Năm thứ ba đại học.
Trước hôm Thẩm Quang Khải tỏ tình cô một ngày, Bạch Nhụy Ngâm nhận một cuộc gọi từ người nhà.
Bạch Nhụy Ngâm không biết bọn họ làm thế nào mà biết được số điện thoại của mình, lên đại học cô đã tự mua điện thoại cho bản thân, cũng tự đăng ký thẻ sinh viên nhưng không thông báo với người nhà.
Bạch Nhụy Ngâm không nhận cuộc gọi đầu tiên, vì cô không trả lời những số lạ.
Qua một lát, dãy số đó lại gọi đến, lúc này Bạch Nhụy Ngâm mới nghe mày, “Alo, ai vậy ạ?”
Giọng nói đầu bên kia rất lớn: “Là Bạch Nhi đúng không?”
Nghe cách gọi này, tim Bạch Nhụy Ngâm run lên, giọng điệu cũng lạnh lẽo hẳn: “Ai vậy?”
Ở trong chính căn nhà của mình, nhưng chẳng có một ai gọi Bạch Nhuỵ Ngâm bằng tên.
Bọn họ chỉ gọi cô là “chị Bạch”, “Bạch Nhi”, có đôi khi ba cô uống say thì sẽ nổi tính, trực tiếp mắng cô là “Đồ vô dụng”, “Thứ ăn hại”……
“Bạch Nhi, là mẹ đây nè.” Người tự xưng là mẹ cô ở đầu bên kia vui tươi hớn hở, “Con đúng là vô tình, học đại học liền muốn coi thường người khác, không thèm gọi về nhà, chúng ta phải nhờ con trai của lão Chu nhà bên liên hệ với giảng viên ở trường con dùm, khó khăn lắm mới có được số điện thoại của con…..”
“Có chuyện gì?” Bạch Nhụy Ngâm lạnh lùng cắt ngang lời bà ta, “Không có việc gì thì con cúp máy.”
“Đừng tắt! Cô tỏ thái độ gì vậy? Tôi là mẹ cô đó! Hỏi thăm cô hai câu mà đã ——”
Bạch Nhụy Ngâm trực tiếp ngắt điện thoại, thuận tay chặn luôn số điện thoại kia.
Sau đó không lâu, cố vấn học tập nhắn tin qua WeChat cho cô.
Cố vấn học tập: [ Bạch Nhụy Ngâm, mẹ em bảo không liên lạc được với em. ]
Cố vấn học tập: [ Có chuyện gì sao? ]
Bạch Nhụy Ngâm đọc tin nhắn của cố vấn học tập, [ Không có gì đâu ạ, em vừa liên lạc hôm qua. ]
Cố vấn học tập: [ Nhưng mẹ nói em không nhận điện thoại của bà, vừa rồi cứ nói mãi trong điện thoại, chắc mẹ đang lo lắng cho em lắm đấy. Haizz, bà ấy lại tìm tôi nữa rồi, em nhanh chóng gọi điện cho bà ấy đi. ]
Nhìn đến hai chữ lo lắng, Bạch Nhụy Ngâm cười lạnh một tiếng.
Lo lắng? Cô có chết thì trong lòng bọn họ cũng chẳng xuất hiện cảm xúc này đâu.
Bạch Nhụy Ngâm: [ Vâng, em biết rồi ạ. ]
Cô không gọi lại, chỉ kéo số điện thoại khỏi danh sách chặn, gửi qua một tin nhắn: [ Có chuyện gì? ]
Chỉ trong chốc lát, dãy số đó lại gọi đến, Bạch Nhụy Ngâm không nghe máy, đợi đến khi cuộc gọi tự ngắt mới gửi thêm một tin: [ Không tiện nghe điện thoại, cứ nói trực tiếp qua tin nhắn đi. ]
Bên kia loay hoay một lúc, rốt cuộc cũng trả lời.
: [ Chào em, tôi là Chu Bằng cùng xóm, dì không biết đánh chữ nên nhờ tôi trả lời giúp dì. ]
: [ Dì muốn hỏi em lên đại học có quen bạn trai không. ]
Bạch Nhụy Ngâm đọc hai tin này, vẻ mặt lạnh băng, trả lời hai chữ “Không có” ngắn gọn.
