" Cô đã ứng trước một năm tiền lương, bây giờ không thể nghỉ được".
Lời nói của cô nhân viên phòng nhân sự vang vang bên tai, lúc này Thanh Tú mới sực tỉnh, đúng là cô đã cầu xin Trần Nam cách đó không lâu để có tiền cho ba Ngọc Mai chữa bệnh. Cô ngước mắt lên trời khẽ thở dài, bây giờ đã hiểu được câu nói " chúc em may mắn" đầy mỉa mai của Trần Nam.
" Tháng này đã bắt đầu thực hiện việc trừ lương".
Đầu dây bên kia nói thêm một câu rồi tắt máy.
Cô bỗng sực nhớ, đã qua ngày lãnh lương rồi vẫn chưa thấy tin nhắn thông báo tiền trong thẻ. Đúng là chạy trời không khỏi nắng...
-------
Ngày hôm sau...
" Này có nghe chuyện gì chưa? "
Thanh Tú đến công ty sớm, trên hành lang đâu đâu cũng thấy mọi người tụm năm tụm bảy, xì xào với nhau.
" Đại diện luật sư của giám đốc chúng ta vừa đưa đơn kiện giám đốc Toàn Đặng vì đã thuê người đâm giám đốc chúng ta".
Có người không giấu được ngạc nhiên mà há hốc miệng.
" Hồi nào...hồi nào vậy?"
" Thì... giám đốc chúng ta vắng mặt mấy ngày qua cũng vì chuyện đó".
" Hiện giờ chưa có phán quyết của tòa nhưng báo chí đã đưa tin rầm rộ, phen này thì coi như bên Toàn Đặng đi đời".
Những thông tin nóng hổi kia lần lượt lọt vào tai Thanh Tú, bàn tay cô đưa lên cầm chặt chiếc giỏ xách trên vai. Hóa ra là Toàn Đặng, chẳng phải cách đây không lâu vừa thất bại với chiêu " phá giá" tranh giành thị trường với Trần Minh sao? Không nghĩ được thù oán ở thương trường lại xử nhau bằng những cách bỉ ổi như vậy.
" Mà nghĩ cũng lạ, giám đốc chúng ta rất giỏi võ, lại còn có vệ sĩ đi theo nữa, tại sao chúng tấn công được nhỉ?"
Một đồng nghiệp đưa ra thắc mắc, những người còn lại cũng hùa theo.
" Ừ...ừ, sao vậy nhỉ?"
Tiếng bàn tán xì xào, mọi người đoán già đoán non đủ kiểu. Thanh Tú cắn chặt môi, bước thật nhanh về phòng, cảm giác như chính mình là tội đồ khiến cho cô không dám đứng ở đó mà nghe thêm nữa. Nếu mọi người biết được một giám đốc cao cao tại thượng như anh mà đi uống rượu say mèm vì tức giận cô, không biết cô có thể bình an mà sống tiếp trên cái dư luận khắc nghiệt ở cái công ty này không.
Cô ngồi vào bàn làm việc mở máy tính, khắp nơi là tin tức về vụ việc chấn động giới doanh nghiệp " Giám đốc Ngô Toàn Đặng dùng " luật rừng" xử đối thủ kinh doanh". Mạng xã hội quả là thần tốc lợi hại, bài viết được chia sẻ chóng mặt, trong các bài viết đều tỏ rõ thái độ lên án đối với Toàn Đặng, có trang còn dự đoán tội cố ý mưu sát là mức án mười hai năm tù. Mức án chưa tính đến, trước mắt khi vụ này bị phanh phui, Toàn Đặng chắc chắn mất hết đối tác làm ăn.
Tắt máy tính, Thanh Tú đi đến dựa người vào cửa sổ, mắt mông lung nhìn ra bầu trời đầy nắng... không nhận ra tâm hồn mình đã phiêu lãng tận nơi nào.
9 giờ sáng, khi xuống tầng trệt liên hệ công việc, cô vô tình chạm Ngọc Mai ngay thang máy. Khuôn mặt Ngọc Mai đầy sững sờ.
" Ủa, chẳng phải cậu nghỉ việc rồi ư? Sao còn ở đây?"
Thanh Tú thở dài, Ngọc Mai liền kéo cô ra một góc, suy nghĩ một hồi cuối cùng dù muốn hay không cô cũng phải cho Ngọc Mai biết rõ sự tình.
