Nhuỵ Quang - Du Di

Chương 22: Yến tiệc




Mang theo một cốp xe đầy ắp đồ, Bạch Nhụy Ngâm và Mạnh Quân tràn đầy niềm vui trở về.

Khi về đến nhà, Thẩm Quang Khải đã chuẩn bị sẵn món sữa tươi hầm đu đủ và nhựa đào cho họ. Nhựa đào màu hổ phách được hầm nhỏ lửa suốt năm tiếng đồng hồ, tan chảy ngay trong miệng, kết hợp với sữa tươi từ bò mới vắt, ăn một miếng mà cảm giác mát lạnh lan từ cổ họng xuống tận phổi, xua tan hết cái nóng mùa hè.

Bạch Nhụy Ngâm một hơi ăn liền hai bát, vừa ăn xong liền nhận được điện thoại của Lê Tâm Ngữ.

“Cưng ơi, cậu thật sự mê mẩn ở Hạ Thành đến quên cả Vọng Xuyên rồi à?” Lê Tâm Ngữ vừa lên tiếng đã hỏi, “Hai người bao giờ mới về đây?”

Bạch Nhụy Ngâm suy nghĩ một chút, “Có lẽ phải vài ngày nữa, bây giờ mình đang ở nhà Thẩm Quang Khải.”

Lê Tâm Ngữ ngạc nhiên: “Gặp ba mẹ rồi sao? Cũng phải thôi, hai người đã đăng ký kết hôn rồi, không gặp ba mẹ cũng không hợp lý.”

Bạch Nhụy Ngâm ngạc nhiên: “Mình và ba mẹ anh ấy gặp nhau trước đó rồi mà, mình chưa kể với cậu à?”

Lê Tâm Ngữ ngơ ngác: “Khi nào thế?”

Bạch Nhụy Ngâm nhớ lại, đó là lần Mạnh Quân và Thẩm Trác Thanh bất ngờ đến thăm, vì họ đột ngột đến vào buổi tối nên sau khi ngủ dậy họ đã rời đi, khiến cô quên mất chuyện này nên không kể cho Lê Tâm Ngữ.

“À…” Bạch Nhụy Ngâm khẽ ho một tiếng, “Giờ thì cậu biết rồi đấy.”

Lê Tâm Ngữ: “……”

Trước khi cô ấy kịp nổi giận, Bạch Nhụy Ngâm vội chuyển đề tài: “Nghe giọng cậu có vẻ uể oải thế, mới dậy à?”

“Ừ, đúng rồi.” Lê Tâm Ngữ lập tức bị dời lực chú ý, ngáp một cái rồi nói, “Sáng nay phải đưa Linh Linh đi học, cậu cũng biết mà, bắt mình dậy sớm chẳng khác gì giết mình, nên mình thức luôn đến sáng, đưa Linh Linh đến trường xong thì về ngủ.”

Thẩm Quang Khải cũng đến Hạ Thành, nên Thẩm Tuyển Linh được giao cho Lê Tâm Ngữ chăm sóc.

Nghĩ đến mấy ngày nay mình vui vẻ thoải mái ở Hạ Thành, trong khi Lê Tâm Ngữ ở nhà vất vả đưa đón bọn trẻ, Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy ngại ngùng, “Vài ngày nữa mình sẽ về, mấy ngày này làm phiền cậu rồi.”

“Không sao.” Giọng Lê Tâm Ngữ đột nhiên hạ xuống, đầy vẻ ám muội, “Mới cưới mà, mình hiểu mà.”

Bạch Nhụy Ngâm: “……”

Chuyện tình cờ gặp Lam Nặc và Hướng Thừa Chí, Bạch Nhụy Ngâm không kể cho Lê Tâm Ngữ.

Dù sao thực tế cũng không có chuyện gì xảy ra, vài ngày nữa cô sẽ trở lại Vọng Xuyên, sau này cũng chẳng có khả năng gặp lại hai người kia.

Nhưng điều mà Bạch Nhụy Ngâm không ngờ là tối hôm sau, cô lại gặp họ.

Chiều hôm sau, Mạnh Quân hỏi Bạch Nhụy Ngâm có muốn ra ngoài ăn ké không.

