Edit: Linh
1 – Giường hồ sơ
Trời lạnh, động vật luôn có bản năng chuẩn bị trú đông. Nếu là người nuôi chim, có lẽ sẽ phát hiện chim bắt đầu dùng đủ các thứ lặt vặt để lót tổ; nếu là người nuôi chuột, có lẽ sẽ nhìn thấy chuột tha đồ ăn vào trong hốc nhỏ. Nhưng nếu là chủ nhân của một con yêu hồ bốn trăm tuổi, có lẽ bạn sẽ phát hiện…
“Bạch Linh!”
Đài Bắc vào đêm, tiếng gầm giận dữ của người chủ vang tận mây xanh.
“Chuyện gì?” Bạch hồ nằm trên mặt đất chán chường ngáp, “Đã nói với anh là lỗ tai tôi thính lắm, âm lượng của anh có thể…”
“Chuyện.này.là.sao?”
Gằn từng tiếng một, Tân Ngải Nhân cắn răng chỉ vào một đống tán loạn dưới thân hồ ly, những trang giấy trắng tinh. Anh giận đến mức hai vai run run – hiếm khi có ý định đến phòng lưu trữ để sắp xếp bệnh án, vậy mà lại nhìn thấy cảnh tượng khiến cho ham muốn làm việc của người ta hoàn toàn biến mất.
“Cái này?” Bạch Linh giơ chân sau gãi gãi lỗ tai, “Giường! Trời lạnh rồi!”
“Cái gì gọi là ‘giường!’ hả?” Vừa đóng cửa nghỉ ngơi, bác sỹ thú y đã gào lên giận dữ, “Đó là bệnh án đó!”
“Ác? Bệnh án à?” Bạch Linh mang vẻ mặt vô tội, hoàn toàn kinh ngạc, “Không phải anh toàn xếp bằng máy tính sao?”
“Mấy cái này là bệnh án cũ! Còn chưa – có – lưu…!” Rống đến câu sau, họng của bác sỹ thú y đã tắt tiếng, đành phải nuốt lại lời nói.
“Được rồi được rồi đừng nóng giận.” Bạch hồ rốt cục chấp nhận rời khỏi đống giấy đã khiến chủ nhân kêu thảm thiết, biếng nhác đi đến bên chân con người, “Dù sao cũng chưa bẩn chưa rách, dọn dẹp lại chút là ổn chứ gì?”
“Được, dọn đi!” Liếc con vật cạnh chân, bác sỹ thú y lạnh lùng ra lệnh, “Nhớ kỹ phải sắp theo đúng thứ tự ban đầu.”
“Đáng ghét~~ chủ nhân~~~” Duy trì vẻ tao nhã như cũ, yêu hồ ngồi xuống mỉm cười, “Người ta chỉ là một con hồ ly, làm sao biết chữ chứ?”
“Không dọn?”
“Là không biết dọn.” Bạch hồ mỉm cười sửa lại.
“Được.”
Tân Ngải Nhân cũng không nhiều lời với nó, xách cổ hồ ly, xoay người rời đi.
“Đi.tắm.”
“Oa a a a đợi đợi đợi đợi đợi đã!”
… Có lẽ bạn sẽ phát hiện, đe dọa bằng tắm rửa rất có hiệu quả.
————————————————————-
2 – Truyền máu
Nhìn chung mà nói, nếu bác sĩ thú y muốn nuôi thú cưng thì phần lớn sẽ chọn một con chó không nhỏ. Lý do đơn giản là vì phòng khám thú y hiện nay có rất nhiều con bị bệnh là chó, mà rất nhiều chỗ lại không có thứ như ngân hàng máu chó. Bởi vì thông thường những con chó không cùng nhóm máu lần đầu tiên truyền máu cho nhau đều không sao, cho nên ngoài chức năng làm thú nuôi và trông nhà thì tiếp máu cho đồng loại đang cần máu là công dụng hạng nhất của chó bác sĩ thú y.
Có điều đó là tình huống thông thường. Nếu hôm nay có một bác sĩ thú y mà vật nuôi của họ là một con yêu hồ bốn trăm tuổi thì…
“Bác sĩ! Mau! Mau cứu nó!”
Mỗi khi nghe thấy tiếng kêu sốt ruột đi cùng với thú bệnh vào cửa thì Tân Ngải Nhân đã biết có một con thú bệnh nặng đang tới. Anh là một bác sĩ thú y có kinh nghiệm, đương nhiên không hề sợ những chuyện này.
“Để ở đây.” Anh rất có kinh nghiệm chỉ dẫn chủ nhân để thú bệnh lên bàn khám, theo phản xạ hỏi. “Sao vậy?”
Kỳ thật là hỏi thừa, tình trạng của con chó săn Beagle này đến đồ ngu nhìn cũng biết. Một chân gấp theo hướng bất thường, khăn lông bọc nó dính đầy máu. Cái này nếu không phải bị xe đụng thì là bị vật gì đè nặng, gãy mất một chân cộng vài khúc xương sườn.
“Tôi muốn dắt nó đi công viên, nhưng đầu hẻm đột nhiên lao ra một chiếc xe…” Tiểu thư ăn mặc thời trang nghẹn ngào, hiển nhiên khóc đã lâu.
“OK, tôi biết rồi.”
Thuận tay đè xuống vết thương trên chân chó để cầm máu, bác sĩ thú y trẻ tuổi ra chỉ thị dứt khoát.
“Không cần lo lắng, cứ giao cho tôi. Phiền cô kéo cửa chớp bên kia xuống, sau đó ra bên ngoài chờ.” Anh ban cho nữ chủ nhân một nụ cười trấn an. “Tôi cấp cứu trước đã, những chuyện khác đợi nó chụp x-quang rồi hẵng nói.”
Cô gái kia có hơi hoảng loạn mà rời khỏi phòng khám, điều này khiến cho bác sĩ Tân của chúng ta thở phào nhẹ nhõm. Kỳ thật vết thương của con chó kia khá đơn giản, anh sợ là sợ chủ nhân của nó đợi một hồi ngất xỉu trong phòng thì gay to. Hơn nữa anh đuổi chủ nhân con chó ra ngoài, còn vì một nguyên nhân quan trọng khác –
“Bạch Linh!” Bác sỹ thú y nói chuyện với một góc trong phòng khám, “Đừng giả vờ ngủ nữa, đứng lên giúp đi.”
“Ồn chết người,” Theo giọng nói vang lên, một cuộn lông trắng động đậy bên chân tường, há mồm ngáp một cái, “Có ngủ trưa thôi cũng không yên…”
“Bớt dông dài, đi kiếm máu đến đây.” Tân Ngải Nhân ba chân bốn cẳng bắt đầu chuẩn bị đồ cấp cứu, “Là một con chó nhỏ, Jimmy ở tiệm vịt quay hẳn là được rồi.”
“Không được…” Bạch hồ ngồi xuống, chớp mắt mấy cái có chút không bằng lòng, “Tháng này anh làm liên tiếp mấy ca đại phẫu, toàn bộ chó khu này nhìn thấy tôi đều bỏ chạy hết!”
“Mặc kệ, tôi cần máu, đi kiếm đi.” Bác sĩ bắt đầu khử trùng hai tay, mang tạp dề, “Kiếm không được tối nay không có cơm ăn.”
