Bạch Nhụy Ngâm đi theo Thẩm Quang Khải đến ngân hàng gần đó.
Trước đây cô từng thấy một bài đăng phổ cập kiến thức trên mạng, có người chia sẻ rằng những người giàu thường không có nhiều tiền mặt, phần lớn đều mang đi đầu tư hoặc chuyển thành các loại tài sản khác.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy số dư trong tài khoản của Thẩm Quang Khải, trong lòng Bạch Nhụy Ngâm chỉ còn lại một suy nghĩ —— nói khùng nói điên.
Người giàu không chỉ có tài sản, mà tiền mặt cũng chả ít.
Dãy số trong tài khoản ngân hàng của Thẩm Quang Khải còn dài hơn cả cuộc đời của cô.
Sau khi nghe thấy yêu cầu của Thẩm Quang Khải, giám đốc ngân hàng lắm miệng một câu: “Thưa anh, anh có thể cân nhắc mở một thẻ phụ cho vợ, như vậy thì chị ấy cũng có thể sử dụng tiền trong tài khoản này, không cần phải làm hai thẻ riêng biệt.”
“Khỏi đi.” Thẩm Quang Khải từ chối, “Không cần thiết.”
Dù là thẻ phụ, quyền kiểm soát vẫn nằm trong tay anh.
Ý của anh là muốn chia đôi những gì mình có cho Bạch Nhụy Ngâm.
Giám đốc ngân hàng nghe thấy giọng điệu kiên quyết của anh thì im lặng.
Vì Thẩm Quang Khải là khách hàng lớn của bọn họ nên thủ tục được xử lý rất nhanh.
Chỉ trong chốc lát đã mở xong thẻ cho Bạch Nhuỵ Ngâm, tiền tiết kiệm từ 6 chữ số đột ngột nhảy lên thành 9 chữ số.
Khoảnh khắc cầm thẻ trong tay, Bạch Nhụy Ngâm vẫn còn chút ngơ ngác.
Cô quay sang nói với Thẩm Quang Khải: “Anh véo em một cái đi.”
Thẩm Quang Khải nghe lời làm theo, giơ tay véo nhẹ má cô.
Bạch Nhụy Ngâm gạt tay anh ra, trách móc: “Không phải là véo mặt, ý em là bóp cánh tay hoặc bả vai cơ.”
“Xin lỗi.” Thẩm Quang Khải ngoan ngoãn nhận lỗi, rồi cầm lấy cổ tay cô, còn hỏi thăm, “Lực thế này đã đủ chưa?”
Nhiệt độ từ cơ thể người đàn ông truyền đến, lan tỏa theo từng dây thần kinh đến tận trái tim.
Bạch Nhụy Ngâm hưởng thụ nhiệt độ ấy, cuối cùng cũng thấy chút chân thật, lẩm bẩm: “Ừ, không phải đang nằm mơ.”
Thẩm Quang Khải đột nhiên cúi đầu xuống, “Em cũng véo anh một cái đi.”
Bạch Nhụy Ngâm quăng qua ánh mắt nghi hoặc: “Làm gì? Anh cũng thấy mình như đang mơ hả, mơ thấy tiền tiết kiệm bị em trộm đi mất một nửa?”
“Không phải trộm.” Thẩm Quang Khải lắc đầu, hàng mi dài rũ xuống, giọng nói dịu dàng, “Anh chỉ sợ đây là một giấc mộng mà thôi, anh vốn nghĩ có thể em sẽ không đồng ý với đề nghị của anh.”
Trước đây khi anh tặng quà cho Bạch Nhụy Ngâm, phản ứng đầu tiên của cô ấy gần như luôn là từ chối vì quá đắt.
Bạch Nhụy Ngâm chớp mắt: “Nếu anh tặng thứ khác cho em thì đúng thật là em sẽ lưỡng lự một chút, nhưng số tiền lớn thế này, dù chỉ để trong thẻ mà không dùng đến, cũng đủ khiến tâm trạng của em trở nên vui vẻ.”
Đây là những lời thật lòng.
Cô không định dùng đến số tiền này, vì cô không phải kiểu người thích tiêu xài hoang phí vào những món hàng xa xỉ. Dù không có tiền tiết kiệm, chỉ dựa vào tiền lương Lê Tâm Ngữ trả cho cô, cô cũng có thể sống khá thoải mái.
Huống chi lớp học online của cô đã sắp khai giảng, đến lúc đó lại có thêm một khoản thu nhập lớn.
Thẩm Quang Khải nói: “Không được, em phải tiêu số tiền này.”
Nếu Bạch Nhụy Ngâm không đụng đến, số tiền này chẳng khác nào chỉ đổi chỗ để cất giữ.
