*Từ gốc là Âm tần: là một thuật ngữ chuyên ngành, chỉ tất cả những âm thanh mà con người nghe được, tần số âm thanh trong khoảng từ 15 Hz đến 20.000 Hz.
Bạn có tin vào kiếp trước kiếp sau hay không?
Khi tôi còn học đại học, trên internet đã từng thịnh hành một đoạn âm thanh thôi miên để “nhìn lại kiếp trước”. Nhà thôi miên của đoạn thu âm này tên là Liêu Duyệt Bằng. Giới thiệu về đoạn thu âm này tôi chỉ có thể nói, đoạn âm thanh này có thể giúp người ta giải phóng cảm xúc, thông qua việc đánh thức tiềm thức để tìm kiếm ký ức kiếp trước của bản thân, nhân tiện tìm kiếm mối quan hệ nhân quả cho một số vấn đề khó khăn gặp phải trong kiếp này. Rất nhiều cư dân mạng hiếu kỳ sau khi nghe qua đoạn thu âm này thực sự bị thôi miên, nói rằng đã được nhìn thấy kiếp trước của mình. Nhưng khi tôi và bạn cùng phòng đã nghe thử vô số lần, tôi chỉ có thể nói, nhạc nền của đoạn âm thanh thôi miên này tương đối êm tai, kiếp trước gì gì đó không thấy đâu.
Tháng 4 năm 2012, lúc đó tôi đã nhận được bằng chứng nhận trung cấp nhà cố vấn tâm lý. Trong trung tâm cố vấn, tôi làm công việc ghi chép và sắp xếp hồ sơ trong quá trình tai nghe mắt thấy trong phòng tư vấn đồng thời cũng tích lũy một ít kinh nghiệm. Vì vậy tôi bắt đầu độc lập nhận một số công việc tư vấn tâm lý thông qua các diễn đàn trực tuyến, đương nhiên là hoàn toàn miễn phí, vì để rèn luyện bản thân là chính. Bởi vì biết năng lực của mình có hạn, cho nên khi nào tôi khó có thể đưa ra phán đoán hoặc không giải quyết được vấn đề, tôi đều nói thẳng với họ. Tôi cũng đã giải quyết thành công vài trường hợp về các vấn đề về tâm lý trẻ em và quan hệ xã hội khó khăn.
Vào một ngày kia, trên diễn đàn có một bạn tên là Cô nàng Cá nhỏ vào QQ của tôi. Bạn đó nói cho tôi biết, cô gặp chút phiền phức, muốn thử hỏi tôi xem thế nào.
Cá nhỏ nói, cô năm nay hai mươi tuổi, còn đang học đại học. Cô bình thường rất thích đọc tiểu thuyết ngôn tình cổ đại và tiểu thuyết huyền huyễn thần bí trong phòng ngủ. Trong đó có một số tiểu thuyết thường gặp phải tình tiết cả nam lẫn nữ “kiếp trước kiếp sau” dây dưa không dứt. Cô vô cùng hâm mộ nữ chính trong truyện. Sau đó cũng thông qua mạng, cô tìm được một đoạn âm thanh thôi miên giúp người ta khơi gợi ký ức kiếp trước. Đoạn âm thanh này, chính là đoạn âm thanh thôi miên mà tôi đã nghe, có nhắc qua ở trên.
Lúc đó Cá nhỏ rất phấn khởi, hiếu kỳ, lòng đầy chờ mong đối với thứ ấy. Nhưng cũng như chúng tôi khi xưa, sau nhiều lần nghe thử thứ ấy, cô cũng không được đánh thức “ký ức kiếp trước”. Nhưng cô không giống với chúng tôi ở chỗ, cô nàng Cá nhỏ chẳng hề hết hy vọng. Cô dứt khoát tải đoạn âm thanh đó vào máy MP3 của mình. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, cô đều đeo tai nghe nghe đoạn âm thanh này, cùng khúc nhạc này đi vào giấc ngủ.
