Khi nghe thấy hai từ này, Bạch Nhụy Ngâm còn tưởng mình nghe nhầm.
Tuy nhiên đối diện với đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, cô nhận ra rằng tai mình không hề có vấn đề.
Trước sự tấn công thẳng thắn và táo bạo như vậy, Bạch Nhụy Ngâm không giận dữ, mà thay vào đó cô khẽ nâng hàng mi dài, giọng nói ngọt ngào như vừa lăn qua một lớp đường trắng: “Anh giúp em đi.”
Thẩm Quang Khải hơi giật mình.
Anh nâng tay lên, chỉ cần khẽ kéo, liền cởi ra dây buộc vốn đã lỏng lẻo.
Bạch Nhụy Ngâm vẫn cười khuyến khích: “Tiếp tục đi.”
Thấy Thẩm Quang Khải chậm chạp mãi không có thêm động tác nào, Bạch Nhụy Ngâm liền đưa tay ra cởi cúc áo của anh. Mới vừa cởi xong chiếc cúc trên cùng, cô đột nhiên hiểu tại sao hôm nay anh lại mặc quần áo dài cả ngày.
Bên cạnh yết hầu của Thẩm Quang Khải có một dấu cắn rất rõ ràng.
Còn ai là người để lại dấu vết này thì không cần nói cũng biết.
Nhưng kẻ gây ra chuyện này không hề có ý định tự kiểm điểm, ngược lại còn dùng ngón tay chọc vào rồi tự khen ngợi: “Em thấy vết cắn này của mình rất đẹp, hay là anh đi làm một hình xăm để giữ nó vĩnh viễn đi?”
Thẩm Quang Khải cúi mắt nhìn người trong lòng, “Không cần thiết.”
Anh lại nói: “Nếu em thấy đẹp vậy thì mỗi đêm giúp anh in một dấu vào.”
Bạch Nhụy Ngâm có chút bất ngờ, cảm thấy tối nay Thẩm Quang Khải tiến bộ quá nhanh, những lời này nói một cách mượt mà như vậy, thì không khỏi nghi ngờ: “Khải Khải, thành thật khai báo đi, hôm nay anh đi học nâng cao ở đâu vậy?”
Thẩm Quang Khải ngậm lấy môi cô, mơ hồ đáp: “Học từ cô giáo Bella.”
Lưng của Bạch Nhụy Ngâm dựa vào gạch men trơn lạnh, tay cô nắm chặt lấy Thẩm Quang Khải để không bị trượt xuống.
Không biết là nước hay mồ hôi, hay là thứ gì khác, cô cảm thấy toàn thân mình đã ướt đẫm.
Cơ thể thì nóng, nước lại lạnh.
Băng và lửa đan xen vào nhau, mang đến cho cả hai cảm giác hoàn toàn khác biệt so với đêm qua.
Sau khi cảnh trong phòng tắm kết thúc, Thẩm Quang Khải muốn bế cô trở lại giường.
Tuy nhiên, Bạch Nhụy Ngâm không muốn, vẫn nhớ đến chiếc bồn tắm của mình, thở nhẹ và nói: “Anh đã đồng ý rồi còn gì, tối nay sẽ ngủ với em trong bồn tắm mà.”
Thẩm Quang Khải: “Được.”
Anh đồng ý, ôm cô đến bên bồn tắm.
Chiếc bồn tắm bằng đá cẩm thạch hình tròn rất lớn, đủ chỗ cho hai người lớn. Vòi nước phía trên làm từ vàng nguyên chất, còn được gắn thêm đá quý.
Lúc này, Bạch Nhụy Ngâm đã tỉnh táo lại đôi chút, mở vòi nước, dòng nước ấm chảy ra lại làm ướt đẫm cả hai người vừa mới lau khô.
Kính cửa sổ sát đất không có chút bụi bẩn nào, trong suốt đến mức như không tồn tại.
Ánh trăng rọi vào, đêm nay trăng rất tròn, dù không bật đèn cũng có thể chiếu sáng cả căn phòng.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó Bạch Nhụy Ngâm không còn tâm trí để ý đến những điều ngoài thân nữa.
Thẩm Quang Khải quả thật là một đầu bếp giỏi.
