Nhuỵ Quang - Du Di

Chương 12: Sẵn lòng




Thấy dòng tin nhắn trên màn hình, hàng mi dài của Bạch Nhụy Ngâm run rẩy.

Vài giây sau cô bỗng ý thức được chuyện gì đó, nghi ngờ hòi: [Dì Trần nói vậy với anh thật à?]

Sáng nay cô vừa cãi nhau với dì Trần một trận, chỉ cần nghĩ qua cũng biết, dì Trần chắc chắn không thể giới thiệu cô với Thẩm Quang Khải theo cách như vậy. Với tính cách không giữ miệng của dì Trần, tám phần là đã kể lại chuyện của cô như một tấm gương phản diện, còn thêm mắm thêm muối khi kể với Thẩm Quang Khải.

Ở đầu bên kia, Thẩm Quang Khải im lặng càng khiến Bạch Nhụy Ngâm thêm chắc chắn vào suy đoán của mình.

Bạch Nhụy Ngâm cũng chẳng bận tâm nhiều, thản nhiên đáp: [Không ngờ cô gái mà anh nói đến chính là tôi đây.]

Bỗng nhiên cô lại tò mò, tiếp tục hỏi: [Nói thật nhé, anh thực sự có một trăm triệu tệ trong tài khoản không?]

Yêu cầu đó chỉ là câu nói tức giận bộc phát tối qua, khi cô bị lời nói đầy kiêu ngạo của Trương Cẩm Nghĩa kích động.

Bạch Nhụy Ngâm không có khái niệm một trăm triệu là bao nhiêu, đối với cô, người mà ngay cả việc bỏ ra mười vạn cũng phải suy nghĩ kỹ thì năm triệu và một trăm triệu cũng không khác biệt là mấy, đều là những con số mà cả đời cô khó lòng chạm tới.

Lần này Thẩm Quang Khải trả lời rất nhanh: [Có.]

Chỉ một chữ “Có” ngắn gọn, nhưng lại khiến Bạch Nhụy Ngâm có phần bất ngờ, cô gõ một câu cảm thán quen thuộc trên mạng dành cho những người giàu có và con nhà giàu: [Thật là có bản lĩnh, Khải thiếu gia.]

Viết xong câu này, cô đang định dùng việc đi tắm để kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng khi vừa mới gõ đến “Tôi đi tắm đây, tạm biệt,” thì anh lại gửi thêm một tin nhắn mới.

Thẩm Quang Khải: [Về câu hỏi lần trước của em, tôi đã có câu trả lời mới rồi.]

Bạch Nhụy Ngâm ngẩn người: [Câu hỏi gì?]

Thẩm Quang Khải: [Em hỏi tôi có muốn yêu đương hay không, câu hỏi đó.]

Đọc đến câu này, Bạch Nhụy Ngâm mới nhớ ra, đó là câu mà cô đã hỏi anh khi hai người ăn trưa cùng nhau vào ngày hôm trước.

Bạch Nhụy Ngâm khẽ ho một tiếng: [À, anh nói cái đó à, lúc đó tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi.]

Nếu cô không nói còn đỡ, gửi tin nhắn này đi, Bạch Nhụy Ngâm càng nhìn càng thấy như mình đang “giấu đầu hở đuôi”, thế là cô liền xóa bỏ tin nhắn đó và xóa phần sau của câu đi.

Thẩm Quang Khải ở đầu kia tiếp tục: [Tôi muốn sửa lại câu trả lời của mình lúc đó.]

Sửa lại? Sửa thế nào?

Câu trả lời lúc đó của anh là muốn, chẳng lẽ sau khi nói chuyện với dì Trần, anh thật sự đã có suy nghĩ khác, quyết định từ bỏ mình?

Nghĩ đến đây, Bạch Nhụy Ngâm không hiểu sao lại cảm thấy có chút mất mát.

Nhưng cũng đúng thôi.

Loại người như cô vốn dĩ không đáng để anh nhớ mong suốt bao năm.

Với điều kiện của Thẩm Quang Khải, việc tìm một người phụ nữ tốt hơn cô dễ như trở bàn tay.

