Quán cơm vào giờ cao điểm khá đông người. Thanh Tú nhanh chóng tìm được nơi này cũng nhờ lời giới thiệu của Minh Thành. Anh nói cơm ở đây ngon, hợp vệ sinh và quan trọng là rất gần công ty.
Phía bàn bên kia có tiếng rì rầm to nhỏ:
" Trợ lí mới của giám đốc kìa!"
Cả bàn ăn đổ dồn ánh mắt về phía cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng. Họ đang ngầm đánh giá xem cô là người như thế nào mà lại được đích thân giám đốc chọn. Có vài người thậm chí không giấu được sự đố kị trên gương mặt.
" A.. hèm, mọi người nhìn gì như ăn tươi nuốt sống người ta vậy".
" A, anh Thành, anh ngồi đi".
Mọi người thấy Minh Thành thì đon đả mời.
Minh Thành đặt phần cơm của mình xuống bàn. Anh đưa tay vẫy Thanh Tú đến để làm quen với mọi người. Thanh Tú hiểu ý liền lễ độ chào hỏi tất cả.
" Thôi được rồi chúng ta trước lạ sau quen không có gì phải ngại, nào cô ngồi đi, chúng ta ăn thôi". Một nữ đồng nghiệp lên tiếng.
Ăn uống một lát, đợi mọi người rời đi Minh Thành mới hỏi han Thanh Tú xem ngày đầu tiên đi làm có tốt không. Anh đối với cô cũng coi như là quen nhất trong công ty.
" Vâng cũng thuận lợi".
Câu trả lời quả thật tỉ lệ nghịch với sự thật. Chỉ có Thanh Tú mới hiểu cô đang khổ sở thế nào. Nhưng Thanh Tú đâu dại đến mức ngồi đây kể lể về vị giám đốc đáng kính ấy.
Một chiếc BMW i8 trắng lao vút qua. Người đàn ông trong xe ném ánh mắt lạnh lẽo về phía họ.
Vừa lúc đó điện thoại của Thanh Tú vang lên. Trời đánh còn tránh bữa ăn, ai mà còn hơn cả ông trời thế này. Thanh Tú lẩm bẩm, cô giật mình khi nhìn dãy số, vội vàng bắt máy.
" Cô hay thật, bữa trưa chỉ biết có bản thân".
Lời nói vừa dứt, Thanh Tú lập tức mắc nghẹn. Cô trợn tròn mắt:
" Ý...ý ngài là sao ạ?"
Đầu dây bên kia dập máy. Tiếng tút tút kéo dài, chạy lên bộ não cô rồi chạy xuống miệng. Cô cười khổ nhìn Minh Thành:
" Nhiệm vụ của một trợ lí có bao gồm cả việc ăn uống của giám đốc không?"
Minh Thành có chút ngạc nhiên nhìn Thanh Tú:
" Có, nếu giám đốc yêu cầu".
Ồ, anh ta có yêu cầu cô không nhỉ? Hình như là không có. Nhưng lời vừa nãy là có ý gì?
Thanh Tú ăn vội bát canh, mua thêm một phần cơm rồi chạy như bay về công ty để Minh Thành ngồi lại với vẻ mặt khó hiểu. Giám đốc chẳng phải ngày nào cũng ăn cơm ở nhà hàng A sao? Có bao giờ anh ta yêu cầu trợ lí mua cơm cho mình.
Tại lầu 7...
Phòng CEO cửa chỉ khép hờ. Cô gái đứng lưỡng lự, giơ tay lên định gõ, lại bỏ xuống. Mắt cô nheo lại cố nhìn vào bên trong qua khe cửa. Trông không khác gì một tên trộm.
" Cốc...cốc"
Bên trong không có tiếng trả lời. Sau khi lấy hết can đảm, cô đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông ngồi trên ghế sôfa, đầu hơi ngã về sau, mắt khép hờ trong trạng thái nghỉ ngơi. Anh dù chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng thôi cũng toát lên vẻ nam tính khó cưỡng.
Lần đầu tiên Thanh Tú được nhìn ngắm kĩ khuôn mặt ấy, hàng chân mày rậm vắt trên vầng trán rộng, chiếc mũi thẳng vươn cao như ngọn núi, phía dưới là một đôi môi hơi mỏng. Cô thất thần nhìn giây lát.
" Giám đốc, tôi đã mua cơm cho ngài".
Dù không muốn phá vỡ khoảnh khắc ấy nhưng cuối cùng Thanh Tú cũng phải lên tiếng.
Bị giọng nói trong trẻo đánh thức, Trần Nam từ từ mở mắt ra, đem hình ảnh của người con gái trước mặt giam vào đáy mắt mình.
