9 giờ 30 phút, chỉ trong vòng hai tiếng đã phỏng vấn hơn hai mươi người. Những cô gái bước ra từ căn phòng đó mỗi người mang mỗi sắc thái khác nhau, người vui vẻ, kẻ buồn bã, số khác thì thản nhiên như không có chuyện gì đáng bận tâm. Nhưng tất cả đều có một đặc điểm chung là... vô cùng xinh đẹp và ăn mặc bắt mắt.
" Mời cô Đặng Thanh Tú".
Tiếng Minh Thành chậm rãi vang lên từ trong phòng làm tim Thanh Tú đánh trống liên hồi. Cô hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.
" Xin chào".
Thanh Tú cất tiếng rồi bước đến trước mặt giám đốc Trần Nam. Anh ngồi thẳng tắp trên ghế, mắt không nhìn lên mà đang chăm chú đọc hồ sơ của cô.
" Mời cô ngồi".
Minh Thành đứng bên cạnh Trần Nam cất tiếng phá vỡ sự im lặng, đôi mắt anh dành cho Thanh Tú một tia nhìn ấm áp dễ chịu.
" Cô tự giới thiệu đi".
Vị giám đốc lúc này mới nhìn lên. Đôi mắt nâu đen thâm trầm của anh nhìn thẳng vào Thanh Tú, làm cho cô có cảm giác mình đang rơi vào chốn mê cung nào đó. Thanh Tú nửa tò mò muốn bước vào xem cái thế giới đằng sau đó như thế nào nửa lại sợ hãi muốn bỏ chạy.
Nghĩ đến nhiệm vụ của mình, cô cất tiếng:
" Tôi năm nay 22 tuổi, chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng tôi có năng lực và sự tự tin và sẽ cố gắng hoàn thiện theo thời gian".
Trần Nam nhếch miệng cười nhạt một cái:
" Chỉ vậy thôi sao, cô không muốn khoe gì về thành tích của mình à?"
Thanh Tú chưa đi làm nên lấy đâu ra thành tích, chỉ là kết quả học tập của cô khá nổi trội và vốn tiếng Anh lưu loát thôi.
" Thú thực tôi không có thành tích gì cả".
Trần Nam hơi nghiêng đầu nhìn cô, vóc dáng cao lớn của anh khẽ cử động, bàn tay xoay cây bút vài vòng. Giọng anh lạnh lùng vang lên.
" Một người mới tốt nghiệp, chưa từng đi làm mà cô dám khẳng định mình có năng lực sao?"
Đây là một câu hỏi khó. Thanh Tú hít một hơi thật sâu, đây là cách cô vẫn dùng để giữ mình bình tĩnh.
" Thưa ngài, năng lực chính là khả năng của bản thân, nếu một người đến khả năng của mình mà cũng không hiểu, chẳng phải là người vô dụng sao?".
Lời nói rõ ràng, sắc mặt kiên quyết, đó là những gì cô vừa bộc lộ.
Trần Nam nhìn cô, đáy mắt có tia cười nhưng giọng nói thì trái ngược.
" Cô nghĩ tôi rảnh hay sao mà đi tuyển một trợ lí mới ra trường, để rồi sau đó phải tốn công đào tạo?"
Đúng là một cuộc phỏng vấn kì quặc. Trước khi bước vào đây Thanh Tú chỉ nghĩ bản thân sẽ được hỏi về kiến thức chuyên môn, xử lí công việc. Không ngờ vị giám đốc này chỉ chăm chăm vào việc đọ não với cô. Một vị giám đốc dù cao trọng đến đâu cũng không nên coi thường người khác như vậy.
" Vậy tôi xin hỏi ngài, nếu ngài không trải qua những ngày bắt đầu như tôi bây giờ thì ngài có được như ngày hôm nay không, hay là ngài sống trong nhung lụa quen rồi lớn lên chỉ cần một bước là ngồi lên vị trí này nên trong mắt ngài những người thấp bé, cố gắng phấn đấu như tôi đều là loại bỏ đi?"
Khi nói xong những câu này chỉ có Thanh Tú mới hiểu, ánh mắt cô cứng cỏi như thế nhưng phổi sắp nghẹt lại vì thiếu ôxy rồi. Cô biết mình đã mạo phạm đến người tối cao nơi này.
Đúng như cô dự đoán, ánh mắt Trần Nam đang tối sầm lại. Một vị giám đốc oai phong lại bị một cô sinh viên tép tôm bắt bẻ như vậy, bàn tay anh cuộn chặt thành nắm đấm. Minh Thành liếc nhìn Thanh Tú rồi hắng giọng, có lẽ anh muốn nhắc Thanh Tú rằng Trần Nam đang tức giận, cô hãy xin lỗi anh ta đi thì may ra mới có cơ hội.
Nhưng Thanh Tú vẫn ngồi im, sẵn sàng nghênh chiến.
Trái với suy nghĩ của cô, một lúc sau bàn tay Trần Nam từ từ thả lỏng. Anh ta hướng ánh mắt dao găm về phía Thanh Tú. Cất tiếng:
" Cô biết công việc của một trợ lí là gì không?"
Tuy chưa làm nhưng về lí thuyết đương nhiên Thanh Tú nắm khá rõ:
" Trợ lí là cánh tay đắc lực của giám đốc, giúp giám đốc các việc trong nội bộ công ty lẫn những sự kiện đối ngoại."
Trăm công ngàn việc được Thanh Tú tóm gọn chỉ trong một câu.
" Tại sao hôm nay cô không trang điểm, mặc váy?"
Thanh Tú giật mình, tự nhiên anh ta chuyển đề tài vậy là có ý gì.
" Tôi không thích". Cô thẳng thắn.
" Có cô trợ lí nào không mặc váy, hay chân cô có khuyết điểm?"
Lúc này Thanh Tú mới nhớ ra, chỉ có duy nhất một người trong số những người phỏng vấn sáng nay không mặc váy, đó chính là cô.