" Số tiền mình đưa cho cậu, thực ra là mình ứng trước tiền lương một năm".
Ngọc Mai tròn xoe mắt, thốt lên.
" Cái gì? Vậy sao cậu nói là mượn giám đốc?"
Thanh Tú vội vàng lấy tay bịt miệng Ngọc Mai lại, ra hiệu cho cô ấy đừng la lớn, sợ các đồng nghiệp nghe thấy thì chẳng hay ho gì, một lúc sau cô mới cất tiếng.
" Thì đúng là giám đốc đưa thẻ tín dụng cho mình, haiz... nhưng bây giờ... như vậy đó".
Ngọc Mai chăm chú nhìn, cô hiểu rằng nhất định Trần Nam không muốn để Thanh Tú đi nên mới dùng chiêu này để ép cô ấy ở lại.
" Thôi thì giờ gán số tiền đó qua tiền lương của mình, dù sao người mắc nợ cũng là mình".
Nghe câu nói đầy ảo nảo của Ngọc Mai, Thanh Tú im lặng, khẽ đưa mắt nhìn qua thân hình gầy gò trước mặt mình. Lương của Ngọc Mai chỉ bằng một nửa của cô, lại còn nuôi một ông bố đang ốm đau, một cô em đang đi học, chi tiêu sinh hoạt lấy gì chi trả, làm như vậy khác nào dồn cô ấy đến đường cùng.
" Ngọc Mai, tôi tìm cô nãy giờ".
Hai người đang nói chuyện thì quản lí của Ngọc Mai xuất hiện.
" Cậu đi làm việc đi, chuyện này nói sau". Thanh Tú thúc giục.
Ngọc Mai đi rồi cô vẫn còn đứng thẫn thờ, gán nợ qua Ngọc Mai cũng không được, mà nếu trừ hết qua cô thì cô lấy gì ăn và gởi về quê cho mẹ trả nợ? Lúc cấp bách cần tiền cô đã lỡ nói với Trần Nam như vậy, bây giờ anh trừ lương thật rồi, cô sống bằng cái gì đây? Cô đưa tay lên vỗ trán mình, rốt cuộc là cảm thấy lẩn quẩn không lối thoát.
Suy nghĩ giây lát cũng chưa thông, Thanh Tú bước ra đại sảnh, đưa một số giấy tờ cho nhân viên lễ tân và dặn dò, vừa lúc cách đó không xa ngoài cổng công ty, âm thanh " lách cách" của tiếng chụp ảnh và tiếng ồn ào vang lên, tầm mắt cô vì vậy mà cũng rơi ra ngoài.
" Xin cho chúng tôi biết lí do nào lại khiến giám đốc Ngô Toàn Đặng hãm hại anh?"
Người đàn ông bước xuống xe, các phóng viên vây quanh chụp ảnh, đặt câu hỏi xôn xao, Thanh Tú phát hiện trong số ba vệ sĩ áo đen bên cạnh anh có một người trông rất quen.
Nhưng cô rất nhanh không chú ý đến anh ta mà dời ánh mắt qua Trần Nam, cả thân hình cao lớn của anh trong bộ vest đen lịch lãm, khuôn mặt còn chút nhợt nhạt nhưng cũng không đánh mất vẻ đẹp cuốn hút vốn có, ánh nắng mặt trời bao phủ toàn thân anh một vầng sáng chói.
Anh... vết thương vẫn còn chưa lành hẳn sao lại xuất hiện sớm như vậy? Biểu hiện kia là đang cố gắng che đậy, bởi cô nhận ra bước chân anh còn chưa được tự nhiên, chỉ một đoạn ngắn sau khi xuống xe anh đã phải dừng lại, cơ hội này khiến các phóng viên nhao nhao.
" Có thông tin cho rằng anh uống rượu say nên mới bị tấn công?"
" Xin hỏi có phải sắp tới anh và cô Châu Ái Lệ sẽ kết hôn?"
Đám người này như ruồi thấy mật, tận dụng thời cơ để khai thác triệt để mọi thông tin về giám đốc của công ty linh kiện điện tử lớn nhất nước này.
