Bỉ ổi, Thanh Tú lúc này chỉ có thể dùng hai từ đó đối với Trần Nam. Nhân cơ hội cô say để chiếm đoạt thân xác rồi giờ thản nhiên ra giá. Vậy mà có lúc cô đã từng nghĩ anh là người tuy lạnh lùng nhưng tốt với cô, hóa ra những người có tiền, có quyền đều coi người khác rẻ rúng như vậy, Trần Nam cũng không ngoại lệ.
Tiền, nhà hay xe Thanh Tú đều cần, nhưng cô không muốn có được bằng cái cách nhục nhã này.
Nghĩ đến đây gương mặt cô đỏ bừng, đôi môi non nớt mím chặt, ném cái nhìn căm phẫn về phía Trần Nam.
" Anh... thật khốn nạn".
" Rầm".
Cánh cửa vang lên âm thanh giận giữ như chính tâm trạng của người vừa bước ra, để lại người đàn ông ngồi thẫn thờ trong căn phòng vắng.
Cánh cổng ngôi biệt thự vừa mở ra, Trần Nam cho xe từ từ tiến vào đã thấy thấp thoáng chiếc fortuner đậu trước sân. Anh biết người đang đợi mình trong đó là ai, chân mày khẽ cau nhẹ.
Đúng như anh nghĩ, vừa bước vào đã thấy bà Dung ngồi ngay phòng khách, vẻ mặt rất khó coi.
" Mẹ đến đây có việc gì?"
Người phụ nữ tuổi ngoài năm mươi nhưng vẫn giữ được khuôn mặt đẹp đẽ và một thân hình cân đối, bà đưa ánh mắt tức giận về phía đứa con trai của mình.
" Con ngồi xuống đây ngay".
Trần Nam đoán bà có chuyện không vui, anh cởi chiếc áo vest đưa cho dì Tư rồi đến ngồi bên cạnh.
" Mẹ hỏi con, con đưa đứa nào về cái nhà này?"
Trần Nam chưa kịp hỏi thì bà đã lên tiếng. Thì ra vì chuyện này mà bà tức giận, cũng không hiểu tại sao bà lại nắm bắt thông tin nhanh đến vậy. Trần Nam gắt nhẹ:
" Con lớn rồi mẹ không phải quản".
Khuôn mặt sang trọng, quý phái của bà Dung tối lại. Lời Trần Nam vừa nói khác nào đã xác nhận câu hỏi của bà, người phụ nữ cất giọng đanh thép.
" Mẹ nhắc lại, con ra đường muốn chơi bời sao cũng được nhưng ngôi nhà này chỉ có Ái Lệ mới có quyền bước chân vào".
Lại là Ái Lệ, bà đã ca cẩm chuyện này lần thứ n rồi.
" Mẹ đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Trần Nam khẽ cau mày, cứ mỗi lần nói đến chuyện này thế nào hai mẹ con cũng xảy ra chuyện.
" Không nhắc? Để con bị đứa chợ trời kia làm cho điên luôn phải không?" Bà Dung to tiếng.
Đứa chợ trời mà bà nói lẽ nào anh không biết là Thanh Tú.
" Mẹ đừng dùng những từ khó nghe như vậy".
Bà Dung mở to mắt nhìn Trần Nam.
" Con hồ đồ lắm rồi. Sáng nay nó đánh Ái Lệ thiếu chút gẫy chân mà con còn bênh nó cho bằng được..."
"... Con đừng quên hôn ước giữa con với Ái Lệ, con năm nay cũng đã 28 rồi..."
"... Hơn nữa bố con đã mang ơn bố nó, chẳng phải trước khi bố con mất con đã hứa..."
Bà tuôn ra một tràng không cần biết có lọt vào tai Trần Nam không nhưng vẻ mặt anh đã bắt đầu thay đổi, giọng nói anh nặng nề và rất dứt khoát.
" Sau này mẹ đừng đến đây vì chuyện như vậy nữa".
Nói rồi anh nhanh chóng đứng lên, anh biết mình làm vậy sẽ khiến bà Dung tức giận. Nhưng chỉ có cách đó mới khỏi nghe những lời ca cẩm của bà.
" Con... con dám".
