“Gì cơ?” Nghe Thẩm Quang Khải nói vậy, hai mắt dì Trần trợn to, nhìn hai người một cách không thể tin nổi: “Hai đứa… yêu nhau rồi sao?”
“Cô Bạch.” Nhà thiết kế vốn đang im lặng đột nhiên lên tiếng: “Căn hộ của cô ở tầng mấy nhỉ?”
Bạch Nhụy Ngâm: “Tầng cao nhất.”
Kết hợp với việc Thẩm Quang Khải nói muốn lên xem xét việc trang trí, dì Trần lập tức nhận ra điều gì đó: “Hai người đã mua nhà rồi hả? Nhưng khu này tiền đặt cọc cũng không đắt, khoảng năm sáu trăm ngàn thôi, có điều là các cặp đôi trẻ phải trả góp ba mươi năm, nghe mệt thật đấy.”
Cuối cùng, bà ta lại kiêu ngạo nói thêm: “Còn bên Tiểu Trương, cha mẹ đã trả tiền đặt cọc rồi, lương hưu của vợ chồng họ cao, giúp trả nợ luôn, chỉ vài năm nữa là trả hết thôi.”
Bây giờ dì Trần nhìn Bạch Nhụy Ngâm thế nào cũng không vừa mắt.
Bởi vì lần trước bà ta đã nhận tiền từ Trương Cẩm Nghĩa rồi giới thiệu Bạch Nhụy Ngâm cho anh ta, ai ngờ cô gái này lại nói năng thẳng thừng như vậy, làm mất lòng người ta ngay lập tức, khiến bà ta ở giữa rất lúng túng.
“Không tệ.” Thẩm Quang Khải nói với khuôn mặt không cảm xúc, “Không như chúng tôi, mua nhà trả hết tiền luôn một lần, không có cơ hội trải nghiệm cảm giác trả góp là thế nào.”
Dì Trần: “…”
Thang máy đã dừng lại ở tầng này quá lâu và phát ra âm thanh nhắc nhở. Nói xong, ba người không để ý đến dì Trần nữa mà bước vào thang máy.
Dù là lần thứ mấy lên đây, khi nhìn qua tấm cửa kính lớn và thấy cảnh vật bên ngoài, lòng Bạch Nhụy Ngâm lập tức trở nên yên bình.
Căn hộ vẫn còn thô, bức tường ấy còn trống và chưa lắp kính, cô không thể tiến lại gần mà chỉ có thể nhìn ra xa. Một cơn gió nóng thổi tới bất chợt làm bay mái tóc của cô, lọn tóc quét qua khuôn mặt của Thẩm Quang Khải, mang theo mùi hương hoa ngọt ngào từ dầu gội.
Bạch Nhụy Ngâm nhìn ra cảnh bên ngoài, còn anh thì luôn nhìn cô.
Sau khi cùng nhà thiết kế tham quan từng góc một, nhà thiết kế cho biết anh ấy đã có ý tưởng và sẽ về chuẩn bị, khi xong sẽ đưa cho Bạch Nhụy Ngâm xem qua.
Thẩm Quang Khải hỏi Bạch Nhụy Ngâm: “Lát nữa chúng ta đi ăn chút gì nhé?”
Bạch Nhụy Ngâm suy nghĩ rồi lắc đầu: “Thôi đi, bên ngoài nóng lắm em không muốn ra ngoài, về nhà ăn cho mát. Anh muốn ăn chung với em không? Nếu muốn thì để em báo với dì giúp việc mua thêm mấy món.”
Bữa trưa ở nhà thường do dì giúp việc mà Lê Tâm Ngữ mời đến nấu.
Thẩm Quang Khải gật đầu: “Được.”