Thanh Tú chăm chú quan sát biểu hiện của người đàn ông mà thấy tim mình lại đập dồn dập, như thế nào tin tức sắp kết hôn của anh lại tới cả tai mắt của báo chí, sự kiện này quả là thu hút... đúng rồi, một giám đốc tài hoa như anh cùng thiên kim tiểu thư của bộ trưởng bộ kinh kế...
Mồ hôi trên trán rịn ra, cơ man là hồi hộp...
Anh sẽ trả lời thế nào? Xác nhận hay là phản bác?
Trong lúc đó, người đàn ông vẫn im lặng...
Khắp khuôn mặt hoàn toàn một biểu cảm căng thẳng, cô nhân viên lễ tân ngạc nhiên vì sự thay đổi kì lạ trên mặt Thanh Tú.
Anh có phản bác lại tin đồn không? Có phản bác không?
Cô cứ như vậy mà hỏi chính mình, không biết rằng bản thân thật buồn cười, chuyện kết hôn của anh, vì cớ gì cô lại khẩn trương như vậy? Trong lòng sốt ruột chờ câu trả lời từ anh còn hơn cả đám phóng viên kia.
Khuôn mặt Trần Nam vẫn một sắc thái lãnh đạm, anh không trả lời bất kì một câu hỏi nào, tiếp tục thẳng bước tiến vào đại sảnh. Đám người liền xông chạy theo, ba người vệ sĩ phải ra sức can ngan đám phóng viên mới không tiếp cận được anh.
Khi anh bước lên thềm, bỗng nhiên sắc mặt tái đi, hai ấn đường chau vào, trong thoáng chốc Thanh Tú thấy bước chân anh khựng lại, cả thân người muốn khụy xuống.
Cô không chần chừ, lao ra như bay...
Chắc chắn vết thương còn rất đau, tại sao anh một chút cũng không để tâm đến sức khỏe của mình?
Giây phút cô chạm vào tay áo người đàn ông, một cảm xúc ấm áp len vào trái tim anh, anh nhìn cô, thực sự là đang gượng người đứng thẳng không cần cô phải đỡ.
Thanh Tú ngước nhìn, nhận ra vẻ trầm lặng của anh, lại thấy bao đôi mắt cùng ống kính đang hướng về mình, lập tức buông tay. Trần Nam dời tầm mắt khỏi cô, quay lại phân phó cho ba người vệ sĩ. Rất nhanh sau đó hai người đi theo anh vào thang máy, người còn lại đứng bên cạnh cô, người này ánh mắt như chim ưng sắc lạnh không một chút cảm xúc.
Cô đứng đó nhìn bóng anh khuất sau thang máy, đám phóng viên thấy vậy thì bất lực muốn rời đi, nhưng một trong số họ phát hiện ra cô.
" Kia là trợ lí của giám đốc Trần..."
Trong chớp mắt bảy, tám người đã chạy đến, máy quay phim, ghi âm đồng loạt hướng về phía cô.
" Chào cô Đặng Thanh Tú, với tư cách là trợ lí của giám đốc Trần Nam cô hãy cho chúng tôi biết rõ hơn về vụ kiện này".
Thanh Tú nhất thời bối rối, đám phóng viên cứ chăm chăm về phía cô, thậm chí có cả mấy người phía sau tranh giành xô đẩy.
" Xin cô cho chúng tôi thêm thông tin..."
Thanh Tú đờ ra vài giây, kiểu tình huống này cô chưa bao giờ gặp nên nhất thời không biết phải xử lí thế nào. Nếu không có người vệ sĩ này đứng ra cản thì nãy giờ chắc cô đã bị tấn công, đè cho bẹp dí.
" Xin cho chúng tôi biết thêm thông tin..."
Dưới sức ép lớn như vậy Thanh Tú biết mình không còn đường trốn thoát, chỉ còn cách là phải trực tiếp đương đầu. Sau một giây tự trấn tĩnh mình và đám đông đã bớt náo loạn, cô hít một hơi thật sâu rồi hướng thẳng đến ống kính.
" Về vụ kiện này, luật sư bên chúng tôi đã đệ đơn ra tòa, nếu các vị muốn biết rõ về vụ việc có thể theo dõi tại phiên tòa, còn hiện giờ phía chúng tôi không có bất cứ phát biểu gì".
