Những Truyền Thuyết Hợp Lý

Chương 5: Bôn nhật (đuổi theo mặt trời)




Mùng một tháng hai • cúng thái dương tinh quân.

Thời thượng cổ ở Thành Đô Sơn có một người khổng lồ tên là Khoa Phụ chạy rất nhanh, không có loài động vật nào trên mặt đất chạy nhanh được như hắn, bởi vậy hắn rất kiêu ngạo.

Có một ngày Khoa Phụ bỗng nhiên nổi lên một ý niệm hoang đường trong đầu, không ai biết vì sao hắn lại muốn đuổi theo mặt trời. Chính là vô luận hắn đuổi theo như thế nào, mặt trời một chút cũng không mệt, ngược lại càng lặn càng nhanh. Cho dù Khoa Phụ liều mạng chạy, mặt trời cuối cùng vẫn lặn xuống Ngu Cốc ở phương xa, còn Khoa Phụ thì vừa mệt vừa khát.

Khoa Phụ lê tấm thân mỏi mệt đến bên sông Vị, một hơi uống cạn nước sông, lại đến bên Hoàng Hà, hai hơi uống cạn Hoàng Hà. Thế nhưng cho dù uống nhiều nước như vậy, hắn vẫn khát vô cùng, cho nên hắn lại đi về phương Bắc uống nước ở đầm lớn. Đáng tiếc còn chưa tới nơi, Khoa Phụ đã nửa đường chết vì mệt. Mộc côn hắn cầm trên tay rơi xuống đất, rất nhiều năm sau mọc lên một rừng đào lớn, máu thịt của hắn thấm xuống mặt đất, đời đời kiếp kiếp nuôi dưỡng sinh mệnh.

————————————————–

Đầu xuân trời trong, sau giờ ngọ, âm ảnh xám xịt của mùa đông lạnh lẽo dần thối lui, tia sáng ấm áp của mặt trời tràn vào trong phòng. Bạch hồ lười biếng nằm nhoài trước cửa sổ sát đất của phòng khám thú y, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, ngẫu nhiên chuyển động dõi theo người qua đường ngoài cửa.

Có tiếng bước chân vang lên sau lưng, lỗ tai của hồ ly hướng ra sau, chỉa về phía chủ của con thú bị bệnh đang bước ra cửa sau khi khám bệnh xong. Kế tiếp là âm thanh thu dọn dụng cụ và đóng mở ngăn kéo, sau đó Tân Ngải Nhân đi đến bên cạnh Bạch Linh đang nằm trước cửa sổ dưới ánh mặt trời, duỗi thắt lưng mệt mỏi.

“A! Mặt trời thật là tốt.” Anh nói.

“Mặt trời một chút cũng không tốt.” Bạch Linh đáp.

“Không tốt vậy cậu không cần phơi nắng nữa!” Tân Ngải Nhân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hồ ly dưới chân, “Chẳng lẽ cậu cả người đầy lông lại còn sợ tia tử ngoại?”

“Không phải phơi nắng không tốt mà là mặt trời không tốt.”

Bạch Linh biếng nhác trở mình nằm nghiêng, để cơ thể nhận được nhiều ánh nắng hơn. Nó lơ đểnh điều chỉnh góc độ cái đuôi một chút để tránh bị đạp phải, lơ đểnh nói tiếp, “Nếu anh biết mặt trời là cái loại hàng gì, anh sẽ không nói như vậy nữa.”

“Ác? Vậy cậu nói thử xem?”

“Phiền quá... Tôi muốn ngủ.” Hồ ly ngáp một cái, “Đừng bắt tôi kể chuyện xưa.”

“Căn bản là làm gì có chuyện xưa?” Bác sỹ thú y cười nhạo dùng chân đẩy hồ ly, “Chẳng qua là tôi nói cái gì cậu liền phản đối cái đó, không có chuyện làm nên rảnh đến phát hoảng sao? Không phải nói muốn tìm chủ nhân sao? Bỏ cuộc rồi à?”

“Tôi còn lâu mới bỏ cuộc.” Bạch Linh lười biếng ngáp một cái.

“Vậy mau đi tìm đi! Tôi nói cho cậu ở đến khi tìm được hắn mới thôi, cậu gần đây hình như càng ngày càng lười thì phải? Lòng trung thành mất rồi à?”

