Những Vì Sao Trong Vòng Tay Tôi

Chương 39




       "Sắp hôn, sắp hôn rồi!"
  "Mọe, đừng chặn tớ!"
  Trên sân thượng, bốn người lén lút ngồi xổm, tất cả đều nhìn ra khe hở cửa sắt nhỏ, sợ bị phát hiện, từng người một thò đầu ra.
  Lâm Yến ở phía dưới, bị ba người ở phía trên đè ép, cô đau đớn ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: "Mẹ kiếp đừng đè tớ được không! Tớ sắp ngạt chết rồi!"
  “Im miệng!” Phác Xán Liệt ra hiệu với cô, “Ách, đại tỷ sao lại không chịu hôn, còn chờ cái gì nữa!"
  “Nếu đại tỷ phát hiện chúng ta đang nhìn trộm, thì chúng ta tiêu đời.” Vũ Thanh nói như vậy, động tác gần như muốn mở cửa.
  La Giai Giai nắm lấy vai của Lâm Yến, cả người cao lớn đè lên người Lâm Yến không thương tiếc, kích động nói: "Các cậu nhỏ giọng đi! Sẽ bị phát hiện bây giờ."
  Cũng không thể trách họ. Đây không phải là mọi người đã quen tụ tập ở đây sau giờ học sao? Đột nhiên, nghe thấy tiếng nói chuyện của Hạ Đình và Lâm Tư Tranh, khi họ đi qua xem tình hình đều trở nên phấn khích.
  Đây là vị trí xem tuyệt vời.
  Thật là buồn cười khi thấy những gì Hạ Đình và Lâm Tư Tranh đang làm, tất cả mọi người cho là phải. Thực tế, trong trường học thời điểm này không có nhiều cặp đôi đồng giới, thậm chí có thì cũng giấu diếm, công khai sẽ bị bàn tán sau lưng, lời ra tiếng vào rất xấu.
  Bản thân Lâm Yến đã từng nhìn thấy cũng thảo luận về nó, nhưng cô nói với giọng điệu không hay.
  Bây giờ nhìn thấy Đại tỷ của cô và Lâm Tư Tranh làm chuyện này, cô cảm thấy ngọt ngào chết đi được.
  Đây không phải là tình yêu đích thực sao? Ai nói đồng tính luyến ái là không bình thường? Ai?
       Lâm Yến vừa liếc qua kia, đột nhiên nói nhỏ: "Fuck!"
  Hạ Đình và Lâm Tư Tranh vẫn ở đó.
  Sau khi Lâm Tư Tranh nói nàng rất căng thẳng, tâm trạng của Hạ Đình càng thêm căng thẳng. Cô chỉ muốn trêu chọc Lâm Tư Tranh, nhưng không nghĩ tới tên mọt sách này lại trực tiếp nói như vậy.
  Cô không dám hôn nữa.
  Rõ ràng là môi hồng nhuận cách cô càng gần hơn, hơi nghiêng đầu.
  Nhưng lý trí cô khuyên bảo, cô không dám!
  Hai mắt Lâm Tư Tranh cũng vì căng thẳng mà nhắm lại, tựa hồ không dám nhìn Hạ Đình. Nàng không biết trên sân thượng vẫn còn có người đang xem, Hạ Đình không phải là muốn hôn nàng sao, phải làm sao bây giờ?
  Kết quả là nàng đợi vài giây mà không có động tĩnh gì.
  Lâm Tư Tranh nghi ngờ mở mắt ra, thấy Hạ Đình vẫn ở gần mình như vậy, trong mắt hiện lên cảm xúc bình tĩnh, nhưng lỗ tai đã đỏ bừng.
  Giống như đã hạ quyết tâm, nàng siết chặt các ngón tay trên vai Hạ Đình, kéo Hạ Đình xuống, nghiêng người hôn lên má trái của cô.
  "Ahhhhhhh!" Lâm Yến đau lòng, "Chị ấy làm cái quái gì vậy! Người định hôn thì lại bị hôn!"
  Phác Xán Liệt lo lắng nói: "Im lặng! Im lặng! Tại sao đều căng thẳng mà lại xảy ra chuyện này? Không phải đại tỷ chủ động a."
  La Giai Giai: "Đừng nói nữa, đại tỷ đỏ mặt kìa."
  Vũ Thanh: "La Giai Giai, nếu cậu muốn sống tớ khuyên cậu nên câm miệng lại."
  Đại tỷ đang hoảng gần chết, còn bốn người em nghĩ thế này.
  Khi Hạ Đình bị hôn, tất cả mọi người đều sững sờ.
