“…”
Không khí bỗng trở nên có chút ngượng ngập.
Bạch Nhụy Ngâm không biết Thẩm Quang Khải có nghe thấy những gì cô và Quách Hàm vừa nói hay không, nên cố gắng tỏ ra tự nhiên, khẽ ho hai tiếng, “Khụ khụ, mình đi trước đây, tạm biệt, mọi người chơi vui nhé.”
Cô bước ra ngoài, khi đi ngang qua Thẩm Quang Khải, không quay đầu lại, cũng không dừng bước dù chỉ một giây, cứ như anh không hề tồn tại.
Đi được một đoạn xa, cô mới dừng lại, thở dài một tiếng, quay người lại và hỏi người đàn ông phía sau, “Anh vẫn chưa đi sao?”
Thẩm Quang Khải bước đến bên cô, nói khẽ, “Anh đưa em về phòng.”
Bạch Nhụy Ngâm ngượng ngùng, “Khụ, những lời em nói với Quách Hàm lúc nãy, anh chắc là không nghe thấy nhỉ?”
Cô chớp mắt liên tục, cố gắng khiến Thẩm Quang Khải cho cô một đường lui.
Nhưng Thẩm Quang Khải lại không chiều theo ý cô, bình thản nói ra những lời đầy lạnh lùng, “Anh nghe thấy hết rồi.”
Bạch Nhụy Ngâm: “…”
Cô tránh ánh nhìn của anh, bắt đầu nói dối không chớp mắt, “Không nghe thấy thì tốt, không sao đâu, đó cũng không phải là chuyện quan trọng…”
Thẩm Quang Khải khẽ mở môi, phát âm rõ ràng và chính xác, “Nếu có một ngày em ở bên Thẩm Quang Khải, thì chắc chắn đó không phải là vì yêu đương, mà là vì kết hôn.”
Bạch Nhụy Ngâm: “…”
Thẩm Quang Khải tiếp tục, “Tính cách của anh không hợp làm bạn trai, chỉ hợp làm chồng.”
Bạch Nhụy Ngâm tuyệt vọng nhắm mắt lại, “Đủ rồi, dừng lại đi, em không bị mất trí nhớ đâu.”
Những lời này khi được Thẩm Quang Khải – người trong cuộc – lặp lại, tạo ra cảm giác ngượng ngùng như khi cô bị thầy giáo đọc to bài văn lãng mạn thời tiểu học trước cả lớp vậy.
Có lẽ do hai ngụm rượu vang trong tiệc cưới đã tiếp thêm can đảm cho cô.
Chỉ cần cô không thấy ngượng thì người ngượng sẽ là người khác.
Nghĩ vậy, Bạch Nhụy Ngâm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mở mắt ra nhìn thẳng vào Thẩm Quang Khải, tự tin nói không chút do dự: “Những lời đó cũng chẳng sai mà, anh không phải sắp trở thành chồng em rồi sao? Hay là anh chưa quen với cách gọi này? Để em nói thêm vài lần cho quen nhé: Chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi, chồng…”
Chưa kịp nói xong, cô đã bị một thân hình ấm áp ôm chặt lấy.
Thẩm Quang Khải nhẹ nhàng ôm lấy cô. Trên người anh có mùi hương gỗ ngọt ngào, vòng tay anh thật nhẹ nhàng như thể đang cẩn thận ôm lấy một đám mây mềm mại. Từ trên cao, giọng nói dịu dàng vang xuống, “Anh rất hạnh phúc.”
Bạch Nhụy Ngâm bị câu nói đột ngột của anh làm cho bối rối.
Thẩm Quang Khải tựa cằm lên đỉnh đầu cô, nói tiếp, “Anh rất vui vì em đồng ý ở bên anh.”
Giọng nói của anh có chút run rẩy, như thể vui mừng khôn xiết, như không thể tin được.
Bạch Nhụy Ngâm để anh ôm lấy mình, dần lấy lại bình tĩnh. Lắng nghe giọng nói của người đàn ông, trong lòng cô bỗng tràn ngập cảm giác không thực, như đang mơ.
Phải, hai người họ hoàn toàn trái ngược nhau, không có điểm nào phù hợp, vậy mà lại có thể đến được với nhau.
Cô chợt nhớ lại lời tỏ tình của Thẩm Quang Khải bảy năm trước.