Cô cùng những nhân viên ở đây tất nhiên rất bức xúc, tức giận trước hành động vô nhân tính này của Toàn Đặng, thế nhưng đứng trước truyền thông cô phải khéo léo một chút, dư luận rất nhạy bén, cô chính là muốn để họ tự nhìn ra sự việc.
" Còn vấn đề giám đốc của cô uống rượu say xỉn nên mới dẫn đến hậu quả đó, và thông tin sắp kết hôn cùng con gái bộ trưởng bộ kinh tế thì thế nào?"
Một phóng viên đặt câu hỏi, những vấn đề bên lề đôi khi còn được quan tâm, mổ xẻ hơn cả chủ đề chính, họ cũng không biết là câu hỏi ấy làm tâm cô nặng trĩu.
Mắt cô ngơ ngác giây lát...
" Thế nào, có phải sự thật đúng là như vậy không thưa trợ lí Thanh Tú?"
Câu hỏi không ngừng dồn dập bên tai, bây giờ cô chỉ muốn chạy khỏi cái nơi ồn ào phức tạp này.
" Tôi là trợ lí về mảng công việc, những vấn đề đời sống cá nhân của giám đốc, tôi đương nhiên không biết".
Cô cuối cùng cũng nghĩ ra được một câu trả lời hoàn hảo.
Cả đám người săn tin tiu ngỉu, họ biết không thể moi thêm thông tin gì nữa nên đồng loạt rút lui, cả đại sảnh vừa rồi còn nhốn nháo, trong tích tắc đã trở về với guồng quay cũ.
Thanh Tú thở phào nhìn người vệ sĩ, sau một hồi lục lọi lại trí nhớ cô chợt nghĩ ra tối hôm đó anh ta chính là người đã chặn xe Lưu Đăng và mời cô xuống, cô còn ấn tượng với đôi mắt này, nó khiến người đối diện rất sợ hãi.
Người đàn ông thấy cô nhìn mình bằng đôi mắt hiếu kì thì cất tiếng.
" Chào cô, tôi là Hoàng Hải".
Phải rồi, đúng là giọng nói này.
" Vâng, chào anh, chúng ta đã gặp nhau?"
Hoàng Hải mỉm cười, khuôn mặt cứng rắn của anh khi cười trông cũng không mấy dễ chịu.
" Đúng, đã gặp".
Nói rồi anh quay bước đi, thân hình lực lưỡng trong chiếc áo thun đen càng thêm vẻ tối tăm, khó gần.
" Hoàng Hải...". Cô bất chợt thốt lên.
Người đàn ông quay lại, ánh mắt sắc lạnh hơi nheo lại tỏ ý muốn hỏi chuyện gì.
" Tại sao... tối đó anh lại đi theo tôi?"
Chính anh đã lượn lờ theo cô từ lúc cô chạy khỏi xe của Trần Nam cho đến khi về đến nhà, lúc đó cô còn nghĩ anh là người xấu hoặc là biến thái gì đó.
" Tôi đương nhiên là phục tùng mệnh lệnh".
Hoàng Hải trả lời với âm giọng rất trầm, nhưng ngữ khí thì như đao búa, cô gặp anh lần đầu đã cảm thấy sợ cái vẻ mặt lạnh như tiền này.
Nghĩa là Trần Nam yêu cầu anh đi theo cô? Làm sao có chuyện như thế...
Hoàng Hải cất bước, thòng lại một câu chỉ đủ mình cô nghe.
" Nếu tối đó cô không bỏ đi, sẽ không xảy ra những chuyện này".
Thanh Tú đứng lặng ở đại sảnh, tay nắm chặt vạt áo, người đàn ông kia, là anh lo cho cô, còn bản thân mình thì mặc kệ? Tất cả những chuyện này... cô chính là gián tiếp gây ra, cái tát của bà Dung quả là có nguyên nhân.
Thế nhưng anh lo cho cô vì cái gì? Chẳng phải bên cạnh anh còn có Ái Lệ sao? Anh một câu cũng không phản bác chuyện hôn sự đó, chẳng phải rồi hai người sẽ làm đám cưới sao? Chẳng phải...
Hình ảnh cô nhìn thấy trên giường hôm qua lần nữa ùa về, bóp muốn nghẹt cả hơi thở trong lồng ngực.
" Đặng Thanh Tú, đừng mơ tưởng, đừng điên rồ nữa".