   Sau khi Lâm Tư Tranh hôn xong, định chạy đi nhưng chưa kịp bước hai bước đã có sức kéo nàng lại, ấn vào trong vòng tay. Lâm Tư Tranh căng thẳng một lúc, nàng thậm chí còn ngửi thấy mùi hoa oải hương thoang thoảng trên đồng phục học sinh của Hạ Đình, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
  Mình vừa làm gì vậy, mình thực sự chủ động hôn Hạ Đình?
  Lâm Tư Tranh chỉ cảm thấy đôi tay đặt sau lưng thật mạnh khiến nàng không thể thoát ra. Hạ Đình lần này nắm cằm nàng, giây tiếp theo một hơi thở ấm áp lướt qua má nàng, Hạ Đình cắn một cái lên vành tai của Lâm Tư Tranh.
  Toàn thân Lâm Tư Tranh run lên như có dòng điện xẹt qua người, hai chân đột nhiên mất đi sức lực, cũng may Hạ Đình chống đỡ nàng.
  Hạ Đình nhìn Lâm Tư Tranh đang đỏ mặt trước mặt: "Chúng ta huề."
  Tim cô đập cực kỳ nhanh, thực ra nếu Lâm Tư Tranh nhìn kỹ, nàng biết Hạ Đình rất căng thẳng, thậm chí mồ hôi còn chảy ra từ lòng bàn tay.
  Hạ Đình chỉ muốn giữ Lâm Tư Tranh lại đây, không cho nàng quay lại lớp.
  Tên mọt sách này ... làm sao mà nhạy cảm như vậy.
  Hạ Đình cảm thấy chính mình chỉ cắn vành tai của nàng. Nhưng Lâm Tư Tranh giống như đã hoàn toàn không thể chịu đựng được.
  Lâm Tư Tranh: "Hạ, Hạ Đình..."
  Hạ Đình nhìn chằm chằm vào môi Lâm Tư Tranh, tất cả đều cám dỗ bản thân, cô cảm thấy cổ họng khô khốc.
  Lâm Tư Tranh ngại ngùng vội đẩy Hạ Đình ra, hoảng sợ chạy thoát thân.
  Lần này Hạ Đình không ngăn cản nàng nữa.
  Lâm Tư Tranh thực sự hoảng sợ, nàng không quay người lên cầu thang mà vẫy tay với Hạ Đình như trước. Hạ Đình giận dữ hét lên từ phía sau: "Đi từ từ! Coi chừng ngã".
  Lâm Tư Tranh chạy nhanh hơn, giống như tiểu bạch thỏ vừa thoát khỏi miệng sói.
  Lâm Yến sững sờ, nói: "Tuyệt..."
  La Giai Giai: "Đúng là đại tỷ của chúng ta, thế này mới tốt."
  Vũ Thanh: "Tớ phải học mánh này của đại tỷ! Tớ nghĩ Tiểu hoa khôi rất thích a! "
  Cửa sắt nhỏ bị đá mở, Hạ Đình lạnh lùng đứng ở cửa "Nghĩ cái gì?"
  Vũ Thanh: "???"
  Đại tỷ biết họ ở đây khi nào? !
  Bốn người bọn họ còn không có phản ứng, đồng thời lui về phía sau hai bước, nghĩ cách cứu mạng nhỏ này.
  Hạ Đình: "Nhìn đủ chưa?"
  Nếu có ai dám trả lời cô, Hạ Đình sẽ khiến người đó bị mù. Cô đã phát hiện ra những người này ngay từ đầu, nhưng Lâm Tư Tranh lại không biết, cô sợ Lâm Tư Tranh nhất thời sợ hãi bỏ đi cho nên không nói.
  “Chạy đi !!!” Lâm Yến hét lên với Vũ Thanh, tất cả ôm đầu bỏ chạy. Hạ Đình đá vào mông La Giai Giai ở bước đi cuối cùng, đút hai tay vào túi quần rồi chậm rãi đi về lớp học, một nụ cười nhạt trên môi.
  Thật ngọt.
  Tên mọt sách đó thật ngọt.
  Hạ Đình hối hận vì không có nụ hôn ở môi.
  …………
  Học sinh lớp mỹ thuật đã bắt đầu chính thức học chuyên ngành, được bố trí phòng học chuyên môn riêng, đông nhất là học sinh mỹ thuật. Các phòng học chuyên môn nằm trên tầng hai của Tòa nhà Khoa học và Giáo dục, khi các môn học chính thường được dạy trong các phòng học lớn.
  Cuộc thi thành phố đã được xác nhận, mười lăm học sinh được chọn. Khi tên của Hạ Đình được xướng lên đã gây ra rất nhiều chấn động, nhưng không ai dám đặt câu hỏi.