Anh nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Chúng ta đặt ra một mục tiêu nhỏ nhé, mỗi tháng em phải tiêu 500 nghìn tệ.”
Mục tiêu nhỏ.
500 nghìn tệ.
Hai từ này đặt cạnh nhau thật sự khiến cho Bạch Nhụy Ngâm cạn lời, cô phản đối: “Cả một năm em còn chưa xài đến 500 nghìn tệ á.”
Thẩm Quang Khải nhượng bộ: “Vậy thì thử một tháng 100 nghìn đi.”
Bạch Nhụy Ngâm cò kè mặc cả: “5 nghìn thì có thể.”
Thẩm Quang Khải nhướng mày, tiếp tục giảm giá: “99 nghìn 999 đồng 99 tệ.”
Bạch Nhụy Ngâm: “…” Cứ vậy mà trả giá đến tối cũng chưa đạt được con số cô muốn.
Nhìn thấy vẻ mặt hơi rầu rĩ của Bạch Nhụy Ngâm, Thẩm Quang Khải đặc biệt tốt bụng đưa ra cách giải quyết: “Không sao đâu, nếu em không biết nên mua gì, anh có thể gợi ý cho em. Hoặc em có thể hỏi mẹ, bà có rất nhiều ý tưởng về chuyện này.”
Nghe anh nhắc tới, Bạch Nhuỵ Ngâm lập tức nhớ tới một lần đi dạo phố ở Hạ Thành cùng Mạnh Quân trước kia.
Mạnh Quân thật sự là một bậc thầy tiêu tiền, chỉ trong nửa ngày đã cho bay số tiền lên đến bảy con số mà không hề chớp mắt.
Bạch Nhuỵ Ngâm cảm thấy bản thân không thể ưu phiền về chuyện thế này một mình, cô lấy điện thoại ra, click mở khung chat với Lê Tâm Ngữ.
Bạch Nhụy Ngâm: [ Phải làm sao mới có thể tiêu hết 100 nghìn tệ mỗi tháng? ]
Bạch Nhụy Ngâm: [ Gấp lắm rồi, chờ online. ]
Lê Tâm Ngữ là một cô gái nghiện lên mạng, trừ lúc ngủ ra thì thời gian còn lại cô nàng luôn ôm khư khư điện thoại, gần như trả lời chì trong vài giây: [Tải game tên là “Tình yêu và Biển sâu” về đi, rồi mỗi tháng nạp vào đó 100 nghìn tệ. ]
Bạch Nhụy Ngâm: [……]
Đây cũng là một ý kiến hay, nhưng tiếc là cô không chơi game.
Lê Tâm Ngữ lại hỏi: [ Tự nhiên cậu hỏi tới việc này làm gì? Trúng số hả? ]
Bạch Nhụy Ngâm: [ Không khác lắm. ]
Bạch Nhụy Ngâm: [ Thẩm Quang Khải chuyển một nửa tiền tiết kiệm của anh ấy cho mình, còn yêu cầu mình mỗi tháng phải tiêu ít nhất 100 nghìn tệ.]
Lê Tâm Ngữ: [……]
Lê Tâm Ngữ: [ Rút lại câu nói trước đó nhá, mình nghĩ cậu nên nuôi một con thú cưng trên mạng hơn. ]
Bạch Nhụy Ngâm hiếm khi lướt web, nên tưởng rằng đây là một từ lóng trên mạng: [ Là cái gì? ]
Lê Tâm Ngữ: [ Mình nè. ]
Lê Tâm Ngữ: [ Mỗi tháng cậu chuyển vào Alipay của mình 100 nghìn tệ, thế chẳng phải là đã giải quyết xong vấn đề rồi sao. ]
Bạch Nhụy Ngâm: “…………”
–
Lại một tuần trôi qua, cuối cùng Lê Tâm Ngữ cũng trở lại.
Bạch Nhụy Ngâm không về ở mà chỉ quay lại để lấy một số thiết bị dùng để dạy học online trước đây, rồi vẫn tiếp tục ở lại bên chỗ Thẩm Quang Khải.
Sau khi trở về lần này, Lê Tâm Ngữ đăng ký mở một trung tâm, còn thuê một địa điểm mới, quyết định mở rộng và phát triển trung tâm trông trẻ của mình.
Bạch Nhụy Ngâm hỏi cô nàng có cần mình hỗ trợ ở phương diện tài chính không, Lê Tâm Ngữ từ chối, cho biết bản thân đã có tiền, lần về nhà vừa rồi ba mẹ đã chuyển cho cô nàng 1 triệu tệ, đủ để cho cô nàng xoay xở.
Bạch Nhụy Ngâm: “……” Suýt nữa thì quên, Lê Tâm Ngữ cũng là tiểu thư nhà giàu.