“Quá đáng~~ đây là bóc lột sức lao động!” Bạch hồ nháy mắt biến thành mỹ thiếu niên, ngồi dưới đất ôm mặt khóc lớn, “Thật quá đáng! Trời ơi đất ơi mẹ già dưới suối vàng ơi thổ địa ơi! Ai tới phân xử cho tôi đi…”
“Cậu còn mười phút.”
“Ô ô ô…”
“Chín phút rưỡi.”
“Oa~~ tôi không muốn sống nữa!”
“Tám phút.”
“Được rồi được rồi tôi đi tôi đi!” Mỹ thiếu niên xoay người nhảy dựng lên, “Jimmy ở tiệm vịt quay đúng không? Bắt thì bắt!”
“Nhanh lên.”
“Vậy,” Thiếu niên đột nhiên nhảy lại gần, đặt tay lên vai bác sĩ, “Tối nay tôi muốn ăn thịt quay.”
“Được.”
“Bia Thanh Đảo nữa.”
“Được rồi, nhanh lên.”
“Cả anh nữa.”
“Được… Chờ đã, cái gì?” Bác sĩ bận rộn lúc này mới kịp phản ứng.
“Cứ quyết định vậy đi!” Không đợi chủ nhân đáp lời, thiếu niên đã hôn một cái lên má chủ nhân, đảo mắt hóa thành bạch hồ chạy ra cửa sau. “Ố dè~~ Jimmy thân mến tôi đến rồi đây~~~”
“…”
Có lẽ phải bắt chước các đồng nghiệp khác nuôi một con chó lớn mới được.
Thỉnh thoảng, bác sĩ thú y trẻ tuổi của chúng ta sẽ có suy nghĩ như vậy.
————————————————————-
3 – Nằm mơ
Từ rất nhiều chỗ có thể quan sát thấy, động vật trong lúc ngủ mơ cũng có hành vi ý thức như con người. Có lẽ giống như giấc mơ của con người, giấc mơ của động vật cũng dựa trên những gì từng thấy trong quá khứ kèm thêm tưởng tượng hiện tại hoặc biểu đạt của tiềm thức.
Người đã từng cẩn thận quan sát vật nuôi của mình sẽ biết động vật có nằm mơ, nhẹ thì tứ chi mí mắt co giật, nặng thì kêu rên đến tỉnh giấc. Có nhiều loài động vật có vú, khi nằm mơ sẽ làm động tác mút, còn khi quan sát những loài như chim thì ít báo cáo như vậy hơn. Có vài con mèo không biết nằm mơ thấy chuyện gì vui, tự mình bắt đầu ngáy khò khè; có vài con chó không biết nằm mơ chạy đến nơi hưng phấn nào mà liều mạng vẫy đuôi; có vài con chuột đồng nằm mơ còn nghiến răng.
Còn một con yêu hồ bốn trăm tuôi nằm mơ thì sẽ…
“Bạch Linh.”
Thời gian là bốn giờ bảy phút sáng, địa điểm là phòng ngủ trên lầu hai của phòng khám Tâm ái động vật. Bóng đêm trước hừng đông của một ngày cuối thu lành lạnh bao quanh phòng ngủ, đáng lẽ nên là lúc ngủ say. Nhưng Tân Ngải Nhân lại tỉnh.
“Bạch Linh!”
Kêu lớn thêm một chút, Tân Ngải Nhân vô cùng tỉnh táo vào giờ giấc không nên tỉnh táo. Nhưng sự tỉnh táo này không phải tự nguyện mà là bị quậy tỉnh.
“Bạch Linh, cậu tỉnh lại cho tôi!”
Rốt cục không thể nhịn được nữa rống to, tiếng hét của bác sĩ Tân phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của Đài Bắc. Lần này rốt cục đã được đáp lại.
“A… Gì vậy?”
Giọng nói hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ của yêu hồ phát ra từ trên người bác sĩ thú y. Đúng vậy, không sai, là từ trên người.
“Buông. tôi. ra.”
Tân Ngải Nhân vô cùng tức giận, nằm ngửa trên giường kiềm chế xúc động muốn tạo ra tạp âm lần nữa. Kỳ thật không thể trách cứ một người thân (nghe nói) là vạn vật chi linh như anh lại đi giận vật nuôi của mình đến thế. Nếu có một người tăng ca đến rạng sáng mới tan tầm, vất vả lắm mới nằm lên giường ngủ nhưng chưa đến sáu giờ đã bị vật nuôi của mình đánh thức thì chắc hẳn tâm tình cũng không khá hơn chút nào. Nhất là khi con thú nuôi của người đó lại vì nằm mơ mà biến thành một người đàn ông cao 1m7 liều mạng đè lên người họ ôm lấy không tha. Đặc biệt hơn nó còn gần như lột sạch quần áo của họ trong cơn mơ, như trẻ con mút sữa điên cuồng mút lấy một chỗ nào đó.
“A? A! Thực xin lỗi.”
Yêu hồ khó khăn lắm mới tỉnh lại được xấu hổ gãi đầu, ngồi dậy khỏi người bác sĩ, thật cẩn thận giúp chủ nhân mặc quần áo cài nút đàng hoàng, nhưng vẫn không quên giải thích: “Tôi thật sự không cố ý, thực xin lỗi, anh cứ tiếp tục ngủ đi.” Yêu hồ hóa thành một thanh niên áo trắng vô hại cười giải thích, “Nằm mơ, nằm mơ thôi.”
Bạch hồ thay chủ nhân sửa lại quần áo, thay anh vuốt vuốt tóc, xong xuôi rất đúng mực biến trở lại nguyên hình nhảy khỏi giường đi đến ổ của mình ngủ, nhanh chóng lâm vào mộng đẹp. Còn ở trên giường, Tân Ngải Nhân theo lý hẳn là nên thấy an tâm vì những lời của thú nuôi, vậy mà lại nổi giận đến mức rốt cuộc không ngủ được. Ngay cả chính anh cũng không biết mình đang giận cái gì, giận đến mức ngay cả chuyện hồ ly chưa được cho phép đã lên giường ngủ cũng quên mất tiêu.
Trời đã sáng, rốt cục đành buông tha cho việc vật lộn với giấc ngủ, ngồi dậy đi tắm nước lạnh, lúc này Tân Ngải Nhân ở trong lòng nghiêm túc ra một quyết định:
Lần sau đi ngủ anh nhất định phải mặc quần áo kín, đeo thắt lưng!
————————————————————-
4 – Đông chí
Nói chung, trừ bỏ mấy con chó mùa đông bị bắt để ăn, mấy con heo đực bị dùng cho tiệc tùng, lễ tết của loài người không hề có ảnh hưởng gì đến động vật. Lúc mọi người ăn bánh chưng, con mèo ở trên ban công ngủ, lúc mọi người ăn bánh Trung Thu, con mèo vẫn ở trên ban công ngủ. Phần lớn món ăn lễ lạc truyền thống của dân tộc đều không thích hợp cho vật nuôi, cho nên ngoại trừ bị tiếng pháo năm mới hù dọa, lễ tết đối với bọn chúng đều là vật ngoài thân.
Nhưng khi vật nuôi của bạn là một con yêu hồ bốn trăm tuổi thì sự tình có thể sẽ khác.
“Ái Nhân.”
“…” Người nào đó làm như không nghe thấy.
“Ái Nhân~~”
“…” Tân Ngải Nhân không còn để ý tới kiểu gọi tên anh thế này từ rất lâu rồi.