“Không cần đá, tôi còn lâu mới như vậy.” Bạch Linh lộ ra vẻ mặt bị tổn thương, bị bác sĩ thú y dùng chân đá lười biếng lăn qua lộn lại. “Vừa hay hôm nay là sinh nhật của thái dương tinh quân, tôi đột nhiên cảm thấy cần phải chỉ ra chỗ sai lầm trong quan niệm của anh, thái dương thật không phải là thứ tốt lành gì…”

———————————–

Đó là một câu chuyện xưa rất lâu rất lâu về trước, trước cả bi kịch mười mặt trời gây hoạ. Khi đó vẫn còn mười mặt trời, mỗi ngày một cái, mỗi ngày thay phiên nhau theo quy luật chuyển động từ đông sang tây. Vào thời kỳ vẫn còn thuộc về thần thoại, ở nơi hoang dã có một tòa thành tên là Thành Đô Đại Sơn. Thành Đô Sơn cao đến tận mây, có người nói là nó chống trời. Trên Thành Đô Sơn có một người khổng lồ tên là Khoa Phụ.

Khoa Phụ là hậu duệ của thiên thần, vì vậy có thần lực hơn người. Tính tình hắn lại hiền lành cởi mở, luôn vui vẻ dùng thần lực của mình giúp người. Từ việc nhỏ như thôn dân xây nhà tới việc lớn như đá sụp trên sơn đạo, Thành Đô phạm vi trăm dặm chỉ cần có người cần hỗ trợ thì chắc chắn sẽ thấy bóng dáng Khoa Phụ. Nói đến Khoa Phụ người ta thường hay nhắc đến đôi chân chạy nhanh của hắn nhất, hắn có thể nháy mắt trước đó còn đang ở giữa sườn núi giúp tiều phu đốn củi, chỉ chớp mắt sau đã xuống dưới hẻm núi đem mãnh thú làm loạn túm gọn bằng một tay. Tính cách chân thực nhiệt tình khiến cho Khoa Phụ rất được hoan nghênh rộng rãi, bất luận dáng người khổng lồ của hắn hay việc hắn lấy hai con hoàng xà quỷ bí làm vòng tai cũng đều không thể ngăn cản kính yêu của phàm nhân.

Vào một chiều mùa hè nóng nực, Khoa Phụ trong lúc tản bộ đột nhiên chú ý tới một mảnh rừng bị cháy. Dựa vào thiên tính giúp người, Khoa Phụ vội vàng chạy tới đám cháy, lo lắng còn có thôn dân bị kẹt ở bên trong.

Thời điểm Khoa Phụ đến nơi lửa đã sắp tắt, hắn vui vẻ phát hiện không có người chết cũng không có ai bị kẹt, trong đám tàn tích cháy đen chỉ có một con kim sắc đại điểu cánh trái đang rũ xuống. Đại điểu kia ngoại trừ có ba chân thì bộ dáng rất giống với quạ đen, cả người lông vàng hơi tản ra hào quang, cánh hình như đã bị thương. Nó đối với sự xuất hiện của Khoa Phụ đầy bất mãn, tức giận đối hắn “nha” một tiếng liền muốn bay đi. Nhưng cánh trái bị thương không để đại điểu được như nguyện, nó vừa nhảy lên không trung liền lập tức nặng nề rơi xuống, nó tức giận mổ cái cánh đang chảy máu của mình.

“Đừng nhúc nhích!”

Khoa Phụ xông lên trước, một phen đem đại điểu ôm vào lòng. Đại điểu hiển nhiên cực ghét bị cưỡng ép, thân thể tiếp xúc như thế liền khiến nó nổi điên, ra sức vừa mổ vừa cào chống cự lại. Rất nhanh trên mặt, tay, ngực, cánh tay của người khổng lồ đều đầy vết máu, nhưng Khoa Phụ vẫn không buông tay, hắn biết một khi hắn buông tay đại điểu này sẽ tiếp tục cố bay, sau đó bị thương càng nặng thêm.

“Không cần sợ! Không cần sợ! Ta sẽ không hại ngươi.” Thanh âm Khoa Phụ cùng bàn tay giữ đại điểu của hắn đều cuống cuồng như nhau, “Ngươi bị thương, ta giúp ngươi chữa thương. Không cần sợ.”

Kim sắc đại điểu rất có linh tính, nghe xong câu kia liền an tĩnh lại. Tuy đôi mắt hổ phách vẫn còn trợn lớn bày tỏ bất mãn nhưng nó không còn ra sức mổ Khoa Phụ nữa, chỉ còn thở hồng hộc nghiêng đầu nhìn hắn.

“Đúng rồi, ngoan, đừng sợ.” Khoa Phụ trấn an vuốt lưng kim sắc điểu, “Ta mang ngươi về nhà, chữa thương cho ngươi.”

Cùng với một tiếng rít, một con hồng sắc đại điểu đột nhiên từ trên trời lao về phía Khoa Phụ. Khoa Phụ một tay ôm kim sắc đại điểu, một tay chống đỡ công kích trên không, dùng thân thể che chở bảo bối trong lòng. Hắn còn vội về nhà chữa trị cho thương binh đang xúc động trong lòng, không rảnh cùng ác điểu triền đấu đâu, nhưng mà con quái điểu hồng sắc nửa ưng nửa trĩ này giống như lên cơn điên mà lao qua lao lại, cố tình đem bàn tay đang ôm kim sắc đại điểu của Khoa Phụ làm mục tiêu. Khoa Phụ cũng không ngốc, một lát hắn liền đoán được – hai con chim này nếu không phải kẻ thù thì hồng điểu chính là muốn cứu đồng bạn.

