Kết thúc chuyến đi săn, ta được tặng một chú thỏ trắng.
Là Thái tử điện hạ tặng ta!
Hắn nói là tự mình săn được, muốn tặng cho ta.
Ta ôm chú thỏ, lo lắng nói: "Điện hạ, sức khỏe ngài không tốt, đi săn rất nguy hiểm."
Thái tử điện hạ dịu dàng cười, trong mắt như có ánh sáng lấp lánh: "Không sao, Trân Trân thích là được."
Thái tử điện hạ đã nói vậy, ta cũng yên tâm ôm chú thỏ rời đi.
Nhưng đi được vài bước, ta luôn cảm thấy như mình quên nói điều gì đó.
Ta vỗ vỗ đầu, à! Là quên mời điện hạ đến lều của Hoàng hậu nương nương ăn thịt dê nướng.
Ta vội vàng quay lại, lại không chú ý đường, suýt chút nữa đụng phải Thái tử điện hạ đang đi tới.
May quá.
Ta thở phào nhẹ nhõm, ta mà đụng vào, làm Thái tử điện hạ bị thương thì phiền phức to.
Ta vội vàng hành lễ: "Điện hạ, Hoàng hậu nương nương nói tối nay có thịt dê nướng, hỏi ngài có muốn đến dùng bữa không ạ?"
Thái tử điện hạ gật đầu, cùng ta trở về.
Nhưng chúng ta vừa đến trước lều của Hoàng hậu nương nương, liền nghe thấy một tiếng quát đầy giận dữ: "Trẫm nói cho nàng biết, nếu nàng thật sự muốn làm vậy, chính là không màng đến nhà mẹ đẻ và cả Thái tử!"
Ta còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một bóng người mặc hoàng bào lướt qua trước mặt.
Thái tử kéo tay áo ta, sau đó hành lễ với người vừa đi tới: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Lúc này ta mới phản ứng kịp, vội vàng hành lễ theo: "Thần nữ tham kiến bệ hạ."
Dùng bữa tối xong, ta nhịn không được hỏi Hoàng hậu nương nương: "Nương nương, hôm nay người cãi nhau với bệ hạ sao?"
Hoàng hậu nương nương nói với ta là có.
Ta an ủi: "Nương nương, người đừng buồn nữa được không? Nương ta vẫn luôn nói, nam nhân đều không đáng tin cậy."
Nương nương mỉm cười: "Nương nương không buồn, nương nương sẽ không vì hắn mà đau lòng."
"Bao nhiêu năm nay, ta đã sớm nhìn quen rồi."
Sang thu, gió thu se lạnh, cây cối trong Ngự hoa viên đều rụng hết lá.
Hoàng hậu nương nương cũng ngã bệnh.
Ta rất lo lắng cho bà, sợ bà cứ thế mà bệnh nặng.
Thuốc thang được đưa vào cung Khôn Ninh như nước chảy, nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm.
Ban đầu chỉ là cảm phong hàn nhẹ, nhưng sau đó lại càng nặng, cuối cùng Hoàng hậu nương nương thật sự không gượng dậy nổi, thậm chí còn ho ra máu.
Ta khóc lóc nói không đến cung Chiêu Hoa nữa, muốn ở lại hầu hạ nương nương.
Hoàng hậu nương nương không cho ta ở lại: "Trân Trân, ngoan ngoãn nghe lời, mau đến trường học đi."
Ta bướng bỉnh không đi, Hoàng hậu nương nương đưa tay xoa đầu ta, nói: "Chỉ cần Trân Trân ngoan ngoãn đến trường học, bệnh tình của bản cung sẽ khỏi."
Ta hỏi thật sao? Nếu là thật, ta nguyện ý mỗi ngày đều đến cung Chiêu Hoa, thậm chí ngay cả ngày nghỉ hàng tháng ta cũng không cần, ta chỉ cầu mong nương nương sớm ngày khỏe lại.
Hoàng hậu nương nương mỉm cười nhìn ta, nói: "Là thật, bản cung chưa bao giờ lừa gạt con."
Đó là một buổi chiều bình thường như bao ngày khác, tan học, ta lại nhìn thấy Hoàng hậu nương nương ở trước cửa cung Chiêu Hoa.
Bà mặc bộ phượng bào đỏ rực rỡ mà trước đây chưa từng mặc, búi tóc cao, cài trâm phượng, giống như tiên nữ giáng trần.
Nhìn thấy bà, ta vội vàng chạy đến, muốn biết tình hình sức khỏe của bà: "Nương nương, người khỏe lại rồi sao?"
Hoàng hậu nương nương gật đầu, còn khen ta là đứa trẻ hiếu thảo.
Ta và Thập Nhất công chúa đều rất vui, chỉ có tỷ tỷ và Thái tử là ủ rũ không vui.
Ta tưởng hai người bọn họ là vì bài tập mà thái phó giao quá nhiều, bèn nhỏ giọng nói với tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, muội có thể giúp tỷ làm một ít bài tập!"
Tỷ tỷ mỉm cười đồng ý.
Trên đường hồi cung, Hoàng hậu nương nương đột nhiên hỏi ta: "Trân Trân, trước kia con đã hứa sẽ dẫn bản cung ra ngoài cung chơi, còn nhớ không?"
Ta gật đầu: "Dĩ nhiên là con nhớ ạ."
Thế là, ta, Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ cùng nhau lên xe ngựa ra khỏi cung.
Trên xe ngựa, Hoàng hậu nương nương rất nghiêm túc hỏi ta: "Trân Trân, sau này nương nương phải đi đến một nơi rất xa, con có nguyện ý giúp ta chăm sóc Thái tử không?"
Thái tử không nói gì, hắn cúi đầu, không rõ cảm xúc.
Ta nghĩ, Thái tử điện hạ cần ta chăm sóc sao?
Nhưng đây là lần đầu tiên Hoàng hậu nương nương nhờ ta làm việc, ta không muốn bà thất vọng.
Vì vậy, ta đồng ý: "Nương nương, con nguyện ý ạ."
Hoàng hậu nương nương khen ta là đứa trẻ ngoan.
Hoàng hậu nương nương dẫn ta đến một tòa nhà, nơi này rất lớn, có núi giả, có suối nhỏ, còn có cả rừng đào, nhưng ta lại không thích nơi này cho lắm.
"Sau này, Trân Trân sẽ ở đây với Thái tử điện hạ được không?"
"Không về cung nữa sao?" Ta khó hiểu hỏi.
Hoàng hậu nương nương mỉm cười xoa đầu ta, nói: "Cứ ở đây một thời gian, rồi chúng ta sẽ quay về."
Ta đồng ý với Hoàng hậu nương nương, ở lại tòa nhà này.