Lê Tâm Ngữ bận rộn sửa sang chỗ làm mới, còn Bạch Nhụy Ngâm bận bịu với các lớp học, mạnh người nào bận việc người nấy, cuộc sống hằng ngày đều rất phong phú.
Vừa kết thúc lớp học hôm nay, Tả Niên gọi điện cho Bạch Nhụy Ngâm, hỏi cô thời gian qua cảm thấy thế nào.
Bạch Nhụy Ngâm: “Cũng khá tốt, tiền lương cao hơn trước kia nhiều, thời gian làm việc thì lại ít hơn.”
Tả Niên chợt nhắc đến hai người: “Em còn nhớ Lam Nặc và Hướng Thừa Chí không?”
“Đương nhiên rồi.” Bạch Nhụy Ngân nhướng mày: “Hai người đó lại làm chuyện gì sao?”
Là bạn trai cũ cực phẩm và cô người yêu ngốc nghếch ngọt ngào của anh ta.
Tả Niên: “Không phải trước đây đã kể với em, Hướng Thừa Chí được bổ nhiệm làm phó hiệu trưởng của cơ sở trước kia tụi mình dạy sao? Đợt tuyển sinh mùa hè vừa rồi cậu ta đã khiến mọi thứ hỏng bét.”
Bạch Nhụy Ngâm từng làm việc tại cơ sở đó hơn năm năm. Hiệu trưởng ở đó là người có gốc gác nên không cần phải làm việc, mười ngày nửa tháng chưa chắc thấy được một lần, người phụ trách duy nhất chính là phó hiệu trưởng.
Kỳ nghỉ hè và đông là thời điểm quan trọng nhất đối với các trung tâm giáo dục, đặc biệt là nghỉ hè. Hướng Thừa Chí là người có tham vọng lớn, vừa mới nhận chức đã hành động rất quyết đoán để tạo ra thành tích, trực tiếp hạ giá khóa học xuống cực thấp, chỉ vì muốn cướp học sinh bên phía Tả Niên.
Nhưng việc giảm giá khóa học, đồng nghĩa với tiền lương của các giáo viên giảng dạy cũng giảm theo.
Ban đầu, họ đến đó làm dạy thêm vì nghĩ rằng dù công việc vất vả nhưng bù lại sẽ kiếm được nhiều tiền. Nhưng hiện giờ, lợi thế về thu nhập cao đã không còn, một số giáo viên không chịu nổi đã bỏ việc ngay lập tức.
Những giáo viên ở lại không thể quản lý được hết số lượng học sinh lớn như vậy, Hướng Thừa Chí đành phải gấp rút tuyển thêm một nhóm giáo viên mới. Thế nhưng mức lương anh ta đưa ra quá thấp, dẫn đến việc năng lực và chất lượng của những giáo viên mới đến đều rất kém.
“Có một giáo viên bị phát hiện nhục mạ và nói những từ ngữ thô tục với học sinh trong lớp, cảnh tượng đó còn bị học sinh quay lại bằng điện thoại.” Tả Niên nói. “Còn một giáo viên khác bị phụ huynh phát hiện chưa thi đậu cấp 4, họ nghi ngờ người như vậy sao có thể tới đó dạy con cái họ tiếng Anh, bắt đầu cáo buộc bọn họ lừa đảo. Nhiều phụ huynh đã hợp lại cùng nhau yêu cầu bọn họ hoàn tiền.”
Bạch Nhụy Ngâm vỗ tay: “Ôi chao, không hổ danh là anh ta.”
Tả Niên nói tiếp: “Vốn nghe đồn Lam Nặc và Hướng Thừa Chí sẽ kết hôn sau kỳ nghỉ hè này. Nhưng giờ Lam Chính Phong đã kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân của hai người đó, thu hồi lại chức phó hiệu trưởng của Hướng Thừa Chí, còn yêu cầu Lam Nặc ngay lập tức chia tay cậu ta.”
Bạch Nhụy Ngâm không ngờ rằng, sau khi Lam Nặc được cô cảnh tỉnh vẫn cố chấp tiếp tục ở cạnh Hướng Thừa Chí, ngoài lắc đầu ra cô chẳng biết phải nói gì.
Lúc ăn cơm, Bạch Nhụy Ngâm chia sẻ chuyện vui này với Thẩm Quang Khải.
Thẩm Quang Khải nghe xong, nhưng sự chú ý lại đặt ở cơ sở cũ của cô: “Hồi em làm việc ở đó, bọn họ cũng chèn ép em vậy hả?”