“Nó bị thương! Ta muốn cứu nó!” Khoa Phụ cẩn thận né tránh vuốt sắc của hồng điểu, “Nếu ngươi cùng nó có cừu oán, chờ nó khoẻ rồi hẵng quay lại. Nếu ngươi là bạn của nó, không cần lo lắng, ta sẽ không hại nó.”

Khoa Phụ vừa nói xong, hồng điểu tựa hồ nghe hiểu lời của hắn, bay lên cao bắt đầu lượn vòng như đang suy nghĩ điều gì. Thế nhưng vào lúc Khoa Phụ yên tâm chuẩn bị rời đi thì nó lại hạ xuống bắt đầu một đợt tấn công khác. Công kích lần này so với lần trước còn cuồng loạn mãnh liệt hơn, Khoa Phụ không còn cách nào khác, rốt cục đánh một quyền lên người hồng điểu.

Hồng điểu dưới thần lực của người khổng lồ không có sức chống đỡ, mạnh mẽ văng ra ngoài đụng ngã vài cây đại thụ. Nhưng nó vẫn như trước không từ bỏ ý định, vỗ cánh bay tới muốn tiếp tục công kích.

“Nha.”

Kim điểu trong lòng phát ra tiếng kêu. Vào tai Khoa Phụ âm thanh này không có ý nghĩa gì, nhưng hồng sắc quái điểu vừa nghe thấy liền như bị sét đánh miễn cưỡng dừng lại thế công, dùng góc độ gần như không thể bay lên trời. Khoa Phụ nghi hoặc ngẩng đầu, đoán không ra hồng điểu có tính tấn công tiếp hay không nhưng nó vẫn cứ lượn vòng trên không.

“Thực đoán không ra, ngươi còn có bản lĩnh lớn như vậy.” Khoa Phụ nghi hoặc đối kim điểu nói.

“Nha.” Kim điểu không kiên nhẫn rụt cánh, tựa hồ oán trách Khoa Phụ làm đau nó.

Khoa Phụ lại ngẩng đầu, trên trời bây giờ chỉ còn một điểm đỏ, có thể miễn cưỡng nhìn ra hình chim.

“Hảo hảo, ta sẽ nhanh mang ngươi về nhà.”

Người khổng lồ cẩn thận ôm kim điểu, cất bước chạy về hướng chỗ ở. Trước khi cất bước kim điểu lại “nha” một tiếng, Khoa Phụ bắt đầu hoài nghi mình có phải đa tâm hay không, bởi vì hắn cảm thấy kim điểu giống như đang bật cười.

Đem kim điểu mang về sơn động đang sống, Khoa Phụ rửa sạch vết thương không biết là bị dã thú nào cắn trên cánh chim, tìm dược thảo giã nát đắp lên. Tuy không biết đại điểu quen ăn như thế nào, hắn vẫn cẩn thận mang nước uống, trái cây và thịt sống đến cho kim điểu, dùng cỏ khô da thú giúp nó làm một cái tổ ở cạnh sơn động rồi mới đi nấu cơm tối ăn. Kim điểu không ăn cũng không uống, Khoa Phụ nghĩ có lẽ là vì có người bên cạnh. Để cho kim điểu được yên tâm, Khoa Phụ xem xét tình trạng của kim điểu một lần cuối cùng xong liền đi ra ngoài cửa động canh gác rồi ngủ luôn.

Đêm xuân trên núi vẫn còn lạnh, gió lạnh nhẹ theo ánh trăng thổi vào cửa động. Dưới bóng đêm trong vắt như bạc, hồng sắc đại điểu không tiếng động đáp xuống cửa động, chớp mắt biến thành một mỹ thiếu niên áo đỏ.

Thiếu niên rón ra rón rén tránh Khoa Phụ đang ngủ say đi vào trong sơn động, rụt rè đứng trước ổ của kim sắc đại điểu. Còn kim sắc đại điểu từ lâu đã không còn hình dạng quạ đen nữa mà đã hóa thành một tuyệt mỹ thanh niên cả người toả ra kim quang, đang nghiêng người dựa trên vách động trầm tĩnh đợi hồng y thiếu niên đến.

“Thiếu gia.” Thiếu niên thấp giọng khẽ gọi.

“Ngươi vẫn còn nhớ đến ta à?” Thanh niên lạnh lùng nói.

“Hồng Vũ làm sao dám quên thập thiếu gia.”

