Nhượng Xuân Quang

Chương 21: Bằng nàng?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

Editor: Zorba, June

Nhị công tử đưa tới một chén nước, bên trong đỏ pha vàng, vàng pha trắng, trắng rồi lại...

Nhưng màu sắc không quan trọng.

Chén nước này, nhìn thì không giống thuốc giải độc, nhưng Nhị Thập bắt buộc phải xem nó là thuốc giải độc.

Ngày Thốn Bôn hạ độc, Nhị Thập vì suýt nữa bị cắt đầu lưỡi mà hoảng loạn, không kịp để ý màu sắc thuốc bột như thế nào. Trở lại Yểm Nhật Lâu, bên trên ống tay áo nàng đều dính những vệt nước xanh đậm.

Toàn bộ độc dược đều đổ vào trong ống tay áo, chén thuốc giải độc này phải tính thế nào mới ổn đây?

Nhị công tử nói không nghe thấy, phải cẩn thận cân nhắc lại ý tứ trong đó. Hắn nói, mấu chốt không phải việc cắt đầu lưỡi hay không, mà ở chỗ, Nhị công tử nói muốn nghe thấy tiếng "ưm a".

Nhị thập bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.

Trong yên lặng, nàng mơ hồ nghe thấy quạt chuyển động càng ngày càng nhanh, ở trên tay Mộ Cẩm tựa như gió thổi tới.

Vừa nãy, y phục hai người mới cởi được một nửa.

Lúc xuống giường, Mộ Cẩm khoác hờ một chiếc áo lụa.

Nhị thập ôm lấy y phục. Nàng liếc mắt nhìn chén nước, trong lúc vô tình đem ánh mắt nhìn nghiêng sang bên hông, đối mặt với vạt áo hắn.

Nàng ở đó thất thần, tiêu cự dừng ở đấy, kỳ thực lại không để cái gì vào mắt.

Nhưng Mộ Cẩm lại không nghĩ vậy, thấy nàng nhìn hắn mà ngẩn người, ba ngón tay chế trụ chuyển động cây quạt, dùng cây quạt kéo vạt áo nàng ra. "Như vậy mới công bằng."

Lời hắn nói đánh gãy mạch suy nghĩ của nàng.

Nhị Thập cúi đầu, cầm lên chén nước.

"Nhanh lên, chuyện vừa rồi còn chưa xong, lúc sau tốn rất nhiều thời gian." Mộ Cẩm nói thúc giục.

Nhị thập giương mắt, chỉ chỉ miệng mình, lại đem đầu lưỡi duỗi ra bên ngoài một chút, ngoài miệng làm một cái động tác cắt xuống.

Mộ Cẩm ngày càng ăn ý với nàng, hỏi: "Sợ ta cắt đầu lưỡi ngươi?"

Nhị thập gật đầu, đem chén nước đặt xuống.

Mộ Cẩm dùng cây quạt xuôi theo chén nước chấm hai cái. "Ta vừa rồi nói thế nào? Ngươi hầu hạ ta, ta tâm tình nở hoa, tự nhiên sẽ đối xử tốt với ngươi. Ngươi như vậy không rên lấy một tiếng, trước kia không cảm thấy gì, nhưng hiện tại ta lại không thoải mái, muốn nghe thấy trong miệng một chút gì đó. Yên tâm, ta thoải mái rồi, dĩ nhiên sẽ buông tha ngươi." Hắn còn ngụ ý khác mà cười: "Dù sao, thoại bản trang thứ mười hai, cái miệng cùng cái đầu lưỡi này của ngươi, về sau sẽ có chỗ hữu dụng."

Thoại bản trang thứ mười hai là cái gì, Nhị Thập sớm đã không nhớ rõ. Nàng kiên cường bưng lên chén nước lần nữa.

Quạt xếp của Mộ Cẩm đưa từ cằm nàng đến lỗ tai, rồi lại trở lại cằm.

Nhị thập cảm thấy mình như ngồi cạnh lưỡi dao trảm. Nàng giữ chén lần nữa, đôi môi chạm lên miệng chén.

Sắc màu trong chén càng ngày càng đậm, giống như màu của son phấn.

Nói là thuốc giải độc, nàng không tin.

Nhị thập dùng tay áo che mặt, giống như hôm đó uống độc dược.

Tiếp theo, tay nàng bỗng nhiên run rẩy, chén rơi xuống, lăn trên mặt đất rồi vỡ thành ba mảnh. Nàng ngồi không vững, nghiêng trái rồi lại nghiêng trái, vẫn lại nghiêng trái, lại muốn nghiêng trái ngã tiếp.

Mộ Cẩm nhanh chóng đưa chân đá văng một mảnh vỡ gần nàng nhất.

