Đám cưới.
Đã có lúc, Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy từ này giống như hôn nhân, đều là những từ ngữ không thể xuất hiện trong cuộc đời cô.
Cô đã từng yêu nhiều lần, và càng yêu càng thêm chắc chắn về suy nghĩ này của mình.
Nhưng cho đến khi cô gặp lại Thẩm Quang Khải.
Cô mới nhận ra rằng, không phải cô từ chối kết hôn, mà là vì trước đây cô chưa gặp đúng người.
Thẩm Quang Khải nhìn cô một cách dịu dàng, không thúc giục, chỉ lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của cô.
Trong phòng, máy lạnh đang bật mạnh, nhưng khi anh nhìn cô như vậy, Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy hơi ấm dần lan tỏa từ trái tim.
Cô khẽ run đôi lông mi dài, sau đó mỉm cười tinh nghịch, nói: “Câu trả lời của em có hai từ, anh đoán thử xem là gì?”
Thẩm Quang Khải suy nghĩ một lúc, “Anh đoán là ‘Đồng ý’.”
“Đoán sai rồi.” Bạch Nhụy Ngâm thấy anh không mắc lừa, cũng không tiếp tục trêu chọc anh nữa, kéo dài giọng nói: “Câu trả lời đúng là——’Được thôi’.”
Sau khi đồng ý với Thẩm Quang Khải bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới, cuộc sống hàng ngày của hai người lại có thêm một việc nữa – liên lạc với nhà thiết kế đám cưới.
Thẩm Quang Khải nhờ Mạnh Quân tìm một người bạn của bà, một nhà thiết kế đám cưới rất nổi tiếng, nhiều đám cưới thế kỷ của giới thượng lưu và các ngôi sao đều do người ấy thiết kế.
Vì nhà thiết kế đám cưới này sống ở nước ngoài, chưa thể về nước ngay, nên giai đoạn đầu toàn bộ liên lạc đều diễn ra qua mạng.
Bạch Nhụy Ngâm ban đầu nghĩ rằng phải dùng một phần mềm giao tiếp nước ngoài nào đó để liên lạc, nhưng cuối cùng nhà thiết kế lại tạo một nhóm WeChat ba người cho cô và Thẩm Quang Khải.
Bạch Nhụy Ngâm: “…” Tự dưng cảm thấy gần gũi lạ thường, đột nhiên có cảm giác như quay lại thời đại học làm bài tập nhóm vậy.
Trong nhiều tác phẩm, ngành thiết kế thường bị gắn với định kiến là ép buộc, đặc biệt là các nhà thiết kế nổi tiếng, luôn bắt khách hàng phải chấp nhận ý tưởng thiết kế của mình.
Nhưng khi thực sự tiếp xúc, Bạch Nhụy Ngâm nhận ra rằng người đối diện lại dịu dàng như một nhà tư vấn tâm lý.
Nhà thiết kế đã hỏi chi tiết về ý tưởng của họ, bao gồm phong cách mong muốn, số lượng khách mời dự định và hình thức tổ chức.
Thẩm Quang Khải hầu như không tham gia vào những cuộc thảo luận này, hoàn toàn để Bạch Nhụy Ngâm tự quyết định.
Bạch Nhụy Ngâm cũng không có ý tưởng gì đặc biệt, cô không định tổ chức lớn, chỉ muốn mời một số bạn bè thân thiết của hai bên, nhưng vẫn hy vọng đám cưới nhỏ này sẽ được tổ chức sao cho thật lộng lẫy.
Dù sao Thẩm Quang Khải cũng không thiếu tiền, buổi lễ chỉ có một lần trong đời, đương nhiên phải tổ chức hoành tráng.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Một ngày nọ, Thẩm Quang Khải đột nhiên nói với cô rằng vợ chồng Thẩm Mân Ngọc và Thẩm Lệ Tư chuẩn bị về nước.
Bạch Nhụy Ngâm nghe xong sững người trong giây lát, rồi thở dài: “Thời gian trôi qua nhanh thật.”
Không ngờ cô đã ở Vọng Xuyên gần nửa năm rồi.
Thành phố nhỏ này khiến cô cảm thấy rất gần gũi và có cảm giác thuộc về, dù chỉ mới ở đây nửa năm, nhưng cô cảm thấy như mình đã sinh ra tại đây, thật sự yêu thích thành phố này.
Nghe xong lời cảm thán của cô, Thẩm Quang Khải nói tiếp: “Thứ Sáu tuần sau trường của Linh Linh sẽ tổ chức họp phụ huynh, con bé hy vọng chúng ta sẽ cùng tham gia.”
Bạch Nhụy Ngâm nhướng mày: “Được thôi.”
