Nhưỡng

Chương 4




Nhưng mà chưa được một ngày.

Chẳng qua từ khi gặp lại nhau đến bây giờ, chưa được một ngày mà những kế hoạch của anh, toàn bộ đều đang dần sụp đổ.

Tối hôm qua lúc Lương Thời Ngộ nhìn thấy cô ở cổng Kinh Đại, cũng đã nói với bản thân rằng, mày đừng có gấp.

Vận mệnh cho mày thời cơ “Gặp lại”, mày đừng mừng thầm.

Trước tiên mày hãy cân nhắc xem, “Cửu biệt*” ở trong sinh mệnh của hai người chiếm bao nhiêu phân lượng.

Trước tiên mày hãy cân nhắc xem, phân lượng trong tay mày, có nặng hơn thời gian hay không.

*Sự xa cách lâu ngày.

Nhưng đôi khi, trực giác của đàn ông, lại chuẩn đến đáng sợ.

Anh không muốn nhìn trộm sự riêng tư của cô, nhưng cách hai tầng pha lê, anh đều có cảm nhận được rất rõ ràng, ở trong cuộc đối thoại đó, cô cũng không vui vẻ.

Người đàn ông ngồi đối diện cô, chẳng lẽ không cảm nhận được?

Radio trong xe vẫn luôn bật, vẫn là bài hát vừa rồi, chẳng qua là ca sĩ đã đổi thành người khác, nghe như là bản live ở quán bar.

Biểu diễn trực tiếp, mị lực ở chỗ chân thật.

Đó là một giọng hát có kỹ thuật cao mang đầy cảm xúc của câu chuyện xưa, nghe rất thoải mái, lại rất bất đắc dĩ.

“Chúng ta cũng từng là hy vọng duy nhất của đối phương / Bây giờ ai lại là người thay tôi lên sân khấu…”

Lương Thời Ngộ nghe, chỉ biết —— Sự thay thế này, không được.

Anh không yên tâm, cũng không cam lòng.

Sau đó, đẩy cửa bước vào, nghe được cuộc đối thoại kia, chau mày.

Người kia xem cô là cái gì?

Ở chung một khoảng thời gian, nhất định phải đáp lại anh ta một đoạn tình cảm xem như là vật phẩm?

Một khắc kia, anh không nghĩ cái gì hết, chỉ muốn che chở cô.

Sau đó, mang cô rời khỏi.

Trên đường trở về, ánh mắt Trâu Dụ thẳng tắp nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, một mực im lặng.

Thẳng đến khi bị một cuộc gọi phá vỡ không khí trầm mặc.

Trâu Dụ thấy anh đang lái xe, thu hồi ánh mắt nhìn về phía bảng điều khiển, hỏi: “Muốn em giúp anh nghe điện thoại không?”

Lương Thời Ngộ liếc mắt, nói: “Phiền em bật loa giúp anh.”

Trâu Dụ cầm lấy điện thoại của anh, ấn xuống nút nghe máy cùng nút loa.

Điện thoại lập tức vang lên một giọng nữ bất an: “Anh Thời Ngộ.”

Lương Thời Ngộ “Ừ” nhẹ.

“Em……” Lời nói còn chưa nói xong, đã bị tiếng khóc đứt quãng nức nở chặn lại.

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Lương Thời Ngộ tận lực trấn an, “Em từ từ nói.”

“Ba em…… ba em đột nhiên ngất xỉu, bác sĩ nói phải làm phẫu thuật, bệnh viện huyện không thể làm được, phải đi bệnh viện trung tâm tỉnh…… Bây giờ em…..”

“Đừng sợ,” Lương Thời Ngộ ngắt lời cô ấy, “Em đừng sợ, nghe bác sĩ nói, bác sĩ bảo làm cái gì thì làm cái đó, anh lập tức trở về liền, chút nữa anh sẽ gọi điện thoại cho anh Đổng Húc của em, cậu ấy sẽ tiếp ứng em, em yên tâm.”

Cúp điện thoại, Trâu Dụ lập tức hỏi anh: “Muốn gọi Đổng Húc sao?”