Nhị thập từ trên ghế trượt xuống mặt đất, hai tay đưa tới đè chặt cổ họng, lông mày nhíu lại, nhắm chặt hai mắt. Nàng hô hấp từng ngụm từng ngụm, muốn nói chuyện, một chữ lại nhả không ra. Nàng cực kỳ thống khổ nằm sấp ở trên đất. Thân thể run rẩy không ngừng, biểu lộ càng ngày càng khó chịu.

Mộ Cẩm che giấu tất cả biểu cảm, cứ như vậy nhìn nàng.

Qua một hồi lâu, trên tay nàng nới lỏng dần, biểu cảm cũng dịu đi. Há to miệng, như cũ không phát ra thanh âm.

Mộ Cẩm nhẹ giọng hỏi: "Vừa nãy đã uống hết rồi sao?"

Nhị thập gật đầu.

"Vẫn không thể nói chuyện?" Hắn hỏi càng nhẹ.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi hơi thở, định dùng lực ở cổ họng.

Ánh mắt hắn sáng lên.

Nàng nhìn thấy trong mắt hắn tia chờ mong, rốt cục cũng phát ra một tiếng ám ách "A".

Đầu lông mày Mộ Cẩm nhướng lên, "Có thể nói chuyện?"

Nhị thập cố gắng phát ra tiếng vẫn chỉ là tiếng ám ách "A", sau đó nàng lại đổi một tiếng "Ưm".

Hắn cười, "Những lời khác nói không được?"

"Ưm..." Cổ họng giống như bị thương tổn, giọng rầu rĩ, không rõ ràng.

Mộ Cẩm tay phải cầm quạt xếp vỗ vào tay trái, "Rất tốt, rất tốt. Ta vốn tưởng, nếu ngươi bình thường có thể mở miệng nói chuyện, khó tránh khỏi ta lại lo lắng ngươi cùng người khác nói luyên thuyên. Nếu như ngươi chỉ phát ra tiếng ở trên giường, vậy trọn vẹn cả đôi đường. Như thế, thực là hợp ý ta."

Nhị thập biết mình thành công. Nhị công tử không phải muốn để nàng nói chuyện. Hắn chỉ cho phép nàng nói tiếng "ưm a" mà thôi.

Mộ Cẩm ôm nàng đến trên giường. "Lại kêu vài tiếng, để ta nghe xem có chút nào dễ nghe hơn không?"

Nhị thập chậm rãi mở miệng, dùng sức mà phát ra tiếng, liên tục "A" so với vừa rồi càng dễ nghe hơn.

Hắn đem khăn đỏ che mặt nàng, tuy vậy lại không có chắn miệng nàng, cúi người cười cười bên tai nàng. "Thoáng chốc đã vui vẻ hơn chút, ta càng thích."

Không cần cắn chặt răng cửa, Nhị Thập buông lỏng hàm xuống, thân thể cũng liền bớt căng cứng.

Nhị công tử như rìu chặt cây tiến tới, nàng rốt cục có thể lên tiếng giống như ước nguyện của hắn.

Thanh âm của nàng tuy có hơi khàn khàn, nhưng Nhị công tử nói: "Vừa vặn. Không ồn ào, cũng không quá mức yên tĩnh." Cổ họng của hắn lúc này cũng trầm xuống như chìm tới đáy.

Cự vật như bổ sóng trảm biển.

Mầm non nhỏ hẹp bị lật đi lật lại.

Đến khuya, Mộ Cẩm hỏi Nhị Thập có ăn bánh bao hấp hay không.

Nhị thập không lên tiếng. Nàng hôm nay hết leo núi rồi lại bơi lội, đến buổi tối còn bị Nhị công tử tra tấn.

Đây là ngày mệt mỏi nhất từ trước đến nay của nàng.

Nàng mặc kệ hắn có đuổi nàng về Yểm Nhật Lâu hay không, mê mệt ngủ trên giường không đi.

- ---

Việc Nhị Thập qua đêm tại Băng Sơn Cư truyền đến tai Tô Yến Tinh. Nàng liền kéo theo ma ma cùng nha hoàn tới Yểm Nhật Lâu tìm kiếm hỏi chuyện.

Từ khi Tô Yến Tinh được gả tới, nữ nhân Hoa Uyển cùng Yểm Nhật Lâu ngày càng đoàn kết. Tiểu Thập từ xa trông thấy Tô Yến Tinh ra khỏi Trạch Lâu, vội vàng báo tin cho các nữ nhân khác.

Thập Tứ khi đó vừa hay đang ở Hoa Uyển, cười lạnh một tiếng rồi hướng Yểm Nhật Lâu đi.

Tiếu ma ma cùng Ngân Hạnh một trái một phải đi theo sau lưng Tô Yến Tinh, giống như hộ pháp bảo vệ.

