặp.” Nhìn thấy Ngu Tư Dĩnh, Bạch Nhuỵ Ngâm ôm nhẹ cô ấy một cái, sau đó bắt đầu quan sát lẫn nhau.
Ngu Tư Dĩnh nhướn mày nói: “Nhìn cậu có vẻ thong dong hơn trước rất nhiều.”
“Thật không?” Bạch Nhuỵ Ngâm nhướng mắt, “Mà nè, lần đầu mình đến đây chính là để dự đám cưới của cậu ấy.”
Năm đó, Ngu Tư Dĩnh và Tiêu Khước tổ chức hôn lễ trên núi tuyết tại Vọng Xuyên, khung cảnh cũng rất hoành tráng và long trọng.
Hai người còn rất hào phóng, thuê hẳn một chiếc trực thăng rước bọn họ từ Hạ Thành đến đây.
Không ngờ quanh đi quẩn lại, bản thân cô cũng sẽ chọn nơi này để tổ chức hôn lễ.
Thẩm Quang Khải và ba người bạn cùng phòng có quan hệ không tệ.
Hạ Hạo Hâm và Bành Phàm vừa gặp anh đã đi đến giải cứu và đấm lên vai một cái: “Thằng nhóc này, lúc trước đột nhiên đi đăng ký kết hôn làm bọn này hết hồn, hồi đó bọn tôi còn tưởng cậu chơi thua trò thật hay thách không á.”
Thẩm Quang Khải cười nhẹ, “Được rồi, biết mấy cậu đang ghen tỵ rồi.”
“Ghen tỵ gì chớ!” Bành Phàm lập tức lớn tiếng, rồi tức khắc hạ thấp xuống, “Cậu với anh Khước kỳ thật đấy, cuỗm mất hai hoa khôi của khoa bọn tôi.”
Tiêu Khước bên cạnh lười biếng nâng mi mắt: “Thế để tôi gợi ý cho hai cậu, nếu hai cậu thật sự không tìm được bạn gái thì không ấy thử chắp vá với nhau đi.”
Hạ Hạo Hâm và Bành Phàm đồng thanh: “Oẹ! Ai thèm yêu đương với thằng quỷ xứ này chứ.”
Hai người ghét bỏ liếc nhau một cái, rồi ngoảnh mặt đi.
Bạch Nhuy Ngâm đã đặt phòng tại khách sạn tốt nhất Vọng Xuyên cho mọi người.
Khách sạn này vừa được xây xong hai năm trước, so về độ sang trọng thì không thể sánh bằng những khách sạn 5 sao ở Hạ Thành, nhưng ở địa phương nhỏ này thì đã xem như là rất tốt.
Những việc như làm thủ tục nhận phòng và vận chuyển đồ đạc đều có nhân viên chuyên môn phụ trách, Bạch Nhuỵ Ngâm không phải tự tay làm hết mọi việc.
Việc cô cần làm là nghỉ ngơi thật tốt, luôn giữ trạng thái tốt nhất để chuẩn bị cho đám cưới vào ngày mai.
Sáng hôm sau, Bạch Nhuỵ Ngâm dậy sớm để trang điểm và thay đồ.
Váy cưới được thiết kế rất phức tạp, với nhiều công đoạn thủ công, mặc vào cực kỳ khó khăn, nhưng khi khoác lên người thì chỉ có thể nói là tuyệt đẹp.
Kết hợp với chiếc vương miện ngọc lục bảo đeo trên đầu mà Mạnh Quân tặng cho cô, cùng bộ phỉ thuý bà đã đưa cho cô trong lần đầu gặp mặt, Bạch Nhuỵ Ngâm cảm thấy bản thân trở nên xinh đẹp và quý phái khó tả.
Quá trình diễn ra lễ cưới không quá cầu kỳ, ví dụ như việc đón dâu, chặn cửa đều bị huỷ bỏ, lễ đón dâu chỉ là một nghi thức đón rước đơn giản, không có những thứ lộn xộn khác.
Điều này khiến phù dâu Lê Tâm Ngữ rất vừa ý. Trước kia cô ấy từng làm phù dâu có vài người bạn, thấy nhiều thử thách đưa ra suýt nữa đã để lại ám ảnh tâm lý, từ đó về sau cô ấy đã thể sẽ không làm phù dâu nữa — ngoại trừ đám cưới của Bạch Nhuỵ Ngâm.
Vì không có sự hiện diện của gia đình nhà cô dâu, ngay cả nghi thức tuyên thệ cũng trở nên ngắn gọn.
Mười mấy người tham dự đám cưới đều là bạn tốt của hai người, không ai thắc mắc về quá trình diễn ra đơn giản này, tất cả đều vui mừng chúc phúc cho họ.
Đến phần trao nhẫn.
Thẩm Quang Khải đã chuẩn bị cho Bạch Nhuỵ Ngâm một chiếc nhẫn ngọc bích màu xanh wharton, chất lượng và kiểu dáng thì xuất sắc miễn bàn. Lúc vừa mở hộp nhận ra, ánh sáng lấp lánh làm chói mắt cả dàn khách mời.
Bạch Nhuỵ Ngâm nhìn vào chiếc nhẫn lớn cỡ quả trứng bồ câu, trong đôi mắt óng lên ánh nước, so với chiếc nhẫn còn muốn sáng hơn.
Cô cố gắng không rơi nước mắt, vươn tay ra, Thẩm Quang Khải dịu dàng đeo nhẫn vào tay cô.
Bành Phàm ở dưới kích động: “Hôn một cái đi!”
Lê Tâm Ngữ cũng tham gia vào cuộc vui: “Hôn hai cái đi!!”
Thẩm Mân Ngọc không chịu thua kém, cũng hét lên: “Hôn mười cái luôn!”
“Một trăm cái!!!”
“Một nghìn cái!!!!!!!”
…
Bạch Nhuỵ Ngâm đứng trên thảm đỏ: “…………”
Sao trong hôn lễ của người khác thì đây luôn là thời khắc đặc biệt cảm động, nhưng đến cô thì lại như một buổi đấu giá vậy nhỉ, người này đến người kia tranh nhau ra giá.
Cô nhịn không được mà bật cười, nhìn Thẩm Quang Khải trước mặt, cùng anh trao cho nhau một nụ hôn nhẹ.
Khi kết thúc, Bạch Nhuỵ Ngâm xoay người nhìn về phía khách mời, buông tay ra: “Trước tiên hôn một cái, phần còn lại cho khất, để anh ấy dùng cả phần đời sau này từ từ trả nợ cho tôi.”
Ngày hôm đó tiết trời quang đãng.
Ánh nắng ấm áp bao lấy hai người phủ lên một tầng ánh vàng, Bạch Nhuỵ Ngâm nhìn Thẩm Quang Khải, trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy mọi thứ đều rất hoàn hảo.
Thời tiết hoàn hảo, thời gian hoàn hảo, Thẩm Quang Khải hoàn hảo.
Và cô cũng hoàn hảo.
– HOÀN TOÀN VĂN –