Bạch Nhụy Ngâm ngẩn ra: “Đi đâu ăn ké ạ?”

Từ “ăn ké” thốt ra từ miệng Mạnh Quân nghe thật kỳ lạ.

Mạnh Quân cười nói: “Đến nhà một người bạn của mẹ, con gái nhỏ của cô ấy hôm nay sinh nhật nên tổ chức tiệc, con muốn đi không?”

Bạch Nhụy Ngâm khá tò mò về độ xa hoa của tiệc sinh nhật của giới nhà giàu, liền gật đầu: “Được ạ.”

Xem nhiều phim truyền hình, Bạch Nhụy Ngâm cứ nghĩ rằng tham dự những bữa tiệc như thế này phải mặc vest hoặc đầm dạ hội, liền hỏi Mạnh Quân nên mặc gì cho phù hợp.

“Mặc gì cũng được mà.” Nhưng câu nói này lại khiến Mạnh Quân nảy ra một ý tưởng, “Đợi đã, hay là hai chúng ta mặc sườn xám đi, để mẹ chọn cho con một bộ.”

Mạnh Quân kéo Bạch Nhuỵ Ngâm vào phòng thay đồ sang trọng của mình, cuối cùng chọn một bộ sườn xám cải tiến nền trắng thêu trúc xanh cho Bạch Nhuỵ Ngâm mặc thử.

Dù sườn xám có đẹp đến đâu, nếu không vừa người cũng sẽ trông rẻ tiền. Mạnh Quân gọi trợ lý thời trang riêng của mình đến, để cô ấy chỉnh sửa sườn xám sao cho phù hợp với thân hình của Bạch Nhuỵ Ngâm ngay tại chỗ.

Chọn xong trang phục, kiểu tóc cũng phải được chăm chút.

Mạnh Quân gọi người làm cho Bạch Nhuỵ Ngâm kiểu tóc đuôi ngựa lệch và tết tóc. Khi nhà tạo mẫu cài trâm cho cô, anh ấy giới thiệu: “Cặp trâm ngọc này, tôi nhớ là phu nhân mua lại từ một buổi đấu giá của Sotheby’s cách đây nửa năm, là đồ từ giữa thời Thanh.”

Nghe nói là đồ cổ, Bạch Nhuỵ Ngâm lập tức cảm thấy cặp trâm nặng như ngàn cân, đến mức cô không dám cử động mạnh đầu.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô, Mạnh Quân bật cười: “Không sao đâu, cặp trâm này không đắt lắm, lúc đó tình cờ mua được giá hời, chỉ có hai vạn đô la Hồng Kông thôi mà.”

Nghe thấy con số này, Bạch Nhuỵ Ngâm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng một lát sau, cô lại cảm thấy không đúng, thở phào nhẹ nhõm cái gì chứ, hai vạn đô la Hồng Kông cũng không phải là số tiền nhỏ.

Chỉ có thể nói rằng hôm qua đi mua sắm với Mạnh Quân quá điên cuồng, chỉ trong một buổi sáng mà Mạnh Quân đã chi hơn ba triệu tệ, tiền bạc đối với bà chẳng khác gì một chuỗi con số lạnh lẽo, dùng mãi cũng không hết.

Sau khi đã chỉnh trang từ đầu đến chân cho Bạch Nhuỵ Ngâm, Mạnh Quân mới dẫn cô ra khỏi phòng thay đồ và đi về phía cửa.

Hai người đàn ông nhà họ Thẩm đã chờ sẵn trên xe, có hai chiếc xe, Mạnh Quân và Thẩm Trác Thanh đi một xe, còn Thẩm Quang Khải và Bạch Nhụy Ngâm đi một xe.

Bạch Nhuỵ Ngâm bước từng bước nhẹ nhàng đến trước xe, người lái xe vẫn là dì Tiểu Lâm quen thuộc, dì ấy mở cửa xe và cúi người mời cô lên xe.

Khi ngồi vào xe, Bạch Nhụy Ngâm phát hiện hôm nay Thẩm Quang Khải cũng rất khác so với bình thường.