Gặp Thập Tứ đi một mình ở giữa đường, còn chậm rì rì. Khóe miệng Tiếu ma ma cụp xuống, đi nhanh mấy bước, tiến lên quát lớn, "Chó ngoan thì đừng cản đường."

"Ta cũng không phải chó." Thập Tứ đầu không thèm quay lại, vặc lại một câu. Nàng không đem Tô Yến Tinh để vào mắt, không giống Thập Ngũ, bị chọc vài câu liền trúng kế.

Tiếu ma ma tiến lên muốn bắt vai Thập Tứ.

Lại bị Thập Tứ linh hoạt tránh được. Nàng quay người, chống hông nói: "Muốn đánh thì ta chiều."

Từ khi Nhị Thập được Mộ Cẩm chuyên sủng, Thập Tứ cũng nhìn ra, ít nhất con mắt của Nhị công tử chưa từng dừng lại trên người thê tử. Hơn nữa, Nhị thập sẽ không đem chúng nữ nhân trong phủ mà đuổi đi.

Tô Yến Tinh tức giận đến đỏ cả mặt.

Ở đây không thể so với Tô gia. Ngoại trừ người hầu hồi môn của nàng, những người khác đều không nghe nàng sai khiến. Đặc biệt là Băng Sơn Cư, dường như đều học cái thói cuồng vọng của chủ tử, từ quản gia đến hạ nhân, nhìn thì khách khí nhưng kỳ thật từ chối đủ kiểu.

Tô Yến Tinh có đôi lần nghĩ đến lén hạ dược vào đồ ăn của những con hồ ly tinh kia, thế nhưng, người của nàng thậm chí còn không được vào trong phòng bếp.

Nhìn thấy Thập Tứ hung hăng phách lối, Tô Yến Tinh đưa cho Ngân Hạnh một cái liếc mắt đầy ý tứ.

Ngân Hạnh tiến lên, "Làm càn!" Nàng muốn cho Thập Tứ một cái bạt tai.

Thập Tứ nâng chân đá tới một cước, "Ta nói cho các ngươi biết, nơi này là chỗ của Nhị công tử. Không tới phiên ngươi giáo huấn ta."

Ngân Hạnh chịu không nổi, lùi lại phía sau hai bước rồi té ngã trên đất.

Tô Yến Tinh không chiếm được tiện nghi, rốt cục cũng trở về nhà mẹ đẻ.

Tô lão gia lúc đó mới biết, sau khi nữ nhi gả đến Mộ gia phải chịu cảnh vắng vẻ. Hắn giận tím mặt.

Ngày ấy, Mộ đại công tử vừa lúc ở Tô gia bàn chuyện làm ăn.

Mộ đại công tử tên là Mộ Chiêu. Mày rậm mắt to, mũi môi rất giống Mộ lão gia. Nhìn quả giống một gã thương nhân giỏi thương lượng. Phần lớn việc làm ăn, Mộ lão gia đều giao cho Mộ đại công tử. Mộ Chiêu là một kẻ tham tiền hiếm thấy, kiếm tiền là việc duy nhất hắn thích, làm không biết mệt.

Nhị công tử phụ trách tiền trang Mộ gia, chính là một cái phá gia chi tử.

Mộ Tô hai nhà thông gia, được lợi đương nhiên là việc làm ăn của Mộ Chiêu. Hắn trốn tránh việc thành nhân, không thoát khỏi bị Tô lão gia giáo huấn một hồi.

Vốn là sớm đã đàm phán thuận lợi, cuối tháng trước, Mộ Chiêu cùng Tô lão gia đã đến quan phủ để đổi tên hiệu buôn bến tàu mà Tô gia lấy làm của hồi môn.

Nhưng Tô lão gia nghe xong lời nữ nhi nói, lập tức nổi nóng mà trút xuống, coi Mộ Chiêu là Mộ Cẩm mà mắng, càng trì hoãn việc hợp tác giữa hai nhà.

Mộ Chiêu mấy tháng này ở bên ngoài bôn ba, chưa hỏi đến việc thành thân của đệ đệ, lúc này mới biết, đệ đệ nhà mình như vậy mà... Đến nay chưa có động phòng.

Mộ Chiêu mặc dù không hỏi đến việc thành thân của đệ đệ, nhưng ảnh hưởng đến việc làm ăn, hắn liền không cách nào ngồi yên không nhìn tới.

Hắn có một trăm thạch gỗ lim cần vận chuyển gấp đến Đông Chu.

(*Thạch: đơn vị đo lường cổ của Trung Hoa, 1 thạch = 120 cân)

Hiện tại, bến tàu kho bãi, tàu thuyền, vẫn treo biển hiệu Tô gia, Mộ Chiêu muốn rời cảng lại không lấy được giấy phê chuẩn của quan phủ.