Thẩm Tuyển Linh biết Bạch Nhụy Ngâm sẽ tham dự buổi họp phụ huynh của mình, cô bé vui mừng khôn xiết, khoe khắp nơi, còn hào hứng hơn cả khi nghe tin ba mẹ sắp về nước.
Để tham dự buổi họp phụ huynh của cô bé, Bạch Nhụy Ngâm còn cẩn thận chỉnh trang bản thân.
Kể từ khi Bạch Nhụy Ngâm kết hôn với Thẩm Quang Khải, Mạnh Quân thường xuyên gửi đồ cho cô.
Có khi là quần áo, có khi là trang sức, đều là những thứ rất đắt tiền.
Mỗi lần nhận được, Bạch Nhụy Ngâm đều không khỏi giật mình vì giá trị của chúng.
Có lần Bạch Nhụy Ngâm khéo léo đề nghị Mạnh Quân đừng gửi thêm nữa, nói rằng cô không còn chỗ để chứa.
Không ngờ Mạnh Quân nghe xong, phản ứng đầu tiên lại là: “Bảo Tiểu Quang mua cho con một căn nhà để chứa đồ là được mà.”
Khiến Bạch Nhụy Ngâm sợ đến nỗi không dám nhắc lại chuyện này nữa.
Thẩm Quang Khải đã mua cho cô một căn nhà rồi, nếu mua thêm nữa thì đúng là quá xa xỉ.
Dù giá nhà ở Vọng Xuyên không cao, nhưng bất động sản ở đây cũng không có giá trị đầu tư, mua nhiều căn như vậy thật sự không có ý nghĩa.
Bạch Nhụy Ngâm chọn một chiếc váy yếm không tay mà Mạnh Quân tặng cô, chân váy được thêu dày đặc, nhưng không biết sử dụng kỹ thuật gì mà trông rất nhẹ nhàng, không hề nặng nề.
Tóc cô luôn không dài, thời đại học từng cắt ngắn một lần, sau đó giữ cố định ở độ dài chấm vai.
Trường học nằm ngay đối diện khu chung cư, nhưng vì Bạch Nhụy Ngâm mang giày cao gót, Thẩm Quang Khải vẫn để tài xế nhà Thẩm Tuyển Linh đến chở họ một đoạn.
Khi đến cổng trường, tâm trạng của Bạch Nhụy Ngâm có chút phức tạp.
Thẩm Quang Khải nhận thấy biểu cảm tế nhị của cô, liền hỏi nhỏ xem có chuyện gì.
Bạch Nhụy Ngâm lắc đầu, “Không có gì đâu, chúng ta vào thôi.”
Thẩm Quang Khải khoác tay cô, cùng cô đến lớp học của Thẩm Tuyển Linh.
Trường tiểu học bây giờ khác xa với trước đây.
Trước đây Bạch Nhụy Ngâm học ở trường tiểu học tệ nhất trong thị trấn của họ.
Bài tập giáo viên giao, cả lớp chỉ có vài người làm được, mỗi ngày lớp học đều lộn xộn, thường xuyên có giáo viên bị những đứa trẻ nghịch ngợm làm cho tức giận đến mức không muốn dạy học nữa.
Trường cũng rất tồi tàn, thậm chí không có nổi một sân chơi đàng hoàng.
Tuy nhiên, đối với Bạch Nhụy Ngâm, những điều này không phải là vấn đề. Trải nghiệm kinh hoàng nhất trong sáu năm đó là những gì cô giáo chủ nhiệm đã gây ra cho cô.
Cô giáo chủ nhiệm của cô thường đánh học sinh.
Không phải là kiểu phạt đánh tay bằng thước, mà là đánh thật sự.
Thêm vào đó, cô ta rất nóng tính, chỉ cần một việc nhỏ cũng khiến cô ta tức giận và ra tay đánh. Ngay cả Bạch Nhụy Ngâm, một học sinh ngoan ngoãn cũng đã vài lần bị tát vì không quản lý tốt kỷ luật lớp khi làm lớp trưởng.
Về sau, khoảng năm lớp bốn, chuyện này bị bại lộ. Một phụ huynh khi đến đón con về nhà đã phát hiện con trai mình mặt đầy máu, tức giận đến mức trực tiếp chạy đến trường đối chất với cô giáo chủ nhiệm này.
Cô giáo chủ nhiệm đương nhiên không thừa nhận, còn tỏ vẻ oan ức, nói rằng đứa trẻ tự đánh nhau bên ngoài rồi đổ oan cho cô ta.
Vào thời điểm đó, điều kiện của trường không có camera giám sát, vì vậy không có bằng chứng nào.