Hồi đó, Thẩm Quang Khải đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Anh không chọn cách tỏ tình công khai áp lực mà hẹn cô đến lớp học nơi họ gặp nhau lần đầu.
Vừa bước vào cửa, Bạch Nhụy Ngâm đã nhận ra có gì đó không bình thường…. căn phòng được trang trí rất đẹp, đầy hoa tươi và bóng bay.
Ban đầu, cô còn tưởng có hoạt động gì đó sắp diễn ra, cho đến khi nhận được lời tỏ tình từ Thẩm Quang Khải.
Nói rằng cô hoàn toàn không ngờ đến điều này thì không đúng, vì thời gian đó họ đã quá gần gũi với nhau, gần đến mức mọi người xung quanh đều nghĩ rằng họ đã là một cặp.
Nhưng khi đối diện với lời tỏ tình của Thẩm Quang Khải, Bạch Nhụy Ngâm lại từ chối.
Thẩm Quang Khải im lặng hồi lâu, không hỏi lý do mà chỉ nói một câu: “Anh hiểu rồi.”
Cô cắn môi, quay lưng bước đi, lúc rời khỏi phòng còn vô tình bị vấp phải bậc cửa, suýt nữa ngã.
“Đi cẩn thận.” Giọng của Thẩm Quang Khải vang lên từ phía sau, sau đó một túi giấy được nhét vào tay Bạch Nhụy Ngâm, giọng anh tuy buồn nhưng vẫn rất rõ ràng: “Sáng nay anh đã làm bánh canelé, em mang về ăn đi.”
Bạch Nhụy Ngâm từ chối.
Thẩm Quang Khải muốn nói thêm gì đó, nhưng Bạch Nhụy Ngâm cứng rắn đáp lại: “Em không thích bánh canelé.”
Người đàn ông đứng lặng tại chỗ.
Bạch Nhụy Ngâm rời đi nhanh như chạy trốn khỏi nơi đó.
Ký ức kết thúc, nhớ đến đây, Bạch Nhụy Ngâm hít sâu một hơi.
Cô hỏi: “Anh có muốn biết lý do năm đó em từ chối anh không?”
Nghe vậy, Thẩm Quang Khải nhẹ nhàng lắc đầu, “Không muốn.”
Thấy vẻ ngạc nhiên trên gương mặt Bạch Nhụy Ngâm, Thẩm Quang Khải tiếp lời: “Dù lý do năm xưa của em là gì thì hiện tại chúng ta đã ở bên nhau rồi, đúng không?”
Vì vậy những tiếc nuối trong quá khứ không còn quan trọng nữa.
Cô gái anh yêu cuối cùng cũng đã đồng ý ở bên anh, sẵn sàng cùng anh chia sẻ cả cuộc đời.
Thế là đủ rồi.
–
Thẩm Quang Khải đưa Bạch Nhụy Ngâm đến cửa phòng.
Người bạn cùng phòng với Bạch Nhụy Ngâm vẫn chưa quay lại, cô ngồi thẫn thờ trên giường một lúc rồi lê tấm thân mệt mỏi đi tẩy trang, tắm rửa. Vừa nằm xuống, đầu chạm gối là cô đã ngủ thiếp đi ngay.
Cô ngủ liền một mạch mười tiếng, từ năm giờ chiều đến ba giờ sáng.
Hành lý của người bạn cùng phòng đã biến mất, trên bàn có một tờ giấy nhắn lại, nói rằng cô ấy phải đi làm vào ngày mai nên đã thu dọn đồ đạc và rời đi trong đêm.
Bạch Nhụy Ngâm tỉnh dậy cảm thấy đói bụng. Lúc này nhà hàng trong khách sạn chắc chắn không còn phục vụ nữa, nên cô lấy điện thoại ra đặt đồ ăn ngoài.
May mắn thay, Hạ Thành không phải là một thị trấn nhỏ như Vọng Xuyên, vẫn có nhiều cửa hàng mở cửa xuyên đêm, từ đồ nướng, hamburger, súp, phở đến sushi, đủ loại. Cô lướt qua một lượt, không muốn ăn thứ gì quá dầu mỡ nên đặt một phần hủ tiếu bò.