Hai người trở về nhà của Lê Tâm Ngữ, vừa bước vào phòng khách, Lê Tâm Ngữ đang chơi game trên điện thoại liền ngồi bật dậy từ ghế sofa, hứng khởi nói: “Cậu không biết đâu, vừa nãy dì Trần buồn cười lắm, bà ấy chạy đến hỏi mình xem có thật là hai cậu đã trả hết tiền mua nhà không. Thấy mình gật đầu thì nhìn mặt bà ấy giống như vừa nuốt phải ruồi vậy, buồn cười chết mất.”
Bạch Nhụy Ngâm cười nhẹ: “Trưa nay Thẩm Quang Khải muốn ăn cơm cùng bọn mình, có được không?”
Lê Tâm Ngữ kêu lên: “Đương nhiên là được rồi, hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh! Vừa nãy dì giúp việc còn hỏi mình trưa nay muốn ăn món gì, mình sẽ bảo bà ấy mua thêm đồ ăn. Các cậu muốn ăn gì không?”
Bạch Nhụy Ngâm: “Sao cũng được.”
Lê Tâm Ngữ hừ hừ: “Làm gì có món ‘sao cũng được’.”
“…” Bạch Nhụy Ngâm bất lực, “Mình thế nào cũng được, hai người gọi món đi.”
Thẩm Quang Khải: “Anh ăn gì cũng được.”
Lê Tâm Ngữ: “Vậy mình gọi mấy món mình thích nhé, ừm, sườn xào chua ngọt, rau cải luộc, đậu hũ nhồi thịt, khoai tây xào chua cay, và thêm một bát canh trứng cà chua nữa.”
Dì giúp việc nấu ăn rất ngon, các món ăn gia đình đều cực kỳ vừa miệng.
Thẩm Quang Khải rõ ràng cũng bị hương vị này làm cho kinh ngạc, ăn xong bữa cơm, anh còn đến nhờ dì giúp việc chỉ dạy cách nấu mấy món này.
Nhìn thấy cảnh hai người trò chuyện, Lê Tâm Ngữ huých nhẹ Bạch Nhụy Ngâm: “Bây giờ Thẩm Quang Khải vẫn thích nấu ăn à? Vậy thì cậu sướng rồi đấy.”
Bạch Nhụy Ngâm mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Ừ, đúng vậy.”
Cô hiểu quá rõ tay nghề nấu nướng của Thẩm Quang Khải rồi.
Không hề nói quá, trong suốt những năm đại học, một nửa các món ăn mà Thẩm Quang Khải tự tay chế biến đều vào bụng cô.
Cô từng nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp, hai người sẽ hoàn toàn thuộc về hai thế giới khác nhau, không còn liên quan gì nữa.
Nhưng đời không như là mơ, năm năm sau, họ lại gặp nhau một cách kỳ diệu và thậm chí còn chuẩn bị kết hôn.
Đúng là điên rồ.
Bạch Nhụy Ngâm nghĩ thầm.
Bị Lê Tâm Ngữ nói như vậy, vừa mới ăn no xong, Bạch Nhụy Ngâm lại cảm thấy thèm đồ ngọt.
Cô bước đến góc đồ ăn vặt, mở cửa tủ lạnh tìm kiếm nhưng không thấy thứ mình muốn, liền quay đầu hỏi Lê Tâm Ngữ: “Mình nhớ hôm qua cậu mua bốn hộp bánh khoai môn phô mai mà, để đâu rồi?”
“Cậu nói cái đó à?” Lê Tâm Ngữ ngượng ngùng ho hai tiếng, “Đêm qua mình thèm quá, lỡ ăn hết rồi.”
“…” Bạch Nhụy Ngâm giơ ngón tay cái lên, “Cậu giỏi thật.”
Trong tủ lạnh vẫn còn vài món tráng miệng, nhưng đó là để dành cho bọn trẻ.
Bạch Nhụy Ngâm đóng cửa tủ lạnh lại, vừa quay đầu thì giật mình khi thấy Thẩm Quang Khải đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Thẩm Quang Khải dịu dàng hỏi cô: “Em chưa ăn no à?”
