“Đây là cái gì vậy?”
Bạch Nhụy Ngâm tò mò nhận lấy, mở nắp ra, một ánh sáng chói mắt lập tức chiếu vào mắt cô. Cô theo bản năng nhắm mắt lại, một lát sau mới dám mở ra.
Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương lớn, viên kim cương xanh hình vuông mười carat, màu xanh sâu thẳm như chứa đựng cả một bầu trời sao.
“Vì mua vội quá nên không kịp đưa cho em vào hôm đăng ký kết hôn.” Thẩm Quang Khởi thản nhiên nói, lấy nhẫn ra và nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của cô, “Em có thích không?”
Viên kim cương xanh này có màu xanh đậm, sử dụng kỹ thuật Princess Cut*, rực rỡ và nổi bật.
(*Princess Cut: Cắt kim cương thành hình vuông hoặc hình chữ nhật với các góc sắc nét.)
Bạch Nhụy Ngâm không nói những lời làm mất hứng, cô gật đầu mạnh: “Thích.”
Ai mà không thích một viên kim cương đẹp như vậy?
Thẩm Quang Khải nở một nụ cười nhẹ, nắm tay cô, khẽ hôn lên mu bàn tay của cô một cách thanh lịch, “Thích thì tốt.”
Bạch Nhụy Ngâm mê mẩn ngắm nghía từ nhiều góc độ khác nhau một hồi lâu, sau đó nảy ra một nỗi lo lắng hạnh phúc: “Nhưng chiếc nhẫn này đeo hàng ngày hơi bất tiện, chỉ có thể để trong nhà thi thoảng ngắm một chút thôi.”
Không phải cô lo đeo ra ngoài sẽ bị lấy mất, vì đeo chiếc nhẫn lớn thế này ra ngoài, người ta chỉ nghĩ là đồ giả.
Nghe vậy, Thẩm Quang Khải lại lấy ra một hộp khác.
Hộp này lớn hơn nhiều so với cái trước, có hình chữ nhật.
Bạch Nhụy Ngâm mở ra, cô cũng đến cạn lời với chồng mình, vì bên trong là khoảng 10 chiếc nhẫn kim cương xanh có kích cỡ khác nhau.
Bạch Nhụy Ngâm: “????”
Thẩm Quang Khải giải thích: “Chiếc nhỏ nhất trong đây là 0,3 carat, lớn nhất là cái em đang đeo. Em có thể chọn kích cỡ phù hợp với tâm trạng hoặc sở thích để đeo ra ngoài.”
Bạch Nhụy Ngâm: “…..” Thì ra vấn đề được giải quyết thế này sao? Người có tiền đúng là đáng sợ thật.
Cô không khỏi nhớ lại lần đi mua sắm với Mạnh Quân mấy ngày trước. Nếu gặp được một chiếc túi mà phân vân không biết nên lấy màu nào, cuối cùng bà vung tay mua hết tất cả các màu.
Không hổ là mẹ con ruột, cả hai người này đều “hào phóng” như nhau.
Đúng là không thể phụ nhận rằng tiền bạc là liều thuốc chữa lành mọi nỗi lo.
Cùng một lúc nhận được nhiều nhẫn kim cương thế này, nỗi buồn trong lòng Bạch Nhụy Ngâm lập tức bay màu.
Gì mà Lam Nặc, gì mà Hướng Thừa Chí, cô không quen hai người này!
Giờ trong mắt cô chỉ còn những viên kim cương lạnh lẽo này thôi.
Sau khi khóc xong liền rất dễ buồn ngủ.
Chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ đã ập đến, ngay cả Bạch Nhụy Ngâm cũng chẳng biết mình nhắm mắt lại từ khi nào.
Đêm hôm đó cô mơ một giấc mơ rất đẹp. Trong giấc mơ, cô đi chân trần dạo trên bãi biển, đi mãi không dừng, bỗng nhiên nhận ra cảm giác dưới chân không đúng. Cô cúi xuống nhìn, những hạt cát vàng lấp lánh không phải là silica* mà là vàng.
