Những Vì Sao Trong Vòng Tay Tôi

Chương 46




        Niềm vui gặp lại nhau khiến tất cả mọi ngườu đều làm ngơ trước bộ mặt u ám của Hạ Đình, hôm nay tiểu hoa khôi chiêu đãi, đại tỷ sao vậy? Không biết tại sao lại như vậy.
  Tổng cộng có tám người trong một nhóm đi bộ hùng hục đến KFC đến trung tâm mua sắm. Những người khác đều sôi nổi vọt lên phía trước, Hạ Đình cùng Lâm Tư Tranh chậm rãi đi phía sau.
  Lâm Yến quay đầu lại nói: "Đại tỷ, hôm nay chị thật đẹp, khác hẳn ngày thường, đẹp quá trời."
  Hạ Đình: "..." Nói bớt vài câu không được sao?
  Lâm Yến cho là năng lực quan sát của cô thật sự rất kinh người: "Đại tỷ gội đầu sao? Thật hoành tráng. Đại tỷ, chị dùng nước hoa sao? Sao chị thơm vậy?"
  La Giai Giai thấy Hạ Đình tựa hồ không chịu nổi, tốt bụng khuyên nhủ: "Tớ khuyên cậu bớt nói vài câu."
  Lâm Tư Tranh che miệng cười, kéo Hạ Đình đang chuẩn bị chạy đi: "Không sao."
  Trương Chu: "Lâm Yến, cậu nói ít một chút sẽ chết sao? Không phải Hạ Đình vì Lâm Tư Tranh của chúng ta mới vậy sao? Cậu cần phải hỏi?"
  Hứa Diệc Hàm có lý gật đầu: "Cũng có lý, xác suất Lâm Yến cũng như Hạ Đình căn bản là bằng không."
  Lâm Yến: "Hứa Diệc Hàm, cậu đi chết đi."
  Có thể là Hứa Diệc Hàm đang trong kỳ nghỉ hè, cuối cùng cũng không còn nghiêm túc như ở trường học, bắt đầu đánh nhau với Lâm Yến, hai người chạy vào hội trường trước, những người khác đi theo sau.
  Hạ Đình giúp Lâm Tư Tranh mở cửa, Lâm Tư Tranh đột nhiên nhẹ nhàng hỏi cô: "Hôm nay cậu ăn mặc đặc biệt vậy là vì tớ sao?"
  Hạ Đình giật mình, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy bên tai văng vẳng lời nói: "Hôm nay tớ mặc như vậy là vì cậu đó. Hạ Đình."
  Cô gái nhỏ nói xong liền đi vào như một cơn gió, để lại một luồng sáng lất phất, lòng Hạ Đình như sóng biển, gợn sóng lăn tăn.
  Khi Lâm Tư Tranh và Hạ Đình bước vào, đám người Lâm Yến đang xem thực đơn, người phục vụ thân thiện đang đợi gọi món.
  Lâm Yến: "Pháo đài Double Beef!"
  La Giai Giai: "Cánh gà! Đùi gà! Chén ngô! Khoai tây nghiền!"
  Vũ Thanh: "Gà cốm!"
  Phác Xán Liệt: "Tớ muốn bánh mì kẹp thịt với bánh khoai môn!"
  Trương Chu: "Tớ muốn hai phần cánh gà cay".
  Người phục vụ: "..." ?
  Hứa Diệc Hàm: "Trong trường hợp này. Tôi đề nghị chúng ta nên gọi khẩu phần ăn dành cho gia đình. Sau đó gọi đồ uống với bánh mì kẹp thịt là đủ."
  Hạ Đình lạnh lùng liếc mọi người một cái: "Các cậu là lợn?"
  Lâm Yến rất dứt khoát gật đầu: "Hôm nay chúng ta sẽ là lợn."
  Lâm Tư Tranh cười nói: "Không sao, cứ việc thoải mái, muốn gọi món gì cũng được."
  Nàng đứng bên cạnh Hạ Đình khẽ nói: "Cậu không được phép khách sáo với tớ."