Bạch Nhụy Ngâm cầm điện thoại trong tay, khi dòng chữ “Đối phương đang nhập…” biến mất ở đầu màn hình trò chuyện, cô tắt ngay màn hình điện thoại.

Cô cười nhạo mình vì cái hành động tự lừa dối chính mình này.

Một lúc sau, cô lại bật điện thoại, nín thở nhìn vào hai dòng tin nhắn mà Thẩm Quang Khải vừa gửi.

Thẩm Quang Khải: [Không phải chỉ là muốn yêu đương.]

Thẩm Quang Khải: [Mà là muốn yêu em.]

Trong căn phòng yên tĩnh, điều hòa hoạt động khe khẽ tạo nên một bầu không khí yên lặng tuyệt đối.

Tim Bạch Nhụy Ngâm như bị ai đó nắm lấy, lần này cô thực sự không thể lơ đi nữa.

Cô đột nhiên đưa ra một quyết định bốc đồng.

Bạch Nhụy Ngâm: [Bây giờ anh có ở nhà không?]

Thẩm Quang Khải: [Có.]

Bạch Nhụy Ngâm: [Tôi sẽ đến gặp anh.]

Gửi tin nhắn xong, cô không đợi phản hồi của Thẩm Quang Khải, liền đặt điện thoại xuống, đến trước tủ quần áo chọn bừa một bộ để thay, sau đó cầm điện thoại lên và ra khỏi nhà.

Bình thường không thấy thang máy chạy chậm như vậy, nhưng lần này cô cảm thấy nó di chuyển chậm như rùa bò, mãi mới đến tầng trệt.

Khi cửa thang máy chỉ mới mở được một nửa, Bạch Nhụy Ngâm đã vội vàng bước ra. Đang định đi về khu biệt thự, nhưng vừa bước ra khỏi cửa chung cư, cô đột nhiên đứng sững lại.

Người mà cô muốn đến gặp đã chủ động xuất hiện trước mặt cô.

Bạch Nhụy Ngâm bước tới, khá bất ngờ: “Sao anh lại đến đây?”

“Tôi không đợi được.” Thẩm Quang Khải nhìn vào mắt cô và nói, “Tôi sợ mình đang mơ.”

Khi lại gần, Bạch Nhụy Ngâm mới để ý thấy trán anh lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là anh đã chạy đến đây.

Nhận ra điều này, Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy áy náy, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng hơn: “Vậy chúng ta không cần vòng vo nữa, hãy thẳng thắn với nhau nhé.”

Thẩm Quang Khải gật đầu đồng ý: “Được.”

“Thẩm Quang Khải.”

Bạch Nhụy Ngâm gọi tên đầy đủ của anh, rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi là một người phụ nữ tham lam.”

Cô chưa bao giờ nghĩ mình là một người tốt.

Cô đã từng trải qua tám mối tình, việc thay bạn trai đối với cô còn dễ hơn thay áo. Và trong tám mối tình ấy, ngoài mối tình đầu ngây thơ, còn lại cô có thể nói rằng mình chẳng hề bỏ ra bất cứ điều gì.

Bạch Nhụy Ngâm nhìn Thẩm Quang Khải, tiếp tục: “Tôi có thể đồng ý với anh, nhưng nếu tôi nói rằng tôi không chỉ muốn hẹn hò với anh, mà còn muốn kết hôn với anh thì anh có sẵn lòng không?”

Nói ra câu này, chính cô cũng thấy mình hơi quá đáng.

Cô không phủ nhận việc mình đã chán yêu đương, nhưng Thẩm Quang Khải thì vẫn còn là một tờ giấy trắng.

Hỏi một câu như vậy ngay từ đầu, có lẽ sẽ khiến anh hoảng sợ.

Quả nhiên trong ánh mắt Thẩm Quang Khải thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Ngay sau đó anh mỉm cười, đôi môi khẽ nhếch lên, ánh mắt sáng rực nhìn vào Bạch Nhụy Ngâm, “Em có biết không? Câu hỏi của em giống như em đang nói rằng em sẽ tặng tôi mười tỷ và hỏi tôi có chấp nhận không vậy.”

“Tôi sẵn lòng.”