Năm sáu phút sau, bên kia lại gửi tin nhắn tới: [ Bây giờ có rảnh để nhận điện thoại không? Dì có vài lời muốn nói với em, nhắn tin không nói rõ được. ]
Bạch Nhụy Ngâm: [ Vậy không cần nói nữa. ]
Bạch Nhụy Ngâm không chút mềm lòng.
Bên kia không còn cách nào, tin nhắn soạn rồi sửa cả buổi trời, nhưng vì số chữ bị hạn chế nên phải gửi thành nhiều tin.
Nhìn những tin nhắn gửi đến, Bạch Nhuỵ Ngâm cười lạnh một tiếng.
Quả nhiên không phải chuyện tốt lành.
Mẹ Bạch quan tâm việc cô có bạn trai hay không, chả có lý do gì khác ngoài việc muốn cô nhanh chóng lấy chồng để nhận tiền sính lễ.
Mẹ Bạch nói vì cô xinh gái lại còn là sinh viên, ở quê có một người bằng lòng đưa 300 nghìn tệ để hỏi cưới cô, muốn cô nhanh chóng trở về quê kết hôn.
Nhà trai thậm chí còn không quan tâm cô có đồng ý hay không, vì trong mắt bọn họ, việc này giống như trúng độc đắc, là chuyện cực kì may mắn, Bạch Nhuỵ Ngâm chắc chắn sẽ không từ chối.
Bạch Nhuỵ Ngâm đáp lại mấy tin này bằng một chữ “Cút”, rồi tiếp tục kéo số điện thoại vào danh sách chặn
Lúc cố vấn học tập tìm cô, Bạch Nhuỵ Ngâm trực tiếp gửi ảnh chụp màn hình cho đối phương.
Cố vấn học tập: [……]
Cố vấn học tập: [ Người kia thật sự là mẹ em hả? ]
Bạch Nhụy Ngâm lại chặn bọn họ, cơn tức dâng đến đỉnh điểm của mẹ Bạch đều trút lên cố vấn học tập, bà ta ở bên kia điên cuồng mắng chửi Bạch Nhụy Ngâm.
Mắng xong lại nhờ chuyển lời rằng nếu cô không trở về kết hôn thì cô phải bồi thường cho bà ta 300 nghìn tệ, vì cô đã hại trong nhà mất đi số tiền đó.
Cố vấn học tập là một người có trình độ học vấn cao, cũng đã gặp rất nhiều kỳ lạ, nhưng kỳ lạ đến mức này thì lại là lần đầu tiên.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cố vấn học tập cảm thấy mệt mỏi từ thể xác đến cả tinh thần, cuối cùng cũng thấy hiểu được cảm giác lúc đầu của Bạch Nhụy Ngâm: [ Cuối cùng thầy cũng hiểu tại sao em lại không muốn liên lạc với người thân, tư tưởng của mẹ em quá là….. ]
Bạch Nhụy Ngâm: [ Xin lỗi thầy ạ, để thầy chê cười rồi. ]
Cố vấn học tập an ủi cô: [ Không có gì đâu, thầy đã hiểu nguyên nhân em xin ở lại trường vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông. Em cũng đừng để tâm đến những lời của bà ấy, chăm chỉ học tập, cố gắng không dựa dẫm vào gia đình càng sớm càng tốt. ]
Nhìn thấy những lời này, Bạch Nhụy Ngâm cười khẽ một tiếng: [ Vâng. ]
Nhưng cuộc trò chuyện này hoàn toàn không đủ đẳng cấp để ảnh hưởng đến Bạch Nhuỵ Ngâm.
Khi nhận được lời tỏ tình của Thẩm Quang Khải vào hôm sau, những câu nói của mẹ cô bỗng hiện lên trong đầu.
Cô chợt tỉnh giấc từ trong giấc mộng ngọt ngào.
Cô và Thẩm Quang Khải là người ở hai thế giới khác nhau, cô đã nhận ra được điều này vào ngày đầu tiên quen biết với Thẩm Quang Khải.