Quán ăn nằm ngay gần khách sạn, chỉ cách khoảng hai, ba trăm mét, nên mười phút sau đồ ăn đã được giao đến nơi.
Món súp vẫn còn nóng hổi. Vừa ăn, Bạch Nhụy Ngâm vừa mở điện thoại lên, gọi video cho Lê Tâm Ngữ – người vẫn chưa ngủ – để kể về đám cưới hôm nay.
Lê Tâm Ngữ nói: “Nghe thôi cũng đã thấy ngột ngạt rồi, làm phù dâu mệt quá đi mất, sau này có chết mình cũng không làm phù dâu nữa đâu.”
Bạch Nhụy Ngâm nhướn mày: “Vậy nếu là đám cưới của mình thì sao?”
Lê Tâm Ngữ đáp: “Thì khác chứ, dựa trên hiểu biết của mình về cậu và Thẩm Quang Khải, hai người nếu tổ chức đám cưới chắc chắn sẽ không làm phiền phức thế này đâu.”
Bạch Nhụy Ngâm cũng là người không thích rắc rối.
Cô cười tít mắt: “Cậu hiểu mình thật đấy.”
Lê Tâm Ngữ: “Tất nhiên rồi, chúng ta là bạn thân mà.”
Hai người nói chuyện thêm một lúc thì Lê Tâm Ngữ đi ngủ, Bạch Nhụy Ngâm cũng vừa ăn xong hủ tiếu, tắt cuộc gọi video, lấy máy tính bảng ra và bắt đầu học tiếp khóa học tiếng Tây Ban Nha mà cô đã mua trước đó.
Sáu giờ rưỡi sáng, điện thoại cô rung lên.
Bạch Nhụy Ngâm cầm điện thoại lên, thấy Thẩm Quang Khải gửi tin nhắn chào buổi sáng, cô đáp lại một câu tương tự.
Thẩm Quang Khải: [Em ngủ ngon không?]
Bạch Nhụy Ngâm: [Em ngủ liền mười tiếng, tỉnh dậy từ ba giờ sáng rồi.]
Thẩm Quang Khải: [Hôm nay em có kế hoạch gì không?]
Bạch Nhụy Ngâm: [Ừm, buổi sáng không có việc gì, chiều em định đến thăm trung tâm mới mở của sếp cũ em.]
Bạch Nhụy Ngâm: [Để em xem chỗ này có gần cục dân chính không, nếu gần thì sáng nay chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé.]
Thẩm Quang Khải: [Được, tám rưỡi anh sẽ qua đón em.]
Bạch Nhụy Ngâm tra bản đồ, thấy cục dân chính cách đây không xa, chỉ mất khoảng mười mấy phút đi xe.
Xem khóa học liên tục mấy tiếng khiến Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy hơi mệt, cô xoa trán rồi đứng dậy vươn vai một cái.
Rõ ràng hôm nay chuẩn bị đi đăng ký kết hôn nhưng tâm trạng cô lại bình tĩnh một cách bất ngờ, không hề lo lắng hay hồi hộp, cũng chẳng có cảm xúc phấn khích đặc biệt nào.
Cô vốn là người có tính cách như vậy, rất hiếm khi trải qua những cảm xúc quá vui mừng hay đau buồn.
Tám giờ rưỡi, Bạch Nhụy Ngâm xách vali đã thu dọn xong, trả phòng khách sạn.
Vừa bước ra khỏi cửa khách sạn, cô đã nhìn thấy chiếc Rolls-Royce Phantom nổi bật đậu bên ngoài.
Người lái xe vẫn là cô Tiểu Lâm. Sau khi cất hành lý vào cốp xe, Bạch Nhụy Ngâm vừa ngồi xuống ghế sau thì Thẩm Quang Khải đưa cho cô một túi đồ khá lớn.
Bạch Nhụy Ngâm nhận lấy và mở ra xem, phát hiện bên trong là một chiếc bánh kem 8 inch.
Chiếc bánh được làm rất đẹp, màu sắc như tranh sơn dầu, trên bánh còn trang trí những con bướm bằng chocolate, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Bạch Nhụy Ngâm hỏi: “Anh làm à?”
Thẩm Quang Khải gật đầu: “Ừ.”
Bạch Nhụy Ngâm khen: “Đẹp thật đấy.”