Đúng vậy, kim sắc đại điểu Khoa Phụ cứu về chính là thái dương trên trời, đứa con nhỏ tuổi nhất trong mười đứa con mặt trời của thiên đế. Còn hồng y thiếu niên chính là hồng sắc công kê thần (gà trống thần màu đỏ), là người hầu của thái dương thứ mười. Nghe gia nô trả lời cẩn thận như giẫm lên băng mỏng, mỹ thanh niên chỉ hừ lạnh một tiếng cười cười, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

“Thập thiếu gia.” Hồng Vũ mở miệng như đang đi trên băng mỏng, “Người khổng lồ ngủ rồi, chúng ta nên đi thôi.”

“Ta không muốn đi.” Thái dương hừ lạnh.

“Nhưng... Nhưng nơi này không thể ở lâu được.” Hồng Vũ sốt ruột, “Thập thiếu gia vì sao muốn để phàm vật này...”

“Buồn cười!” Thái dương đột ngột mở mắt, trong sơn động bỗng nhiên kim quang bạo tăng, “Ngươi nghĩ ta vì ai mới để cho phàm vật này mang đi? Nếu không có ta ngăn cản, ngươi đã sớm bị đánh chết! Còn giả vờ tấn công! Lúc thiên cẩu tấn công ta, ngươi ở đâu?”

“Là, là do thập thiếu gia thật sự hành tung bất định, Hồng Vũ nhất thời tìm không được…“

“Còn dám cãi?” Thanh âm tăng lên, hào quang của thái dương cũng tăng theo gấp trăm lần, đem toàn bộ sơn động chiếu sáng như ban ngày.

“Không dám! Hồng Vũ đã biết sai!” Thiếu niên sợ tới mức phục trên mặt đất không dám đứng lên, “Hồng Vũ thất trách, thỉnh thập thiếu gia trừng phạt.”

Còn chưa đợi đến chủ nhân sắp xếp xử phạt, một màn chủ tớ tề tựu đã bị cắt ngang. Khoa Phụ bị cường quang đột nhiên xuất hiện này làm thức tỉnh, thình lình đứng lên kinh ngạc nhìn hướng nguồn sáng ở trong động.

“Có chuyện gì vậy?” Khoa Phụ lấy cánh tay ngăn trở cường quang, không tự giác hô lên.

Cường quang theo tiếng nói biến mất, sơn động lại trở về bóng tối. Khoa Phụ bỏ cánh tay ra, giương mắt nhìn thanh niên tuấn mỹ toả ra quang mang mỏng manh. Kinh người ở chỗ thanh niên kia vậy mà cùng chiều cao với Khoa Phụ, còn sau lưng hắn là hồng y thiếu niên tỉ lệ như thường nhân đang phục trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.

“Ngươi là...” Khoa Phụ cứng họng nói không ra lời.

“Ta là thái dương trên trời, là nhi tử thứ mười của thiên đế.” Thái dương không kiên nhẫn nói, “Thực cảm tạ ngươi đã cứu ta, ngươi muốn được thưởng cái gì thì cứ nói!”

Khoa Phụ nhìn thái dương đến ngây người, miệng mở ra đóng lại đến nửa ngày mới thốt ra được một câu.

“Ngươi là... thái dương?”

“Không phải vừa mới nói sao?”

Thái dương kiêu ngạo bực mình nhìn người khổng lồ trước mắt – đồ ngu nào cũng như nhau, nhìn thấy hắn đều ngẩn người, cái quỷ gì cũng đều nói không ra.

“Tất cả thái dương... đều xinh đẹp như ngươi sao?” Khoa Phụ ánh mắt vẫn nhìn thẳng, nói.

“Ta không biết, ta nghĩ các ca ca của ta cũng không có hứng thú đi so sánh.” Thái dương lạnh lùng nói, “Nếu đây là phần thưởng ngươi yêu cầu, ta có thể tìm bọn họ đến cho ngươi xem.”

“Phần thưởng?” Khoa Phụ ngơ ngác lặp lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt thái dương.

“Đúng, phần thưởng.” Thái dương đã thực hết kiên nhẫn, căm ghét chỉ chỉ vết rách trên cánh tay, “Để cảm tạ ngươi đã nhiều chuyện đi cứu ta, ta ban cho ngươi một phần thưởng. Nói nhanh đi!

“Ngươi muốn cái gì cũng được, cứ nói đi.”

“Cái gì cũng được?” Khoa Phụ nuốt nước miếng một cái.

“Đúng, muốn núi vàng núi bạc đều được, cũng có thể muốn sinh mệnh vĩnh hằng, muốn mỹ nữ kích thước như ngươi cũng tốt. Tuy ngươi là hậu duệ của thần nhưng huyết thống đã quá xa, ngoại trừ thần cách (cốt cách thần tiên), ta cái gì cũng có thể cho ngươi.” Thái dương lạnh lùng nói. Dục vọng của phàm nhân hắn đã thấy nhiều, lặp đi lặp lại cũng chỉ có nhiêu đây.