Vị phụ huynh đó không phải là người dễ bị lừa, vẫn yêu cầu nhà trường đưa ra lời giải thích, thấy trường không giải quyết, ông đã tiếp tục khiếu nại lên cấp trên.
Bạch Nhụy Ngâm chỉ nhớ rằng thời gian đó có rất nhiều người lớn lạ mặt đến trường, gọi họ ra ngoài và hỏi từng người một.
Sau đó, giáo viên này bị sa thải, nhưng vết thương tâm lý mà cô ta để lại cho họ thì mãi mãi không thể xóa nhòa.
Hồi tưởng kết thúc.
Ở cửa có đặt một bộ bàn ghế, Thẩm Tuyển Linh ngồi ngay ngắn ở đó.
“Cô Bella! Cậu ơi!” Thấy hai người đến, cô bé phấn khởi vẫy tay chào họ.
Bạch Nhụy Ngâm giả vờ như không biết và hỏi: “Linh Linh đang làm gì ở đây vậy?”
Thẩm Tuyển Linh tự hào nói: “Con ngồi đây để nhắc các chú các cô ký tên vào sổ.”
Nói xong, cô bé chỉ vào bảng đăng ký trước mặt, “Cô Bella, cô chỉ cần ký tên của mình vào đây là được ạ!”
Bạch Nhụy Ngâm quay đầu nhìn Thẩm Quang Khải: “Ký tên của anh à?”
“Không cần đâu.” Thẩm Quang Khải lắc đầu, “Ký tên em là được rồi.”
Bạch Nhụy Ngâm cầm bút lên và viết tên mình sau tên của Thẩm Tuyển Linh.
Thẩm Tuyển Linh nói ngọt như rót mật, cất tiếng khen ngợi: “Cô Bella! Chữ cô đẹp quá, cô chính là Vương Hy Chi*!”
(Vương Hy Chi (王羲之, 303-361) là một nhà thư pháp nổi tiếng của Trung Quốc thời Đông Tấn. Ông được coi là một trong những bậc thầy thư pháp vĩ đại nhất trong lịch sử Trung Quốc, đặc biệt là với thể chữ “hành thư” (chữ viết tay) và “thảo thư” (chữ viết nhanh). Trong văn hóa Trung Quốc, tên của Vương Hy Chi thường được nhắc đến để chỉ những người có tài viết chữ đẹp.)
Bạch Nhụy Ngâm nhướng mày: “Con còn biết Vương Hy Chi nữa cơ à?”
Thẩm Tuyển Linh tự hào nói: “Dĩ nhiên rồi! Lúc học thư pháp, cô giáo dạy cho chúng con mà! Con đã chăm chú lắng nghe đấy.”
Thẩm Mân Ngọc và Thẩm Lệ Tư tuy không yêu cầu cao với Thẩm Tuyển Linh, nhưng để phát hiện sở thích của con bé, họ đã cho con tham gia rất nhiều lớp học ngoại khóa.
Cuối cùng, chỉ còn lại hai môn mà cô bé thực sự hứng thú, một là thư pháp, hai là nhảy đường phố.
Bạch Nhụy Ngâm nhìn vào lớp học, chợt nhớ ra điều gì đó, cô có chút lo lắng nói: “À, trong lớp chắc chỉ có một chỗ ngồi thôi phải không? Hay anh vào trong, còn em đứng ngoài nhé?”
Không đợi Thẩm Quang Khải lên tiếng, Thẩm Tuyển Linh đã nhanh chóng phản đối: “Cô Bella đừng lo, con đã hỏi cô giáo rồi, ba mẹ của bạn ngồi cạnh con không đến, cô có thể ngồi vào chỗ của bạn ấy.”
Bạch Nhụy Ngâm không ngờ Thẩm Tuyển Linh lại chu đáo như vậy, liền khen ngợi: “Được rồi, Linh Linh giỏi quá.”
Thẩm Tuyển Linh cười khúc khích.
Bạch Nhụy Ngâm và Thẩm Quang Khải nắm tay nhau bước vào lớp học, tìm bảng tên của Thẩm Tuyển Linh, rồi ngồi xuống chỗ của cô bé.
Một phụ huynh nhiệt tình bên cạnh bắt chuyện: “Ôi, nhìn cô trông trẻ quá, không ngờ con đã lớn đến thế này rồi.”
Bạch Nhụy Ngâm lắc đầu: “Đó là con gái của họ hàng, họ đang làm việc ở xa nên nhờ chúng tôi đến tham dự.”
Người đó hiểu ra và tiếp tục trò chuyện với cô về các chủ đề khác.