Hồi học đại học, tuy Bạch Nhuỵ Ngâm không mua nổi những món đồ đắt đỏ, nhưng cô vẫn biết về những thương hiệu xa xỉ.
Vì lúc ở trong ký túc xá của trường cấp ba, không biết là cô may mắn hay xui xẻo mà bạn cùng phòng đều là những tiểu thư gia đình giàu có.
Thật ra các cô ấy không hề cố ý xa lánh cô, nhưng có rất nhiều món đồ mà các cô ấy nhắc đến, Bạch Nhuỵ Ngâm nghe thấy đều không biết.
Năm 16 tuổi, Bạch Nhuỵ Ngâm chưa một lần được đi du lịch, không đi đến những phòng gym, không mua mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm, cũng chưa từng sử dụng bất kỳ sản phẩm công nghệ.
Rõ ràng là ở cùng một phòng, nhưng cô lại cảm giác giữa mình và họ có một khoảng cách rất lớn. Dù cùng nói một thứ tiếng, nhưng cô lại không hề hiểu về những thứ mà họ nói đến.
Cũng vì vậy mà sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Bạch Nhuỵ Ngâm đã mua một chiếc điện thoại, chuyện cô làm đầu tiên, chính là bổ sung kiến thức ở phương diện này.
Lần đầu trông thấy Thẩm Quang Khải, cô đã nhìn ra quần áo giày dép trên người anh đều là những món đắt tiền.
Ngay cả chiếc bình giữ nhiệt đựng nước trà gừng đường đỏ mà anh đưa cho cô sau này, Bạch Nhuỵ Ngâm đợi anh rời đi liền click Taobao để xem giá. Đó là một bình giữ nhiệt với hai lớp titan, và giá tiền của nó lên đến bốn con số.
Còn rất nhiều thứ mà cô không kể xiết được.
Thỉnh thoảng Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy bản thân rất u ám, cô tựa như một con chuột trong cống ngầm, nắm rõ giá cả của mỗi một món đồ trên người Thẩm Quang Khải.
Có lẽ Thẩm Quang Khải không biết rõ lắm về những thứ này, anh có quá nhiều tiền thì để ý đến những điều này làm chi.
Càng gần gũi với Thẩm Quang Khải, cô càng cảm thấy khổ tâm.
Rõ ràng là Thẩm Quang Khải chưa từng làm gì.
Cô cũng biết rõ, Thẩm Quang Khải không hề có lỗi, mà vấn đề là nằm ở chính cô.
Là cô quá nhạy cảm, quá tự ti.
Vì vậy, khi đối diện với lời tỏ tình của Thẩm Quang Khải, cọng rơm cứu mạng cuối cùng cũng rơi xuống, và Bạch Nhụy Ngâm đã lựa chọn trốn tránh.
–
Sau khi Bạch Nhụy Ngâm nói ra những lời này, nước mắt của cô cũng đã tuôn rơi.
Cô không phải là kiểu người mau nước mắt, lần khóc trước đó của cô hình như là vào bảy năm trước, sau khi cô từ chối lời tỏ tình của Thẩm Quang Khải.
Dù từ khu dạy học về đến ký túc xá là một đoạn đường khá xa, cô vẫn tỏ ra rất bình thường.
Tuy nhiên, lúc về đến ký túc xá, nhìn thấy không có ai ở trong phòng, cô lập tức trèo lên giường, trốn cả người vào trong chăn, bật ra tiếng khóc nức nở.
Cô thừa nhận bản thân cũng thích Thẩm Quang Khải.
Nhưng cô không xứng với Thẩm Quang Khải.
Anh thật sự quá tốt.
Lần khóc ấy, cô đã kịp thời điều chỉnh lại cảm xúc của mình trước kia bạn cùng phòng trở về, sau khi vào phòng, dường như các cô ấy đều không phát hiện ra.
Mà bây giờ ——
Cô vùi đầu trong ngực Thẩm Quang Khải, người đàn ông dịu dàng ôm lấy cô, lắng nghe những lời chia sẻ trong nước mắt của cô.
Thẩm Quang Khải nhẹ giọng nói: “Anh mới là người không xứng với em.”
