Mọi người giật mình: "Ý là sao?"
Hà Vọng lập tức nêu lên nghi ngờ của mình: "Sao vậy được? Chẳng lẽ trí tuệ nhân tạo của Bằng Trình đã lợi hại như thế? Có cả cảm xúc tiêu cực, đâm xe trả thù?"
Vạn Tử Ngang lắc đầu: "Họ không thể nào có khả năng đó được."
Đỗ Nhược phân tích: "Hay hệ thống thị giác xe họ có vấn đề, không thấy được Duy Nhất."
"Không giống." Cảnh Minh lắc đầu, cầm điều khiển tua lại đoạn phim. "Ở 3km cuối cùng, nó vẫn cố gắng vượt lên, cho thấy chắc chắn nó nhìn thấy Duy Nhất ở phía trước. Lúc sắp về đích thì nó tăng tốc, không phải tăng tốc về phía trước mà là tăng tốc về phía Duy Nhất. Xem đi, đây không phải cố ý thì là gì?"
Mọi người xem đoạn phim tua lại, quả nhiên là vậy...
Đỗ Nhược kinh ngạc: "Giống như có người ngồi trong xe điều khiển vậy."
Hà Vọng không hiểu lắm: "Trí tuệ nhân tạo của Bằng Trình đã đạt đến đẳng cấp này rồi sao?"
"Mơ à?" Cảnh Minh châm chọc. "Đội xe cừ nhất thế giới còn chưa được đẳng cấp đấy. Hắn lấy đâu ra khả năng này?"
Tuy có điểm khả nghi nhưng trong chốc lát, họ vẫn không nghĩ ra được vấn đề nằm ở chỗ nào. Trong xe lại yên lặng. Ngoài cửa sổ, mặt trời bắt đầu lặn xuống phía Tây thảo nguyên, ráng chiều phủ khắp bầu trời.
Phía trước cách mấy trăm mét, trong xe Dương Thù, cô đang hút thuốc ngắm nhìn phong cảnh thảo nguyên ngoài ô cửa. Dù mệt nhọc cả ngày nhưng nhóm kỹ sư trong xe đều phấn chấn tinh thần, tự hào thảo luận về Prime Xuân Hòa. Chỉ mình Dịch Khôn im lặng nhìn ra cửa sổ.
Dương Thù hỏi vu vơ: "Cảm thấy cuộc thi thế nào?"
Dịch Khôn gật đầu: "Đúng là cậu ta có thực lực."
Dương Thù nhướng mày, quay lại nhìn hình tròn đỏ rực đang lặn nơi cuối chân trời.
Họ nhanh chóng về đến điểm cuối chặng đua ở Hồi Hột. Duy Nhất đã sớm dừng ở vạch đích, đón nhận tiếng reo hò hoan hô của người hâm mộ. Lúc sáng sớm xuất phát ở Bắc Kinh, tất cả sự chú ý trong nước đều đổ dồn vào Bằng Trình. Hoàng hôn tại Hồi Hột, toàn bộ lời khen tặng đều dành cho Prime Xuân Hòa. Trong vòng một ngày, danh tiếng đã xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, khung bình luận trực tiếp trên mạng nhảy liên hồi. Danh tiếng Prime No.3 - Duy Nhất bùng nổ, giành hết giải nhất ở bốn đường đua đặc biệt, hiên ngang nắm trọn tiếng tăm vinh quang ở chặng đua thứ nhất.
Bên lối phỏng vấn, đèn flash lóe lên như chớp, tất cả ký giả đều giơ micro chờ người chiến thắng phát biểu. Thế nhưng thành viên của Prime từ chối tất cả lời mời, bước đi không hề ngoảnh lại, đi thẳng vào nhà để xe.
Họ theo Duy Nhất suốt quãng đường từ Bắc Kinh đến Hồi Hột, trải qua tất cả những đoạn đường khó khăn, giờ phút này, cả người đều bụi bặm, mệt lử. Nhưng họ vẫn lập tức chạy đến bên "người anh em" của mình.
Duy Nhất chạy cả quãng đường 490km nhuốm đẫm phong trần, bùn đất lấm lem, đang yên lặng chờ họ trong bãi đỗ. Cảnh Minh vừa thấy Duy Nhất thì bất chấp bùn lầy trên thân xe, khẽ vỗ nắp capoo: "Vất vả rồi, cậu nhóc!"
Hà Vọng vui vẻ vỗ về nó: "Biểu hiện tốt lắm, người anh em!"
Họ lôi ống nước, tắm rửa cho nó từ trên xuống dưới, ngay cả kẽ bánh xe cũng rửa sạch sẽ không còn một hạt bụi.
Hà Vọng chậc chậc vài tiếng: "Ôi trình độ này! Nếu có một ngày không làm trong ngành này nữa, bọn mình góp vốn mở cửa hàng rửa xe đi. Bảo đảm buôn may bán đắt!"
Cảnh Minh dè bỉu: "Tôi không có hứng rửa xe cho người khác."