Đúng như Trần Nam dự đoán, bà Dung đứng phắt dậy. Ngón tay chỉ về bóng lưng anh rơi giữa không trung, cánh môi mấp máy đầy tức giận. Đứa con trai ngoan là anh nay dám tỏ thái độ với mẹ mình thì bà tức tối là phải, nhưng anh vẫn dứt khoát bước lên lầu.
Trần Nam lên phòng tắm táp một lúc sau đó anh ra ban công tầng hai thư thái uống trà. Anh đang đợi dì Tư lên để hỏi cho ra lẽ, ngôi nhà này mới vắng anh buổi sáng mà đã náo loạn, chắc chắn bà là người rõ nhất.
Đúng với suy nghĩ của anh, sau khi dặn dò dì Tư vài việc, bà Dung lên xe rời khỏi ngôi biệt thự. Không lâu sau đó dì Tư lập tức có mặt, bà khép nép đứng cạnh Trần Nam.
" Cậu chủ".
Trần Nam chậm rãi rót một li trà, khuôn mặt sau khi tắm của anh lộ rõ vẻ sảng khoái, nhưng đôi mắt thì không như vậy.
" Dì nói xem đã xảy ra chuyện gì?"
Dì Tư biết trước sau gì anh cũng hỏi bà chuyện này, trước kia bà cũng không có ác cảm với Ái Lệ nhiều, vì dù sao cô và Trần Nam cũng lớn lên từng ngày dưới đôi mắt của bà. Nhưng linh tính của một phụ nữ cho bà biết bộ mặt của Ái Lệ ngày càng hiện rõ, nhất là khi đối mặt với Thanh Tú, người mà bà tin chắc Trần Nam đang có tình cảm.
" Là cô Lệ đến đây tìm cậu chủ, cô ấy nhìn thấy cô Tú thì liền gây chuyện".
Trần Nam nhấp một ngụm trà, anh nghĩ đến cái cục u trên trán Thanh Tú nhất định là có liên quan đến chuyện này, vậy mà cô không hề hé miệng lấy nửa câu.
" Gây chuyện như thế nào?"
Dì Tư kể lại tất cả những gì bà chứng kiến một cách trung thực, cũng không có ý thêm bớt gì cả. Người đàn ông nghe xong gương mặt lập tức thay đổi. Một quầng mây đen ở đâu bao phủ lấy anh, bàn tay nắm chặt li trà như muốn bóp vỡ nó tức khắc, anh lấy xe lao vút ra khỏi nhà.
***
Thanh Tú về đến nhà đã hơn 6 giờ tối. Từ lúc rời khỏi phòng Trần Nam cho đến giờ tâm trạng cô cũng không khá lên là bao. Cứ nghĩ đến cảnh cô bị anh xâm phạm thì vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô lấy trong giỏ ra viên thuốc vừa mua bỏ vào miệng, mệt mỏi ngã người ra giường không thiết gì đến việc nấu bữa tối nữa, chẳng lâu sau chìm vào giấc ngủ.
" Tin.. tin".
Thanh Tú giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng còi xe trước sân nhà, cũng không biết bản thân đã ngủ quên bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân rệu rã. Cô liếc nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ, qua ô cửa sổ chỉ thấy một màn đêm tối tăm, ngôi nhà của cô cũng không hơn vì đèn đóm chưa được bật.
Thanh Tú dụi mắt bước ra, tiện thể bật đèn trên phòng khách và ngoài sân lên cho sáng sủa. Đập vào mắt cô là hình ảnh người đàn ông bên cạnh chiếc xe BMW, dáng vóc cao lớn của anh nổi bật trên nền sân gạch cũ kĩ, hai tay thong dong cho vào túi quần, nhìn cô mỉm cười.
Nụ cười mang vẻ lịch thiệp nhưng trong mắt Thanh Tú nó đểu giả làm sao. Chính cái miệng đó vừa trên công ty đã thốt ra những lời lẽ tổn thương cô thế nào, khiến cô ấm ức bao nhiêu mà giờ lại đứng đây cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
" Anh... đến đây làm gì?"
Cô gằn nhẹ lên, đôi mắt nhìn trừng trừng vào người đàn ông trước mặt.
Nhưng Trần Nam không tỏ vẻ gì là do dự, không cần Thanh Tú mời anh cũng tự tiện đi thẳng vào trong nhà, còn cô vì bất ngờ mà cứ đứng như trời trồng trước cửa, hai tay đan vào nhau.
