Nhượng Xuân Quang

Chương 45: Tâm lang như sắt*




Editor: June

Chuyện hôm nay, đã khiến cho sự ôn nhu của Nhị công tử tan thành mây khói.

Hắn nói với Dương Đào: "Trở về kinh thành tự mình lĩnh phạt."

"Vâng." Dương Đào lui ra.

Thốn Bôn trở về, thấy Dương Đào đi tới trước mặt.

Nàng không lộ chút biểu cảm nào mà hướng hắn hành lễ: "Thốn Bôn công tử."

Thốn Bôn bình tĩnh đáp lại: "Ừm."

Hắn tiến vào phòng. "Nhị công tử."

"Thốn Bôn." Mộ Cẩm ngồi trên ghế bành, thoải mái hỏi: "Ngươi muốn ám sát thì sẽ làm thế nào?"

"Đêm khuya thanh vắng, một đao lấy mạng." Thốn Bôn giết hái hoa tặc chính là như vậy.

"Cái gã đã chết kia đâu phải sát thủ." Mộ Cẩm nói: "Ám sát Chân Nguyên Nguyên dễ như trở bàn tay, lại không phải lựa chọn lúc Chân Nguyên Nguyên tách đoàn."

Một sát thủ, lại để quá nhiều sơ hở. Không có phẩm hạnh, đạo đức.

Thốn Bôn nói những gì mình nghe được: "Sát thủ là do một đoàn hát kịch khác phái tới. Đoàn hát kịch có một gã trung niên bộc trực, chính lão đã thuê sát thủ giang hồ. Hắn giải thích, sát thủ nóng lòng muốn lấy tiền, cảm thấy Chân Nguyên Nguyên là một nữ nhân, muốn giết thì cứ giết."

Từ cử chỉ lời nói của sát thủ, đã nói rõ hắn vốn không phải là một sát thủ lão luyện. So với Thốn Bôn miêu tả thì khá giống.

Mộ Cẩm không tin. Nhìn về phía rừng trúc ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào chỗ gốc trúc. "Thi thể sát thủ xử lý thế nào?"

"Thi thể bị người của nghĩa địa mang đi. Thuộc hạ đến phòng chứa thi thể ở nghĩa địa, thì không nhìn thấy thi thể uống thuốc độc tự sát như Dương Đào thuật lại." Thốn Bôn chỉ nói sơ qua lúc lật thi thể.

"Có chút kỳ lạ." Mộ Cẩm hỏi: "Nữ tử đi ngang qua, Lý cái gì ấy, cụ thể ra sao?"

"Tự xưng là Lý Thạch, là ngũ tiểu thư của xưởng nhuộm Lý thị ở kinh thành."

"Rời kinh lúc nào? Khi nào thì đến đây?"

"Hôm qua đi thuyền từ kinh thành, buổi trưa hôm nay thì đến Hướng Dương Thành."

Hướng Dương Thành cách kinh thành không xa, so với Lĩnh Châu còn gần hơn. Mộ Cẩm vì muốn xem kịch mà đi hướng đường về.

"Điều tra thêm về nàng ta. Sao lại trùng hợp đi ở ngõ hẻm vắng tanh như vậy. Thủ pháp của sát thủ, như cố tình để cho ai đó anh hùng cứu mỹ nhân." Mộ Cẩm lại nghĩ, hắn không nay làm sao lại nghe lời nữ nhân kia nói, không đi cùng nàng. Hắn mà ở đó, làm gì đến lượt người khác anh hùng cứu mỹ nhân.

"Vâng."

"Điều ám vệ tới, tìm xem thi thể ở đâu." Mộ Cẩm hạ tầm mắt nhìn đầu quạt sắc bén, nói: "Chết không thấy xác, sợ rằng có lừa dối."

- ---

"Thái Tử điện hạ, thi thể ám vệ đã xử lý xong." Ở Đông cung, chỉ có Chu Văn Đống nghị sự ở thư phòng Thái Tử.

"Ừm." Tiêu Triển lại đang nằm chợp mắt trên ghế. Đêm qua Lý Trác Thạch không ở đây, bên người không có ai ôm, hắn ngủ không yên giấc.

"Thái Tử điện hạ, thần có một chuyện không rõ."

Tiêu Triển mở mắt, "Ừm?"