  Tuy Hạ Đình chưa được thành tích văn hóa nhưng thành tích chuyên môn của cô rất xuất sắc, có thể nói không ai có thể so sánh được với cô.
  Trong phòng vẽ thứ sáu, Hạ Đình ngồi trong góc vẽ bức tượng David.
  Các học sinh khác vẫn đang sơn thạch cao đơn giản.
  Giang Nguyệt Nhi cũng học mỹ thuật, cô ta cũng thuê một giáo viên dạy lớp nhỏ, nên tiến độ rất dễ theo kịp, cô ta chuyển giá vẽ của mình đến chỗ của Hạ Đình bắt đầu vẽ tượng thạch cao.
  Hạ Đình thậm chí không nhìn cô ta.
  Lâm Yến đang mài bút chì hào hứng nói với Hạ Đình, "Đại tỷ, ngày mai chúng ta sẽ đi đâu chơi?"
        Ngày mai là cuối tuần cũng là ngày lễ. Ngày cuối tuần thông thường Lâm Yến cùng Hạ Đình đi chơi trò chơi, hoặc đến hội trường chơi bi-a, nếu không thì có thể đánh nhau.
  Ôi, đã lâu không chơi rồi, Lâm Yến suýt nữa đã quên chơi là như thế nào.
  Cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nếu Hứa Diệc Hàm không đi theo họ mỗi ngày.
  La Giai Giai thở dài: "Đại tỷ, chúng ta có nên đến quán net không?"
  Vũ Thanh: "Tớ đồng ý. Trò chơi chúng ta chơi trước đây có máy chủ mới. Đi không?"
  Phác Xán Liệt nhìn những đường nét cong queo trên bảng vẽ của Lâm Yến và La Giai Giai, cười không thương tiếc: "Thật xấu."
  Lâm Yến vung bút chì nhọn: "Hừ!"
  Cây bút trong tay Hạ Đình dừng lại: "Không đi."
  Lâm Tư Tranh vừa đưa cho cô hai tờ giấy, còn phải cẩn thận làm xong, không có thời gian đi chơi.
  Chưa kể Hứa Diệc Hàm đã sớm hẹn cô học, cả người đều không biết chuyện gì đang xảy ra, tức như gà hộc máu, vừa nhìn thấy cô thì Hứa Diệc Hàm đã muốn giương băng rôn nói: “Cố lên, Hạ Đình! Đập vỡ lời đồn thế gian".
  Nghĩ về nó thật đau lòng.
  Lâm Yến để cây bút chì xuống, trong mắt lóe lên do dự, cũng không nói gì, Hạ Đình khó chịu nhìn cô, cau mày nói: "Chỉ cần nói cho tôi biết cậu muốn làm gì."
  “Đại tỷ!” Lâm Yến vỗ mông đến bên cạnh Hạ Đình, “Chị đã lâu không cùng chúng ta đi chơi rồi! Trước đây chị không phải như vậy, không, không, em không có ý là bây giờ chị như thế này là không tốt, nhưng đại tỷ, chúng ta là... "
  Lâm Yến thực sự đau khổ.
  Lúc bọn họ cùng Hạ Đình đi chơi, Hạ Đình cực kỳ chán ghét học sinh giỏi, nên quên đi, ngày nào không phải ngày đánh nhau? Bất quá Hạ Đình làm cái gì đều có chút tàn nhẫn, những người này thật sự thuyết phục được cô.
    Người ngoài nói Hạ Đình không tốt, nhưng đám người Lâm Yến biết điều đó là không phải. Lúc đầu họ cũng rất sợ Hạ Đình, họ cảm thấy cô lạnh lùng, con nhà giàu, hình như ba mẹ cô chưa bao giờ quan tâm đến cô, ngoại trừ chuyện tiền bạc.
  Sau đó họ gặp rắc rối, lần nào Hạ Đình cũng giải quyết ổn thỏa. Nếu ai đó từ trường học bên ngoài nói gì đó về bọn họ, Hạ Đình sẽ có thể đập người đó rớt răng xuống sàn. Trước kia gia đình La Giai Giai gặp chuyện và thiếu tiền, chính Hạ Đình đã đưa tiền cho La Giai Giai mà không nói một lời.
  Bọn họ biết Hạ Đình có quan hệ không tốt với gia đình, nếu không thì làm sao mỗi lần gặp gia đình lại như gặp kẻ thù, trong nhà cũng không có ai, cho dù Hạ Đình bị bệnh hay bị thương cũng vậy.