Trần Nam chiễm chệ ngồi xuống ghế, mắt anh đảo khắp phòng khách một lượt. Ngôi nhà thuê tuy nhỏ nhắn nhưng đầy đủ các phòng cần thiết, lại được chủ nhân của nó giữ gìn nên rất sạch sẽ, gọn gàng tạo cho anh cảm giác vô cùng dễ chịu, ấm cúng.
" Tôi trả lương cho em cũng không tệ, tại sao không thuê một căn nhà nào rộng rãi gần công ty mà ở?"
Nghe Trần Nam hỏi Thanh Tú mới giật mình đi vào. " Lại còn ra vẻ quan tâm". Thanh Tú lẩm bẩm với chính mình. Nhưng điều Trần Nam thắc mắc là không hề sai, với mức lương 1300$ của cô thì việc tìm một căn nhà sáng sủa hơn là quá dễ. Nhưng anh đâu biết đôi vai nhỏ bé của cô còn đang ghánh một món nợ lớn, do trước kia vay mượn trị bệnh cho bố cô để lại. Hơn nữa cô còn một mẹ già bị bệnh tim ở quê, cho nên có được bao nhiêu tiền cô đều gom góp gởi về.
" À, tại tôi ở quen chỗ này rồi nên cũng không muốn thay đổi".
Thanh Tú đi ra phía sau rót li nước để che đậy sự bối rối. Cô chưa bao giờ muốn người nào biết hoàn cảnh của mình, cũng không phải vì xấu hổ hay tự ti mà là không muốn ai thương hại mình cả.
Cô đi lên với li nước trên tay, khẽ đặt xuống trước mặt Trần Nam rồi ngồi xuống ghế đối diện với anh. Sự bực tức trong lòng ráng kìm nén lại vì cô nghĩ Trần Nam không phải vô duyên vô cớ tìm đến tận đây.
" Anh đích thân đến đây phải chăng có việc gì quan trọng?"
Trần Nam không vội trả lời, anh từ tốn uống nước. Cử chỉ nho nhã của anh có lúc khiến người ta phát sốt.
" Tôi không đến thì làm sao biết được em có sở thích mặc đồ công sở ở nhà?".
Thanh Tú đứng hình, đúng là cô đi làm về còn chưa thay đồ đã ngủ quên một lúc. Tại sao trước mặt Trần Nam cái xấu nào của cô cũng bị phơi ra hết, cô thật không biết trốn đi đâu nữa.
" Tắm đi, tôi đợi". Câu nói ngắn gọn nhưng mang một mệnh lệnh khó chống lại.
Thanh Tú ngây người, không biết có chuyện gì mà đích thân anh đến đây, lại còn muốn đưa cô đi đâu. Nhưng cô không thắc mắc, con người Trần Nam trừ khi anh muốn nói, còn không thì đừng hi vọng có thể hỏi được. Nghĩ vậy cô liền đứng dậy đi ra sau, chợt có giọng nói trầm ấm vọng theo.
" Đồ tôi mua cũng không tồi đấy chứ?"
Bước chân Thanh Tú khựng lại, chẳng phải chiếc áo sơ mi và cái quần bò cô đang mặc này là dì Tư mua cho cô lúc sáng ư? Sao lại có chuyện một giám đốc cao ngạo như anh đi mua đồ cho nhân viên của mình, lại còn có đồ lót nữa. Nghĩ vậy, hai má Thanh Tú bắt đầu ửng hồng, lại nghĩ đến chuyện tối qua mặt cô bắt đầu nóng ran, cảm giác xấu hổ cứ như vậy mà xâm chiếm từ từ.
" Không cảm ơn tôi ư?" Giọng Trần Nam giễu cợt phía sau lưng.
Thanh Tú quay người lại, đây là nhà của cô chứ không phải ở công ty nên không cần phải lễ độ với tên yêu râu xanh này nữa. Anh có biết là cô sắp điên lên rồi hay không.
" Không".
Trần Nam nheo mắt.
" Tại sao?"
Đúng là buồn cười, Thanh Tú không hiểu nổi Trần Nam có phải là biến thái hay không. Cưỡng bức cô lúc say rượu xong sáng hôm sau đi mua đồ, giờ lại còn bắt cô cảm ơn. Trên đời này có chuyện vô lí như vậy như vậy sao? Cô xị mặt đi xuống nhà tắm một mạch.