Thấy cô chu toàn như vậy, đáy lòng Lương Thời Ngộ bỗng nhiên dâng lên một trận cảm xúc phức tạp, yết hầu chuyển động, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Trâu Dụ trả lời không có việc gì, sau đó tìm được tên Đổng Húc trong danh bạ, gọi qua.

Sau khi điện thoại được kết nối, Lương Thời Ngộ lên tiếng trước lời ít ý nhiều nói: “Thầy Ngụy bị bệnh, phỏng chừng phải phẫu thuật, phải lập tức chuyển đến bệnh viện tỉnh, tôi ngồi tàu cao tốc trở về, nhanh nhất cũng phải mất ba tiếng, cậu thay tôi chăm sóc thầy ấy trước.”

“Đã biết,” đầu bên kia điện thoại vang lên âm thanh sột sột soạt soạt, nghe như là đang đi đường, “Tôi nói cậu cũng đừng có gấp, có tôi ở đây, không xảy ra chuyện được.”

“Ừ.”

Cúp điện thoại, Trâu Dụ vội vàng nói: “Anh để em xuống ở giao lộ phía trước đi, em đi bộ trở về là được.”

Lương Thời Ngộ không đồng ý: “Đưa em về nhà.”

Biết anh nhất định sẽ không ném cô ở giữa đường, Trâu Dụ cũng không nói chuyện nữa, cầm điện thoại của mình, mở ứng dụng đặt vé bắt đầu kiểm tra vé.

Nhìn thấy chuyến tàu đầu tiên, cô hỏi: “Vé tàu cao tốc gần nhất sẽ chạy sau 1 tiếng 20 phút nữa, có thể mua vé này không?”

Lương Thời Ngộ không thấy vé, chỉ nhìn cô một cái, nói: “Ừ.”

Sau đó, anh nhìn cô, lưu loát nhập số chứng minh thư vào.

“Trâu Dụ.”

“Hả?”

“Dùng điện thoại của em, gọi cho anh.”

“Được.”

Lúc này hai người mới tính đến phương thức liên lạc.

Rất nhanh xe đã tới dưới lầu, sợ làm trễ thời gian của anh, Trâu Dụ lưu loát cởi đai an toàn, nói với anh câu “Lên đường bình an” rồi mở xuống xe.

Lương Thời Ngộ nhìn cô đang đứng yên, hạ cửa sổ xe xuống, gọi cô: “Trâu Dụ.”

Cô quay đầu nhìn lại: “Hả?”

Anh nhìn thẳng vào cô, nói rõ ràng, từng câu từng chữ:

“Chờ anh trở lại.”

Khi Trâu Dụ lên lầu, Lâm Ương đã thức dậy, thấy cô từ bên ngoài trở về, hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Gặp Chu Đĩnh.”

“Nói rõ ràng?”

“Ừ.”

“Nói rõ ràng là được rồi, với điều kiện của cậu, dạng gì mà tìm không thấy, cúi chào người này, người tiếp theo còn ngoan hơn!” Nói xong, ôm lấy cánh tay Trâu Dụ đi ra ngoài, “Đi, chị em đưa cậu đi làm SPA.”

Làm SPA xong, hai người lại vào tiệm cắt tóc ở lầu một chăm sóc tóc.

Hai người đều là khách quen, thợ cắt tóc đều biết, nhìn thấy Trâu Dụ hỏi: “Vẫn là kiểu cũ? Xén đi một ít?”

Trâu Dụ gật đầu: “Ừ.”

Nói xong, cô nhắm mắt lại, muốn thư giãn một chút.

Lại không nghĩ tới, trong mắt toàn là cái ôm lúc nãy của anh.

Sạch sẽ mát lạnh, mang theo hơi thở chỉ thuộc về riêng anh, ập vào trước mặt.

Cô vừa ngước mắt, ánh vào mi mắt cô, là chiếc cổ thon dài với đường cong sắc nét của anh, lại hướng lên trên, là hàng mi dài, còn có ánh mắt vỗ về trấn an của anh, tất cả đều thấy rõ ràng.

Nhớ tới một màn này, cô lại bỗng chốc mở bừng mắt. Vừa lúc thợ cắt tóc đang muốn đi lấy kéo, Trâu Dụ nhìn động tác của anh ta, đột nhiên gọi anh ta lại: “Chờ một chút.”