Đoạn âm thanh này tôi cũng đã nghe qua vài lần, cho nên tôi đặc biệt biết rõ nội dung của đoạn thu âm. Đầu tiên là phương pháp hít thở sau, thả lỏng cơ thể làm cho người ta hoàn toàn trầm tĩnh lại. Sau đó, khi mà ý thức của người ta từ từ mơ hồ có chút rệu rã muốn ngủ, nhà thôi miên yêu cầu mọi người hãy tưởng tượng bản thân đang ở trong một cái sơn động, bốn phía tối đen, nhưng xa xa có một tia sáng. Người đó hãy chầm chậm tới gần nguồn sáng đó, sẽ thấy được kiếp trước của chính mình.
Vì vậy, vào một ngày, Cá nhỏ đã thực sự nhìn thấy “kiếp trước”.
Cô kể. Lúc đi vào luồng sáng chói lòa kia, cái đầu tiên cô nhìn thấy chính là một bức tường đổ nát chắn ngang. Tiếp đó, cô xiêu xiêu vẹo vẹo đi dọc theo mé ngoài bức tường trên con đường bùn đất. Đến chỗ có một cánh cửa, cô đẩy cửa ra, bên trong là một gian phòng âm u ẩm ướt. Trong phòng có một chiếc giường, trên giường treo màn, đầu gường có một hộc tủ năm ngăn… Phòng này thoạt nhìn khá lộn xộn và chật chội, đồ dùng trong phòng đều rất cũ rồi. Vào thời điểm đó, thu hút chú ý của Cá nhỏ chính là một chiếc ghế bành ngã ngửa giữa phòng. Bên cạnh chiếc ghế, có một chiếc giày vải. Cá nhỏ ngẩng đầu thấy một đôi chân treo lơ lửng trên ghế bành. Đôi chân này mặc quần, chỉ có một bên chân mang giày vải nữ đế đỏ, mà chân còn lại không mang giày. Sau đó, Cá nhỏ từ từ ngửa đầu lên, cô thấy một người đang treo trên xà nhà.
Lúc Cá nhỏ giật mình tỉnh giấc, đoạn thu âm thôi miên đã phát hết. Khi đó đã là hai giờ sáng, mồ hôi thấm ướt trán cô. Nhớ lại một màn hiện lên trong đầu mình vừa rồi, cô sợ kinh khủng. Tiếp nữa, cô đánh thức một người bạn cùng phòng có quan hệ khá tốt. Người bạn cùng phòng trò chuyện với cô một lúc lâu, cô mới cảm thấy ổn hơn một chút. Thế nhưng, bắt đầu từ hôm đó, người treo trên xà nhà kia hầu như mỗi ngày đều xuất hiện trong chiêm bao của Cá nhỏ. Cô không thấy rõ mặt của người kia, nhưng vẫn nhớ như in đầu lưỡi thật dài kia. Về sau, hình ảnh người phụ nữ thắt cổ kia bắt đầu xuất hiện càng ngày càng nhiều trong giấc mơ của Cá nhỏ. Có đôi khi, cô thấy người phụ nữ kia ngồi xổm giặt quần áo bên cạnh giếng, có lúc cô lại thấy người phụ nữ kia đang nấu nướng trong nhà bếp, còn có khi cô sẽ thấy người phụ nữ kia mang một chiếc ghế đẩu đặt trong sân trước nhà, tay ôm một đứa trẻ sơ sinh, phe phẩy quạt hương bồ. Nhưng phần lớn những lần xuất hiện trong mộng của Cá nhỏ là bóng lưng của người phụ nữ kia. Mỗi khi cô mơ thấy chính diện của người phụ nữ kia, nhất định là dáng vẻ đầu lưỡi thè thật dài.