Trần Nam thấy thái độ như giận dỗi của Thanh Tú thì cười nhẹ, anh với tay lấy cái điều khiển mở một chương trình trên ti vi. Trên bàn còn có vỏ của một viên thuốc, nhìn thấy nó ánh mắt anh tối lại.
Thanh Tú hòa mình dưới vòi nước mát lạnh thì sảng khoái hơn nhiều, dù sáng nay đã tắm ở biệt thự của Trần Nam nhưng cô vẫn cảm thấy mình dơ bẩn vì cả ngày lăn lộn ở công ty. Vòi nước chảy lên trán làm chỗ bị sưng hơi tức tức, cô đưa tay sờ nhẹ một cái.
Lúc Thanh Tú thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Trần Nam đang loay hoay trước cái tủ lạnh. Cô nghĩ có lẽ nóng nực anh muốn uống nước đá nên cũng không để ý, bước lại chiếc gương gắn trên tường để chải đầu.
Đang chăm chú nhìn mình thì Thanh Tú phát hiện trong gương còn có một khuôn mặt nữa, một mùi hương nhàn nhạt phả ngay bên tai. Cô giật mình quay lại thì Trần Nam đã đứng sát bên cạnh, khoảng cách không thể gần hơn được nữa, mặt đối mặt. Ánh mắt nâu đen của anh chăm chú nhìn Thanh Tú như thôi miên làm cô có chút bối rối, vội ngoảnh mặt đi, tim đập loạn cả lên.
Nhưng Trần Nam đã kịp dùng một bàn tay giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. Vẫn là cái mê cung sâu thẳm chết người đó, cô còn nghe cả nhịp thở của anh gần kề. Bất giác Thanh Tú rùng mình nhẹ, cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho mình, lẽ nào đêm qua chưa đủ nên giờ Trần Nam muốn cưỡng hiếp cô lần hai? Nghĩ vậy cô liền lấy hết sức để vùng vẫy.
" Giám... đốc, anh muốn gì?".
Thanh Tú vừa la vừa cố đẩy Trần Nam ra, nhưng với dáng người nhỏ bé như cô thì làm sao chống lại sức mạnh của người đàn ông này.
" Đứng im nào".
" Không... không anh muốn giở trò gì hả?"
Trần Nam kìm chặt Thanh Tú lại dồn cô vào vách tường khiến cô không thể giãy giụa được nữa.
" Đứng im". Trần Nam quát lên.
Ngay lúc đó Thanh Tú cảm nhận trán mình mát lạnh. Hình như tay trái anh đang đặt vật gì đó lên trán cô giống như chiếc khăn lau mặt được cuộn lại vậy. Cô mở mắt to nhìn lên, là anh đang chườm đá lên cục u kia.
Trần Nam thấy Thanh Tú không chống đối nữa thì buông một tay xuống, tay kia anh vẫn nhẹ nhàng chườm cho cô, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng.
" Tôi không hiểu sao em có thể mang cái sừng này đi lung tung từ sáng đến giờ?"
Thanh Tú mím môi, cái sừng này nó to bằng cục tức của cô, nếu không vì anh thì Ái Lệ đâu có nổi điên mà đánh cô. Thanh Tú nghĩ thầm, khẽ thở hắt ra một cái.
Nhưng cô không biết trước khi đến đây Trần Nam đã đến chỗ Ái Lệ và nhắc nhở cô ta từ nay xử sự với cô cho đàng hoàng. Đương nhiên Ái Lệ chối đây đẩy, cô ta nói chỉ lỡ tay xô ngã cô chứ không cố ý. Trần Nam không phải không biết rõ sự thật, nhưng vì nhiều lí do nên anh không thể cho cô ta một bài học mà chỉ dừng lại ở mức cảnh cáo. Khỏi phải nói Ái Lệ hậm hực đến độ nào.
" Lúc nãy em uống thuốc gì?"
Đôi mắt sâu hun hút của Trần Nam làm Thanh Tú giật mình, lẽ nào anh đã nhìn thấy cái vỏ thuốc ở trên bàn. Nhưng cô lại trấn an mình rằng Trần Nam chỉ buột miệng hỏi, anh là đàn ông thì làm sao biết được đó là loại thuốc gì.