Cô nghĩ thầm.
Cô cảm thấy mình giống như một món ăn trong tay anh.
Người đàn ông chậm rãi nhưng chắc chắn rửa sạch nó, sau đó cầm dao, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết cắt vỏ, lột ra phần mềm mại nhất bên trong.
Rồi dùng chuôi dao đập nát nhiều lần, cuối cùng rắc đều gia vị nóng bỏng lên.
–
Sau đó, Bạch Nhụy Ngâm mệt mỏi, tựa lưng vào bồn tắm rồi ngủ thiếp đi.
Phải nói rằng cô quả thực đã hoàn thành mục tiêu ban đầu của mình là “ngủ trong bồn tắm”.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm ngay ngắn trên giường.
Cơ thể cảm thấy rất sạch sẽ, trên người mặc một chiếc áo choàng tắm mới, có lẽ là do Thẩm Quang Khải đã thay cho cô.
Phải thừa nhận rằng, trong việc này, Thẩm Quang Khải không chê vào đâu được.
Người bên gối lại không thấy đâu nữa.
Bạch Nhụy Ngâm vừa cầm điện thoại định gọi cho anh thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Cô nghĩ đó là Thẩm Quang Khải, hai chữ “Khải Khải” đã kịp bật ra miệng, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy một giọng nói lanh lảnh: “Cô Bella!”
“……”
Chết rồi, là Linh Linh.
Thẩm Tuyển Linh vội vàng chạy đến bên giường cô, lo lắng nhìn cô: “Cô Bella, hôm nay cô cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Bạch Nhụy Ngâm muốn nói với cô bé rằng mình không sao, nhưng vừa mở miệng đã phát hiện giọng mình bị khàn nặng.
…Tối qua chơi quá đà rồi.
Thẩm Tuyển Linh nghe thấy giọng cô như vậy, ánh mắt càng thêm lo lắng: “Cô Bella, cô chờ chút, con sẽ đi nhờ mẹ tìm bác sĩ cho cô!”
Nói xong, cô bé không để ý đến sự ngăn cản của Bạch Nhụy Ngâm, nhanh chân chạy ra ngoài.
Chẳng bao lâu, Thẩm Quang Khải bước vào, trong tay vẫn đẩy xe thức ăn như hôm qua.
Anh đi đến bên giường, nâng tay chạm vào trán của Bạch Nhụy Ngâm, giống như hôm qua để kiểm tra: “Có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Không có.” Bạch Nhụy Ngâm khàn giọng thắc mắc, “Chỉ là không hiểu sao giọng lại bị khàn, có lẽ tối qua dùng nhiều quá.”
Cô đặc biệt nhấn mạnh chữ “dùng”, còn nháy mắt với Thẩm Quang Khải.
Thẩm Quang Khải: “……”
Vì nơi này cách âm tốt, tối qua Bạch Nhụy Ngâm không hề kiềm chế chút nào.
Cô không nghĩ rằng chuyện này có gì phải nhẫn nhịn hay kiềm chế, đã kết hôn rồi thì đâu thể nào như mấy đôi mới yêu chỉ nắm tay nói chuyện là đủ.
Sau khi ăn sáng, Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy sức lực đã trở lại.
Chiều hôm đó, cô thay một bộ quần áo mới, cả nhóm người cùng đi đến Dubai Mall.
Trung tâm mua sắm này hiện là trung tâm mua sắm lớn nhất thế giới, diện tích được cho là tương đương với hai trăm sân bóng đá, bên trong có nhiều điểm tham quan mà khi đến Dubai không thể bỏ qua.
Một ngày chắc chắn không thể đi hết, tối hôm đó họ không trở về đảo Cọ mà ở lại khách sạn Burj Al Arab, một khách sạn bảy sao nổi tiếng của Dubai.
Ban đầu, Bạch Nhụy Ngâm nghĩ rằng căn biệt thự ở đảo Cọ đã đủ xa hoa.
Nhưng so với phòng tổng thống ở đây thì vẫn còn kém một bậc.