"Vốn đã quyết định phái một ám vệ đi, vì sao đột nhiên lại đổi người khác? Tên này bị thương quá nặng, kinh mạch đều đã tổn hại, sống không nổi qua mùa đông này. Cưỡng ép nối mạch, lại đi ám sát, thân thủ không linh hoạt, dễ dàng để lại đầu mối." Chu Văn Đống đã phải thu xếp thuê một kẻ sát thủ ở đoàn hát kịch khác.

"Mạo hiểm một chút, đổi lại bình thường, ta chắc chắn sẽ không phái người như vậy đi. Nhưng --" Tiêu Triển ngồi thẳng người, "Trác Thạch thiện tâm, không muốn làm hại người vô tội. Đổi lấy một kẻ sắp chết đi chịu chết, lương tâm nàng tự so sánh sẽ không thấy băn khoăn nữa."

"Vâng." Lại là vì Lý Trác Thạch. Trong lòng Chu Văn Đống đầy oán giận, trên mặt đành dấu đi biểu cảm.

"Chân Nguyên Nguyên cùng lắm cũng chỉ là một nữ tử bình thường, phải một ám vệ võ công cao cường đi giết nàng ta, ngược lại lại làm nổi sinh nghi ngờ." Tiêu Triển đứng dậy, "Coi như mời được một gã sát thủ không sáng suốt, dù sao chết cũng không cần đối chứng nữa."

"Dạ." Chu Văn Đống nghĩ ngợi, lại hỏi: "Thái Tử điện hạ, Chân Nguyên Nguyên giết hay không giết?"

"Trác Thạch vì nàng cầu tình, không giết nữa." Tiêu Triển ngừng lại một chút, nhìn về phía mái hiên cung điện. "Lòng dạ nữ nhân."

Một câu này, không biết là nói Lý Trác Thạch, hay là nói chính hắn.

- ---

Ngày thứ hai.

Nhị Thập hỏi xin tiền Mộ Cẩm, mua mấy món quà nhỏ tặng mấy cô nương.

Lúc trở về, gặp được Lý Trác Thạch.

Thương thế của Lý Trác Thạch đã không còn trở ngại, đang ở khách điếm tĩnh dưỡng.

Chân Nguyên Nguyên coi nàng như ân nhân cứu mạng, hôm nay tới y quán thay thuốc cùng nàng. Chân Nguyên Nguyên nói: "Đại phu nói, hai ngày nữa đổi thuốc, vết thương có thể khép lại rồi. Chỉ là... Không biết có để lại sẹo hay không."

"Không sao, ta tập võ từ nhỏ, cái này chỉ là vết thương nhỏ thôi." Lý Trác Thạch đổi một bộ y phục, hàng lông mày giảm đi hào khí.

Đối với nữ tử luyện võ, Nhị Thập vô cùng ngưỡng mộ. Hai ngày nay, Nhị Thập nhìn thấy Dương Đào ánh mắt đều lóe sáng.

Dương Đào lo lắng, vài ngày nay con mắt của Nhị Thập cô nương cứ sáng như vậy, sợ rằng chính mình sẽ không chỉ lĩnh phạt đơn giản nữa.

Thốn Bôn với Dương Đào tiêu sái oai hùng, Nhị Thập đều đã nhìn thấy.

Còn Nhị công tử thì, Nhị Thập chỉ nhìn thấy hắn ở Linh Lộc Sơn, khoa chân múa tay một phen.

"Hai ngày nữa, ta phải rời khỏi Hướng Dương Thành rồi." Chân Nguyên Nguyên nói thêm: "Chuyện này về sau... Chủ đoàn kịch nói sẽ không đi thi đấu hí kịch nữa. Hai ngày nữa diễn kịch xong. Nhị Thập cô nương, cô ghé qua một chút nhé. Lý cô nương cũng vậy."

Nhị Thập đồng ý. Ở Hướng Dương Thành, không phải nghe sách thì cũng đi nghe kịch. Chẳng biết bao giờ Nhị công tử mới lên đường, nàng liền giết thời gian bằng xem hí kịch luôn.

Chân Nguyên Nguyên ở trên đài hát hí khúc.

Nhị Thập với Dương Đào ngồi ở dưới đài.

Dương Đào đứng bên ngoài cách một trượng. Hai mắt sáng ngời, quan sát bốn phía.

Bây giờ, Chân Nguyên Nguyên đang diễn vở về thư sinh - tiểu thư, chuyện tình nam nữ đưa đẩy trăm lần.

Diễn được một nửa, Lý Trác Thạch chợt ôm vết thương bên hông.