(*Silica, hay còn gọi là silicon dioxide (SiO₂), là một khoáng chất phổ biến và tự nhiên. Nó có mặt trong nhiều loại đá và khoáng sản, bao gồm cát, đá thạch anh, đá granit và đá vôi. Silica cũng được sử dụng trong nhiều ứng dụng công nghiệp, chẳng hạn như trong sản xuất thủy tinh, gốm sứ, và chất bán dẫn. Trong bối cảnh của bãi biển, khi nói đến “cát silica”, nó chỉ loại cát chứa chủ yếu là silicon dioxide, thường có màu sáng và là thành phần chính của cát biển.)
Khi nhìn kỹ xung quanh, cô thấy “nước biển” cũng không phải nước, mà là những viên kim cương xếp chồng lên nhau. Bạch Nhụy Ngâm nằm xuống bãi cát vàng, ánh nắng ấm áp chiếu trên người, không lâu sau, trời lại bắt đầu mưa, mưa cũng là kim cương, rơi xuống mặt vừa hạnh phúc vừa đau đớn.
Bạch Nhụy Ngâm bị cơn mưa kim cương làm tỉnh dậy. Cô mở mắt mơ màng và phát hiện dưới mình đang đè lên một người.
— Cô như một con bạch tuộc, tay chân đều quấn chặt lấy người của Thẩm Quang Khải.
Bạch Nhụy Ngâm: “……”
Nhân lúc Thẩm Quang Khải chưa tỉnh dậy, cô vội vàng thu tay chân lại, còn ân cần đắp chăn cho anh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Kết quả khi tay đang nắm chăn vẫn chưa buông ra, người bên cạnh đã mở mắt, bắt gặp bộ dạng lén lút của cô.
Hai ánh mắt giao nhau.
Bạch Nhụy Ngâm: “……”
Cô quyết định đổ lỗi trước, lật ngược sự thật nói: “Em dậy thấy chăn của anh bị rơi mất, sợ anh lạnh nên mới đắp lại, không cần cảm ơn đâu.”
“……” Thẩm Quang Khải dùng giọng điệu điềm tĩnh để nói những lời tàn nhẫn nhất, “Mười phút trước anh đã tỉnh rồi.”
Bạch Nhụy Ngâm: “……”
Thẩm Quang Khải: “Thấy em ngủ say, không muốn đánh thức em nên không dậy.”
Bạch Nhụy Ngâm: “…………”
Bạch Nhụy Ngâm dùng ngón chân moi moi mặt đất.
Bạch Nhụy Ngâm thẹn quá hóa giận.
Bạch Nhụy Ngâm chọn tự lừa dối mình, kéo chăn lên, chùm cả đầu Thẩm Quang Khải vào trong.
Thẩm Quang Khải: “……”
Bữa sáng là điểm tâm mang về từ nhà họ Mễ. Thông thường, đồ ăn để qua đêm sẽ giảm chất lượng, không biết đầu bếp nhà họ Thẩm đã làm thế nào, nhưng sau khi hâm nóng thì hương vị và cảm giác ăn vào không khác gì so với tối qua.
Hai người đang ăn thì Thẩm Trạc Thanh cũng đến ăn sáng.
Thẩm Quang Khải hỏi: “Mẹ đâu rồi?”
Thẩm Trạc Thanh: “Còn đang ngủ nướng.”
Thẩm Quang Khải gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Khi Bạch Nhụy Ngâm và Thẩm Quang Khải ăn xong, chuẩn bị rời khỏi phòng ăn, Thẩm Trạc Thanh đột nhiên hỏi: “Nhụy Ngâm, tối qua con ngủ trong phòng Tiểu Quang à?”
Đột nhiên bị nhắc tới khiến Bạch Nhụy Ngâm xấu hổ, khẽ gật đầu: “Vâng ạ.”
Thẩm Trạc Thanh lại nhìn về phía Thẩm Quang Khải: “Giường phòng con mà ngủ hai người thì chật quá, tìm thời gian đổi sang cái giường lớn hơn đi.”
