Edit: quynhle2207—diễn đàn
“Lạc Thủy, cậu đi đâu vậy?”
Nghe thấy giọng nói, Lạc Thủy quay đầu lại thấy Đốn Cảnh Nhiên với vẻ mặt không chút thay đổi nào đang đứng dựa vào cửa lớp học sơ cấp, nhìn lại người con trai đang ở bên trái của mình, trả lời: “Đi tới quán kế bên ăn cơm.”
Đốn Cảnh Nhiên hơi nhếch mắt.
Hai người đàn ông này vừa đối mắt với nhau, đùng đùng, tia lửa văng khắp nơi.
Địch không động ta không động, không phải là cái người lúc trước gặp qua ở ‘Lan Tiêu’ cảm thấy miễn cưỡng cũng có thể nhìn vào mắt đây sao? Đốn Cảnh Nhiên không hiểu nổi, tại sao bọn họ lại đi chung với nhau?
Trong đôi mắt của Lam Khanh hiện ra nụ cười, rất ôn hòa lễ độ hỏi ý: “Lạc Thủy, bạn của em có muốn đi chung không?”
Lạc Thủy quay đầu lại hỏi Đốn Cảnh Nhiên có muốn đi chung hay không.
Đốn Cảnh Nhiên tức giận tên hỗn đản kia rồi, cái người ‘miễn cưỡng nhìn vào mắt’ này lại trực tiếp bỏ qua anh ta mà đi hỏi Lạc Thủy, anh ta có muốn đi chung hay không hả? Rõ ràng bày tỏ thái độ không quen biết anh ta, lời nói không có thành ý một chút nào. Nhưng cố tình lại cho người ta cảm thấy rất lễ phép, không tìm ra bất cứ sai sót nào.
Từ nhỏ tới lớn, anh ta gặp những thứ ‘lễ phép’ như vậy còn ít hay sao?
Chỉ là anh ta không thèm để ý chút nào, bước tới trước, nghiêng người vuốt tóc Lạc Thủy: “Hai người đi đi, mình đợi cậu.”
Đừng ép anh ta.
Một tay Lạc Thủy đẩy bàn tay quấy rối của Đốn Cảnh Nhiên ra: “Tránh ra, tránh ra đi, mình với cậu không quen.”
Quay người đi cùng Lam Khanh ra cửa, vội vàng giải thích: “Anh ta là bạn học của tôi.”
Nói xong câu đó, Lạc Thủy 囧 hết sức, tại sao lại có cảm giác giống như bị bạn trai bắt được gian tình, phải vội vàng giải thích vậy hả?
Đột nhiên trong đầu Lam Khanh hiện ra hai chữ ‘tình địch’, rất thú vị, nghĩ tới ánh mắt cảnh cáo mới vừa rồi của người thanh niên kia, tuyên bố sự thân mật, không khỏi bật cười, thật là ngây thơ đáng yêu, /quynh/le/dđ/lqd/ vì vậy lộ ra hàm răng tám cái chỉnh tề nói: “Tôi biết rồi.”
Lạc Thủy nghe được tiếng cười quỷ dị của đại thần, yếu ớt hỏi: “Anh cười cái gì vậy?”
Lam Khanh cười lớn hơn: “Nghĩ đến một cái đầu lạnh lùng đột nhiên thay đổi, có muốn đoán thử hay không?”
Lạc Thủy gật đầu.
“Trong lịch sử Trung Quốc, người đứng đầu về thành phần tri thức là ai?”
Lạc Thủy nghiêng đầu suy nghĩ, thành phần tri thức à, thành phần tri thức phải là tinh anh trong buôn bán, ít nhất phải có thể tự cấp tự túc đi, trả lời: “Phạm Lãi hả?”
Lam Khanh lắc đầu: “Mỹ nhân à, câu này không giống như một đề bài lịch sử mà.”
Được rồi, tự nhiên Lạc Thủy bị tiếng ‘mỹ nhân’ trấn áp rồi nha, nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại. Nhìn đại thần người ta trấn định như vậy, còn có thể nhân cơ hội này ghét bỏ đầu óc không chút phát triển nào của cô.
Đứa bé vô dụng này xoa tay, hỏi rất hèn nhát: “Có thể nhắc nhở một chút được không?”
Lam Khanh hào phóng nhắc nhở: “Đoán một điển cố, thành ngữ bốn chữ chỉ một điển cố.”