Không nói đến đèn pha lê Swarovski nổi tiếng trong sảnh và đồng hồ treo tường Rolex. Nghe nói khi xây dựng khách sạn này đã sử dụng 40 tấn vàng, tường trong phòng tắm đều là vàng nguyên chất.
Trong khi chờ Thẩm Mân Ngọc và mọi người làm thủ tục nhận phòng, Bạch Nhụy Ngâm gặp hai cô gái có vẻ ngoài châu Á.
Hai cô gái ăn mặc rất tinh tế, hình như đang quay vlog, trong tay cầm một chiếc gimbal cầm tay.
Nghe thấy Bạch Nhụy Ngâm và Thẩm Quang Khải nói chuyện bằng tiếng Trung, hai cô gái lập tức tiến tới chào hỏi: “Chào hai bạn, lát nữa hai bạn cũng đi tham quan phòng tổng thống ở đây à?”
Bạch Nhụy Ngâm nhướn mày: “Tham quan?”
“Đúng rồi.” Cô gái tiếp tục nói, “Ở đây có một phòng tổng thống rất nổi tiếng, nghe nói giá 300.000 tệ (990 triệu VND) một đêm. Vì quá đắt nên rất ít người ở, nên được mở cho khách tham quan. Trước đây khi ở đây thì có thể tham quan miễn phí, bây giờ dù là khách lưu trú ở khách sạn cũng phải trả phí mới được vào.”
Cô gái rất lịch sự, khi nói chuyện với họ còn tắt máy quay.
Vì nghe giọng điệu của Bạch Nhụy Ngâm không giống như người đến để tham quan, nên chắc là khách lưu trú ở đây rồi. Giá cả ở khách sạn này rất cao, ngay cả phòng bình thường cũng là những người giàu có mới ở được.
Nghe xong, Bạch Nhụy Ngâm mỉm cười rồi nói với Thẩm Quang Khải: “Nghe cũng hay đấy.”
Thẩm Quang Khải: “Ừ, lát nữa em có thể tự mình trải nghiệm.”
Hai người này nói chuyện nghe cứ như là sẽ ở đó vậy nhỉ?
Cô gái không khỏi nghĩ thầm.
Một lát sau, có quản gia riêng đến mời Bạch Nhụy Ngâm và Thẩm Quang Khải theo ông ta vào thang máy.
Cô gái nhìn theo bóng lưng của Bạch Nhụy Ngâm rời đi, tiếc nuối nói: “Ôi, còn muốn nói chuyện thêm để kết bạn thân thiết hơn chút, thử xem có thể vào phòng của họ chụp ké vài tấm ảnh không.”
Cô gái còn lại an ủi: “Không sao đâu, dù phòng họ có sang trọng cũng không thể so với phòng tổng thống được.”
Kết quả là chẳng bao lâu sau, có người thông báo với họ rằng hôm nay có khách đã đặt phòng tổng thống, nên không thể vào tham quan.
Cô gái khó tin hỏi: “Hả? Phòng 300.000 một đêm mà thật sự có người chịu ở sao?”
Cô ấy không ngờ mình lại không may đến vậy, vừa đúng lúc có người ở phòng tổng thống.
Dù tiếc nuối nhưng đành phải quay lại vào dịp khác.
Trước khi rời đi, cô ấy đột nhiên nhớ đến Thẩm Quang Khải và Bạch Nhụy Ngâm lúc nãy.
… Chắc là không trùng hợp vậy chứ?
Bạch Nhụy Ngâm không biết suy nghĩ của hai cô gái kia.
Phòng tổng thống này rộng gần tám trăm mét vuông, lớn hơn một số biệt thự.
Tuy nhiên dù nội thất bên trong rất xa hoa nhưng không hợp với gu thẩm mỹ của cô. Sau khi thốt lên một câu “Đúng là thừa tiền!”, Bạch Nhụy Ngâm nằm lên giường vui vẻ bắt đầu chơi điện thoại.
Khi thấy bức ảnh Bạch Nhụy Ngâm gửi, Lê Tâm Ngữ ghen tị đến nỗi suýt nghiến nát răng.
Lê Tâm Ngữ: [Trời ơi! Biết thế mình đã đi cùng cậu rồi!]
Lê Tâm Ngữ: [Cả đời này mình có cơ hội ở một căn phòng như thế này không?]