  Lâm Yến cũng biết Hạ Đình là người thông minh, thực tế cô rất linh hoạt và lợi hại trong hội họa, chỉ cần cô chịu học hỏi, cô sẽ có thể học tốt. Khi Lâm Yến nhìn lại bức tranh của mình, các đường nét không thẳng, Lâm Yến chỉ nghĩ Hạ Đình sẽ ngày càng xa rời những người đã từng theo cô.
  Thậm chí Hạ Đình không thèm cho Lâm Yến cơ hội đáng buồn này, vì vậy cô cuộn tờ giấy lại, nói: “Hai ngày nay tôi không đánh cậu chắc cậu cũng ngứa đòn rồi nhỉ!"
  Lâm Yến hét lên, "Em sai rồi, em sai rồi đại tỷ! Đau quá!"
  Thật ra Hạ Đình biết Lâm Yến muốn nói gì, trong lòng có chút cảm động, nhưng là không muốn những người này nhìn thấy nên chỉ hung tợn nói, "Về sau tôi sẽ không như trước nữa, cậu nghe hiểu không?"
  Vài người gật đầu như dập tỏi.
  Hạ Đình hài lòng: "Ừ, tập trung học như tôi, biết không?"
  Lâm Yến: "..."
  Hạ Đình nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, ngày mai chúng ta tới hội trường bi-a."
  “Được a!” Hai mắt Lâm Yến sáng rực.
  La Giai Giai cổ vũ: "Đại tỷ của chúng ta cuối cùng cũng tái xuất chiến trường rồi!"
  Hạ Đình hừ một tiếng, sau đó đột nhiên nở nụ cười: "Các cậu cầm theo giấy kiểm tra Hứa Diệc Hàm đưa cho các cậu."
  Tất cả: "???" Giấy kiểm tra gì? 
  Giang Nguyệt Nhi cách đó không xa nghe thấy rõ ràng, không khỏi giễu cợt: "Giả bộ làm học sinh ngoan cái gì?"
  Hạ Đình thật sự có học không? Giang Nguyệt Nhi vốn còn đang hả hê trong lòng, trong lòng khinh thường khi nghe Hạ Đình đi tới hội trường bi-a, nhìn xem, Hạ Đình nói muốn học thật sự là vỏ bọc, làm sao có thể thật sự muốn học!
  Những gì cô ta nói thực sự không tốt lành, Lâm Yến lập tức không vui.
  Lâm Yến: “ Con mẹ nó, Ý cậu là cái quái gì vậy?” Lâm Yến luôn nóng tính với những người mà cô không thể hiểu được, cô chưa bao giờ lịch sự.
  Giang Nguyệt Nhi trước nay chưa từng bị mắng chửi, nghe đến lời này liền tức giận nói: "Ý gì! Người như cậu thế này, miệng thật bẩn!"
  Hạ Đình nhướng mi liếc nhìn Giang Nguyệt Nhi, Giang Nguyệt Nhi lập tức nghĩ đến bộ dạng kinh khủng khi Hạ Đình đẩy cô ta xuống đất.
  Nhưng hôm nay đang ở trong phòng vẽ, ngay cả lão sư cũng ở đây, cô có thể làm gì?
  Giang Nguyệt Nhi cảm thấy đủ tự tin, nói tiếp: "Cậu muốn đi đến hội trường bi-a? Để xem cậu thích học bao nhiêu!"
  Hạ Đình không muốn nói chuyện với Giang Nguyệt Nhi.
  Loại người này là không đáng nói tới.
  Lâm Yến tức giận nhảy dựng lên khi nghe thấy câu đó, tất cả mọi người lao về phía trước, nhưng bị Hạ Đình ngăn lại.
  Hạ Đình ném bút chì vào hộp dụng cụ vẽ, lạnh lùng nói: "Chúng ta học hay không liên quan gì tới cậu?"
       Giang Nguyệt Nhi bị Hạ Đình làm cho sững sờ, khóe miệng mấp máy nhưng vẫn không dám nói ra. Cô ta có thể nói về những người xung quanh Hạ Đình, nhưng cô ta không dám nói một lời về Hạ Đình. Giọng điệu của Hạ Đình lạnh lùng cứng rắn, đặc biệt là đôi mắt đầy băng lãnh, mang theo vẻ khinh thường.
  Một người hung ác như vậy không giống một học sinh cao trung bình thường chút nào.
  Lâm Tư Tranh lại thích chơi với những người như vậy cũng không khá hơn là bao.
  Giang Nguyệt Nhi hung tợn nói: "Đúng vậy, bất kể tôi là gì! Ngay cả kẻ ngu như Lâm Tư Tranh cũng luôn coi đám người này như bảo vật."