  Hạ Đình buồn cười nhìn Lâm Tư Tranh: "Có chút tiền, cậu cứ phung phí đúng không?"
  Lâm Tư Tranh bóp chặt lòng bàn tay Hạ Đình, nhanh chóng đưa tay ra sau lưng: "Tớ muốn tiêu tiền vì cậu."
  Khi những lời này nói ra, Hạ Đình mất bình tĩnh.
  Cuối cùng, theo bàn tán dồn dập của mọi người, bọn họ gọi một phần ăn dành cho gia đình, hai hộp gà viên, bốn cái bánh mì kẹp thịt, tám người cùng một loại đồ uống. Hạ Đình cáu kỉnh khi nhìn thấy những danh mục này.
  “Các cậu là quỷ chết đói đầu thai sao?!” Hạ Đình không nén được kích động, vừa nâng mắt đã suýt chút nữa làm cho Lâm Yến sợ chết khiếp, vội vàng chạy ra phía sau Lâm Tư Tranh.
  Tất cả mọi người ngoại trừ Hứa Diệc Hàm đều chạy sau Lâm Tư Tranh với Lâm Yến, Hạ Đình giống như một con đại bàng muốn bắt đám gà con. Lâm Tư Tranh là gà mẹ bảo vệ đàn con.
  Hạ Đình muốn đánh nhưng không đánh được ai, đành phải bẻ khớp ngón tay.
  Lâm Yến thò đầu ra nói mà không sợ chết: "Đại tỷ, trước đây chị không như vậy. Khi chị dẫn chúng ta đi ăn gà rán, giống như cho lợn ăn vậy. Chị không coi tiền là tiền. Chị thay đổi rồi a!"
  Phục vụ ở bên: "..." Làm sao vậy? Thức ăn cho lợn? ?
  Hứa Diệc Hàm: "Lâm Yến, hôm nay cậu đã nhiều lần phạm vào chuyện cấm kỵ rồi. Tớ khuyên cậu đừng như vậy nữa."
  “Tớ có huy chương vàng tránh chết, tớ không sợ.” Lâm Yến nhăn mặt nhìn Hứa Diệc Hàm, “Dù sao tớ cũng có tiểu hoa khôi, đại tỷ nhất định sẽ không đánh tớ.”
  Hạ Đình nhìn chằm chằm Lâm Yến. Chuyện này có thể giống nhau sao? Đương nhiên tiền của cô không phải tiền, tên mọt sách như Lâm Tư Tranh liệu có thể có tiền như vậy?
  Thấy tranh chấp tạm thời dừng lại, người phục vụ vội vàng hỏi cô gái cao gầy mặc đồ đen: "Bạn học, em muốn gọi gì?"
       Hạ Đình nói: "Khoai tây chiên."
  Người phục vụ: "Chỉ khoai tây chiên?"
  Hạ Đình hừ một tiếng, lặp lại: "Khoai tây chiên."
  Sau đó người phục vụ hỏi Lâm Tư Tranh: "Vậy thì em muốn gọi gì?"
  Lâm Tư Tranh: "Em muốn mười sáu phần thịt bò mềm BBQ và năm chén súp."
  Tất cả mọi người: "???"
  Hạ Đình: "Cậu nói cái gì?"
  Người phục vụ còn tưởng mình đã nghe nhầm, cô gái có vẻ ngoài nhỏ nhắn nên theo logic là người ít ăn nhất, làm thế nào mà có thể gọi mười sáu phần?! Ngón tay của người phục vụ khẽ run khi gọi món, hắn phải hỏi lại: "À ừm, có chắc chắn là mười sáu không? Em nói nghiêm túc chứ?"
  “Vâng, mười sáu.” Vẻ mặt của Lâm Tư Tranh không giống đùa chút nào, thậm chí nàng còn có chút mong đợi.
  Bây giờ là năm mà thịt bò mềm BBQ mới tung ra thị trường, không ai biết món ăn này sẽ được nổi tiếng trong một vài năm nữa. Lâm Tư Tranh còn nhớ rõ khi nó được xuất lò, nàng vẫn luôn bị người khác cướp đi, cũng chưa từng ăn.