“Ái Nhân đáng yêu của ta~~”
“…” Chuyện này hình như là từ năm lớp ba, được tập thành thói quen sau khi một bạn học nào đó viết bậy tên của anh thành như vậy.
(Ngải Nhân là àirén, ái nhân (người yêu, vợ, chồng) cũng là àirén)
“Đáng ghét, tiểu Ái Nhân thân thân của mình không thèm để ý tới mình~~ cậu ấy nhất định là không yêu mình~~~~ “
“Cậu đủ chưa?”
Đằng sau quầy hàng của phòng khám Tâm ái động vật, bác sĩ thú y trẻ tuổi rốt cục đứt dây thần kinh, mạnh mẽ đứng dậy, hung tợn nắm một túm lông trắng bên chân đưa đến trước mặt rống to.
“Cậu không thể im lặng để tôi đọc sách một chút sao? Hả?” Trải qua những ngày tháng trui rèn, công lực đại hống của bác sĩ trẻ tuổi đã đủ để sánh ngang với tiểu thương ngoài chợ, “Khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày! Buổi chiều đã mang cậu đi dạo xong! Ăn cũng ăn no xong! Để tôi yên tĩnh một chút thì thế nào? Đọc cuốn sách cũng phạm pháp sao? Hả? Nói chuyện với cậu đó!”
“Tôi, tôi… Ô…”
“Đừng có giả vờ đáng thương với tôi.”
“Ô…”
“Câm miệng.”
“Ấu…”
“Không được bắt chước chó khóc.”
“Meo…”
“Phụt.”
Nhìn Bạch Linh bị nhấc lên lơ lửng đang híp mắt cụp tai tỏ vẻ tủi thân bắt chước mèo kêu, chủ nhân rốt cuộc không tức được nữa. Ghế dựa chuyển thành tư thế thoải mái, ôm hồ ly vừa vặn trong lòng, Tân Ngải Nhân rốt cục buông tha việc vật lộn với cuốn sách “Tái kiến, Khả Lỗ” nghe nói là rất hay.
“Được rồi… Cậu rốt cuộc muốn nói gì?”
“Ao ông ề à.” Yêu hồ ngậm miệng, từ lỗ mũi hừ ra vài tiếng.
“Cậu có thể há mồm.”
“Không phải kêu tôi câm miệng sao?” Con mắt yêu hồ láu lỉnh xoay chuyển, vẻ mặt vô tội.
“Cậu nói hay không nói?”
“Được được tôi nói…” Nhìn chủ nhân ra vẻ sắp bỏ mình lại, Bạch Linh vội vàng giơ móng vuốt ôm lấy người trước mặt, “Tôi hỏi sao anh không trở về nhà? Hôm nay là đông chí đó!”
“Đông chí thì liên can gì tới cậu?” Tân Ngải Nhân gãi gãi đầu, không biết hồ ly lại đang có ý định gì, “Hơn nữa vẫn còn thú bệnh nhập viện! Cậu đâu phải không biết.”
“Không được. Đông chí không phải là cả nhà sum vầy sao?” Bạch Linh phi thường nghiêm túc, vẻ mặt quan tâm chân thành.
“Cậu muốn về nhà tôi sum vầy?” Tân Ngải Nhân cực kỳ không tin.
“Tôi muốn nói chuyện phiếm với chị dâu!”
“Không phải sáng nay mới nói chuyện điện thoại với chỉ sao?”
“Tôi muốn khi dễ chồng của Hiếu Ca.”
“Bọn họ hiện đang ở Mỹ.” Chú thích thêm, Hiếu “Ca” là nữ.
“Vậy, tôi nhớ em rể của chúng ta.”
“Liêu Hồng Cơ mới mang Fatima tới kiểm tra hôm trước mà. Hơn nữa từ khi nào nó thành “em rể của chúng ta” vậy?”
“Ngô… Anh đang phủ nhận quan hệ của chúng ta đấy hả?”
“Đừng có đánh trống lảng.” Tân Ngải Nhân không phải là đèn cạn dầu, còn lâu mới bị lảng sang chuyện khác, “Cậu rốt cuộc muốn về quê làm gì? Nói mau.”
“Bánh trôi.” Bạch hồ vùi cái mũi vào ***g ngực chủ nhân, nhỏ giọng nói.
“Hả?”
“Bánh trôi bánh trôi bánh trôi~~~” Chỉ chớp mắt, hồ ly lại biến thành mỹ thiếu niên chuyên dụng làm nũng, vừa cọ đầu trên ngực Tân Ngải Nhân vừa láu lỉnh kêu, “Làm gì có chuyện đông chí không ăn bánh trôi? Ở cùng nhiều chủ nhân như vậy anh là người bạc bẽo nhất! Đông chí ngay cả bát bánh trôi cũng không có~~”
Nếu có thể, Tân Ngải Nhân thật sự muốn quỳ rạp trên mặt đất ôm đầu kêu to “trời ơi!”. Cũng bởi vì nguyên nhân này, một buổi tối thích hợp để đọc sách cứ thế đi tong.
“Vâng… Bánh trôi bánh trôi.” Bác sĩ thú y bất đắc dĩ đứng dậy đặt thiếu niên xuống ghế, chính mình đi tới nhà bếp.
“Ôi? Anh có mua?” Bạch Linh vui vẻ nhảy nhót theo xuống nhà bếp, “Ác da! Anh là tốt nhất tôi yêu anh muốn chết luôn, không hổ là…”
Tràn giang đại hải những câu nói ca tụng công đức đột nhiên dừng lại, ngay vào khoảnh khắc bác sĩ thú y mở tủ lạnh lấy bánh trôi.
“Sao vậy?” Tân Ngải Nhân nghi hoặc quay đầu, đụng phải gương mặt sụp đổ của thiếu niên.
“Đó là…?”
“Bánh trôi! Sao thế?”
“Đó là bánh. nguyên. tiêu!” Mỹ thiếu niên đột nhiên biến thành thanh niên cao một mét tám mấy, hung ác trợn mắt nhìn bác sĩ thấp hơn mình một khúc. “Cái đó để ăn vào mười lăm tháng giêng! Anh có thường thức không vậy? Mẹ anh không dạy anh sao?”
“Ách… Khác nhau hả?” Lập trường đảo lộn, bác sĩ Tân ngớ ra.
“Đương nhiên là khác!” Lần này đến lượt Bạch Linh rống lên, “Phúc Châu Đài Loan đông chí ăn bánh trôi trắng hồng luộc trong nước đường, tết Nguyên Tiêu mới ăn bánh trôi trắng có nhân! Đây là thường thức! Thường thức đó!”
“Tôi nghĩ năm nào cũng ăn bánh trôi nhỏ, năm nay nên thay đổi khẩu vị…”
“A… Quả nhiên là tôi làm hồ thất bại…” Thanh niên vô lực dựa vào tủ lạnh, ôm trán, “Kể nhiều truyền thuyết chuyện xưa truyền thống tập tục cho anh như vậy, kết quả lại đi phạm thứ sai lầm này…”
“Vậy cậu còn muốn ăn không?”
“Còn.”
Nghe nói từ đó về sau ngày lễ ngày tết phòng khám Tâm ái động vật đều đóng cửa. Bởi vì bác sĩ Tân muốn dẫn vật nuôi của mình về quê ăn tết.