“Không phải.” Bạch Nhụy Ngâm lắc đầu, thành thật nói, “Chỉ là đột nhiên em thèm ăn đồ ngọt thôi.”
Thẩm Quang Khải suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm qua anh có làm một ít thạch dừa, còn nhiều lắm. Em có muốn ăn không?”
Nghe đến thạch dừa, Bạch Nhụy Ngâm lập tức nhớ đến hương vị ngọt ngào, mát lạnh đó, liền gật đầu ngay: “Có chứ!”
“Anh về nhà lấy cho em nhé.”
“Khoan đã.” Bạch Nhụy Ngâm ngăn anh lại, “Để em đi lấy cho, là em muốn ăn mà để người đang đau tay như anh phải đi lấy thì em ngại lắm.”
Lúc này Thẩm Tuyển Linh đang đi học nên không có ai ở nhà.
Thẩm Quang Khải đi lấy thạch dừa cho cô, nhưng vừa mở tủ lạnh ra, anh đã đứng sững lại.
Thấy anh đứng yên không làm gì thêm, Bạch Nhụy Ngâm không kìm được mà bước đến hỏi: “Sao thế?”
Giọng Thẩm Quang Khải trầm xuống: “Không thấy đâu cả.”
Bạch Nhụy Ngâm: “Hả?”
“Thạch dừa biến mất rồi.”
Thẩm Quang Khải đóng cửa tủ lạnh lại, mới để ý thấy trên tủ lạnh có dán một tờ giấy nhỏ. Nhà của Thẩm Tuyển Linh có rất nhiều miếng dán tủ lạnh đủ màu sắc, khiến tờ giấy nhỏ này bị lẫn vào và khó phát hiện ra. Anh gỡ tờ giấy xuống, trên đó là dòng chữ viết bằng bút chì to đậm: “Cậu ơi, món pudding của cậu ngon quá, con mang đi trường chia cho các bạn rồi, cậu đừng nhớ chúng nó nhé.”
Nhìn nét chữ ngây ngô, Thẩm Quang Khải biết ngay đó là do Thẩm Tuyển Linh viết.
Bạch Nhụy Ngâm cũng thấy nội dung trên tờ giấy, bật cười nói: “Đúng là con bé rất tốt với bạn bè.”
Vừa quay sang, cô thấy Thẩm Quang Khải đang nghiêm túc với vẻ mặt hơi trầm tư, cô khựng lại một chút, định nói anh đừng giận Thẩm Tuyển Linh, thì nghe anh lên tiếng: “Không phải pudding, là thạch dừa.”
Bạch Nhụy Ngâm: “…” Thì ra anh để tâm chuyện này!
“Thôi, giờ em cũng không thèm ăn nữa rồi.” Bạch Duệ Ngâm nhẹ nhàng nói, “Để khi khác ăn cũng được.”
Thẩm Quang Khải: “Không được.”
Bạch Nhụy Ngâm: “Hả?”
“Chiều nay em có việc gì không?” Thẩm Quang Khải nhìn cô, “Có thể đợi anh hai tiếng không?”
Nghe anh nói vậy, Bạch Nhụy Ngâm lập tức hiểu ra anh muốn làm gì: “Anh… định làm cho em một phần mới ngay bây giờ à?”
“Ừ.” Thẩm Quang Khải gật đầu, “Nhanh thôi, chỉ có bước để lạnh là mất thời gian một chút, món này không khó làm đâu.”
Năm giờ chiều Bạch Nhụy Ngâm mới phải cùng Lê Tâm Ngữ đi đón bọn trẻ, nhìn vẻ mặt Thẩm Quang Khải giống như nếu hôm nay cô không ăn được thì sẽ rất buồn làm cô cũng chẳng nỡ từ chối: “Được, em đợi anh. Có cần em giúp gì không?”
“Không cần đâu.”
Thẩm Quang Khải nói rồi liền quay người bước vào bếp, dáng vẻ kiên quyết.