Liên tiếp không ngừng mơ đến người phụ nữ kia, khiến Cá nhỏ sợ hãi không gì sánh được. Các bạn học đều nói, thôi miên kiếp trước kiếp sau làm sống lại ký ức kiếp trước của cô, người phụ nữ kia là kiếp trước của cô, cô kiếp trước đã thắt cổ tự tử. Cá nhỏ rất ghét cách kiến giải này, nhiều lần mơ thấy người phụ nữ kia làm cho Cá nhỏ có cảm giác bị “quỷ ám”. Cô liền tải rất nhiều kinh Phật để nghe, rồi lên chùa thắp hương. Quả thực cũng có chút hiệu quả, nhưng cho tới bây giờ, cô vẫn còn thỉnh thoảng nằm mơ thấy người phụ nữ thắt cổ kia.
Cô cũng từng một lần cho rằng, người phụ nữ treo cổ kia chỉ là một người trong mộng do cô tạo ra trong âm thanh thôi miên. Thế nhưng mọi thứ trong mộng thực sự quá mức hoàn chỉnh, quá mức chân thực. Thậm chí cô còn có thể miêu tả từng chi tiết, bố cục của căn phòng trong mộng, cảnh vật xung quanh nhà, ở đâu có cây đại thụ, ở đâu có một cái giếng, cô đều thấy rành rành. Nếu như nói đây chỉ là một giấc mơ bình thường, vậy thì nhất định hơi lừa mình dối người.
Lúc xem Cá nhỏ tự thuật xong, sau lưng tôi cũng lạnh cả người từng cơn. Mặt khác, tôi cũng chú ý đến vài khía cạnh khác trong lời tường thuật của Cá nhỏ. Ví dụ như cô “xiêu xiêu vẹo vẹo” đi trên con đường bùn đất. Vì sao đi trên đường lại dùng bốn từ “xiêu xiêu vẹo vẹo” để hình dung? Trừ cái đó ra, sau khi đẩy cửa phòng ra, cái đầu tiên nhìn thấy chính là chiếc ghế và chiếc giày vải trên mặt đất. Theo logic thông thường mà nói, cái đầu tiên đập vào mắt phải là người treo cổ kia chứ.
Vì vậy, tôi nói những nghi vấn này với Cá nhỏ. Cá nhỏ nói, mấy cái này trước đây cô cũng không để ý lắm, nhưng khi tôi nói ra, cô nhớ lại cũng cảm thấy rất kỳ quái. Thị giác trong mơ của cô hình như rất thấp… Nói như thế nào nhỉ, giống như là từ góc độ của một chú cún con, hoặc là một đứa bé còn rất nhỏ nhìn thấy những cái này.
Tôi nói với Cá nhỏ. Thứ nhất, tôi có thái độ hoài nghi, thậm chí là phủ định âm thanh thôi miên của Liêu Duyệt Bằng. Thôi miên là một phương pháp làm “ý thức” của bạn bị vây trong trạng thái nửa ngủ say để đối thoại trực tiếp với “tiềm thức”. Cái gọi là “tiềm thức”, nó là một cái gì đó rất trực tiếp. Hay nói một cách khác, khi trạng thái ý thức của bạn tỉnh táo, tôi nói với bạn rằng bạn hãy đem toàn bộ tiền bạc trong nhà giao cho tôi. Khẳng định rằng bạn sẽ không bằng lòng, hơn nữa còn sẽ tóm tôi đến đồn công an. Nhưng ý thức của bạn nửa ngủ say, tôi nói với “tiềm thức” của bạn là đem tất cả tiền bạc trong nhà của bạn giao cho tôi. Bạn không nói được rồi mơ mơ màng màng về nhà mở két sắt, lấy toàn bộ tiền của bên trong đưa cho tôi.
Ai cũng nói “tiềm năng” của con người là rất lớn. Mà trong “tiềm thức” của con người, luôn lưu giữ rất nhiều thứ, bao gồm một phần những hình ảnh mà chúng ta cho rằng bản thân chưa từng thấy qua và một phần những ý nghĩ mà chúng ta cho rằng bản thân chưa từng nghĩ đến. Mấy thứ đó không phải không tồn tại, mà là nó đã xảy ra, chỉ có điều bạn không “ý thức” đến. Mặc dù tôi hiểu rất ít về thôi miên, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng, thông qua thôi miên, trực tiếp trong tiềm thức của bạn dẫn ra một số thứ gì đó có tính ám chỉ. Kết quả nó có thể dẫn đến, ai cũng không thể đoán trước được.