————————————————————-
5 – Đêm giao thừa
Tiệc tùng cuối năm dương lịch mấy năm gần đây ngày càng lưu hành trong xã hội phương Đông, trai gái già trẻ lớn bé đều chen chúc trong bữa tiệc đêm giao thừa, chỉ vì vài con số tượng trưng của một chu kỳ đã thay đổi mà tìm lý do buông thả chính mình. Có vài chủ nhân sẽ giấu vật nuôi của mình trong cái làn hoặc ba lô để cùng nhau đón giao thừa, rất khó nói mấy con thú kia ở trong hoàn cảnh như thế có thể cảm thấy sung sướng gì không, dù sao cái gọi là ngày tháng và làm lịch đều là mấy trò của con người, còn các thú nuôi chỉ cảm thấy sự khó chịu khi ở nơi người người chen chúc.
Nhưng đối với một con yêu hồ bốn trăm tuổi mà nói, ý nghĩa có thể sẽ khác…
Ngày xửa ngày xưa so với xưa ơi là xưa còn xưa hơn một chút, ở trong sơn động nọ trên một ngọn núi nọ có một con quái thú. Quái thú này lông trắng tóc trắng, trên đầu có sừng nhọn màu vàng, trên người có hoa văn màu lam, nó quanh năm say ngủ, chỉ có vào lúc rét đậm mới tỉnh lại.
Đúng, không cần hỏi, quái thú này chính là Niên thú, không sai, chính là Niên thú khiến cho người Trung Quốc hằng năm phải đón năm mới. Hẳn là không ai biết, Niên có thể hóa thành hình người, biến thành một nam tử rất xinh đẹp.
Lại là một mùa đông đại tuyết phong sơn, trời trong cảnh trắng, thái dương lặn về phía tây, trong sơn động nọ trên một ngọn núi nọ truyền ra tiếng thở dốc nặng nề.
“Ha, ha… Niên, ngươi thật lớn…”
Trong sơn động, một nam tử đang cưỡi trên thân một quái thú toàn thân trắng như tuyết, chuyển động rất có quy luật. Nam tử này áo cà sa rách nát chưa kịp cởi đã vén vạt áo ngồi lên. Nơi hoang vắng trời đất rét lạnh không thể cởi hết, nếu xóa đi tiếng thở dốc nặng nề và động tác mà người trưởng thành nào cũng biết, áo cà sa che khuất nơi tiếp hợp, nhìn thoáng qua quả thật là không biết trong này đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng khiến cho người ta đoán không ra trong này đang diễn ra trò gì còn có một nguyên nhân khác — quái thú trắng tuyết dưới thân nam tử căn bản không hề có động tĩnh vẫn đang ngủ say sưa. Ai, cũng không thể trách nó được, Niên thú chính là Niên thú, chỉ vào lúc hết năm mới có thể tỉnh lại, trong hoàn cảnh tháng chạp còn chưa tới đương nhiên Niên thú sẽ ngủ như chết.
Ác, chẳng qua thỉnh thoảng sẽ có ngoại lệ.
Nam tử coi bộ là hòa thượng đột nhiên căng thẳng dựng người, sau đó lại thả lỏng. Hình như bị động tác quá lớn của người phía trên quấy nhiễu mộng đẹp, Niên thú rên rỉ hai tiếng, mông lung mở mắt.
“Ngô… Ân?” Niên ý thức không rõ phát ra tiếng lẩm bẩm. Con ngươi màu vàng kim đối diện với thân thể đang cưỡi trên người, Niên chú ý nam nhân này có một mái tóc rối rất dài chưa từng cắt qua phía sau cái đầu bóng lưỡng, nhìn vào rất kỳ cục.
“Xin hỏi… ngài là ai?” Niên kỳ quái hỏi.
“Ngươi! Ngươi cư nhiên không nhớ ta!”
Nam tử phẫn nộ nhảy dựng lên, dưới áo cà sa, quần chưa buộc chặt theo động tác rớt xuống đất hắn cũng không để ý, chỉ lo nắm lấy mớ da của Niên mắng to.
“Đồ vô lương tâm!” Tiếng hô vang vọng cả sơn động, rung động cả cột băng trên mặt đất.
“Ta không nhớ có quen biết người sẽ cưỡi trên thân mình a?”
“Ngươi! Ngươi cư nhiên không nhớ!” Nam tử kéo Niên, mũi dán sát mũi, quát to, “Ngươi đừng nói với ta ngươi đã quên ta là Khôi chuyển thế, đừng nói với ta ngươi đã quên là ngươi hại ta xuất gia rồi còn hoàn tục!”
“Nói vậy… Đây không phải là mộng à?” Niên thú sờ sờ cằm, cười to, “Tại sao cảm giác lại không thật chút nào vậy?”
“Ngươi đừng nói với ta lần trước lần trước nữa lần trước trước nữa ngươi đều là mộng du!” Nam tử vẫn rống to, sau vài lần chuyển thế tính tình của hắn thay đổi không ít, “Đừng nói với ta mấy câu ‘Muốn thì tự mình động’ vừa rồi của ngươi đều là nói mớ!”
“Nhưng ngươi vẫn chưa trả lời ta vì sao ngươi phải cưỡi ta…”
“Đủ rồi! Không được nói thêm nữa!”
Trong phòng khách của phòng khám Tâm ái động vật tất cả mọi người đều quen thuộc, Tân Ngải Nhân xoa xoa huyệt thái dương đầy rối loạn. Hiếm khi anh chủ động kêu con hồ ly ngu ngốc kia kể chút chuyện xưa, quả nhiên không có kết quả tốt.
“Là anh bảo tôi ‘kể chuyện có liên quan đến đêm giao thừa để nghe một tí’ mà!” Bạch Linh dùng gương mặt đầy vô tội trả lời.
“Xin cậu…” Tân Ngải Nhân đau đầu rên rỉ, “Cậu không thấy bốn trăm tuổi còn chơi trò chữ nghĩa này là rất đáng xấu hổ sao?” (đêm giao thừa là khóa niên, cho nên Bạch Linh mới kể chuyện liên quan đến Niên thú)
“Hoàn toàn không.” Bạch hồ chớp mắt mấy cái, “Đây là chuyện duy nhất liên quan đến đêm giao thừa mà tôi có thể nghĩ tới!”
“Quên đi, coi như tôi sai…”
Vốn là vậy mà! Dương lịch vốn đâu có dính dáng gì đến quỷ thần Trung Quốc, kể chuyện xưa cái gì chứ? Đúng là tự tìm phiền phức.
————————————————————-
6 – Tiệc cuối năm
Rất nhiều loài vật được con người nuôi có bản năng thần kỳ. Có con mèo sau khi chuyển nhà thì mất tích, ngàn dặm xa xôi trở về nhà cũ; có con chó chạy khỏi gia đình được gửi nuôi, xuyên qua Bắc Mĩ tìm được chủ nhân đang du lịch, khả năng này được gọi là bản năng quay về nhà hay quay về với chủ, luôn giúp cho vật nuôi lạc mất tìm được đường về khiến cho chủ nhân vạn phần kinh hỉ, là một phần không thể giải đáp trong hành vi của động vật.
Nhưng nếu vật bạn nuôi là một con yêu hồ bốn trăm tuổi, tình huống có thể không giống.