Nếu như chỉ vận chuyển hàng hóa đến trong Đại Tễ quốc, Mộ Chiêu đều có thể dàn xếp. Nhưng mà, Đông Chu nhập cảnh nghiêm ngặt, thời gian ngày một cấp bách, vì vậy Mộ Chiêu lập tức tìm Mộ Cẩm.

Từ Băng Sơn Cư hướng ra ngoài nhìn, Mộ Chiêu nhìn thấy Đông Tây Nhị Tài, trêu chọc nói: "Từ khi hai cái đầu cá tới chỗ này, đệ liền có đồng loại."

Mộ Cẩm hỏi: "Đại ca hôm nay như vậy lại rảnh rỗi đến thưởng cá?"

Mộ Chiêu đi thẳng vào vấn đề nói: "Vì việc hôn sự của đệ mà tới."

Này cũng nhắc nhở Mộ Cẩm. Hắn lại quên mất chuyện chính mình đã cưới vợ.

Mộ Chiêu nhìn biểu lộ của đệ đệ liền hiểu rõ, Mộ Cẩm không hề để tâm. "Cha để đệ cưới nàng về, là muốn cung dưỡng chăm nuôi."

"Ta không hề từ chối nàng ở Trạch Lâu ăn ngon mặc đẹp, thực cung dưỡng chăm nuôi." Mộ Cẩm hững hờ không thèm để ý.

"Cung dưỡng chăm nuôi còn phải dỗ dành." Mộ Chiêu nói: "Mặt khác, ta nhắc nhở đệ, giải quyết quan hệ với nữ nhân, cách tốt nhất là mây mưa đồng đều, tối kỵ việc chuyên sủng."

Đây là Mộ đại công tử từ kinh nghiệm của chính mình mà nói ra. Ái thiếp của hắn chính vì bị hắn sủng ái quá phận mới bị hãm hại, mất đi bào thai trong bụng. Từ đó về sau, buổi tối chọn nữ nhân nào, trong mắt Mộ đại công tử cũng chỉ như một việc làm ăn, cân nhắc lợi hại, tính toán thiệt hơn.

Mộ Cẩm châm trà, "Đại ca, uống trà."

Mộ Chiêu còn nói: "Người xưa sớm có câu, bất hoạn quả nhi hoạn bất quân. Đệ trước đây không phải làm tốt lắm sao, sao sau khi thành thân lại đem Tô gia tiểu thư ngăn ở ngoài cửa?"

(*Bất hoạn quả nhi hoạn bất quân: Không sợ thiếu chỉ sợ không công bằng)

Thấy Mộ Chiêu không uống, Mộ Cẩm tự mình tinh tế thưởng trà.

"Ta thấy Tô gia tiểu thư cũng không ác độc như lời đồn đại của kinh thành. Đệ mau chóng đem người trở lại, lập tức viên phòng." Mộ Chiêu lấy địa vị huynh trưởng mà uy nghiêm ra lệnh.

"Có viên phòng hay không, không thể chỉ nói với ta." Mộ Cẩm thấp mắt thoáng nhìn xuống phía dưới, "Còn phải hỏi ý kiến tiểu đệ này đã."

"Đệ..." Mặt Mộ đại công tử như khối băng sơn, không chỉ bị rạn nứt, mà còn hiện ra cái vết sụt lún, ước chừng như đổ nửa toà núi. "Mắc bệnh rồi hả?"

Mộ Cẩm quăng tới một ánh mắt sắc lẹm, "Không có bệnh, mà là không có hứng thú."

"Không có bệnh vì sao lại không có hứng thú?" Mộ Chiêu truy hỏi: "Đệ chẳng lẽ đối với người nào đó lưu tâm? Đây càng là tối kỵ của tối kỵ."

Mộ Cẩm bật cười, "Đại ca quá lo rồi."

"Thế vì sao lại chuyên sủng một người?"

"Thú vị mà thôi." Mộ Cẩm phẩy nhẹ quạt, "Nữ nhân kia thích hát hí khúc, thích giả ngu, khẩu thị tâm phi, bằng mặt không bằng lòng." Hơn nữa dáng vẻ cũng rất được. Tuổi còn nhỏ đã phải bắt đầu làm việc nặng nhọc, gầy gầy mà lại dẻo dai.

Đương nhiên, dáng vẻ cũng gần như là một điểm tốt, nhưng lại không bằng cái việc lúc thì gan to bằng trời, lúc thì nhát như chuột chỉ biết xem cảnh vui.

Mộ đại công tử lại lấy thân phận của người từng trải khuyên bảo đệ đệ, "Thú vị, chỉ khi là ngươi chơi đùa nàng, đừng đùa giỡn rồi lại bị nàng chơi đùa ngược lại."

"Bằng nàng?" Mộ Cẩm hừ cười, "Tu luyện một trăm năm nữa cũng không đấu được với ta."

(Editor: Well, thế là Nhị Thập giả câm. ÒvÓb)