Trong giọng nói của Bạch Nhụy Ngâm còn mang tiếng khóc nức nở, nghe thấy câu này của anh thì nhất thời không vui: “Không cho anh nói vậy, ý câu đó khác nào nói em không có mắt nhìn người nên mới không tìm được một người đàn ông xứng với em.”
Thẩm Quang Khải ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, “…… Anh xin lỗi.”
Bạch Nhụy Ngâm lại ngang ngược cản anh lại: “Cũng không cho anh nói xin lỗi, anh đâu có làm gì sai.”
Thẩm Quang Khải lập tức gật đầu: “Được.”
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của anh, Bạch Nhụy Ngâm nhịn không được, phì cười một tiếng.
“Được rồi, anh đừng cau mày nữa, em đã sớm cắt đứt quan hệ với cái gia đình chết tiệt kia rồi.” Bạch Nhụy Ngâm nói một cách nhẹ nhàng, “Ba năm trước, bọn họ đột nhiên tìm được địa chỉ chỗ làm của em, em đưa cho bọn họ 300 nghìn tệ, bảo bọn họ coi như em đã chết ở ngoài đường.”
Thẩm Quang Khải nhíu mày: “Em không có trách nhiệm phải đưa tiền cho họ.”
“Em biết chứ,” Giọng nói của Bạch Nhụy Ngâm mang theo nhẹ nhõm, “Có điều không còn cách nào cả, bọn họ nói nếu em không chịu đưa tiền thì em treo biểu ngữ trước cửa cơ quan. Em có thể chịu đựng đến cùng, nhưng công ty thì không.”
Công ty sẽ chỉ cảm thấy cô đem đến phiền phức, nếu mấy người kia thật sự làm như vậy, cô chắc chắn sẽ mất việc làm.
Đương nhiên, 300 nghìn tệ đó không phải là Bạch Nhuỵ Ngâm cho không bọn họ.
Bạch Nhụy Ngâm bắt bọn họ tự nguyện ký vào thỏa thuận cắt đứt quan hệ thân nhân, mặc dù việc này không có hiệu lực trên pháp luật, nhưng đối với hai vợ chồng không học hành được bao nhiêu kia đã đủ hù doạ bọn họ.
Nghe xong những điều này, Thẩm Quang Khải vừa tức giận lại vừa đau lòng.
Đôi mày của anh vẫn luôn nhíu chặt, Bạch Nhụy Ngâm thấy vậy bèn giơ tay nhẹ nhàng vuốt thẳng lại, “Đã qua hết rồi.”
Thấy cơn giận của anh vẫn chưa nguôi, Bạch Nhụy Ngâm dứt khoát áp dụng một biện pháp đơn giản thô bạo nhưng rất hữu dụng để đánh lạc hướng sự chú ý của anh.
Cô ngẩng đầu, chặn lại môi anh.
Nụ hôn này kết thúc rất nhanh, ý chí của người đàn ông này kiên định kinh khủng, Bạch Nhuỵ Ngâm suy nghĩ nát óc vẫn không thể cạy mở hàm răng của anh.
Bạch Nhụy Ngâm đấm nhẹ anh một cái: “Sao anh không phối hợp với em.”
Thẩm Quang Khải: “Anh không vui.”
Bạch Nhụy Ngâm: “Vậy làm thế nào anh mới vui vẻ?”
Thẩm Quang Khải nhìn cô một cái, không ừ hử gì.
Bạch Nhụy Ngâm đề nghị: “Em nói địa chỉ của bọn họ cho anh, anh tìm người đánh cái nhà đó một trận để trút giận ha?”
Thẩm Quang Khải gật đầu đồng ý: “Ý kiến hay, cho anh địa chỉ đi, anh sẽ sắp xếp.”
“Hay cái đầu anh.” Bạch Nhụy Ngâm gõ nhẹ vào trán anh một cái, “Em không muốn làm vợ của một tên tội phạm đâu.”
Thẩm Quang Khải đột nhiên thả cô ra, anh đứng lên, kéo ngăn tủ rồi lấy một hộp từ bên trong ra, sau đó đưa chiếc hộp đến trước mặt Bạch Nhuỵ Ngâm.