Nhị Thập vội vàng kéo lấy nàng trong thoáng chốc.

Hai người vốn ngồi có chút cách nhau, giờ thì ngồi cùng một chỗ.

"Cảm ơn." Lý Trác Thạch mỉm cười.

Nhị Thập bỗng nhiên cảm thấy, Lý Trác Thạch là người biết đạo lý chừng mực, thân hơn mới rõ, khí khái hào hùng của nàng ấy so với sự cao ngạo của Nhị công tử còn cảm thấy thân thiết hơn.

Tiết mục trên đài, Nhị Thập mấy ngày nay đã nghe không ít. Người con trai không thích người con gái, hoặc người con gái không thích người con trai. Nói tóm lại, những vở kịch này diễn biến thường là một bên không thích bên kia. Nếu cả hai bên đều tình nguyện, thì có thể kết thúc rồi.

Hôm nay Chân Nguyên Nguyên diễn vở kịch này. Đằng trai trong lòng có người khác, bên gái gả tới, ngày ngày buồn bực không vui. Chân Nguyên Nguyên đau khổ hát lên: "Tâm lang như sắt."

Lý Trác Thạch nỉ non một tiếng: "Tâm lang như sắt."

Nhị Thập nhẹ gật đầu. Nói như vậy, Nhị công tử là thiết chùy rồi.

Lý Trác Thạch đột nhiên hỏi: "Cái vở kịch này, kết thúc thế nào nhỉ?"

Nhị Thập không biết. Nếu là Tiểu Thập, chắc tự mình có thể nghĩ ra được mấy cái kết cục rồi.

Lý Trác Thạch hỏi: "Ta chưa từng nghe cô nương mở miệng nói chuyện..."

Nhị Thập chỉ chỉ cổ họng mình, xua tay.

"Bị thương sao?"

Nhị Thập cười cười. Xem như vậy đi.

Lý Trác Thạch lại hỏi: "Tổn thương thế nào vậy? Bị ngoại thương hay nội thương? Ta biết một vị đại phu, ta từng bị tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, chính ông ấy đã cứu ta trở về."

Nhị Thập vẫn cười, lắc đầu.

Yên lặng trong chốc lát.

Trong vở kịch, Chân Nguyên Nguyên đang thương tâm, u uất.

Lý Trác Thạch bỗng nhiên nở nụ cười, "Có đôi khi cảm thấy mình chính là nhân vật trong vở kịch. Nhân vật trong kịch thì đa sầu đa cảm, thật khiến cho người ta thấy tiếc thương." Ý cười nàng nhạt dần, "Đến khi bản thân mình khóc, đến cả một nơi ấm áp, vắng vẻ cũng không tìm thấy." Tòa Đông cung cô đơn, lạnh lẽo này, không có đến một chỗ vắng vẻ, ấm áp. Ngay cả lồng ngực ấm áp của Tiêu Triển.

Nhị Thập nhìn thấy Lý Trác Thạch có chút bi thương, không đành lòng, nắm chặt lấy tay nàng.

Lý Trác Thạch hiện tại có chút sầu tư, khí khái hào hùng phai nhạt đi rất nhiều. "Cô nương, cô có từng yêu mến ai không?"

Có lẽ không. Nam nhân Nhị Thập gần gũi chỉ có Nhị công tử.

Nhị công tử tính tình không tốt. Bao nhiêu mỹ nhân ở Hoa Uyển cùng Yểm Nhật Lâu, không một ai thích hắn. Mọi người chỉ ham muốn đồ trang sức, chứ không ham muốn tâm ý của Nhị công tử. Hoặc đã từng ham muốn, nhưng đã sớm tỉnh ngộ. Nhị công tử vô tâm, vô tình.

Chính mình đang muốn chiếm được tâm ý của một nam nhân như vậy, con đường phía trước thật nhấp nhô.

Nhị Thập lắc đầu.

Lý Trác Thạch kinh ngạc, "Cô nương không phải tiểu thiếp của quý công tử sao? Nghe Chân cô nương nói, công tử nhà cô bình thường đã vô cùng tuấn tú."

Nhị công tử tuấn tú, cũng chính là thiết chùy. Nhị Thập ngồi đếm đầu ngón tay.

Lý Trác Thạch nhìn mà không hiểu.

Nhị Thập giơ năm đầu ngón tay, một hai ba bốn năm, đếm xong đầu ngón tay lại đếm lại lần nữa.