“Nếu ta nói...” Khoa Phụ đột nhiên cầm hai tay thái dương, “ “Ta muốn ngươi” thì sao?”

Thái dương thình lình bị hành động vô lễ chấn động, sửng sốt một chút liền muốn bỏ tay Khoa Phụ ra. Nhưng Khoa Phụ khí lực quá lớn cộng thêm thái dương tay trái đang bị thương nên không giãy ra được.

“Làm càn!” Thanh niên xinh đẹp rống giận, “Đồ vô lễ! Buông ra cho ta!”

Nhưng Khoa Phụ không buông, vẫn như trước nắm chặt bàn tay tiêm tế ẩn hiện kim quang. Ánh mắt kia làm thái dương vốn không sợ trời không sợ đất kinh sợ, y chưa từng thấy qua ánh mắt nhiệt liệt như vậy, dục vọng khát khao như thế...

Khoa Phụ vẫn luôn cô độc, bởi vì vóc dáng chênh lệch nên hắn tìm không được đồng bạn, phàm nhân bé nhỏ đến có thể khiêu vũ trên tay hắn lại khiến hắn chướng mắt. Hiện giờ thanh niên xinh đẹp trước mắt thân hình cao xấp xỉ mình đúng là mộng tưởng đã nhiều năm, mặc kệ y là ai, hắn lần đầu nhìn thấy đã yêu, hoàn toàn không cần lý do.

“Ta không cần núi vàng núi bạc, không cần trường sinh bất lão, cũng không cần mỹ nữ như mây.”

Khoa Phụ nhìn thẳng đôi mắt hổ phách của thái dương, “Ta thích ngươi, chỉ cần ngươi bồi ta.”

“Ngươi điên rồi!” Thái dương nổi giận đến cực điểm, kim quang cuồng phát, “Ngươi muốn ta? Thái dương trên trời?!”

“Ngươi đã nói rồi, trừ bỏ phong thần thứ gì cũng đều có thể cho ta.” Khoa Phụ không vì cường quang nóng bức mà lay chuyển, vẫn kiên quyết như trước, “Ngươi không hề nói ngoại trừ bản thân mình, là ngươi tự nói mà!”

“Ngươi!”

Kim quang nóng đến cháy người chậm rãi yếu dần, thái dương vô lực rút tay ra lần cuối nhưng vẫn thất bại. Đây dĩ nhiên không phải lần đầu tiên thái dương xuống trần gian, y từ trước đến nay đều biết nguyên hình của mình dị thường tuấn mỹ, không phàm nhân nào có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của y.

Trước đây đối với loại phàm vật mê luyến mình y đều không chút quan tâm, đã mạo phạm đến y nếu tâm tình không tốt thì giết ngay tại chỗ, còn tâm tình tốt thì sẽ một phen đùa bỡn chậm rãi giày vò cho tới chết, tất cả đều không thành vấn đề. Nhưng lời nói của Khoa Phụ đã nhắc nhở y, lời đã nói ra nhất ngôn tứ mã, y đích thực không hề nói bản thân không bao gồm trong phần thưởng. Mà bây giờ phần ngoại trừ kia lại không thể thêm vào.

Giết phàm vật này dễ như trở bàn tay, nhưng thứ nhất sẽ hủy hoại phẩm cách của chính mình, thứ hai hành vi vong ân phụ nghĩa này nếu lọt vào tai thiên đế tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.

Xét theo bản tính phóng khoáng của thái dương thì y cũng không cần che giấu điều mình làm, nhưng y là người kiêu ngạo, không thể chịu đựng được tự mình đánh tay mình (gậy ông đập lưng ông).

“Buông tay.” Thái dương đã mất đi ngạo khí lúc nãy nhưng vẫn lạnh lùng nói, “Ngươi nắm tay ta đau quá.”

“A! Thực xin lỗi!” Khoa Phụ bộc trực vội vàng buông bàn tay khổng lồ đang nắm chặt ra.

“Ngươi muốn ta bồi ngươi thế nào?” Thái dương xoa tay, lạnh lùng hỏi. Lập tức Hồng Vũ sau lưng nghe được liền hít một ngụm lãnh khí, “Ta còn phải làm việc, không có khả năng bồi một phàm vật như ngươi đến già.”

“Ta không dám yêu cầu ngươi bồi ta mỗi ngày.” Khoa Phụ thành thật nói, “Chỉ cần vào những ngày ngươi không làm việc, có thể giống như bây giờ đến bên cạnh ta...”

“Chín ngày? Ngươi điên à!” Thái dương phẫn nộ nhảy dựng lên, “Mười ngày thì có tới chín ngày? Ta phải bồi tên phàm nhân thấp hèn như ngươi sao?”