Thẩm Quang Khải mặc một bộ trang phục Trung Sơn cách tân màu đen tuyền, trên đó thêu lá trúc bằng chỉ vàng, trông giống như đồ đôi với bộ sườn xám của Bạch Nhuỵ Ngâm.

Bạch Nhuỵ Ngâm nhướng mày: “Anh lấy bộ này ở đâu ra vậy?”

Cô chưa bao giờ thấy Thẩm Quang Khải mặc loại trang phục này, phải nói rằng khuôn mặt và vóc dáng của anh thật sự mặc gì cũng đẹp, bộ quần áo này rất hợp với anh.

Thẩm Quang Khải thật thà đáp: “Mượn của ba đấy.”

“Trùng hợp thế.” Bạch Nhuỵ Ngâm khoe bộ sườn xám của mình, “Bộ của em là mượn của mẹ đấy.”

Ánh mắt của Thẩm Quang Khải lại rơi trên khuôn mặt cô, có một khoảnh khắc anh mất hồn, sau đó gật đầu khen ngợi: “Rất đẹp.”

Đôi mắt hai người chạm nhau.

Trong đó ngập tràn cảm xúc sâu lắng, thăm thẳm như bầu trời đầy sao.

Sau đó Thẩm Quang Khải nghiêng người tới, khuôn mặt anh càng lúc càng gần, Bạch Nhuỵ Ngâm vội vàng ngăn cản: “Đừng, em không mang đồ để dặm lại…”

“Cạch.”

Thẩm Quang Khải đã cài dây an toàn cho cô, rồi khẽ cười một tiếng, ngồi thẳng lại.

Bạch Nhuỵ Ngâm: “……” Được rồi, hóa ra là cô đã tự mình đa tình.

Bạch Nhụy Ngâm cũng ngồi ngay ngắn lại, nhìn chằm chằm về phía trước, không muốn tiếp tục để ý đến người đàn ông thiếu lãng mạn này nữa.

Sau đó cô phát hiện ra rằng vách ngăn trong xe không biết đã được nâng lên từ lúc nào.

Bạch Nhụy Ngâm: “……”



Nửa tiếng sau, xe đến khu biệt thự nổi tiếng của thành phố Hạ, dừng trước một căn biệt thự.

Sau khi đã thấy qua trang viên của nhà họ Thẩm, Bạch Nhuỵ Ngâm giờ đã có thể giữ bình tĩnh trước những căn biệt thự xa hoa như thế này. Biệt thự này cũng tương tự nhà của Thẩm Tuyển Linh, không thể nào sánh bằng trang viên của nhà họ Thẩm được.

Thẩm Quang Khải xuống xe trước, đi vòng sang phía cửa của Bạch Nhuỵ Ngâm, mở cửa, chìa tay ra. Sau một chút ngập ngừng, Bạch Nhuỵ Ngâm đặt tay mình lên tay anh, để anh dắt xuống xe.

Khi đến nơi, cô mới biết gia đình này họ Miêu, nam chủ nhân là ông chủ của một chuỗi siêu thị nổi tiếng ở thành phố Hạ.

Bạch Nhụy Ngâm và Thẩm Quang Khải vừa bước vào, đã thấy một cô bé mặc váy công chúa, đầu đội vương miện.

Cô bé nhìn thấy Bạch Nhụy Ngâm liền chạy lon ton đến, ngước đầu lên nhìn cô: “Cô Bella!”

Bạch Nhuệ Ngâm hơi sững sờ, nhìn kỹ lại gương mặt cô bé: “Nhân Nhân?”

“Là em, là em đây!” Miêu Nhân vui vẻ nhảy cẫng lên hai lần, “Trời ơi! Em lại gặp được Bella rồi! Hy Hy! Mau lại đây, Bella đến rồi!”

Vừa dứt lời, hai đứa trẻ khác cũng chạy đến, hai đứa này Bạch Nhụy Ngâm còn quen thuộc hơn, chính là Hoa Minh Hy và Hoa Minh Phàm.

Bạch Nhụy Ngâm hoàn toàn không ngờ rằng con gái của bạn Mạnh Quân lại là học sinh cũ của mình.

Ba đứa trẻ vây quanh Bạch Nhụy Ngâm, ríu rít hỏi chuyện: “Bella, dạo này cô đi đâu vậy?”