Lý Trác Thạch vẫn không hiểu. Nàng suy đoán: "Cô nương ở quý phủ của công tử vô danh vô phận?"

Nhị Thập nhanh chóng gật đầu. Đâu chỉ vô danh vô phận, tâm tình Nhị công tử không tốt, còn có thể đem nàng ném cho cá ăn.

"Cô nương có hạnh phúc khi ở bên hắn không?"

Nhị Thập không trả lời. Nàng ở bên người Nhị công tử học hỏi khổ sở để mua vui. Bên ngoài biểu hiện nghe lời, trong nội tâm chỉ hung hăng chửi bới hắn.

Trên hí đài, thiên kim lê hoa đái vũ khóc lóc cầu xin chàng thư sinh.

(*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)

"Cô nương là bất đắc dĩ." Lý Trác Thạch nói: "Ta từ nhỏ cảm thấy, nữ nhân sao lại không bằng nam nhân, cố gắng muốn chứng minh bản thân. Cho tới bây giờ, ta vẫn không bằng được nam nhân."

Vẻ mặt của Lý Trác Thạch đã quá mức bi thương. Nhị Thập lần nữa nắm lấy tay nàng.

"Ta phát hiện, nữ nhân không khổ sở vì tình yêu, mới có thể bay cao đến chân trời biển rộng." Lý Trác Thạch nhìn về phía Nhị Thập, "Cô nương, ta thật hâm mộ cô."

Nhị Thập chỉ chỉ chính mình, vẻ mặt kinh ngạc. Nàng chỉ là một tiểu cô nương, chỉ biết sống phụ thuộc vào nam nhân. Nàng mới hâm mộ Lý Trác Thạch, có thể văn võ song toàn, ngao du tứ phương.

"Cô ở trước mặt quý công tử, có thế giữ vững được tâm ý của chính mình." Lý Trác Thạch lau lau khóe mắt ướt át, nói: "Nhìn thấy cô, ta hi vọng có thể trở thành cô."

Hóa ra... Không hiểu được tình yêu cũng có thể được người khác cực kỳ ngưỡng mộ.

Lý Trác Thạch liếc mắt nhìn chếch về Dương Đào ở phía sau, thấp giọng hỏi: "Cô đã không thích vị công tử kia, có từng nghĩ tới rời đi không?"

Nhị Thập chán nản, thất vọng lắc đầu.

Lý Trác Thạch cười cười, "Ta mong rằng nữ nhân trong thiên hạ đều có được tự do quý giá, không bị gió cản, mưa ngăn. Bởi vì... Nữ nhân như ta là quá thảm rồi. Không mong rằng người khác sẽ bước lên vết xe đổ của ta."

Nhị Thập nghĩ, có lẽ một đoạn trong vở kịch giống với tình yêu đầy cay đắng.

Giọng Lý Trác Thạch càng nhẹ: "Cô nương nếu muốn cuộc sống mới, ta có cách đưa cô đi. Cô có một tâm hồn tự do. Tự do, mới có thể không hối tiếc."

Nhị Thập sợ run lên.

"Ta vào nam ra bắc gặp không ít nữ tử." Lý Trác Thạch đưa qua một khối ngọc bội, "Rất nhiều người, hoặc là bị nam nhân làm tổn thương, hoặc là làm tổn thương chính mình. Ta ở hẻm mười tám khu phía nam kinh thành, sau này cô muốn rời đi, có thể cầm khối ngọc bội này tìm ta. Ta nhất định sẽ thu xếp cho cô, ta không e sợ công tử giàu có."

Nhị Thập cảm kích, nhưng không nhận lấy.

Lý Trác Thạch đặt trong lòng bản tay Nhị Thập, chuyển mắt đến hí đài, nói: "Ta chưa nói cho cô chuyện cũ của ta. Ta thích một nam nhân... chính là người trong lòng của cô cô ta."

Nhị Thập chợt ngơ ra.

"Bối phận là cô cô của ta, thật ra chỉ lớn hơn ta năm tuổi. Ta cùng cô cô ta... lớn lên có chút giống nhau."

Về sau, Lý Trác Thạch thật lâu không nói gì.

Mãi đến khi kết thúc. Nàng mới khôi phục lại khuôn mặt linh động, "Ta đang học cách không hối tiếc. Không hối tiếc cho đến ngày kia, ta sẽ được tự do."