Bạch Nhụy Ngâm học theo ngay: [Ở đây mở cửa cho công chúng vào tham quan mà, lần sau cậu đến Dubai có thể mua vé vào xem.]
Lê Tâm Ngữ: [Có lý.]
Lê Tâm Ngữ: [Mình có thể mua hai vé tham quan từ đêm hôm trước đến sáng hôm sau không?]
Bạch Nhụy Ngâm: [……]
Bạch Nhụy Ngâm: [Cậu thử xem.]
Lê Tâm Ngữ: [Hừ, dùng ngón chân nghĩ cũng biết là không được rồi! Nói chứ cậu còn tâm trí ngồi chơi điện thoại à, căn phòng này ba trăm nghìn tệ một đêm đấy! Một phút là hơn bốn trăm tệ, tính sơ sơ cậu đã lãng phí hơn mười nghìn tệ để nhắn tin với mình trong hai mươi phút rồi.]
Bạch Nhụy Ngâm: [Có lý.]
Lê Tâm Ngữ: [Nghe mà mình còn xót, không làm phiền cậu nữa, tạm biệt!]
Bạch Nhụy Ngâm đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Thẩm Quang Khải đang đứng cạnh cửa sổ.
Cô đột nhiên bật cười, tiếng cười thu hút sự chú ý của Thẩm Quang Khải.
Anh bước tới, cúi người hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Bạch Nhụy Ngâm phẩy tay, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, “Chỉ là đột nhiên cảm thấy rất vui, cực kỳ vui.”
Mỗi ngày ở bên Thẩm Quang Khải, cô cảm thấy như đang sống trong giấc mơ.
Cô nhìn ra cửa sổ phía sau lưng anh, khẽ nói: “Khải Khải, anh biết không? Trước khi lên đại học, ước mơ lớn nhất của em là có một căn phòng của riêng mình.”
Nhà cô thực ra không nhỏ, khoảng hơn một trăm mét vuông với hai phòng khách và ba phòng ngủ
Cô từng có một căn phòng riêng trong thời gian ngắn.
Nhưng sau khi em trai cô ra đời, từ khi hai em trai bắt đầu đi học, cô không còn phòng riêng nữa.
Bố mẹ một phòng, hai em trai mỗi người một phòng.
Cô chỉ có thể ngủ trong phòng khách, từng bày tỏ sự bất mãn nhưng nhận lại là sự trách mắng từ ba mẹ: “Con là con gái, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, chẳng lẽ con muốn ngủ chung với em trai?”
Bạch Nhụy Ngâm nhỏ nhắn lấy hết can đảm: “Hai đứa nó có thể ngủ chung một phòng mà…”
Ba cô tát cô một cái: “Không đuổi mày ra khỏi nhà đã là nể mặt mày rồi! Ngày xưa đáng lẽ phải nghe lời bà nội mày, vứt mày đi cho rồi, khỏi phải tốn tiền nuôi cái thứ báo đời như mày.”
Hai em trai đứng bên cạnh, nghe thấy vậy liền chỉ vào cô cười nhạo: “Đồ báo đời! Đồ báo đời!”
Bây giờ cô đã có nhà, còn ở trong khách sạn giá ba trăm nghìn tệ một đêm.
Ước mơ ngày xưa đã thành hiện thực theo cách cô chưa từng nghĩ đến.
Thẩm Quang Khải cảm thấy tim mình như bị kim châm, đau nhói từng đợt.
Anh cúi người ôm nhẹ Bạch Nhụy Ngâm, dịu dàng nói: “Bây giờ em đã có rồi.”
Anh vô cùng biết ơn vì sau khi ở bên Bạch Nhụy Ngâm, điều đầu tiên anh làm là tặng cô một căn nhà.
Điều duy nhất khiến anh tiếc nuối là căn nhà đó vẫn còn quá nhỏ, lẽ ra nên tặng cô căn lớn hơn.
Bạch Nhụy Ngâm cảm nhận được hơi ấm của anh, mắt đẫm lệ nhưng khóe môi vẫn nở nụ cười, giọng run run cảm ơn: “Cảm ơn anh, Thẩm Quang Khải.”