Chuyện của Cá nhỏ, lúc đó tôi cũng không trả lời cho cô. Ngày hôm sau, trong lúc ăn cơm trưa, tôi xem giờ ăn là giờ nói chuyện phiếm, vì vậy tôi kể chuyện này với phó chủ nhiệm Y của trung tâm cố vấn nghe. Khi phó Phó chủ nhiệm nghe xong liền nói, nếu như những lời cô gái đó nói đều chân thực, thì loại trừ khả năng cô ta tự ám thị tâm lý bản thân ra. Ông bảo tôi quay lại bảo cô bé ấy gọi điện hỏi người trong nhà một chút, xem lúc cô ấy còn nhỏ, có phải đã từng tận mắt thấy người khác tự tử hay không. Bởi vì những thứ tồn tại trong tiềm thức, tuyệt đối là những thứ bạn đã từng gặp qua. Chỉ là vì các nguyên nhân nào đó mà bị lãng quên, hoặc có lẽ không có “ý thức” đến sự tồn tại của chúng.
Tối hôm đó, tôi đem phán đoán của phó chủ nhiệm Y nói cho Cá nhỏ biết. Vài ngày sau, tôi nhận được tin nhắn của Cá nhỏ để lại trên QQ. Cô nói sau đó cô có gọi điện thoại về nhà hỏi mẹ cô. Mẹ Cá nhỏ nói cho cô biết, quả thực có một việc như thế đã từng xảy ra lúc Cá nhỏ hơn một tuổi. Khi đó bởi vì công việc bọn họ bận rộn, nên giao Cá nhỏ cho ông bà ở quê. Lúc đó có một họ hàng sống cùng một dãy nhà chung một sân với ông bà của Cá nhỏ. Người họ hàng này là một góa phụ, một mình nuôi nấng một đứa con, đứa bé này nhỏ tuổi hơn Cá nhỏ. Cá nhỏ thường chạy đến phòng người bác gái kia chơi. Sau này, đứa con của góa phụ kia bị bệnh chết. Người đàn bà đó rất đau lòng, nghĩ số mệnh bản thân quá cứng, đã khắc chết chồng nay lại khắc chết con. Hơn nữa, vì lời đồn đãi bên ngoài, bà đã treo cổ tự tử ngay trong phòng của mình. Khi đó Cá nhỏ vẫn còn rất nhỏ, sau khi ngủ dậy thì chạy đến nhà bác chơi, đúng lúc thấy cảnh kia. Nhưng cũng bởi vì lúc đó cô vẫn còn rất nhỏ, cho nên chuyện này không lưu lại bóng ma nào trong lòng của cô. Lúc Cá nhỏ hai ba tuổi, để đưa cô đi nhà trẻ nên cha mẹ cô đón cô từ nông thôn về thành phố. Sau đó vài năm, điều kiện cuộc sống của họ đã tốt hơn nhiều, nên họ cũng đón ông bà lên thành phố ở. Bởi vậy, sau khi Cá nhỏ lớn lên căn bản không biết bản thân khi còn bé đã từng ở quê, cũng không biết mình đã từng tận mắt thấy chuyện như vậy.
Cá nhỏ còn bày tỏ lòng biết ơn đối với tôi qua tin nhắn. Cô nói, khi biết chân tướng sự việc, cô đã không hề sợ. Cô tin rằng sau này cũng sẽ không lại mơ về người “bác” kia thường xuyên nữa.
Tôi kể chuyện này ở đây, thật ra cũng hy vọng mọi người hiểu rằng. Trên thế giới này, có lẽ thực sự có rất nhiều những hiện tượng kỳ quái mà khoa học không thể giải thích được. Nhưng tuyệt đối không nên vì hiếu kỳ, ham vui mà tùy tiện đi tìm âm thanh thôi miên hay gì gì đó chẳng hạn để bản thân nghe. Ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện xấu, thì phải làm thế nào bây giờ?
Hết chương 4