- ---

Lý Trác Thạch không ngừng nói về "tự do", khơi dậy khát vọng của Nhị Thập.

Tự do, có thể nói chuyện, có thể cười vui.

Lý Trác Thạch ở Nam Hỉ miếu, hỏi chính là vận làm quan, có thể thấy được nàng có bối cảnh quan trường.

Tưởng tượng đến như vậy, Nhị Thập đã như đưa đám. Có làm quan lớn, cũng không thoát khỏi bị Tứ hoàng tử đuổi giết a.

Đang nghĩ như vậy, sau lưng vang lên giọng của Tứ hoàng tử: "Đứng ngốc ở đây làm gì?"

Nhị Thập quay người, giấu tay ra phía sau.

"Cái gì đó?" Mộ Cẩm đã sớm thấy được, vòng qua người nàng, một tay tuồn ra sau lưng đoạt lấy ngọc bội.

Vừa chạm đến, mặt mày Mộ Cẩm nhíu lại, chẳng lẽ là nàng mua món quà nhỏ tặng hắn?

Nhìn kỹ, cái này là một khối noãn ngọc trắng bóng loại thượng hạng.

Nàng mua không nổi.

Vẻ vui vẻ của Mộ Cẩm lập tức giảm đi.

Nữ nhân này mua một đống quà nhỏ cho thị thiếp của hắn, mà không có phần của hắn. Nhưng mà, Nhị công tử kiêu ngạo không có thèm quà nhỏ của nàng.

"Ai đưa sao?" Mộ Cẩm chẳng muốn giả bộ ôn nhu, khôi phục lại vẻ kiêu ngạo, tự tại.

Nhị Thập khoa tay múa chân: "Là Lý cô nương đã cứu giúp đưa cho."

"Nữ nhân như vậy thì đưa ngọc bội làm gì?"

Nhị Thập ôm lấy hắn. Nghe kịch mấy ngày nay, nàng cũng học theo, thực hiện mỹ nhân kế, Nhị công tử muốn tức giận, thì cứ từ từ làm nũng hắn như vậy.

Quả nhiên, cọ cọ khiến cho Mộ Cẩm thấy thoải mái, hắn đem ngọc bội trả lại cho Nhị Thập, nói: "Lý Trác Thạch thân phận không rõ, chớ tiếp cận nàng ta."

Kinh thành thật sự có một Ngũ tiểu thư của Lý thị, thế nhưng dân gian truyền rằng nàng không bước chân khỏi nhà, bộ dạng cao thấp thế nào, không ai biết.

Nhị Thập không lắc đầu, cũng không gật đầu.

Mộ Cẩm coi như nàng chấp nhận, hỏi: "Mấy ngày nay, đi nghe kịch thế nào?"

Nàng làm dấu tay: "Toàn bộ đoàn hát kịch đi hết rồi."

"Thế thì đổi chỗ khác. Ngoài nghe hát kịch, ngươi còn thích gì?"

Nhị Thập tiếp tục khoa tay múa chân: "Ta đã hẹn với Lý cô nương, ngày mai lại đi xem kịch Chân cô nương diễn. Chân cô nương diễn hết vở này thì rời đi rồi."

"Ngươi đối với nữ nhân xem trọng như vậy?" Mộ Cẩm ngẫm lại không đúng, Nhị Thập với các cô nương ở Yểm Nhật Lâu cũng tình thâm ý cắt. Chân Nguyên Nguyên ở đoàn hát kịch, lại thêm Lý cái gì ấy, chưa đến vài ngày đã trở nên thân thiết.

Hắn mỗi ngày chỉ là chủ tử ngủ cùng nàng trên một chiếc giường, ngược lại còn không thấy được sắc mặt tốt của nàng.

Mộ Cẩm ôm chặt Nhị Thập vào trong ngực, "Phạt ngươi buổi tối làm hai lần."

Nhị Thập đã có kinh nghiệm, dính vào lồng ngực hắn. Đêm nay Nhị công tử rất dễ hầu hạ.

Mộ Cẩm thở gấp bên tai nàng.

Trong cơn mê loạn, không phân biệt được rõ là ai trúng mỹ nhân kế của ai.

Nhị Thập cùng Mộ Cẩm ôm nhau ngủ. Chợt nhớ tới tình cảm tổn thương khó bỏ của Lý Trác Thạch.

Nhị Thập thầm than, chính mình là một nữ nhân còn không nhìn được mặt chữ to nhỏ, có thể bảo vệ được tính mạng là caem tạ trời đất rồi.