“Reng reng…”
Mười sáu tháng chạp âm lịch, bảy giờ rưỡi tối. Một tối không quá yên tĩnh ở Đài Bắc, điện thoại trên quầy hàng trong phòng khám Tâm ái động vật vang lên. Trong phòng khám không quá sáng, bác sĩ thú y trẻ tuổi thả cuốn sách trong tay, đứng dậy ấn nút loa ngoài của điện thoại.
“Anh Nhân, Bạch Linh chạy mất rồi.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của em trai. Tân Ngải Nhân nghe xong chỉ thở dài một hơi, không hề khẩn trương.
“Đi lúc nào?” Bác sĩ thú y trẻ tuổi hỏi.
“Đại khái hơn sáu giờ.” Cậu út nhà họ Tân, Tân Ngải thành thật trả lời, “Hình như trước khi ăn cơm tối đã không thấy, vừa rồi mới phát hiện không tìm được. Chị dâu nói không cần lo lắng, nhưng em thấy nói với anh một câu vẫn tốt hơn.”
“Được, anh biết rồi.” Tân Ngải Nhân bất đắc dĩ cười cười, “Nó không sao đâu, đừng lo.”
Trấn an xong em trai vẫn còn đang khẩn trương, bác sĩ thú y đi đến cái ***g phía sau phòng khám nhìn một vòng, xác định thú bệnh không có chuyện gì mới yên tâm thoải mái ngồi xuống đọc sách.
Mười giờ mười sáu phút hai mươi bốn giây, cửa tự động của phòng khám mở ra. Bác sĩ thú y bị tiếng chuông trên cửa cắt ngang hứng thú đọc sách bèn ngẩng đầu nhìn ra cửa, nửa không gian phía trên không bị quầy ngăn trở không thấy bóng ai, nhưng có tiếng bước chân vang lên, đích xác có thứ gì đó đi vào.
“Ừm…” Bác sĩ thú y nói, “Bạch Linh?”
Lối đi phía bên phải quầy hàng chậm rãi hiện ra hai cái lỗ tai. Bạch hồ cẩn thận đi tới đầy ủ rũ.
“Sao vậy?” Tân Ngải Nhân hỏi, “Lạc đường? Lâu như vậy mới đến nhà?”
“Chị dâu chỉ cho tôi tiền xe, không nói đi tuyến xe bus nào…” Hồ ly cúi đầu nói.
“Cho nên cậu ngồi nhầm xe?”
Đáng tiếc câu trêu chọc của bác sĩ thú y không được hưởng ứng, hồ ly nước mắt lưng tròng đến gần chủ nhân, cụp đuôi.
“Ngải Nhân…” Nó nói. “Có phải anh không thương tôi nữa không?”
“… Sao lại nói thế?”
Tân Ngải Nhân bất đắc dĩ rời khỏi ghế dựa ngồi xổm xuống đất, để bạch hồ đi tới, ủi đầu vào bụng mình. Anh vỗ về vuốt ve một hồi lâu hồ ly mới nguyện ý mở miệng nói chuyện.
“Anh có phải hết thương tôi rồi không, mới vứt tôi về quê?” Hồ ly nói.
“Ác, xin cậu!” Bác sĩ Tân bi ai kêu lên, “Là tự cậu nói muốn ăn quải bao, không muốn ở đây theo tôi chăm sóc mấy con thú bệnh nên tôi mới nhờ Tiểu Ngải đem cậu về quê. Lúc đi không phải còn rất vui vẻ sao?”
“Anh nhất định là không thương tôi, chê tôi phiền, mới tống tôi đi…” Hồ ly nói xong đã muốn nức nở.
“Bạch Linh…” Bác sĩ thú y bất đắc dĩ nhìn vật nuôi nằm trên mặt đất.
“Có phải anh hết thương tôi rồi không?” Bạch hồ nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn chủ nhân, “Có phải hay không?”
Nhìn ánh mắt như chó con của hồ ly, nghe câu hỏi gần như gây sự kia, Tân Ngải Nhân rốt cục xác định, mặc kệ tu hành có bao nhiêu năm, mặc kệ có biến thân thành hình dáng gì, động vật đúng là động vật.
“Tôi đương nhiên còn yêu cậu, đừng lo lắng.” Bác sĩ thú y ôm bạch hồ vào lòng, lắc lư như đang dỗ trẻ con, “Tôi là yêu cậu, sợ cậu ghét quải bao mua ăn không ngon, mới muốn cậu về quê thôi!”
“Ô…” Bạch hồ cúi đầu khóc.
“Tiểu Ngải sợ cậu đi lạc, bị dọa gần chết.” Tân Ngải Nhân lại thở dài một hơi, “Phải về nói một tiếng, tôi đưa cậu đi!”
“Nhưng chính anh nói con mèo con kia rất nguy kịch, anh không thể rời đi mà.” Hồ ly đem nước mắt nước mũi toàn bộ lau hết lên vai bác sĩ. “Tôi không dám quấy rầy anh, không thể nói với Tiểu Ngải, chị dâu lại không biết lái xe…”
“Mèo con đã ổn rồi.” Vỗ vỗ cái đầu đầy lông của hồ ly, bác sĩ thú y cười khổ, “Cậu là vì chuyện này nên ngay cả quải bao cũng không ăn, đội mưa chạy về đây?”
“Tôi ghét phải xa anh.” Hồ ly thút thít cái mũi, “Hơn nữa tôi ngồi xe bus trở về, không bị ướt mưa.”
“Hảo hảo…” Bác sĩ thú y ôm Bạch Linh ngồi trở lại ghế, hướng tới quầy cầm điện thoại, “Trước hết để tôi gọi điện thoại nói với Tiểu Ngải cậu về rồi.”
Điện thoại gọi xong, Bạch Linh vẫn nằm trên đùi Ngải Nhân.
“Bên ngoài lạnh lắm.” Nó nói.
“Ừ.”
“Tôi lại còn rất đói.”
“…” Kỳ thật Tân Ngải Nhân thầm nghĩ trong lòng, “Là cậu tự chuốc lấy thôi.”
“Ngải Nhân…”
“Bà Thang tối nay có cho vài quải bao, vẫn còn dư.” Bác sĩ thú y nhịn đau hi sinh bữa sáng ngày mai, “Cậu có muốn ăn không?”
Lần này hồ ly không trả lời, nhưng lại xù đuôi bắt đầu lắc lư.
“Vậy, ăn xong quải bao, có thể ngủ chung không?” Bạch hồ lại hóa thành mỹ thiếu niên, hưng phấn nhìn bác sĩ thú y.
“Mơ tưởng.”
“Anh không thương tôi…”
“…”
Người nuôi yêu hồ như thú cưng rốt cục đã có kinh nghiệm. Từ nay về sau không dám đem con hồ ly này giao cho người khác nữa, để tránh chuốc lấy phiền toái.
————————————————————-
7 – Pháo
Thiên tính của động vật là sợ hãi những tiếng động lớn đột ngột. Vô luận là tiếng sấm, tiếng súng hay tiếng pháo, vào tai động vật vô tri đều đáng sợ như nhau. Bởi vì tính cách sợ hãi âm thanh lớn, tránh né tai họa, cho nên chó săn và chiến mã là những loài vật nuôi đặc thù. Cần phải trải qua huấn luyện đặc biệt mới có thể chấp hành nhiệm vụ.