Thẩm Quang Khải gật đầu: “Được.”
Chật… chật sao?
Bạch Nhụy Ngâm đứng một bên có chút hoảng hốt.
Giường của Thâm Quang Khải là giường đôi một mét tám, kích thước rất chuẩn.
Thẩm Quang Khải đúng là người thuộc phái hành động, lập tức quay sang hỏi Bạch Nhụy Ngâm: “Hôm nay em có việc gì không? Nếu không thì chúng ta ra ngoài chọn một cái giường mới đi.”
Bạch Nhụy Ngâm với tâm trạng phức tạp khẽ gật đầu: “Được thôi.”
Mua sắm cùng Thẩm Quang Khải rất dễ chịu.
Cuối cùng anh chọn một cái giường ba mét, cần đặt hàng theo yêu cầu, vì ngày mai cả hai phải rời khỏi Hạ Thành nên trong thời gian ngắn không thể ngủ trên chiếc giường này được.
Ngày hôm sau, Bạch Nhụy Ngâm và Thẩm Quang Khải đi tàu cao tốc trở về Vọng Xuyên.
Về đến nhà còn chưa đến tám giờ, bọn trẻ đang ở nhà Lê Tâm Ngữ làm bài tập, thấy Bạch Nhụy Ngâm về thì ùa ra vây quanh cô.
“Cô Bella!” Thẩm Tuyển Linh hét lên: “Con nhớ cô quá.”
Ôn Tử Thiến không chịu kém cạnh: “Cô Bella, con cũng nhớ cô.”
Lê Tâm Ngữ khoanh tay đứng bên cạnh xem kịch vui: “Cô Bella vừa từ Hạ Thành về, có mang quà gì không?”
“Thấy mọi người đâu có nhớ cô, nhớ đồ ăn ngon thì đúng hơn.” Bạch Nhụy Ngâm nhanh chóng mở túi trên tay, lấy ra hai hộp bánh Đậu Thần Tiên* nổi tiếng ở Hạ Thành: “Một đám mèo tham ăn, nào ăn đi.”
Lê Tâm Ngữ ăn hai miếng thì đột nhiên thấy Thẩm Quang Khải đứng sau Bạch Nhụy Ngâm, kinh ngạc hỏi: “Khải thiếu gia cũng ở đây à? Anh đến lúc nào thế?”
Thẩm Quang Khải: “Tôi vào cùng cô ấy.”
Lê Tâm Ngữ: “…Hoàn toàn không để ý đến.”
Lúc này Thẩm Tuyển Linh mới phát hiện ra cậu mình cũng có mặt, vội vàng chạy đến: “Cậu ơi cậu ơi, hôm qua mẹ gọi điện cho con bảo con có mợ rồi, mợ là ai thế ạ?”
Nghe được lời này, Bạch Nhụy Ngâm khựng lại.
Thẩm Quang Khải ngồi xổm xuống xoa đầu cô bé: “Con đoán thử đi.”
Thẩm Tuyển Linh chống nạnh: “Hừ hừ, con biết đó, con đoán là cô Bella….”
Bạch Nhụy Ngâm vừa nghĩ cách giải thích thì nghe Thẩm Tuyển Linh nói tiếp: “… Là bạn học của cô Bella.”
Bạch Nhụy Ngâm: “?”
Thẩm Quang Khải: “???”
Thẩm Quang Khải bất đắc dĩ: “Chia sẻ chút lí do tại sao con nghĩ vậy đi.”
“Bởi vì cô Bella đến Hạ Thành để dự lễ cưới của bạn đại học ạ!” Thẩm Tuyển Linh đắc ý: “Mà cậu cũng đến Hạ Thành nè, sau đó con liền có mợ, cho nên nhất định là cậu đã lấy bạn học của cô Bella.”
Bạch Nhụy Ngâm: “….” Công nhận mạch não của trẻ con kỳ diệu thực sự.