Thợ cắt tóc xoay người, hỏi: “Làm sao vậy?”

Trâu Dụ nhìn bản thân trong gương, bỗng nhiên thay đổi chủ ý: “Không cắt nữa, sấy khô đi.”

Lúc Lương Thời Ngộ đến bệnh viện, Ngụy Vĩnh Hoài đã phẫu thuật xong, đã được chuyển vào ICU để quan sát.

Tạm thời xem như, đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.

Xử lý xong mọi việc, Lương Thời Ngộ đi đến ban công, Đổng Húc thấy thế, đi đến bên cạnh anh, choàng lên vai anh, đưa qua một điếu thuốc.

Lương Thời Ngộ xua xua tay: “Không hút.”

Đổng Húc cười: “Tớ cũng phục cậu thật, người sống cả đời này, dù sao cũng phải tìm chút tiêu khiển cho bản thân, hút thuốc uống rượu cậu đều không dính tới, đêm hôm đó, thật không biết sao cậu lại chịu đựng được.”

Lương Thời Ngộ vuốt đầu ngón tay, giọng nói rất lạnh nhạt: “Không có gì không thể không chịu nổi.”

Bình Thành gần với phía Bắc hơn Kinh Khê, nên mùa đông rất lạnh

Lúc này, nhiệt độ bên ngoài đã hạ xuống con số âm, còn có gió bắc gào thét, Lương Thời Ngộ đứng ở ban công cuối hành lang, dáng người thon dài đưa lưng về phía đêm dài, phía sau là ngọn đèn ấm áp, trước người là gió lạnh đang tàn sát bừa bãi.

Cực kỳ giống cô tối hôm qua.

Tối hôm qua, ở bệnh viện, cô nằm ở trên giường truyền dịch. Trong chất lỏng có chứa thành phần khiến người ta buồn ngủ, truyền được một nửa, cô túm lấy tay anh, bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi.

Lương Thời Ngộ rũ mắt, nhìn chằm chằm sườn mặt của cô, tâm tư bỗng dưng trở nên đặc biệt mềm mại.

Nâng cánh tay khác lên, muốn chạm vào cô.

Nhưng lại không dám.

Chỉ dám cách không khí, miêu tả ngũ quan của cô. Từ trán, dọc theo độ cong của sườn mặt chậm rãi đi xuống, đến giữa, thì vẽ nửa vòng tròn, đó là lỗ tai của cô; xuống chút nữa, nhẹ nhàng vẽ ra một đường cong, đó là cằm của cô; sau đó, là đầu bút lông run chuyển, gập lại rơi xuống, là đôi môi của cô; lại hướng lên trên, vẽ một cái núi nhỏ, là chiếc mũi cao của cô.

Lúc vẽ đến mắt, nói không rõ là do ăn ý, hay là do tâm linh tương thông, tóm lại là, người trên giường đang mơ mơ màng màng mở to hai mắt, sau đó lại nhẹ nhàng nhắm lại.

Nhìn thấy môi cô khẽ nhúc nhích, Lương Thời Ngộ cúi thấp người, nghe cô nói chuyện.

Không biết là đang nói nói mớ, hay là cái gì, nhưng âm thanh lại rất rõ ràng: “Lương Thời Ngộ anh còn rất đúng giờ.”

Anh nghe không hiểu, tăng âm lượng hỏi: “Hả?”

Trâu Dụ kéo tay anh, trả lời bằng giọng nói cực nhẹ: “Mỗi lần khi em nhớ anh, anh đều sẽ đúng giờ xuất hiện ở trong mơ của em.”

Trong phút chốc, Lương Thời Ngộ có cảm giác trái tim của mình giống như bị người ta nắm lấy, đột nhiên căng thẳng.

Sau đó, bên tai lâm vào một trận yên lặng cuồn cuộn.

Âm thanh người khác nói chuyện với nhau, tiếng bước chân trên hành lang, còn có tiếng gió ngoài cửa sổ, tất cả hoà vào nhau.

Hoá ra nhớ nhung có âm thanh, rất đinh tai nhức óc.

Tác giả có lời muốn nói:

Mẹ nó, khóc!