  Cho nên, lần này nàng muốn ăn thật đã!
  Đương nhiên, mười sáu làm sao có thể một mình nàng ăn, mỗi người hai phần, an bài rõ ràng.
  Nàng không thể tận hưởng một mình, mọi người phải cùng tận hưởng nó.
  Lâm Yến: "Tiểu hoa khôi, cậu là nghiêm túc sao?"
  Trương Chu: "Tư Tranh, cậu không nghĩ là mua quá nhiều rồi sao?"
  Phác Xán Liệt: "Tiểu hoa khôi thật tốt. Hẳn là thấy đại tỷ gọi ít nên mới cố ý gọi nhiều như vậy. Cậu xứng đáng là người con gái mà đại tỷ chúng ta chọn."
  Người phục vụ đã gọi xong trong trạng thái kinh ngạc, Lâm Tư Tranh cười nói: "Không ăn hết có thể mang về nhà. Làm bữa sáng hay bữa tối sẽ không lãng phí."
  Hạ Đình nhìn Lâm Tư Tranh bằng ánh mắt phức tạp.
  Phải nói là quá nhiều.
  “Tại sao lại gọi nhiều như vậy?” Hạ Đình hỏi.
  Đương nhiên, Lâm Tư Tranh không thể nói cho Hạ Đình nguyên nhân thực sự, chỉ đơn giản là nắm tay Hạ Đình, vui vẻ nói: "Ăn ngon, tớ rất thích món này."
  Hạ Đình thầm nhớ tên mọt sách này thích ăn thịt bò mềm BBQ.
  Khi thức ăn được dọn ra, trước mặt của mọi người đã đầy đủ, tất nhiên là đầy bàn. Trương Chu và Lâm Yến lấy điện thoại ra để chụp ảnh, khi mười sáu miếng thịt bò mềm được đưa ra, nét mặt của mọi người trở nên cứng đờ.
  Hạ Đình: "..."
  Hứa Diệc Hàm là người đầu tiên phản ứng, nắm chặt hai tay để cổ vũ mọi người: "Các cậu! Lấy lại tinh thần thể hiện tinh thần ăn uống! Xử lý hết tất cả cái này!"
  Hạ Đình: "..."
  May mà bây giờ bụng của mọi người đều đói, sau sự ngán ngẩm ban đầu, họ nở nụ cười bắt đầu ăn. Hạ Đình đeo găng tay phải, gắp một phần nhỏ khoai tây chiên, ăn hết một miếng, nhìn Lâm Tư Tranh cắn một miếng lớn thịt bò, hai má phồng lên, đôi mắt mãn nguyện cong lên.
  Này, thật đáng yêu.
  Nhìn vẻ ngoài nhỏ nhắn của nàng, có vẻ như nàng rất thích.
  Thật tuyệt! Công thức nấu thịt bò mềm lúc này đều dày hơn sau này, Lâm Tư Tranh thích nghi nhanh chóng sau khi được tái sinh, chưa bao giờ nghĩ về việc nàng sẽ tỉnh lại trong giấc mơ hay mọi thứ đều là giả dối.
  Vào lúc này, mùi thức ăn trong ký ức kiếp trước thực sự khiến nàng cảm thấy xuất thần.
  Đây là một loại hạnh phúc khiến nàng cảm thấy--
  À, mình trở lại rồi.
  Mình đã trở lại, Hạ Đình cũng ở bên cạnh mình.
  Hạ Đình nhìn Lâm Tư Tranh, cảm thấy tên mọt sách này ăn thứ gì đó đều đặc biệt đáng yêu, nhìn đám người Lâm Yến đang ăn mà tức hộc máu mồm không thèm nhìn nữa.
  Nước sốt vô tình dính trên khóe miệng của Lâm Tư Tranh. Sau khi nhìn thấy, Hạ Đình vô thức vươn tay giúp Lâm Tư Tranh nhẹ nhàng lau đi.
  Lâm Yến nhìn thấy cảnh này còn chưa kịp ăn: "!!!"