Ở khu vực chỉ cần là ngày lễ ngày tết đều sẽ đốt pháo khói lửa ăn mừng, hẳn là hoặc nhiều hoặc ít các chủ nuôi đều sẽ phát hiện động vật đều sợ pháo, có con chó khi sét đánh thì toàn thân run rẩy, có con mèo trong tiếng pháo vang chạy tán loạn khắp nơi. Một người chủ cẩn thận sẽ nhớ việc trấn an những con vật đáng thương, cũng có người chủ vì vật nuôi mà xin hàng xóm bớt đốt pháo.
Nhưng nếu hôm nay người có vật nuôi là một con yêu hồ bốn trăm tuổi thì tình huống sẽ khác.
“Fatima? Fatima?”
Thời gian là đêm trừ tịch của một năm âm lịch nào đó, địa điểm là nhà họ Tân, nhà cha mẹ của Tân Ngải Nhân. Trong ánh nến lay động đón giao thừa, cậu út nhà họ Tân, Tân Ngải hô hoán tên con mèo khắp nơi.
“Tiểu Ngải, sao vậy?” Cậu ba nhà họ Tân, bác sĩ thú y Tân Ngải Nhân nửa tỉnh nửa mê nằm trên sô pha nhìn em trai, “Tìm Fatima làm gì?”
“Bác sĩ Liêu nói Fatima rất sợ pháo, mười hai giờ đêm trừ tịch nhà nhà đốt pháo, nó sẽ chạy loạn khắp nơi.” Tân Ngải có chút lo lắng trả lời, “Sắp mười hai giờ rồi, em muốn nhốt nó vào ***g trước để khỏi chạy loạn bị thương, nhưng lại tìm không thấy.”
“Con mèo già đó vẫn còn sợ pháo à…” Tân Ngải Nhân ngáp, “Bị thương cũng không sao, vừa vặn cùng Liêu Hồng Cơ chấm dứt viện phí.” (Liêu ca chính là cậu em rể đã đề cập phía trên đấy, mọi người có hiểu gì không:”>)
“Anh Nhân…” Vẻ mặt Tân Ngải có chút tổn thương, “Em nói đến rách miệng anh ta mới để em phụ chăm sóc Fatima, anh đừng có vô tình như vậy được không?”
“Đối với người khác không cần vô tình, đối với hắn mới cần.” Tân Ngải Nhân hừ lạnh một tiếng, làm bộ muốn nằm xuống ôm gối tiếp.
“Anh Nhân, không thể ngủ!” Tân Ngải nghiêm túc lắc lắc anh trai, “Nghe nói ngủ trước mười hai giờ sẽ bị Niên thú ăn…”
“Đủ rồi!” Tân Ngải Nhân kêu thảm nhảy dựng lên, ngăn cản em trai nói tiếp, “Đừng nói mấy thứ Niên thú rồi truyền thuyết rồi nghe nói nữa!”
“Vì sao?”
“Không có gì, chỉ là nghe phiền thôi.” Tân Ngải Nhân nghiêm trang đáp, “Được rồi! Anh gọi Bạch Linh giúp em tìm Fatima. Bạch Linh! Bạch Linh?”
Nhưng tiếng kêu của bác sĩ thú y không có đổi lại âm thanh chạy bằng bốn chân, vị chủ nhân thất trách bây giờ mới phát hiện quả banh lông bình thường đều nằm bên chân không thấy nữa. Tân Ngải Nhân kì quái, con hồ ly kia không phải cực tham ăn à? Sao ba mẹ ngồi trên sô pha cắn hạt dưa nó lại không ở bên đòi ăn chứ?
“Tìm Tiểu Bạch hả?” Bà Tân dựa vào lòng chồng mình, mở miệng, “Vừa nãy cùng đám Tiểu Sa lên nóc nhà đốt pháo rồi! Con lơ mơ ngủ ở đây không nghe thấy à?”
“Nó và chị dâu? Trời đất…”
Lời còn chưa hết, Tân Ngải Nhân đã chụp lấy chìa khóa mở cửa xông ra ngoài.
Sân thượng trên tầng cao nhất của khu nhà một mảnh tối đen, đêm ba mươi những vì sao lấp lóe trên đỉnh đầu, tranh giành ánh sáng với đèn đóm của cao ốc bên cạnh. Tân Ngải Nhân xông lên nóc nhà, phanh một tiếng đạp mở cánh cửa, phá vỡ yên tĩnh.
“Gì vậy?” Một giọng nam bình tĩnh vang lên.
“Anh?”
Nhìn thấy anh hai ở đây, Tân Ngải Nhân thở phào nhẹ nhõm. Bên cạnh, con dâu cả nhà họ Tân đang cùng thiếu niên áo trắng hành hạ một đống pháo xung thiên, còn cậu cả nhà họ Tân, Tân Ngải Trung đang dày vò một dây pháo dài.
“Đếm ngược còn tới ba phút, không cần gấp gáp!” Anh cả khó hiểu nhìn Tân Ngải Nhân.
“Không phải…” Tân Ngải Nhân đến gần anh trai, đút tay vào túi áo, “Em tưởng chỉ có chị dâu và Bạch Linh lên đây, sợ bọn họ bại lộ.”
“Không tin tụi tôi đến vậy sao?” Giọng nói của thiếu niên phát ra từ bên cạnh.
“Mặc kệ nó đi, Bạch Linh, cậu có muốn đốt không?” Đây là giọng nói của chị dâu Tân Ngải Nhân.
“Muốn muốn muốn!”
Nhìn thiếu niên kéo sợi dây ra, sau đó ba nhánh pháo xung thiên lần lượt xông lên tận trời, bác sĩ thú y trẻ tuổi thở dài. Có con hồ ly không sợ pháo thì thôi đi, còn thích tự mình đốt pháo? Tất cả học giả nghiên cứu hành vi động vật chắc đều té gãy mắt kính quá?
“Ngải Nhân Ngải Nhân! Anh có muốn chơi không?” Bạch Linh gọi chủ nhân, “Cùng tôi kéo năm nhánh luôn đi!”
“Không cần, cậu cẩn thận một chút.” Tân Ngải Nhân bất đắc dĩ nhìn anh hai dường như không có việc gì, “Coi chừng Tiểu Ngải nhìn thấy dáng vẻ này của cậu bị hù chết đó.”
“Nó còn lâu mới lên đây!” Thiếu niên nói, “Tôi vừa nhốt con mèo của nó vào ngăn trên cùng của tủ quần áo, nó hẳn là đang bận tìm rồi!”
“Anh Trung! Anh Nhân! Em tìm được rồi!”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, giọng nói của Tân Ngải truyền đến từ hướng cầu thang. Một tiếng kêu khiến cho ba người một thú bị dọa nhảy dựng tại chỗ, may là yêu hồ bốn trăm tuổi kinh nghiệm đầy mình, giây lát đã biến trở về nguyên hình.
“A? Em vừa mới nhìn thấy một người?” Tân Ngải vừa bước lên lầu đã nghi hoặc nhìn về hướng Bạch Linh, “Bên kia có một người áo trắng…”
“Bên kia không có ai cả, em nhìn lầm rồi.” Tân Ngải Trung lộ ra nụ cười khiến người ta yên tâm, “Em tìm được con mèo rồi à? Bây giờ mấy giờ rồi? Đếm ngược chưa?”
“Còn một phút hơn, cũng may em đến kịp…” Tân Ngải vẫn thắc mắc nhìn con hồ ly mình luôn cho là chó cáo, “Vì sao Bạch Linh lại cắn dây?”