“Bella, cô sẽ ở lại thành phố Hạ mãi chứ?”

“Bella, em nhớ cô lắm.”



Tình cảm của trẻ con rất thuần khiết, nghĩ gì nói nấy, Bạch Nhuỵ Ngâm đều trả lời từng câu một.

Đang nói chuyện, Hoa Minh Hy chú ý đến Thẩm Quang Khải đứng cạnh Bạch Nhụy Ngâm, ngước lên hỏi: “Bella, anh này là ai vậy?”

Bạch Nhụy Ngâm hơi do dự, vừa định trả lời thì Hoa Minh Phàm đã nhanh chóng đáp lời: “Em biết! Anh này chắc chắn là bạn trai của Bella.”

“Oa!” Miêu Nhân làm bộ kinh ngạc, “Vậy nên Bella rời xa chúng em là để cưới anh này à?”

Hoa Minh Hy tròn mắt nhìn cô: “Có phải vậy không ạ?”

Bạch Nhụy Ngâm: “…Không phải.”

Cô hơi đau đầu, không biết nên giới thiệu Thẩm Quang Khải với mấy đứa trẻ thế nào.

Ngược lại, chính Thẩm Quang Khải lại mở lời trước.

“Không phải bạn trai.” Thẩm Quang Khải nhẹ giọng nói, “Là chồng.”

Ba đứa trẻ im lặng hai giây, rồi đồng thanh thốt lên một tiếng “Oa”.

Tiếng động bên này thu hút sự chú ý của nhiều người.

Mẹ của Miêu Nhân sau khi tiếp đón khách khứa xong cũng đi đến, thấy Bạch Nhụy Ngâm thì ngạc nhiên: “Cô Bella, xin chào, xin chào.”

“Mẹ ơi!” Miêu Nhân nắm tay mẹ mình, đầy tự hào giới thiệu, “Đây là Bella, đây là chồng của Bella.”

Sau khi thấy Thẩm Quang Khải, mẹ của Miêu Nhân khẽ ngẩn người.

Bà tất nhiên nhận ra Thẩm Quang Khải. Mặc dù con trai nhà họ Thẩm này rất đặc biệt, nhiều người gặp anh không ít lần nhưng lại chẳng thể nhớ nổi tên hay gương mặt của anh. Nhưng vì là bạn của Mạnh Quân, nên bà là người đã nhìn Thẩm Quang Khải lớn lên.

Những lời con gái vừa nói khiến bà hoàn toàn sửng sốt.

Thẩm Quang Khải đã kết hôn ư? Khi nào thế? Sao bà không nghe thấy tin tức gì cả???

“Chào cô.” Thẩm Quang Khải bắt tay bà, dường như nhận ra sự nghi ngờ của bà, anh giải thích: “Bọn con vừa nhận giấy chứng nhận kết hôn hôm kia, nhưng vẫn chưa tổ chức đám cưới.”

“Ồ.” Mẹ của Miêu Nhân phản ứng lại, mỉm cười chúc mừng, “Chúc mừng hai con đã thành vợ chồng nhé.”

Trong những dịp thế này, tin tức khó mà giữ kín được.

Chẳng mấy chốc tin tức về việc thiếu gia nhà họ Thẩm đã kết hôn lan truyền khắp bữa tiệc, và dĩ nhiên cũng đến tai Lam Nặc và Hướng Thừa Chí.

Bình thường, Lam Nặc sẽ không tham gia những bữa tiệc sinh nhật nếu không phải của người bạn thân thiết.

Nhưng nhà họ Miêu thì khác. Trong giới, ai cũng biết phu nhân nhà họ Miêu là bạn thân của Mạnh Quân, nên chắc chắn Mạnh Quân sẽ đến dự sinh nhật của con gái bà ấy.

Tuy nhiên, Lam Nặc không ngờ rằng Mạnh Quân lại dẫn cả Bạch Nhụy Ngâm đến.

Nhìn từ xa thấy dáng người yêu kiều trong bộ sườn xám, sắc mặt Lam Nặc tối sầm lại, quay sang nói với Hướng Thừa Chí: “Đi, chúng ta đi tìm dì Mạnh.”