Đỗ Nhược đồng ý: "Anh ấy không đạp hỏng xe người ta là may rồi. Bồi thường đến phá sản luôn thì có."
Cảnh Minh gườm gườm nhìn cô. Đỗ Nhược lè lưỡi. Mọi người cười ha hả.
Rửa xe xong, họ sửa lại chỗ bị lõm, sau đó kiểm tra bảo trì toàn thân và tra dầu cho xe, hết lòng chăm sóc Duy Nhất. Đỗ Nhược đói đến mức dạ dày đau âm ỉ nhưng không buồn để ý. Ai cũng tập trung cao độ cả.
Hai giờ sau, cả đội mới về khách sạn, tắm táp xong xuôi rồi đến nhà hàng dùng cơm. Hơn tám giờ, đã quá giờ ăn tối, đa số khách hàng đều là mấy đội tham gia thi đấu, không ít người đến bàn họ chúc mừng. Ngẫu nhiên có người qua đường hiếu kỳ nhìn ngó, nhận ra đây chính là đội nổi tiếng nhất nước hôm nay.
Lúc ăn cơm, Đỗ Nhược không ngừng lướt di động. Báo chí truyền thông khen ngợi hết lời, mức độ quan tâm trên mạng xã hội bùng nổ, thậm chí còn át cả tin tức minh tinh nào đó kết hôn gần đây. Dân mạng bình luận tán dương:
"Mẹ ơi, Prime năm xưa rốt cuộc đã quay trở lại rồi, làm ông đây đợi những sáu năm. Năm đó, tôi còn là nghiên cứu sinh, bây giờ đã băm ba nhát. Thời gian trôi qua thật nhanh, khiến người ta cảm khái!"
"Bắt tay với chú, tôi cũng là fan của họ này!"
"Cảnh Minh ngầu nhất, nhìn thôi đã muốn chung một giường rồi."
"Prime đúng là trâu thật, hack cả khoa học kỹ thuật! Thấy nước nhà lớn mạnh như vậy, tôi yên tâm rồi."
"Tôi nói này, cái công ty Bằng Trình kia chỉ là quảng cáo láo, Prime mới là đỉnh cao của không người lái nước ta."
Cô vừa xem vừa mỉm cười.
Cảnh Minh cau mày: "Lo ăn đi!"
"Ừm." Cô ngoan ngoãn cất điện thoại.
"Không muốn ăn hả?"
"Qua cơn đói rồi." Đỗ Nhược nhăn mày. "Nên giờ em ăn không vào."
"Vậy cũng phải ăn. Ngày mai chạy những 700km, càng mệt hơn."
"Ừm, em ăn thêm một chút vậy."
Ngày mai từ Hồi Hột đến Ngân Xuyên, ngày kia từ Ngân Xuyên đến Tây Ninh... một mạch đi về phía Tây, băng qua sa mạc, hành trình ngày càng cam go.
Sau bữa cơm tối, mọi người lên tầng, Hà Vọng phấn khích quá, nói mới chín giờ không ngủ được bèn đề nghị chơi game. Cả nhóm ùa đến phòng anh ta và Vạn Tử Ngang, ngồi nghiêng ngả, nằm vất vưởng trên hai chiếc giường và sô pha, ôm điện thoại chia thành hai đội.
Đỗ Nhược không biết chơi, đành đi theo nhân vật của Cảnh Minh. Được một lát, bỗng Cảnh Minh nhìn chằm chằm vào màn hình, gọi: "Đỗ Nhược!"
Cô lập tức ngẩng đầu: "Hả?"
"Không có gì."
Cô nhìn lại điện thoại, ối, hóa ra nhân vật của cô bị Hà Vọng đánh chết rồi.
Hà Vọng ngẩng đầu cười khà khà: "Mình không định giết cậu. Sao cậu không chạy?"
"Mình có thấy cậu đâu."
"Cậu chơi game gà thật."
Đồ Chi Viễn bỗng hô: "Hà Vọng!"
"Chuyện gì?"
"Cảnh Minh "đồ sát" cậu rồi."
"Cái gì?" Hà Vọng bật dậy. "Chu Thao, trả thù cho tôi."
"Ông đây không phải người yêu của cậu nhé."
Đỗ Nhược chơi vài ván thì bỏ đấy, chạy đi tìm đồ ăn vặt. Cảnh Minh cũng không chơi, ngồi trước máy vi tính xem đoạn phim tư liệu quay lại hành trình chặng đua hôm nay. Nhóm Hà Vọng vẫn hăng say chém giết trong game.
Đỗ Nhược bóc vỏ cam xong, tự động chạy đến ngồi bên cạnh Cảnh Minh, đút từng múi cho anh. Anh há miệng ngậm lấy, mắt vẫn nhìn màn hình, cô cũng kề đầu vào xem cùng.
"Đang tìm Bằng Trình à?"
"Ừ."
Tay anh gõ như múa trên bàn phím, hình ảnh nhanh chóng trôi qua, bỗng anh gõ phím tạm dừng: "Flycam này..."