“A… Đó là…”
“Là vừa rồi Ngải Nhân chơi vui quá, muốn Bạch Linh đốt pháo.” Nghe nói dâu trưởng như mẹ, cô gái cướp lời bác sĩ thú y, “Em nói cho nó biết đi! Tiểu Ngải!”
“Anh Nhân?” Cậu út xoay đầu trách cứ. (động vật sợ pháo, Tiểu Ngải là muốn trách Ngải Nhân ko nên để hồ ly đốt pháo)
“Còn nửa phút!” Tân Ngải Nhân đột nhiên nhìn đồng hồ kêu to, “Mau! Mọi người vào vị trí!”
Cậu ba vừa hô như vậy, những người có mặt đều không để ý có phải anh đang chuyển đề tài hay không, nhất thời người thì trốn, người thì núp, người thì che tai, chỉ để lại một mình Tân Ngải Trung cầm bật lửa đứng bên cạnh dây pháo.
“Mấy người…” Tân Ngải Trung bất đắc dĩ trợn mắt nhìn đám người có mặt.
“Mười!”
“Chín!”
“Tám!”
“Bảy!”
“Sáu!”
“Năm!”
“Bốn!”
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Thế là, trong tiếng phào đầu đường cuối phố của tân xuân năm nay, bác sĩ thú y trẻ tuổi bắt đầu kiểm điểm lại một chuyện quan trọng: đón giao thừa thật sự không thể ngủ gật.
————————————————————-
8 – Cạo lông
Đài Loan nằm ở vùng cận nhiệt đới đến nhiệt đới, mùa hè luôn vô cùng nóng bức. Hơn nữa ở Đài Bắc nơi mật độ dân cư máy móc đều lớn thì hiệu ứng đô thị lòng chảo càng làm cho nhiệt khí không thể tán ra ngoài, cho nên tháng tư tháng năm gần như mỗi ngày hai mươi bốn giờ đều nhiệt độ cao không gián đoạn.
Vào hoàn cảnh ấy, người chủ biết thông cảm với vật nuôi sẽ cắt sạch lông trên người vật nuôi, để tụi nó có thể vượt qua mùa hè dài dằng dặc. Cho nên mùa hè ở trên đường gần như đâu đâu cũng thấy mấy con chó toàn thân bị cạo lông chỉ còn một tầng mỏng manh cứ như ***. Có vài con rất hưởng thụ khoái cảm mát mẻ như vậy; có vài con cạo hay không đều không sao; có vài con sẽ lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Nghe nói còn có con sau khi cạo xong sẽ xấu hổ đến mấy ngày không dám ra đường, trốn trong góc nhà kín đáo nhất, chết cũng không động.
Nhưng nếu hôm nay là một con yêu hồ bốn trăm tuổi, tình huống có thể sẽ khác…
“Bạch Linh, cậu muốn cắt lông hay muốn nóng chết?”
Vào một đêm hẳn phải gọi là buổi tối đầu hè, Tân Ngải Nhân khoanh hai tay trước ngực ném ra câu hỏi này. Còn đối tượng của câu hỏi thì đang nằm trên sàn phòng khám giả chết, mặt hướng phía trước coi như không nghe thấy.
“Hồ ly chết tiệt, không cần giả chết.” Bác sĩ thú y đưa chân đá đá cục lông trắng trên mặt đất, oa chết tiệt! Chỉ đụng tới đống lông kia đã nóng chết rồi.
“Tôi không sợ nóng.” Trên mặt đất bạch hồ thuận thế lật mình, nằm ngửa duỗi người, “Sống bốn trăm tuổi, nóng có tí xíu đã là gì?”
Nói vậy nhưng đồng thời đầu lưỡi hồ ly đã thè dài ra, chảy một đống nước miếng lên gạch men. Nó vừa nói chuyện đồng thời vừa nỗ lực thu lại đầu lưỡi, nhưng vẫn không cẩn thận cắn phải.
“Tôi cũng không muốn vì cậu mà mở máy lạnh hai mươi bốn giờ đâu!” Tân Ngải Nhân ném tông đơ và kéo lên bàn mổ, “Tôi nói cho cậu biết, mùa hè mới bắt đầu, cậu còn ít nhất bốn tháng chịu nóng. Cắt sạch không phải rất mát sao?”
“Không cắt.” Bạch Linh lại bất động, “Tôi thà nóng chết cũng không muốn xấu chết.”
“Bạch Linh…”
“Không cắt là không cắt!”
Câu nói chưa dứt, bạch hồ đã nghiêng người nhảy tới cửa lớn, chuẩn bị chạy mất. Động tác của yêu hồ rất nhanh, không sai, nhưng con người là vạn vật chi linh đạo cao một trượng, (trong câu ma cao một thước, đạo cao một trượng) bước hai bước đã bắt được thân thể màu trắng, thuận thế đè xuống đất.
“Ngải Nhân…” Yêu hồ khép mắt cụp tai, bắt đầu chiêu giả vờ tội nghiệp.
“Đừng cử động, ba phút là xong.” Bác sĩ thú y đã cầm dụng cụ, cực chuyên nghiệp khởi động tông đơ điện, “Đây là vì muốn tốt cho cậu! Cậu cũng đâu muốn nóng chết hả?”
“Xin anh đừng mà.” Yêu hồ biến thành thiếu niên mười mấy tuổi, nắm lấy tay chủ nhân tựa hồ sắp khóc, “Cạo sạch biến thành người tôi sẽ trần truồng đấy!”
“Cậu tốt nhất là biến trở lại trước khi người đi đường báo cảnh sát ngay, bằng không buổi tối không có cơm ăn.” Tân Ngải Nhân lạnh lùng nói, “Hay là cậu hi vọng tôi cứ thế cắt luôn quần áo của cậu?”
“Ô…” Hồ ly lại biến trở về nguyên hình, “Anh sẽ hối hận.”
“Không tôi sẽ không.”
“Anh chắc chắn sẽ.”
“Vậy tôi chờ xem.”
Trong tiếng ro ro của tông đơ điện, một thân lông trắng sáng như tuyết của bạch hồ đã xếp thành một ngọn núi nhỏ. Nhưng vào lúc Tân Ngải Nhân tuyên bố đã làm xong thả dụng cụ xuống, anh đồng thời liền hối hận.
“Cậu cậu cậu cậu đây là bộ dáng gì?!”
Bác sĩ thú y trẻ tuổi kêu to một tiếng nhảy lùi về sau, nhưng yêu hồ hóa thành hình người trước mặt anh, động tác so với anh nhanh hơn, một tay ôm anh vào lòng. Lần này Bạch Linh biến thành một thanh niên cường tráng cao gầy mang đủ mười phần tao nhã quyến rũ, tóc dài lúc trước đã thành mái tóc ngắn mát mẻ, còn một thân áo trắng… hoàn toàn không thấy!
“Bộ dáng gì nữa?” Yêu hồ như cười như không một tay nắm lấy cằm chủ nhân, “Tôi không phải nói với anh rồi à?”
“Quần áo của cậu đâu? Biến ra cho tôi!” Tân Ngải Nhân hổn hển giãy giụa.
“Biến không ra.” Yêu hồ tha người vào trong phòng phẫu thuật, “Quần áo là do lông biến thành, không có lông sẽ không có quần áo.”