“Ngươi...”

“Không cần phải nhắc ta, ta đáp ứng!” Thái dương đang cực kỳ nóng giận, y sao lại ngu xuẩn đến mức tự đi rước loại phiền phức này vào người chứ?

“Ngươi không cần tất cả đều bồi ta, có thể nghĩ cách điều chỉnh một chút…” Khoa Phụ lui một bước.

Thái dương nheo lại hai mắt. Điều chỉnh? Cơ hội tốt như thế hơn nữa còn là do phàm vật này tự mình cho y...

“Được! Thế này đi!” Thái dương mị hoặc mỉm cười, làm cho Khoa Phụ nhìn đến ngây ngẩn. “Ta không ngại bồi ngươi, chín ngày đều bồi ngươi cũng không sao.”

“Thật không?” Khoa Phụ vui mừng quá đỗi.

“Nhưng có hai điều kiện, ngươi làm được thì ta mới bồi ngươi.” Thái dương giơ hai ngón tay.

“Hảo hảo, mười điều kiện cũng không sao! Chỉ cần ngươi nguyện ý bồi ta là được!”

Thái dương không khỏi bật cười, phàm vật này khẩu khí thật lớn mà!

“Thứ nhất, ngươi phải từ trong mười huynh đệ nhận ra ta.” Y tràn đầy tự tin mỉm cười, “Hơn nữa không phải đứng trước mặt ngươi, mà là ngươi phải từ trên mặt đất phân biệt chúng ta trên trời.”

“Hảo hảo! Ta nhất định sẽ không nhận lầm!” Khoa Phụ vỗ ngực cam đoan.

“Thứ hai, ngươi có đôi chân nổi tiếng chạy nhanh mà!” Thái dương cười đến càng mê người, “Vậy ngươi đuổi theo ta đi!”

“Đuổi theo ngươi?”

“Đúng vậy! Đuổi theo ta.” Khuôn mặt thái dương tươi cười sát vào Khoa Phụ, “Ngươi định cứ ung dung ngồi chơi là có thể ôm được giai nhân trở về sao? Như vậy không thực tế chút nào. Ái nhân, dùng chân của mình đuổi theo đi! Đuổi theo mới có ý nghĩa.”

Khoa Phụ nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ đang gần sát đến ngây ngốc, ngu ngơ gật đầu.

“Như thế nếu ngươi không đạt được điều kiện của ta thì không thể nói ta nuốt lời không thưởng cho ngươi!” Thái dương vừa lòng nhìn người khổng lồ trước mắt.

“Không! Ta nhất định sẽ làm được!” Khoa Phụ nói chắc như đinh đóng cột.

“Ta chờ ngươi.”

Thái dương bố thí cho người khổng lồ một nụ cười cuối cùng rồi xoay người đi vào trong bóng đêm ngoài động. Hồng Vũ không cần chủ nhân nói đã ngoan ngoãn đi theo. Khi Khoa Phụ đuổi theo đến ngoài thì chỉ thấy ngoài động nhấp nhoáng một mảnh hồng quang, hai vị thần đều đã biến mất.

Từ đó về sau, Khoa Phụ liền bắt đầu một việc mà trong mắt người khác là điên khùng, đuổi theo mặt trời. Ngày đầu tiên, ngày kế tiếp... Liên tục sáu ngày, hắn đuổi theo đuổi theo rồi dừng lại, nhờ vào nhãn lực hơn người giúp cho hắn nhận ra đây không phải là mặt trời mình từng gặp. Ai cũng đều nói Khoa Phụ phát cuồng, muốn khoe đôi chân chạy nhanh của mình, hơn nữa đuổi cái gì không đuổi lại đi đuổi theo mặt trời. Chỉ có Khoa Phụ biết, đây là ước định giữa hắn và khuôn mặt trong mộng kia, hắn nhất định sẽ nhận ra y, đuổi theo y, sau đó y sẽ đến bên cạnh hắn.

Ngày thứ bảy, bình minh vừa lên đến chân trời Khoa Phụ liền nhận ra mặt trời của hắn, nhấc chân bắt đầu chạy như điên. Thái dương đương nhiên sẽ không dừng lại chờ Khoa Phụ, Khoa Phụ cũng sẽ không bỏ qua thái dương trước mắt. Khoa Phụ cứ chạy, chạy mãi, từ cực Đông chạy đến Trung Nguyên, từ bình minh chạy đến giữa trưa. Hắn chạy đến cực kỳ khát, chạy đến bên Hoàng Hà, một hơi uống cạn Hoàng Hà; chạy đến bên sông Vị, lại uống cạn sông Vị.

Khoa Phụ không muốn dừng lại, nhưng hắn đã khát đến cùng cực, mà chạy tiếp về phía Tây sẽ không có nước uống.