“Ngu Công dời núi hả? Là Ngu Công sao?” Ngu Công cũng có thể dời núi rồi, theo tiêu chuẩn của thành phần trí thức thì đây được coi là yêu nghiệt trong yêu nghiệt luôn rồi. Lạc Thủy hả hê, thấy cô giống như một đứa bé thông minh chưa?
Lam Khanh tiếp tục lắc đầu, thuận tiện than thở: “Chuyện Ngu Công làm là tự nguyện vận động.”
Lạc Thủy buông tay nhìn trời, ra vẻ đáng thương nói: “Đoán không được đâu, nói cho tôi biết luôn đi.”
Ánh mắt Lam Khanh mang ý cười: “Mạnh mẫu 3000 ( thiên).” (Quỳnh: chỗ này mình không hiểu lắm, bạn nào hiểu thì nói cho mình biết với nha.)
Chính Lạc Thủy cũng không có để ý tới, chỉ qua mấy câu nói, thì sự xa lạ và đề phòng của cô đối với Lam Khanh biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
Tiệm mì này là một tiệm mỳ Lan Châu bình thường.
Là một tiệm mì nằm gần võ quán.
Cũng không khác gì với những tiệm mì Lan Châu mọc lên như nấm ở những chỗ khác.
Nhưng mà Lạc Thủy lại thích ăn, chỉ cần là cô còn thích mì, thì cô vẫn thích tiệm mì này.
Lạc Thủy quen thuộc mọi thứ, đi vào quán ngồi xuống, kêu một tô mì thịt bò.
Lam Khanh ngồi xuống ở phía đối diện của Lạc Thủy, cũng kêu một tô mì thịt bò, <le$quy$đon$quynhle> sau đó móc từ trong ba lô ra một cái bình giữ ấm, ở trên bình giữ ấm có hình hai con vịt lông vàng, đứng đối diện nhau, giống như đang há miệng thì thầm to nhỏ.
Lạc Thủy ngây ngốc nhìn chằm chằm hai con vịt, đại thần thật thần kỳ, tới võ quán còn mang theo bình giữ ấm, chẳng lẽ nếu đánh không lại thì dùng làm vũ khí hả? Rất nhanh cô đã ném cái ý tưởng này vào bồn cầu, xả nước cho trôi đi, làm sao mà đại thần có thể làm chuyện này nha, thấy mình ngu chưa?
Hai tô mì kéo sợi, thêm mấy miếng thịt bò, ở trên rắc một chút rau thơm đã cắt đứt suy tư sâu sắc của Lạc Thủy đối với bình giữ ấm.
Lam Khanh đưa một đôi đũa cho cô, sau đó mở bình giữ ấm ra: “Cá kho tàu.”
Cái gì? Cá kho tàu hả? Đại thần, người này sao lại có sở thích như vậy? Ra ngoài ăn cơm còn phải đem theo cá hả?
Dĩ nhiên đứa nhỏ này đã từng thấy nhiều khía cạnh của xã hội to lớn như thế, giỏi nhất chính là làm ra vẻ âm trầm không một chút ngạc nhiên nào, chỉ đưa đầu lại nhìn một chút thôi, á, cá kho tàu còn có thể trộn chung với các loại nấm hương nấm mèo nữa hả? Thật tuyệt vời!
Lạc Thủy là một chuyên gia đã ăn qua vô số các món cá, đưa ra kết luận rằng bề ngoài của món ăn này nhìn không tệ, còn hơi cay, còn bỏ thêm gia vị bao gồm rượu, trần bì, quế, ớt xanh, và các loại gia vị khác, chà chà, cũng không biết mùi vị như thế nào đây?
Lam Khanh đẩy bình giữ ấm tới trước mặt Lạc Thủy: “Ăn thử một chút đi.”
Lạc Thủy gắp một miếng, chính cô cũng muốn biết mùi vị của món cá kho này khi trộn chung với nhiều thứ như vậy ra sao.
Thôi xong rồi.
Nấm hương phối hợp với mùi vị của cá vừa đủ, hai loại thức ăn khác biệt mà cô đều thích đã được kết hợp lại với nhau, quá tuyệt vời!
Cô muốn ăn sạch sẽ món cá này luôn.
Nhưng quân tử không đoạt đồ của người khác, cô rối rắm cả một lúc mới hỏi: “Mua ở đâu vậy?”
Lam Khanh nghiêm túc nhìn cô chằm chằm hỏi ngược lại: “Ăn thấy ngon không?”
Lạc Thủy gật đầu như giã tỏi, ăn ngon đến nỗi rơi lệ đầy mặt.
Ngay lập tức ánh mắt của Lam Khanh ánh mắt biến thành màu xanh lá cây: “Lần đầu tiên tôi làm, sợ không ngon.”