“Cậu không có quần áo coi như xong, bắt tôi làm gì?” Tân Ngải Nhân trong lúc giãy giụa không cẩn thận đụng phải một vị trí nào đó trên người yêu hồ, khiến anh cứng đơ cả người, “Đợi đã! Cậu đóng cửa làm gì?”
“Làm gì?” Bạch Linh mỉm cười, “Cho anh cũng mát mẻ một chút a!”
“Không cần!”
“Lúc tôi nói không cần, anh có nghe sao?”
“Ê…!”
Cả mùa hè năm ấy, phòng khám Tâm ái động vật mỗi ngày đều đến trưa mới mở cửa. Những mùa hè kế tiếp mặc kệ nóng đến cỡ nào, Tân Ngải Nhân rốt cuộc không còn giúp vật nuôi của mình cắt lông nữa. Đó cũng là nguyên nhân phòng khám Tâm ái động vật luôn mở máy lạnh vào mùa hè.
————————————————————-
9 – Mưa nắng
Mưa nắng là một hiện tượng thời tiết tự nhiên, khi cơn mưa mang tính cục bộ rơi xuống bởi vì diện tích mây không lớn, không đủ che hết ánh nắng ở chỗ đó, dẫn đến trời mưa nhưng vẫn thấy nắng. Từ góc độ khoa học mà nói đây là chuyện bình thường, thông thường khi mưa nắng thời tiết không có biến hóa gì mạnh mẽ, ảnh hưởng sinh vật trên mặt đất cũng không nhiều. Cùng lắm là con mèo phơi nắng trên tường, con chó hóng gió bên đường, chim chóc trong ***g treo ở góc sân không kịp tránh, bị ướt mưa chốc lát, bởi vì mưa bình thường không lớn, chúng nó lắc lắc bộ lông là coi như xong.
Nhưng đối với một con yêu hồ bốn trăm tuổi mà nói, ý nghĩa có thể khác.
“Xin lỗi tiên sinh, ngài có thấy một nam sinh mặc đồ trắng đi ngang qua không?”
Khẩn Đinh nằm ở cực nam của Đài Loan, ngày mùa hè diễm dương cao chiếu trên đỉnh đầu du khách, Tân Ngải Nhân căng thẳng bất lực ngăn người đi đường khắp nơi để hỏi, đều cùng là một câu. Mỗi khi nhận được đáp án không thấy, anh còn hỏi thêm một câu:
“Vậy ngài có thấy một con cáo… cáo chó màu trắng đi ngang qua không?”
Đáng tiếc, đáp án vẫn như cũ là không thấy.
Mặt trời trên đầu, bác sĩ thú y trẻ tuổi ở trong sân triển lãm không lớn chạy qua chạy lại, khắp nơi tìm vật nuôi nhanh như chớp đã không thấy. Hiếm khi đi du lịch, anh đương nhiên sẽ không dùng sợi dây cột hồ ly đi khắp nơi. Nhưng kết quả của việc để Bạch Linh tự do hành động là không lưu ý tên kia đã biến mất.
Tân Ngải Nhân tìm rồi tìm, ở đâu cũng đều không có thân ảnh màu trắng, sau đó anh bị một trận mưa nắng buộc phải vào bên trong, đành phải sốt ruột đứng trong đó đi tới đi lui. Trong tiếng mưa rơi tí tách, hai cô gái đứng dưới mái hiên trú mưa nói chuyện, tiếng nói truyền vào bên trong:
“Hồ ly cưới vợ kìa!”
“Nhưng là hồ ly Nhật Bản thì phải?”
“Bên này có đền thờ Inari mà! Không chừng từ thời Nhật Bản đã có hồ ly Nhật Bản đến đây rồi?”
“Nói cũng phải…”
“Các cô nói cái gì?” Tân Ngải Nhân nhịn không được xen vào.
“A?”
Cô gái ăn mặc thời trang ngoài ý muốn chuyển hướng nhìn người xen vào, cũng may bề ngoài của bác sĩ thú y trẻ tuổi không tồi, cho nên hai cô gái cũng không so đo chuyện xen ngang là rất bất lịch sự.
“Thực xin lỗi… Các cô mới vừa nói ở đây có hồ ly Nhật Bản?” Tân Ngải Nhân cưỡng chế nghi hoặc trong lòng, lễ phép hỏi, “Lại còn hồ ly đang lấy vợ?”
“Ác, đó là câu ngạn ngữ của Nhật Bản.” Cô gái ăn mặc giản dị hơn trong hai người trả lời, “Người Nhật Bản cho rằng mưa nắng là lời thông báo tới vạn vật khi hồ ly lấy vợ, hi vọng tất cả mọi người đi trú mưa đừng quấy rầy bọn họ. Trong tiếng Nhật…”
Nửa sau lời giải thích của cô gái tóc đuôi ngựa Tân Ngải Nhân hoàn toàn không nghe lọt, tâm tư của anh đã bay tới thú cưng nhà mình. Hồ ly lấy vợ, Bạch Linh biến mất, Bạch Linh là hồ ly…
Tên kia, không lẽ đến lúc trở về bên cạnh lại có thêm một con yêu hồ khác?
“Ngải Nhân, đã khiến anh đợi lâu rồi!”
Giọng nói khoái hoạt đánh vỡ trầm tư, thanh niên áo trắng không biết xuất hiện từ đâu vui vẻ cười, không thèm để ý đến ánh mắt người ngoài mà nhào vào người chủ nhân.
“Sao vậy? Vẻ mặt không vui?” Bạch Linh vươn tay sờ sờ trán Tân Ngải Nhân, “Không thoải mái à? Bị cảm nắng hả?”
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tân Ngải Nhân vươn tay ôm lấy thú cưng, tránh né ánh mắt đầy thích thú của hai cô gái, nấp vào một góc của phòng triển lãm, sau đó chất vấn: “Vừa nãy cậu chạy đi đâu? Cũng không nói một tiếng.”
“Úc! Có chút việc!” Bạch Linh cợt nhả nói, “Vì là trường hợp người lạ không được đến, cho nên không thể mang anh đi, thực xin lỗi!”
“Là hồ ly lấy vợ sao?”
“A! Anh biết hả?” Bạch Linh tán thưởng cười, “Những người này là hồ ly đến từ Nhật Bản, tập quán không giống chúng tôi, nhưng hôn lễ chuộng náo nhiệt là chuyện xuyên quốc gia. Số lượng yêu hồ Đài Loan không nhiều lắm, tôi được mời, không đến một chuyến thì không lễ phép cho lắm.”
“Cho nên đây là nguyên nhân cậu rầy rà muốn đến Khẩn Đinh chơi? Còn đặc biệt chỉ định muốn tới viện bảo tàng không ai muốn tới này?”
“Đúng vậy!” Yêu hồ cười đến tự tin.
“…”
“Na, Ngải Nhân, anh vừa rồi không phải là ghen đấy chứ?” Bạch Linh nhảy dựng lên như phát hiện được tân đại lục.
“Tôi vì một con chó đần độn ghen cái gì?” Tân Ngải Nhân thoáng nhìn ngoài cửa sổ, “Hết mưa rồi, đi thôi!”
“A! Ngải Nhân, chờ đã!”
Thế là chủ nhân và yêu hồ giẫm lên vũng nước to to nhỏ nhỏ, rời khỏi không gian không lớn. Sau cơn mưa trời lại sáng, dưới diễm dương còn có thêm một mạt cầu vồng!