Cho nên hắn chuyển đến đầm nước lớn ở phương Bắc, định bụng uống xong sẽ tiếp tục cùng thái dương nhất quyết thắng bại. Đáng tiếc Khoa Phụ đã đánh giá sai thể lực của mình, có nhanh đến thế nào thì hắn vẫn là phàm thể, là sinh mệnh có máu thịt. Chưa chạy đến bên đầm nước hắn đã ngã xuống, khát nước kịch liệt cùng mệt mỏi tấn công hắn. Thân ảnh lấp lánh kim quang đang ngay tại trước mắt a! Khoa Phụ thử đứng dậy chạy tiếp, nhưng chỉ có thể chống đỡ thân mình rồi lại ngã xuống.

Hắn thật sự rất khát rất mệt, hắn cảm thấy mình nên nghỉ ngơi một chút...

Hôm nay thái dương sau khi xuống núi không trở về nơi cư ngụ ở Đông Hải ngay. Thái dương thứ mười biến thành phàm thân cho nô bộc đưa tới bên đầm nước, y ban ngày từ trên cao nhìn thấy Khoa Phụ ngã xuống ở đây thì liền cười nhạo hắn. Hắn vốn không cần phải làm như vậy, có điều y từ miệng các thái dương khác biết được Khoa Phụ đã nhận ra mình trên trời, nói không chừng cũng có chút cảm động.

“Thế nào? Chạy không nổi nữa? Trước kia không phải thề thốt thành khẩn lắm sao?” Thái dương dùng mũi giày đá khuôn mặt dơ bẩn của người khổng lồ, “Có bản lĩnh thì đứng lên chạy tiếp đi? Lại bắt ta đi? Hả?”

“Ta lần sau... nhất định sẽ... đuổi kịp ngươi...” Khoa Phụ bị đá tỉnh, nhận ra là thái dương, yếu ớt cười.

“Thúi lắm!” Thái dương hoàn toàn không để ý đến tôn nghiêm, chửi ầm lên, “Ngươi đuổi cả đời cũng đuổi không kịp ta! Sớm bỏ cuộc đi!”

“Cho dù như vậy... ta vẫn... thích ngươi...” Khoa Phụ yếu ớt bắt lấy chân thái dương, “Đuổi cả đời... cũng không sao... Ít nhất... như vậy ta có thể nhìn ngươi đến chết...”

“Bỏ tay ra!” Thái dương tức giận mắng.

“Không... Đến chết... Ta mới bỏ...” Khoa Phụ mỉm cười.

“Ngươi muốn chết như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!”

Thái dương nổi giận, một cước đá văng tay Khoa Phụ ra, thuận tay chụp lấy cây gậy hắn vứt bên chân. Hồng Vũ đứng bên cạnh chưa kịp lên tiếng ngăn cản, cây gậy bằng gỗ đào đã đâm vào tim người khổng lồ.

Máu tươi đầy đất, nhiễm đỏ mộc trượng. Thái dương thở hổn hển không ngừng vẫn còn cố gắng đâm chọc, thân hình cực đại kia cho dù không còn hơi thở vẫn khiến y thấy ghê tởm. Chẳng qua chỉ là một thứ phàm nhân, dựa vào cái gì lại nhiều lần bắt y, ép buộc y, còn muốn y bồi hắn? Y chịu đủ rồi! Từ lần đầu tiên gặp mặt y nên nháy mắt thiêu cháy tên khổng lồ này, như vậy tất cả phiền toái cũng sẽ không phát sinh!

Thái dương phát tiết hết tức giận, vứt mộc trượng, lạnh lùng xoay người đối diện với ánh mắt trách cứ của Hồng Vũ. Duỗi tay chế trụ cằm, buộc thiếu niên phải ngẩng đầu, thái dương toàn thân nhiễm huyết hung hăng trợn mắt nhìn Hồng Vũ, thấy trên mặt thiếu niên chảy hai hàng thanh lệ thì càng nổi điên hơn.

“Ngươi khóc cái gì? Ngươi muốn nói ta làm sai có phải hay không?” Thái dương căm hận nói.

“Hồng Vũ không dám... không dám...” Thiếu niên càng khóc càng dữ, nhưng cũng không dám vươn tay lau nước mắt.

“Vậy ngươi khóc cái gì?” Thái dương rống to, “Đừng nói không dám với ta! Nói!”

“Hồng Vũ... Hồng Vũ nói...” Vì mệnh lệnh của chủ nhân, tiểu thần chỉ có thể thành thành thực thực nói, “Hồng Vũ chỉ cảm thấy... Những người yêu thương thập thiếu gia đều thật đáng thương...”

“Cái đồ ăn cây táo rào cây sung!”