Bạch Nhụy Ngâm ngồi trên ghế sofa, chẳng biết làm gì ngoài việc chờ đợi. Không rõ là do ăn trưa quá no hay vì ánh nắng chiều quá dịu, mà cô chờ đợi một lúc rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi Thẩm Quang Khải hoàn thành công việc trong bếp và bước ra, thấy cô đang nằm ngủ trên sofa mà không có chút đề phòng, anh liền nín thở, nhẹ nhàng bước đến và quay vào phòng để lấy một tấm chăn mỏng, cẩn thận đắp lên người cô.
Bạch Nhụy Ngâm ngủ rất nhẹ, nên lập tức tỉnh giấc khi anh đắp chăn. Cô nhìn Thẩm Quang Khải, hơi ngẩn người.
Thẩm Quang Khải hơi khựng lại, theo bản năng xin lỗi: “Xin lỗi, anh làm em tỉnh giấc rồi.”
“Không, em chưa ngủ sâu lắm.” Bạch Nhụy Ngâm ngồi dậy, xoa xoa mắt, “Xong rồi à?”
“Ừ, chỉ cần để đông lạnh một giờ nữa là có thể ăn rồi.”
“Hay quá.”
Bạch Nhụy Ngâm dùng tay vuốt lại mái tóc hơi rối của mình, ngước lên nhìn Thẩm Quang Khải.
Người đàn ông vẫn đang mặc chiếc tạp dề, đôi mắt khẽ cúi xuống, ánh nắng nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt anh, làm nổi bật từng đường nét thanh tú.
Đột nhiên Bạch Nhụy Ngâm hỏi anh một câu: “Thẩm Quang Khải, tại sao anh lại thích em vậy?”
Câu hỏi này cô đã từng hỏi anh nhiều năm trước.
Khi đó, Thẩm Quang Khải bối rối, cúi gằm mặt không dám nhìn cô, mãi mà chẳng nói được lời nào.
Bạch Nhụy Ngâm chỉ mỉm cười nhìn anh, cuối cùng anh mới gom đủ can đảm, cúi đầu lí nhí: “Vì em rất tốt.”
Nghe câu trả lời này, Bạch Nhụy Ngâm bật cười khúc khích, rồi tiếp tục hỏi: “Tốt chỗ nào?”
Thẩm Quang Khải lại lúng túng một lúc, rồi cố gắng thốt ra bốn chữ: “Chỗ nào cũng tốt.”
Bạch Nhụy Ngâm không nhịn được cười lớn, rồi vỗ nhẹ vai anh, đôi mắt khẽ nheo lại tinh nghịch: “Anh đáng yêu quá.”
Nhiều năm đã trôi qua.
Nghe lại câu hỏi này, người đàn ông khẽ sững người, như thể nhớ lại điều gì đó, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ.
Anh nói: “Anh không biết.”
“Hả?”
Nghe câu trả lời này, Bạch Nhụy Ngâm ngạc nhiên nhướng mày.
Thẩm Quang Khải đối diện với ánh mắt dò xét của cô, nghiêm túc nói: “Vì đến khi anh nhận ra mình thích em, thì anh đã yêu em sâu đậm rồi.”
Có thể là một nụ cười, có thể là một lần chớp mắt, cũng có thể là một tiếng gọi “bạn học Thẩm”.
Nói chung, vào khoảnh khắc anh nhận ra mình thích Bạch Nhụy Ngâm, anh đã biết rằng cuộc đời này của mình đã đầy ắp rồi, không thể chứa thêm ai khác nữa.
Bạch Nhụy Ngâm nghe anh nói xong, lại một lần nữa bật cười: “Anh đúng là…”
Cô đột nhiên ghé sát lại, chớp chớp mắt nhìn anh với vẻ đầy chờ đợi.
Thẩm Quang Khải hơi ngẩn người, trong đầu như có thứ gì đó nổ tung, anh hạ quyết tâm, cúi đầu xuống, môi hai người chạm vào nhau, hợp thành một nụ hôn.