Nàng lại không biết tốt xấu, cũng không biết cái khối ngọc bội kia là bảo vật.

Ngày mai trả lại vậy.

Có điều, Nhị công tử vô tâm vô tình, nàng cũng không phải khuynh quốc mỹ nhân. Hắn khi nào mới có thể yêu mến nàng đây? Yêu rồi thì có thể sủng nàng đến lúc nào?

Nếu như, tương lai hắn lại nói cho nàng những bí mật lớn hơn, rồi trở mặt không biết người...

Tự do... Trong nội tâm Nhị Thập liền rơi xuống.

- ---

Nhị Thập không đem ngọc bội trả lại cho Lý Trác Thạch.

Không phải Nhị Thập không muốn, mà là vì ngọc bội của nàng bị cướp rồi.

Buổi sáng, nàng ngồi bên cạnh cửa sổ, học theo Tiểu Lục, một tay chống cằm nhìn trời. Tay kia vân vê miếng ngọc bội, nàng cúi xuống nhìn vài lần, lại nhìn ra bầu trời phía xa.

Mộ Cẩm tiến đến gặp đúng bộ dạng này. Hắn tra tấn nàng thế nào, nàng cũng chưa từng để lộ dáng ngẩn ngơ như vậy.

Một cái ngọc bội vậy mà có thể làm nữ nhân nhà người ta u buồn,

Nhị công tử chờ đợi cơ hội cứu mỹ nhân mà bị đoạt mất, Lý cái gì đó lại còn cho nữ nhân của hắn ngọc bội. Nghe Dương Đào nói, Lý cái gì đó ăn mặc lại giống nam nhân, sợ rằng còn có tính háo sắc của nam nhân.

Mộ Cẩm nổi lên cơn giận, một tay đoạt lấy ngọc bội của Nhị Thập. "Chẳng phải chỉ là một khối noãn ngọc trắng bóng thôi sao." Hai ngón tay hắn kẹp lấy, "Ngươi muốn, ta cho ngươi mười cái hay hai mươi cái cũng được."

Nhị Thập muốn cướp về.

Hắn lại giơ tay lên cao, "Với không đến, ngươi đoạt lại không nổi."

Sao lại có nam nhân coi thường nữ nhân thấp bé như vậy? Nhị Thập với tay, nhảy lên bắt lấy tay hắn. Người kia cánh tay vừa cao vừa dài, nàng dùng sức nhảy lên cũng không với được. Thật là tức chết nàng mà. Ngoài miệng không kêu ra tiếng, chỉ có thể nói trong lòng, ai muốn mười cái, hai mươi cái của hắn, hắn có đưa cũng không thể giúp nàng chạy trốn.

Nhị Thập thiếu chút kéo căng không giữ nổi sắc mặt, chạy đến trên giường hung hăng đánh vào chăn mền.

Nói thì hay lắm, cần phải bình tĩnh. Nhưng nam nhân ác liệt như thế này, ai có thể nhịn không tức được đây.

Phát tiết xong, Nhị Thập ném chăn mền đi, sửa sang lại tóc tai, cài lại ngọc trâm.

Hô hấp bình thường, nàng lại là Từ A Man lạnh nhạt.

Mộ Cẩm đến trước mặt.

Lần đầu tiên, nàng cảm thấy nam nhân cao như vậy thật đáng ghét.

Có điều, hắn đã buông tay xuống.

Nàng bắt được cơ hội, nhanh chóng nắm lấy tay hắn.

Hắn giơ tay so với nàng còn nhanh hơn, "Đây là của ta."

Đây là của Lý cô nương đưa nàng, sao lại thành của hắn rồi? Nhị Thập lại muốn đấm chăn quá.

"Ngươi là nữ nhân của ta, chỉ có thể nhận đồ của ta." Mộ Cẩm nói: "Lý cái gì đó, nam không ra nam, nữ không ra nữ, ai biết được thực hư bên trong rốt cuộc là gì. Tám phần là một gã dê xồm nam giả nữ trang."

Trời xanh biếc như nước hồ, cây trúc xanh như ngọc phỉ thúy yêu thích của Tiểu Lục. Không thể vì Nhị công tử mà để cho cuộc sống đẹp đẽ như vậy của mình mà giận dỗi.

Mộ Cẩm thu lại ngọc bội, "Đi, ăn điểm tâm."