Thái dương ở trên mặt gia nô giáng một chưởng, đem thân ảnh áo đỏ đánh bay ra ngoài. Kim sắc thiên thần phát hoả mà xoay người lần nữa, một cước đem thi thể Khoa Phụ đá văng. Toàn bộ đều là do tên khổng lồ này làm hại! Đều là tại hắn!

Tiếng khóc bị đè nén khiến thái dương phiền não xoay người, chỉ thấy tiểu thần vẫn còn trên mặt đất không dám đứng lên. Hồng Vũ cố gắng không để mình khóc thành tiếng nhưng lại không cầm được nước mắt, chỉ có thể dùng tay áo che miệng. Khuôn mặt thiếu niên nguyên bản trắng nõn ửng hồng lại có thêm một chưởng ấn đỏ tươi, tay áo che mặt cũng che không được vết tích đó. Thái dương phát tiết hết lửa giận, lại nhìn thấy bộ dạng gia nô đáng thương như thế, rốt cục không thể nổi giận nữa.

“Ngươi nói, những người yêu thương ta đều thực đáng thương?” Thái dương ngồi xổm xuống bên cạnh Hồng Vũ, vươn tay xoay khuôn mặt nhỏ nhắn lại.

“Không, không có! Là... Là Hồng Vũ lỡ lời! Thực xin lỗi...” Tiểu thần nức nở nói.

Nhìn gương mặt Hồng Vũ bị máu Khoa Phụ nhiễm bẩn đến tà diễm, thái dương bật cười.

“Ta nói... kỳ thật không phải tất cả đều đáng thương đâu.” Thái dương nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh xắn của Hồng Vũ.

“Thập thiếu gia?” Hồng Vũ kinh ngạc, ngay cả nghẹn ngào cũng quên.

Thái dương vung tay lên, phía sau, mộc trượng trên người Khoa Phụ đảo mắt hóa thành một mảnh rừng đào. Lấy thi thể người khổng lồ làm phân bón, hoa đào trắng pha đỏ nở đến cực kỳ xinh đẹp.

“Đi! Trở về nào.” Thái dương nói.

————————————

“Thái dương kia là như thế nào? Nhân cách có vấn đề à?” Tân Ngải Nhân ngồi ở ghế khám bệnh bên cửa sổ, hai tay ôm ngực nhận xét.

“Đã nói thái dương không phải thứ tốt mà!” Bạch Linh miệng khô lưỡi khô liếm liếm cái mũi, “Loại người đáng ghét nhất, biến thái muốn chết.”

“Nghe thật giống như cậu và thái dương từng có quen biết?”

“Không có chuyện đó, ai dám đối nghịch với vị đại thiếu gia này?”

“Nghe rất giống như có nha? Cậu biết hắn?”

“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, chuyện của tên kia là tôi nghe nói thôi, tôi không quen hắn.”

“Ngô...”

Phòng khám thú y tĩnh lặng, cách tấm thủy tinh truyền đến tiếng hạnh hoẹ của chim sẻ trên đường, một người một hồ đảo mắt nhìn lại, chim nhỏ lông xám đang mổ nhau dưới ánh nắng vàng, hiển nhiên hoàn toàn không để ý người toả ra ánh nắng là thần thánh dạng nào.

“Tôi nói, thái dương có phải là đối người có tâm với hắn sẽ rất cực đoan không?” Bác sỹ thú y như có điều suy nghĩ, mở miệng nói, “Hắn sẽ không đối Hồng Vũ...”

“Nếu hỏi tôi thì tôi sẽ nói người đối hắn có tâm hay không đều không quan hệ.” Hồ ly không tình nguyện đứng dậy, chậm rãi đi đến bát nước, “Tính cách xấu xa là do trời sinh thôi.”

“Vậy cậu tính xấu cũng là trời sinh à?”

“Là do chủ nhân trước đây dạy.” Bạch Linh trừng lại.

“Trừng tôi làm gì? Cũng không phải do tôi dạy.”

Bạch Linh đi đến trước bát nước cúi đầu uống, không nói lại nữa.

“Ân, lần trước cậu kể chuyện con chuột gả nữ nhi tôi đã muốn hỏi rồi. Cậu có cảm thấy...” Tân Ngải Nhân dưới ánh nắng nghiêng, duỗi thắt lưng mệt mỏi, “Vào thời đại này còn kể thần thoại rồi truyền thuyết là rất không khoa học không? Mặt trời là một ngôi sao vĩnh cửu, do các hạt tổng hợp lại mà phóng ra năng lượng, nhưng cậu lại nói mặt trời và con người không có khác biệt...”

“Xin anh đấy.” Bạch Linh dừng động tác liếm nước lại, quay đầu nhìn, “Anh thấy sự tồn tại của tôi khoa học sao?”

“Nói cũng đúng...”

“Ngu ngốc.”