“Em vẫn còn đỡ ấy.” Bạch Nhụy Ngâm thản nhiên cười nói, “Dù lãnh đạo ở trên rất ngang ngược, nhưng có anh Tả đối xử với bọn em rất tốt, luôn ưu tiên bảo vệ quyền lợi của bọn em. Em có thể ở lại đó lâu như vậy cũng là nhờ vào anh ấy.”
Các giáo viên ở cơ sở đó đều rất tin tưởng vào Tả Niên, đó cũng là lý do tại sao khi Tả Niên từ chức lại có thể mang theo nhiều người đi cùng. Dù chuyện Tả Niên nói rằng việc Bạch Nhụy Ngâm bị sa thải vô cớ là nguyên nhân khiến các giáo viên khác cảm thấy thất vọng, nhưng Bạch Nhụy Ngâm cho rằng đó chỉ là dệt hoa trên gấm, nguyên nhân chính vẫn là nhờ vào sức hút cá nhân của anh ấy.
(*Dệt hoa trên gấm: ý chỉ sự tô điểm, có thể hiểu lý do Bạch Nhuỵ Ngâm bị sa thải vô cớ chỉ là yếu tố phụ.)
Khoan nhắc đến người khác, ngay cả chính cô hiện giờ không phải vẫn bằng lòng hợp tác với Tả Niên sao.
Có lẽ là vì có việc để làm, Bạch Nhuỵ Ngâm cảm giác tháng tám trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã đến cuối tháng.
Thẩm Tuyển Linh sắp khai giảng, chuẩn bị trở về từ Dubai. Trung tâm của Lê Tâm Ngữ đã xây cất và trang trí gần xong, hào hứng chuẩn bị chiêu sinh.
Cùng Thẩm Quang Khải đi ra sân bay đón Thẩm Tuyển Linh, trên đường về, Thẩm Quang Khải đột nhiên hỏi Bạch Nhuỵ Ngâm: “100 nghìn tệ tháng này em đã tiêu hết chưa?”
“Hả?” Bạch Nhuỵ Ngâm ngơ ngác vài giây, sau đó mới hiểu ý của anh, “Anh vẫn còn nhớ đến chuyện này à, hôm đó em tưởng rằng anh chỉ nói đùa thôi.”
Thẩm Quang Khải mở thẻ cho cô hồi đầu tháng, chuyển một nửa tiền tiết kiệm của mình cho cô, còn yêu cầu cô mỗi tháng sau này phải tiêu ít nhất 100 nghìn tệ.
Thẩm Quang Khải nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sáng quắc: “Vậy em đã tiêu chưa?”
Bạch Nhụy Ngân liếc nhìn xung quanh, rồi cười nói: “Bầu trời hôm nay… đúng là bầu trời thật đấy.”
Thẩm Quang Khải: “……”
Bình thường tính tình của Thẩm Quang Khải rất tốt, mọi chuyện đều thuận theo ý cô.
Nhưng trong chuyệnn này, Thẩm Quang Khải lại khá cố chấp, thấy Bạch Nhuỵ Ngâm cứ lảng tránh, anh tiến lại gần, thấp giọng nói: “Thế là vẫn chưa.”
Bạch Nhuỵ Ngâm: “…… Khải Khải, anh biết rõ em là kiểu người cần kiệm vì gia đình mà.”
Nói ra câu này, Bạch Nhuỵ Ngâm cực kỳ chột dạ.
Thú thật, cho dù là nhu cầu về vật chất không cao hay cần kiệm vì gia đình, cô cũng không hề có hai phẩm chất đó.
Cô rất thích mua đồ online, còn mua một đống đồ rẻ tiền và vô nghĩa, tiêu tốn biết bao nhiêu tiền.
Nhưng số tiền đó cũng không lên đến tận sáu con số, nhiều lắm chỉ tầm bảy tám ngàn.
Thẩm Quang Khải lạnh nhạt ừ một tiếng.
Bạch Nhụy Ngâm không nhìn ra cảm xúc trên mặt anh, đánh liều giảo biện: “Dưa xanh hái không ngọt, nếu không chúng ta coi như chưa có chuyện này đi ha?”
(*Dưa xanh hái không ngọt: câu này có nghĩa là nếu bạn ép buộc điều gì đó xảy ra thì kết quả sẽ không tốt hoặc không như mong đợi.)
Thẩm Quang Khải: “Không.”
Bạch Nhụy Ngâm: “……” Sao hôm nay người đàn ông này lại bướng dữ vậy!
Thẩm Quang Khải nhìn chăm chú vào mắt cô, trong đôi mắt sâu thẳm chứa đựng cảm xúc mà Bạch Nhụy Ngâm không biết.
Anh bỗng lên tiếng: “Nếu em không hoàn thành được mục tiêu, thì chuẩn bị nhận phạt đi.”