Nghe vậy, chỉ thiếu chút nữa là Lạc Thủy ném luôn cả cái bàn rồi, cô đang ăn đồ ăn mà lần đầu tiên đại thần nấu?! Nói ra thật xấu hổ, Lạc Thủy cũng ăn hơn cả ngàn món cá rồi, nhưng chính bản thân mình lại không biết làm món cá. Nấu lần đầu tiên mà có thể nấu được như vậy? Ánh mắt liền lộ ra vẻ sùng bái, cả đôi mắt đều hiện lên bong bóng màu hồng: “Anh khiêm tốn quá đi, ăn rất là ngon luôn.”
Lam Khanh mở cờ trong bụng: “Vậy em ăn nhiều một chút.”
Lạc Thủy cũng nở nụ cười: “Anh cũng thích ăn hả?”
Lam Khanh suy nghĩ một chút, anh thích người đẹp thích những thứ này, vậy cũng coi là thích đi: “Thích.”
Nói xong, đứng dậy đi lấy cái muỗng.
Lạc Thủy hỏi xong đã cảm thấy mình ngốc, nhất định là thích rồi, bằng không tại sao phải bỏ công xách theo con cá đi xa vậy chứ. Cô cũng không dám tự mình đa tình, huống hồ lúc người ta làm món cá cũng không biết sẽ ăn cơm cùng với cô mà.
Mì kéo rất có sức, trộn lẫn với một chút mùi vị thịt bò, cho thêm nước dùng ngon miệng, hơn nữa món cá kho tàu rất ngon, hai người nhanh chóng ăn xong mọi thứ.
Lạc Thủy gọi bà chủ quán tính tiền, bà chủ không biết ra sao, bộ dáng lại rất vui vẻ, mặt mày hồng hào, cười híp mắt nói với cô tiền đã trả xong rồi.
Lạc Thủy: “......”
Nhanh chóng quay người lại, nhìn người nào đó trên mặt đang nở nụ cười hết sức chân thành, tinh khiết, vô hại, chỉ đành nói tiếng cảm ơn.
Lam Khanh dọn dẹp bình giữ ấm sạch sẽ, đưa cho cô: “Không cần nói cảm ơn đâu, còn phải làm phiền em rửa giúp tôi nữa.”
“Không phiền, không phiền chút nào.” Lạc Thủy vội vàng nhận lấy, nói với giọng nịnh nọt, sau đó nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng: “Làm sao trả lại cho anh được?”
Cô chỉ có thể cầm về trường để rửa thôi — —.
Lam Khanh mở cửa, nhường Lạc Thủy đi trước: “Hai ngày nữa phải tới trường học của em, là chuyến du lịch về nguồn đó.”
Lạc Thủy hiểu ra, thì ra là như vậy!
Đợi chút, tại sao anh biết cô học ở trường nào? Lạc Thủy nghi ngờ liếc anh một cái.
Lam Khanh giải thích: “Tôi có danh sách những người tham gia hoạt động của hai trường.”
Tên người và tên trường học đều nhớ được rõ ràng như vậy hả? Quả nhiên đại thần không phải là người mà.
Hai người đi bộ sóng vai bên cạnh nhau, cũng không phải quá sát. Hai bóng dáng bị ánh đèn đường kéo ra thật dài, chỉ cần nghiêng người một chút, hai bóng dáng đã chồng lên nhau, với dáng vẻ tay trong tay, thật huyền ảo, thật xinh đẹp, làm cho người đi đường phải đưa mắt nhìn về phía họ.
Tiếng chuông điện thoại đã cắt đứt sự trầm mặc của hai người, là một bài hát cũ nghe nhiều lần đến nỗi thuộc lòng: because of you.
Trong điện thoại di động của Lạc Thủy cũng có bài hát này, *quynh*le*lqd* lúc học lớp mười hai cũng rất thích.
Theo phong cách khác người lúc đó, cứ nghe đi nghe lại một bài hát, có lẽ bởi vì giai điệu của bài hát, cũng có lẽ bời vì lời của bài hát.
Lạc Thủy đang suy nghĩ lung tung thì Lam Khanh đã nhận điện thoại, một giọng nói lớn của con trai từ trong điện thoại truyền tới, giọng nói lớn đến nổi Lạc Thủy có thể loáng thoáng nghe được, tình hình là có người đang gòi thét đòi trao đổi tình cảm, âm lượng của tai nghe cũng không tệ lắm.
“A Nam, sao rồi, sao rồi hả? Có dẫn cô ấy tới không?”