Bắt gặp cái nhìn bức người ấy, vầng trán Thanh Tú bắt đầu rịn mồ hôi mặc dù trong phòng đang mở điều hòa. Cô chôn chân tại chỗ không biết nên tiến hay lùi là hợp lí. Lúc này chỉ ước sao mặt đất nứt ra cái lỗ để cô chui xuống ngay.
" Ai bảo cô mua?"
Thanh Tú há miệng. Đúng rồi, anh ta đâu có nói đến chuyện đó. Một giám đốc như anh mà ăn cơm hộp ư? Thanh Tú biết mình đã quá sai rồi, nhưng phải cố kiếm cách chống chế.
" Tại...tại tôi sợ ngài...chưa ăn gì".
Trần Nam nhếch miệng, đáy mắt hiện ý cười nhưng lời nói thì rất trịch thượng.
" Đi ra ngoài".
" Còn cái này?"
Thanh Tú chỉ phần cơm trên tay mình.
" Mang đi luôn".
Thanh Tú trở về phòng. Không biết giải quyết phần cơm này thế nào, bỏ đi thì quá lãng phí. Cuối cùng cô đi xuống cho một bác bảo vệ, rất may là ông ấy chưa ăn gì nên nhận lời ngay.
Sau khi quay lại phòng mình, Thanh Tú ngã lưng xuống chiếc ghế xếp, cô tận hưởng giây phút sung sướng nhất từ sáng đến giờ, nghỉ ngơi một chút.
Nằm được 15 phút thì cô bật dậy, rửa mặt qua loa rồi tiếp tục công việc. Tự thấy việc này là ngược đãi bản thân nhưng cô không còn cách nào khác. Mặc dù trước kia cô có những lời nói đối chọi với Trần Nam nhưng đó chẳng qua là cách cô gây ấn tượng giữa bao nhiêu ứng viên mà thôi. Giờ đã là người của công ty rồi, Thanh Tú đâu phải người không hiểu luân thường đạo lí. Trần Nam là ai? Là ông chủ cao cao tại thượng, chỉ cần búng tay một cái là cô có thể nghỉ việc bất cứ lúc nào. Cho nên trước mắt phải hoàn thành công việc đã.
***
Không khí mùa thu rất mát mẻ. Ánh sáng đầu ngày chiếu xuống chiếc bàn thủy tinh trong suốt. Người đàn ông ngồi thẳng người như pho tượng, một pho tượng điển trai và sinh động. Gương mặt nghiêng của anh vừa yên tĩnh vừa cương nghị đang chăm chú đọc tài liệu. Chợt có tiếng gõ cửa.
" Vào đi".
Tâm trạng anh hôm nay khá tốt nên giọng nói có phần dễ chịu.
Cô gái ôm túi tài liệu đi vào. Vẫn là chiếc áo sơ mi trắng như ngày hôm qua nhưng gương mặt phờ phạc hơn một chút, có lẽ vì mất ngủ.
" Chào giám đốc, tôi đã chuẩn bị xong tài liệu cho cuộc họp, mời ngài xem qua".
Trần Nam lúc này mới rời mắt nhìn lên cô trợ lí của mình.
Thanh Tú thấy đôi mắt như vực thẳm nhìn mình thì vội cụp mắt lại. Cô ghét nhất là chạm phải ánh mắt ấy, nó làm cô thở thôi cũng thấy mệt.
Người đàn ông cười nhẹ một cái, bắt đầu lật tài liệu xem. Thanh Tú cố quan sát nét mặt của Trần Nam xem anh có hài lòng không. Nhưng hình như cô không giỏi trong lĩnh vực phán đoán này, bằng chứng là gương mặt anh chẳng có chút cảm xúc gì.
Trần Nam nhanh chóng gấp tài liệu lại. Thanh Tú đau đớn trong lòng, đúng là người không biết quý trọng sức lao động của người khác. Cô đã mất cả ngày hôm qua cộng với tăng ca đến 9 giờ đêm mới xong mà anh ta chỉ xem trong vòng một nốt nhạc.
Vị giám đốc cao ngạo ném nhẹ tập tài liệu lên bàn. Cử chỉ này của anh làm Thanh Tú lạnh cả sống lưng, thôi không xong rồi, cô nghĩ thầm.
" Đổi font chữ khác".
Mệnh lệnh vừa dứt. Thanh Tú nhắm mắt tạ ơn trời. Nhưng cô lại thấy có gì đó không ổn, chỉ đổi font chữ thôi ư, nội dung không có vấn đề gì sao?
" Chỉ vậy thôi ạ, thưa giám đốc?"
" Hay cô muốn làm lại tất cả?". Trần Nam nheo mắt nhìn cô.
Ôi Thanh Tú thấy mình thật ngốc nghếch.
" Dạ...không, tôi đi sửa ngay".