  Đột nhiên, Hạ Đình nhấc bảng vẽ của mình lên, đập xuống đất, tạo nên tiếng động lớn trong phòng vẽ, khiến mọi người xung quanh kinh hãi nhìn sang. Lúc này, Hạ Đình đã đứng dậy, từng bước đi về phía Giang Nguyệt Nhi.
  "WTF, Hạ Đình lại đánh người sao!"
  "Vừa rồi Giang Nguyệt Nhi đã nói gì với cậu ấy vậy? Tại sao Hạ Đình lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy?"
  "Thật là kinh khủng ... Hạ Đình thực sự tức giận rồi..."
  Giang Nguyệt Nhi không nhúc nhích, quát: "Hạ Đình, cậu định làm gì!"
  Tất cả mọi người đều cho rằng Hạ Đình bạo phát nhất định sẽ cho Giang Nguyệt Nhi hai đấm, lão sư Từ ở bên kia phòng học, vừa nghe thấy động tĩnh liền chạy tới.
  Trời ơi!
  Lão sư Từ vẫn luôn lo lắng về chuyện như vậy, mấy ngày trước Hạ Đình rất bình thường nên cho là chuyện này sẽ không xảy ra.
  Những điều nên đến cũng sẽ đến.
  "Hạ Đình, dừng lại!” Lão sư Từ vội vàng chạy tới, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cô không thể để hai học sinh đánh nhau trong phòng vẽ.
  Lâm Yến nói: "Lão sư, là Giang Nguyệt Nhi gây chuyện trước!"
  Giang Nguyệt Nhi nhìn Hạ Đình càng ngày càng gần, trong lòng càng sợ hãi.
  Đột nhiên Hạ Đình dừng lại bên cạnh giá vẽ của Giang Nguyệt Nhi.
  Ngón tay mảnh khảnh của cô tùy ý tháo kẹp tranh ra, tháo tranh vẽ của Giang Nguyệt Nhi xuống.
  Sắc mặt Giang Nguyệt Nhi tái nhợt, tựa hồ biết Hạ Đình muốn làm gì.
  Không đời nào!
  Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt Nhi vẽ một bức chân dung bằng thạch cao, vốn rất thô.
  Hạ Đình tiến thêm vài bước, lật ngược bảng vẽ của mình, để lộ bức tượng thạch cao của David mà cô đã hoàn thành từ lâu, đặt bản vẽ của mình và của cô ta ở nơi dễ thấy nhất trong phòng vẽ.
  Hạ Đình hoàn thành rất tốt, thạch cao được vẽ tinh xảo sống động như thật, đặt cạnh tác phẩm Giang Nguyệt Nhi giống như đây là một cuộc triển lãm.
  Hạ Đình ngồi xổm xuống mép tranh của Giang Nguyệt Nhi, uốn cong nửa ngón tay gõ lên bảng vẽ.
  Cả phòng nín thở im lặng, vì vậy vài lời cô nói đặc biệt rõ ràng.
  "Cái này vẽ không tốt bằng của tôi."
  "Chậc chậc."
  Sắc mặt Giang Nguyệt Nhi trắng xanh, cũng không dám vội vàng đem bức họa của mình cất đi, giống như cảm giác được ánh mắt người khác nhìn về phía mình đang giễu cợt.
  Lão sư Từ không phản ứng.
  “Cậu muốn lấy lại tranh nữa không?” Giọng Hạ Đình trầm thấp vang lên, mọi người có thể nhìn thấy nụ cười ấm áp trên khóe môi cô gái cao gầy, “Nếu cậu không muốn, tôi sẽ bỏ".
  Hạ Đình không đợi người trả lời mình, bởi vì không cần trả lời.
  Cô vò bức tranh thành một quả bóng ném vào thùng rác trong một hình parabol hoàn hảo.
  "Nếu là rác rưởi, đừng nên quan tâm."
  ...
  Lâm Yến bị sốc.
  "Đại tỷ, thật mạnh mẽ."
  Chị vẫn có thể đánh như thế này? ?
  Cảm thấy tốt hơn là chỉ đơn giản là đánh Giang Nguyệt Nhi.
  “Bỏ cuộc đi, cậu không thể học được tài năng của đại tỷ được đâu.” La Giai Giai tàn nhẫn phá vỡ tưởng tượng của Lâm Yến: “David do đại tỷ vẽ là David, còn David mà cậu vẽ David bị mẹ đánh. Tớ không nhận ra. "
  Lâm Yến: "..."
  Tác giả có chuyện muốn nói: Hạ Đình: Ngươi động ta là được rồi, tại sao lại động tới bạn gái của ta?