Thẩm Quang Khải hỏi: “Em muốn ăn không? Bên trong có dao, nĩa với đĩa, em có thể mở ra ăn ngay bây giờ cũng được.”
Bạch Nhụy Ngâm cười: “Em cứ tưởng anh định để dành đến lúc chúng ta đăng ký kết hôn xong mới ăn cơ.”
“Không cần cầu kỳ thế đâu.” Thẩm Quang Khải nói, “Em muốn ăn lúc nào thì cứ ăn lúc đó.”
Bạch Nhụy Ngâm còn chưa thấy đói, nên quyết định để dành ăn sau.
Khi đến cục dân chính mới hơn chín giờ, vẫn chưa đến giờ mở cửa. Ngoài trời rất nóng nên họ ngồi trong xe chờ.
Đến giờ mở cửa, cả hai mới xuống xe rồi đi vào.
Hôm nay không phải là ngày đặc biệt, nên không có nhiều cặp đôi đến đăng ký kết hôn.
Các cặp đôi xung quanh đều dẫn theo nhiếp ảnh gia để ghi lại khoảnh khắc thiêng liêng này, còn Bạch Nhụy Ngâm và Thẩm Quang Khải thì trông có vẻ quá đơn giản và bình thản so với họ.
Thủ tục nhận giấy chứng nhận kết hôn đơn giản hơn Bạch Nhụy Ngâm tưởng tượng. Chỉ cần mang theo chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu, sau khi nhân viên kiểm tra thì điền vào một tờ đơn xin, ký tên và lăn tay là gần như xong quy trình.
Vì Bạch Nhụy Ngâm và Thẩm Quang Khải không mang theo ảnh, nên họ phải chụp ngay tại chỗ. Khi chụp, nhiếp ảnh gia không ngớt lời khen ngợi: “Hai người đẹp đôi thật đấy.”
Cùng với giấy chứng nhận kết hôn, họ còn nhận được hai phiếu kiểm tra sức khỏe hôn nhân miễn phí. Khi nhận được, Bạch Nhụy Ngâm hơi ngạc nhiên, nhân viên giải thích: “Phiếu này có hiệu lực trong vòng một tháng sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn. Trung tâm kiểm tra sức khỏe hôn nhân ở ngay bên cạnh, hai người có thể chọn thời gian thuận tiện để đi kiểm tra. Miễn phí, không mất tiền.”
Không thể phủ nhận rằng hai chữ “miễn phí” rất thu hút.
Bạch Nhụy Ngâm quay đầu nhìn Thẩm Quang Khải: “Phải nhịn ăn khi kiểm tra, em đã ăn sáng rồi, hay là mai chúng ta quay lại làm nhé?”
Thẩm Quang Khải gật đầu: “Được.”
Đến khi thực sự cầm cuốn sổ nhỏ màu đỏ trong tay, Bạch Nhụy Ngâm mới bắt đầu cảm thấy việc kết hôn là thật.
Cô giơ tay làm động tác như đang cầm micro, đưa tới trước môi Thẩm Quang Khải, nghiêm túc hỏi: “Thưa anh Thẩm, bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
Thẩm Quang Khải mỉm cười, trong ánh mắt đầy ắp niềm vui và tình yêu: “Vui.”
Sau đó, có lẽ thấy câu trả lời này chưa đủ rõ ràng, anh bổ sung thêm: “Cô Bạch, tôi rất vui.”
Nghe anh gọi mình là cô Bạch, Bạch Nhụy Ngâm khẽ chớp đôi lông mi dài: “Em cũng rất vui.”
Giống như mật ong đang tan chảy trong tim, không khí xung quanh cũng trở nên ngọt ngào.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Bạch Nhụy Ngâm là người đầu tiên quay mặt đi, cô khẽ ho: “Chúng ta về xe ăn cái bánh mà anh làm đi.”
Về lại xe, trước khi ăn bánh, Bạch Nhụy Ngâm kéo Thẩm Quang Khải chụp một tấm selfie.
Chụp xong, Bạch Nhụy Ngâm đăng một bài lên WeChat, chỉ có ba bức hình: một là giấy chứng nhận kết hôn, một là ảnh selfie của cô và Thẩm Quang Khải, và một là bức ảnh của chiếc bánh.
Cuối cùng, cô viết vài dòng chú thích và nhấn gửi.
【Xin chào, anh Thẩm.】