HÌnh ảnh quay được từ một máy flycam bay thấp gần thân xe, quay trực quan cảnh bánh xe cấp tốc ma sát xuống mặt đường. Trên không, gần mười chiếc flycam phân bổ đều để thu thập các góc quay đa dạng.
Cảnh Minh nhìn chằm chằm vào một chiếc máy bay bên góc. Thoạt nhìn, nó khá giống với những chiếc khác của ban tổ chức, nhưng xem kỹ thì chân của nó có chút khác biệt nho nhỏ.
Cảnh Minh gọi to: "Tất cả qua đây xem, chiếc flycam này có vấn đề."
Cả nhóm vội vàng tụ tập lại trước bàn. Cảnh Minh phóng to vào hình ảnh anh tìm được. Người ngoài nghề có thể nhìn không ra, nhưng người trong nghề vừa nhìn đã biết không cùng loại.
Chu Thao tò mò: "Chiếc flycam ấy ở đâu chui ra vậy?"
Cảnh Minh nhếch miệng: "Các cậu xem mấy ảnh quay trúng nó này, lúc nào cũng ở gần xe của Bằng Trình."
Hà Vọng hiểu ra ngay: "Mẹ nó, Bằng Trình không phải gian lận, giở trò điều khiển từ xa đấy chứ?"
Tuy nói công nghệ không người lái để phát triển đến mức độ có thể sản xuất hàng loạt với quay mô lớn trong tương lai, tất nhiên cần phải xây dựng hệ thống điều khiển từ xa và mạng lưới tổng hợp. Nhưng ở giai đoạn hiện tại, cuộc thi này chỉ với mục đích khảo nghiệm tính năng của bản thân chiếc xe, hoàn toàn nghiêm cấm có người điều khiển từ xa ở đằng sau. Mà trước mắt, chế độ điều khiển từ xa cũng chưa đạt đến trình độ cao cấp, chẳng qua chỉ muốn ứng phó với cuộc thi, giở trò đầu cơ trục lợi, đường ngang ngõ tắt mà thôi.
Vạn Tử Ngang tặc lưỡi: "Nếu quả thật như vậy, cănbarn xe của chúng không phải không người lái mà là xe điều khiển từ xa rồi."
Đỗ Nhược thật sự không dám tin: "Trò dối trá như vậy, chỉ có họ mới nghĩ ra."
Cảnh Minh mỉa mai: "Đầu tư nhỏ, thu vào lớn. Nếu không phải Prime đoạt mất oai phòng thì với biểu hiện của Bằng Trình hôm nay, cổ phiếu Thụy Phong sẽ kiếm được món hời rồi."
Đồ Chi Viễn không sao tin nổi, bóp trán thở dài liên hồi: "Vô liêm sỉ quá đi mất! Mấy đội xe dự thi có ai không tốn mấy năm công sức nghiên cứu phát triển đâu, mang đứa con tinh thần đến dự thi, vậy mà bọn họ lại gian lận."
Đỗ Nhược lo lắng: "Vậy phải làm sao đây?"
"Kiện!" Hà Vọng căm phẫn sục sôi. "Hằng năm, Bằng Trình nhận được cả đống tiền đầu tư và trợ cấp cho dự án khoa học kỹ thuật của quốc gia, thế mà lại làm chuyện bẩn thỉu này. Cứ vạch trần mọi chuyện ra ánh sáng để nó sụp đổ, hoàn toàn bốc hơi trong giới luôn."
"Nhưng cậu có nghĩ đến chuyện cuộc thi được nước mình đăng cai, vậy mà đội xe trong nước lại gian lận, ảnh hưởng tiêu cực này rất ác liệt, khác nào làm nhục cả đất nước không?"
"Việc này..."
Cảnh Minh xen lời: "Không sao cả, chúng ta giành được chức vô địch thì lấy lại mặt mũi cho Trung Quốc là được rồi." Cuối cùng, anh cũng nói ra suy nghĩ trong lòng: "Chỉ sợ lãnh đạo sẽ che đậy giấu giếm, gây bất lợi cho chúng ta. Càng đáng sợ hơn..."
Anh không nói hết nhưng trong lòng mọi người đều tỏ tường. Càng đáng sợ hơn là, lỡ như ban tổ chức biết được sự việc... thì tai tiếng sẽ còn kinh khủng hơn nữa. Nhóm họ nào gặp phải chuyện đen tối thế này bao giờ, nhất thời đều im phăng phắc.
"Hắn không đến nỗi như vậy đâu." Cảnh Minh lắc đầu.
Đỗ Nhược dò hỏi: "Nếu đi kiện thì có quá nhiều nhân tố không thể kiểm soát, sợ gây bất lợi cho chúng ta. Với lại, lỡ như chiếc flycam kia không có vấn đề thì sao? Phải xác định chắc chắn việc Bằng Trình gian lận trước đã."
Cảnh Minh trầm mặc xem lại đoạn phim, lát sau bỗng bật cười: "Có cách rồi."