Thẩm Quang Khải gật đầu: “Nói hay đấy, nhưng tiếc là con sai rồi.”
Thẩm Tuyển Linh ủ rũ: “Vì sao ạ? Rõ ràng con rất thông minh mà.”
“Hai người đừng trên Linh Linh nữa.” Lê Tâm Ngữ không nhịn nổi nữa, bước tới bên cạnh Thẩm Tuyển Linh: “Linh Linh nghe này, giờ mợ con đang ở trước mặt con đó.”
Hai mắt Thẩm Tuyển Linh mở to, khó có thể tin nổi: “Cô Tâm Ngữ, cô là mợ con thật sao?”
Lê Tâm Ngữ: “…..”
“Không phải cô.” Cô nàng lập tức phủ nhận, bất lực chỉ vào Bạch Nhụy Ngâm: “Là cô Bella của con đấy.”
Không ngờ vừa nghe đến tên Bạch Nhụy Ngâm, Thẩm Tuyển Linh lại không còn kinh ngạc nữa: “Ồ, hóa ra là cô Bella.”
Thẩm Quang Khải ghé mắt nhìn: “Sao con không bất ngờ vậy?”
Thẩm Tuyển Linh nghiêm mặt: “Trật tự đi, con đang suy nghĩ.”
Thẩm Quang Khải: “…. Suy nghĩ cái gì?”
Thẩm Tuyển Linh: “Suy nghĩ xem sau này làm thế nào để tiếp tục gọi là cô Bella.”
Bạch Nhuỵ Ngâm: “Con cứ gọi là cô Bella cũng được mà.”
“Không được ạ.” Thẩm Tuyển Linh lắc đầu, rốt cuộc không nhịn được nữa mà cười khúc khích: “Con muốn cho cả thế giới biết cô Bella là mợ của con. Được rồi, con quyết định sau này không gọi cô giáo Bella nữa, con sẽ gọi là cô giáo mợ!”
Cô bé vừa nói như vậy, mấy đứa bé khác lập tức không vui.
“Không được, mình không đồng ý.” Ôn Tử Thiến không phục: “Không thể chỉ có mỗi ậu gọi vậy được, mình cũng muốn gọi cô giáo mợ Bella.”
Thẩm Tuyển Linh xùy một tiếng: “Cô Bella đâu phải mợ của cậu.”
Ôn Tử Thiến: “Phải chứ sao không!”
Nói xong, Ôn Tử Thiến chạy đến bên cạnh Bạch Nhụy Ngâm, nắm lấy tay cô rồi lắc lắc: “Cô Bella ơi, con cũng có một cậu đấy ạ, cô đến làm mợ con được không?”
Bạch Nhụy Ngâm: “….”
Cô cảm nhận được sắc mặt Thẩm Quang Khải đã lạnh xuống, lập tức cúi đầu nói với Ôn Tử Thiến: “Không được đâu.”
“Cô Bella~”
“Con gọi một nghìn lần cô Bella cũng không được nè.” Bạch Nhuỵ Ngâm xoa đầu cô bé, tóc của trẻ con mềm mại như tơ lụa, an ủi Ôn Tử Thiến xong lại quay sang nhìn Thẩm Tuyển Linh: “Sau này Linh Linh cũng không được gọi cô giáo mợ.”
Giọng nói của cô có chút nghiêm túc, Thẩm Tuyển Linh ngoan ngoãn cúi đầu: “Con biết rồi ạ.”
Vốn dĩ cho rằng đề tài này cứ thế dừng lại.
Không ngờ hai phút sau, Thẩm Tuyển Linh lại bắt đầu: “A! Có cách rồi.”
Lê Tâm Ngữ tò mò nhìn cô bé: “Có cách gì?”
“Tuy con không thể gọi cô Bella là cô giáo mợ nhưng con có thể đổi cách gọi cho cậu mà.” Thẩm Tuyển Linh tự khen mình thông minh như thiên tài, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Quang Khải, nghiêm trang nói: “Hello chồng cô Bella!”
“…..”