Thẩm Quang Khải thấy cô trò chuyện thoải mái với người kia, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ.
Bản thân anh vốn có chút sợ giao tiếp xã hội, nếu không cần thiết thì không thích tiếp xúc với người khác. Tất nhiên, với tính cách nhạt nhòa, chỉ cần anh không chủ động nói chuyện, cũng chẳng ai nhận ra sự hiện diện của anh.
Buổi họp phụ huynh nhanh chóng bắt đầu.
Buổi họp phụ huynh ở trường tiểu học bây giờ không còn nói về điểm số và xếp hạng nữa, mà các giáo viên chủ yếu chia sẻ về cách nuôi dưỡng thói quen học tập tốt cho trẻ, chia sẻ phương pháp học tập, và kể về những gì các giáo viên đã làm trong học kỳ đầu tiên, cũng như mục tiêu cho học kỳ sau.
Bạch Nhụy Ngâm lắng nghe rất chăm chú, bởi vì cô cũng đã từng làm giáo viên một thời gian, nên đồng cảm sâu sắc với một số nội dung.
Buổi họp phụ huynh kết thúc rất nhanh.
Bạch Nhụy Ngâm và Thẩm Quang Khải rời khỏi lớp học, bên ngoài trăng sao thưa thớt, làn gió thổi qua mang theo hơi lạnh khiến cô hơi co người lại.
Không biết Thẩm Quang Khải lấy đâu ra một chiếc áo khoác mỏng để khoác lên vai Bạch Nhụy Ngâm.
Bạch Nhụy Ngâm ngạc nhiên hỏi: “Anh lấy từ khi nào vậy? Em còn không để ý.”
Thẩm Quang Khải cúi đầu đáp: “Thấy em mặc ít, dạo này đã sang thu, buổi tối sẽ lạnh, nên anh đã mang theo khi ra ngoài.”
Bạch Nhụy Ngâm cảm động trước sự chu đáo của anh, đôi mắt khẽ cong lên, rồi khoác tay vào cánh tay của Thẩm Quang Khải.
Thẩm Tuyển Linh vẫn chưa rời đi, cô bé ngồi đợi ở bên ngoài lớp học, mắt cứ dõi theo hai người. Thấy họ bước ra, cô bé liền chạy lại gần, chống nạnh nói với Thẩm Quang Khải: “Cậu ơi, tối nay con muốn ăn khuya.”
Thẩm Quang Khải dịu dàng đáp lại: “Con muốn ăn gì?”
Thẩm Tuyển Linh nói: “Bún ốc ạ! Ôn Tử Thiến nói ở gần đây mới mở một quán bún ốc ngon lắm.”
Thẩm Quang Khải hơi nhíu mày: “Tối muộn ăn cái này sao?”
Bạch Nhụy Ngâm cũng bị kích thích thèm ăn: “Ngon đến mức nào?”
Thẩm Tuyển Linh thật thà trả lời: “Con không biết! Nhưng đi ăn thì sẽ biết thôi!”
Năm phút sau.
Bạch Nhụy Ngâm mặc bộ trang phục mà có thể lên bìa tạp chí, cùng họ đến quán bún ốc mà Thẩm Tuyển Linh đã thèm từ lâu.
Quán này đúng nghĩa là một “quán ăn bình dân”.
Môi trường thực sự rất tệ, cuối cùng họ quyết định mua về nhà, ba người chia nhau ăn.
Thẩm Tuyển Linh nhìn Bạch Nhụy Ngâm, đôi môi nhỏ chu lên, ngượng ngùng nói: “Cô Bella~”
Bạch Nhụy Ngâm kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy?”
“Con muốn cô Bella đút con ăn.”
Thẩm Quang Khải nghe vậy thì hơi nhướng mày, “Lớn rồi mà còn muốn người khác đút ăn.”
“Cậu không hiểu gì hết!” Thẩm Tuyển Linh hậm hực nói, “Thế thì cô Bella thổi cho con đi, bún này nóng quá.”
Bạch Nhụy Ngâm vốn đã luôn cưng chiều cô bé, liền đút cho cô một muỗng bún. Thẩm Tuyển Linh hài lòng, ôm bát và bắt đầu ăn ngon lành.
Thẩm Quang Khải nhìn cảnh tượng cô cháu gái và Bạch Nhụy Ngâm như thế, đột nhiên cũng mở miệng: “Cô Bella.”
Bạch Nhụy Ngâm: “?”
Cô quay sang nhìn Thẩm Quang Khải, ánh mắt như đang hỏi “Anh bị làm sao vậy?”.
Thẩm Quang Khải với vẻ mặt bình thản nói: “Anh cũng muốn cô Bella đút cho anh ăn.”