  Không phải đại tỷ có thói sạch sẽ khi ăn sao? Thử nghĩ xem, trước đây không vui khi người ta cùng chị ấy ngồi chung một bàn, không muốn ăn trước mặt chị ấy, khi ra ngoài ăn cùng nhau, họ sẽ không bao giờ đụng đến bộ đồ ăn của chị ấy.
  Chưa kể như vậy, lau nước sốt trên miệng người khác.
  Những người khác nhìn thấy tình hình ở đây chỉ có thể ăn một ngụm thức ăn chó trong im lặng.
  Lâm Yến: "Tớ nhất thời không biết nên ghen tị với tiểu hoa khôi hay là...."
  La Giai Giai: "Biết vậy sẽ không tới, ít nhất không phải chịu nỗi đau này."
  Trương Chu thấp giọng nói: "Làm sao vậy?"
  Kể từ khi biết được tình cảm của Hạ Đình dành cho Lâm Tư Tranh, Trương Chu cảm thấy càng ngày càng có thiện cảm với Hạ Đình. Hơn nữa, cô đã nhìn thấy cách Hạ Đình học chăm chỉ trong khoảng thời gian này, cô mới nhận ra người này thực ra không khó chịu như những lời đồn đại bên ngoài.
  Tốt lắm, chỉ cần cô đi ra ngoài, chỉ cần báo danh Hạ Đình thì không ai dám làm bậy.
  Hứa Diệc Hàm ăn miếng đùi gà cuối cùng, nói với Phác Xán Liệt: "Phác Xán Liệt ăn thức ăn chó no chưa?"
  Phác Xán Liệt nghe vậy tức giận, âm lượng tăng lên: "Mẹ kiếp, cậu đang mắng ai vậy?"
  Chuyện gì đã xảy ra? Bạo chúa này đã ở cùng mọi người lâu rồi nên muốn học chửi thề sao?
  “Làm sao vậy. Không phải cậu nói vậy sao?” Giọng nói của Hứa Diệc Hàm yếu ớt, Phác Xán Liệt không phải đã tự mình nói ra sao?
  Phác Xán Liệt phản ứng lại: "Ôi chao, thực xin lỗi."
  Hứa Diệc Hàm cười toe toét: "Không sao đâu, nếu cậu thật sự thấy có lỗi với tớ thì giúp tớ ăn hết phần thịt bò này đi."
       Phác Xán Liệt: "Được được."
  Vốn dĩ, bữa ăn của họ gọi là vừa miệng nếu không có thêm mười sáu thịt bò mềm và năm canh. Kết quả, Lâm Yến và những người khác nhìn hai phần thịt bò mềm thì khóc không ra nước mắt, lại chợt nhớ đến nỗi đau lần trước ăn lẩu.
  Hạ Đình đưa khăn giấy ướt cho Lâm Tư Tranh lau tay, nói với mọi người: "Ăn đi, không phải quỷ chết đói sao? Không phải hôm nay định làm lợn sao?"
  Lâm Yến giả vờ khóc: "Đại tỷ, chúng ta muốn trở thành lợn sống! Chúng ta không muốn trở thành lợn chết đâu a."
  Lâm Tư Tranh cười: "Thật sự không ăn hết sao? Không sao, tớ có thể đóng gói mang về nhà."
  Tất cả mọi người đều biết ơn Lâm Tư Tranh. Đột nhiên, họ cảm thấy cơ thể lạnh ngắt. Con dao ở mắt Hạ Đình quét qua, toàn thân rùng mình. Dưới đe dọa lớn, mọi người nhanh chóng gắp miếng thịt bò vào miệng.
  Hạ Đình thản nhiên cười, "Làm sao có thể lãng phí lương thực như vậy được?"
  Lâm Yến: "..."
  Hạ Đình và Lâm Tư Tranh sớm ăn xong.
  Cuối cùng, mọi người khó khăn nói sẽ không bao giờ muốn ăn KFC nữa, sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy thịt bò mềm nữa!
  Tác giả có chuyện muốn nói: Hạ Đình: Cho ngươi dám theo chúng ta hẹn hò?