Những Truyền Thuyết Hợp Lý

Chương 18: Thủy thần




Mùng mười tháng mười • lễ cúng thủy tiên tôn vương

Chức thủy tiên tôn vương và tục xưng long cung thủy thần có vài điểm tương tự. Chỉ khác nhau ở chỗ long cung cai quản loài cá tôm cua, còn thủy tiên tôn vương chưởng quản việc phán xử oan hồn trong nước và phù hộ đi thuyền bình an.

Thông thường thủy tiên tôn vương gồm có Đại Vũ, Ngũ Viên, Khuất Nguyên, Lý Bạch, Vương Bột. Ngoài ra còn có Hàn Ngạo, Bá Ích, Hạng Vũ cũng dùng danh xưng này.

Đại Vũ trị thủy công trạng muôn đời, Bá Ích phụ giúp. Ngũ Viên thời Xuân Thu nổi sông, Khuất Nguyên thời Chiến quốc trầm Mịch La, Hạng Vũ cuối thời Tần tự vẫn ở Ô Giang, Vương Bột đầu thời Đường chìm Nam Hải, đều là những con người ôm nỗi ưu sầu nhảy sông, sau đó được gọi là thủy tiên tôn vương. Lý Bạch giữa đời Đường, bởi vì văn chương được mọi người yêu mến, cho nên sau khi chết chìm cũng gọi là thủy tiên tôn vương được người tế bái.

Còn Hàn Ngạo sống vào thời nhà Hạ. Sử ghi: con của Hàn Trạc, sức lớn vô cùng, có thể đi thuyền trong đất liền. Khi ngư dân đi thuyền gặp phải cuồng phong, thì sẽ cầu khẩn có được năng lực đi thuyền trên đất liền.

—————————————

Tuy nói sắc thu đã dần tan, thời tiết dần tiến vào đầu đông, nhưng tháng mười âm lịch của Đài Bắc vẫn có chút oi bức hanh người. Chiều hôm nay mặt trời tà tà tỏa nắng, không khí còn chưa bớt nóng, Tân Ngải Nhân đã bắt đầu khóa cửa nhà. Khóa cửa vốn là chuyện bình thường không phải kinh ngạc, nghịch lý chính là chẳng những anh khóa cửa bên trong mà còn gia tăng thêm một ổ khóa trên từng chốt cửa, rõ ràng chính là muốn đem mình và bạch hồ nhốt trong nhà.

“Ngải Nhân, anh làm gì vậy?”

Bạch Linh nằm trên ghế sa lon, ánh mắt theo chủ nhân đi qua đi lại chung quanh. Thanh niên bận rộn không thèm để ý đến hồ ly, vẫn còn mải mê khóa cửa khắp nơi. Khóa cửa chính xong còn đi khóa cửa sổ.

“Ngải Nhân?” Bạch hồ cất cao giọng, không che giấu được nghi hoặc trong lòng, “Đâu nghe nói sắp có bão đâu! Anh khóa nhà khóa cửa làm gì vậy? Không cho tôi ra ngoài à? Hôm nay sao không giục tôi ra ngoài tìm người?”

Tân Ngải Nhân vẫn không nói lời nào, khóa xong cửa sổ, bắt đầu đem cửa phòng khách thông tới nhà bếp và các phòng khác đóng lại, chỉ còn duy nhất cửa phòng tắm mở rộng. Sau đó, đem một xâu chìa khóa cất vào túi tiền của mình, cẩn thận kéo dây lại.

“Tốt lắm.” Tân Ngải Nhân rốt cục hết bận, vỗ hai tay đi về hướng hồ ly, “Đến đây. Bạch Linh.”

“Để làm chi?” Hồ ly dán sát hai lỗ tai, vẻ mặt vô cùng bất an.

“Tắm.”

“Không cần!”

Bạch hồ nhảy dựng lên, chạy ra cửa. Nhưng còn chưa tới cạnh cửa bốn cái chân đầy lông đã thắng lại. Nó hiểu rồi, hiểu rõ ràng, hóa ra vừa rồi khóa nhà khóa cửa không phải vì phòng thiên tai, cũng không phải để tránh khí lạnh, nó đã nói đúng một nửa — là phòng nó đào tẩu.

“Ngải Nhân… Đừng.” Bạch Linh gục ở cạnh cửa, cuộn lại thành một cục bông trắng, “Không cần…”

“Không thương lượng, cậu hôi lắm.” Tân Ngải Nhân lạnh lùng tuyên bố, “Ngày nào cậu còn ở nhà tôi thì ngày đó còn phải theo lời tôi tắm rửa.”

“Hôm, hôm nay không phải ngày lành để tắm! Không thể tắm!”

“Là ngày lành, thời tiết rất tốt.” Bàn tay to của thanh niên vươn về hướng hồ ly.

“Không được! Hôm nay là lễ cúng thủy tiên tôn vương! Phải tiết kiệm nước! Không thể tắm nếu không sẽ bị trừng phạt!” Bạch Linh liều chết đè thấp thân thể, kêu lớn.

Bàn tay vươn ra của Tân Ngải Nhân dừng giữa không trung, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hồ ly cuộn mình thành một quả cầu nhỏ đến không thể cuộn nữa, lại liếc mắt nhìn tờ lịch bên cạnh. Mùng mười tháng mười âm lịch, đúng là kế bên có ghi ngày cúng thủy tiên tôn vương.

“Lễ cúng thủy tiên tôn vương và tắm rửa có liên quan gì chứ?” Người hiện đại nghi ngờ.

“Nghe, nghe xong anh sẽ biết!” Bạch hồ thấy đã thành công dời đi sự chú ý, cái lỗ tai dựng lên, “Anh còn nhớ rõ Mịch La và Khuất Nguyên không?”

“… Khuất Nguyên?”

“Đúng, Khuất Nguyên.”

“… Cậu nói. Là gì?”

“Cái gì là cái gì?”

“Cái này!”

“Ai?”

“Đừng giả vờ với tôi!”

—————————————

Đại hội thủy thần mỗi năm một lần, đáng lý nên là một buổi gặp mặt hòa bình ấm áp nghiêm trang. Nhưng không biết tại sao, đại hội năm nay còn chưa mở đã loạn cả lên. Mà trung tâm của sự rối loạn chính là việc chạm mặt giữa hai đội ngũ lúc tiến vào.

Không, chính xác mà nói, là hai vị thần trong hai đội ngũ.

“Thật xin lỗi, có lẽ ta chưa hiểu rõ ý ngài muốn hỏi?” Trong hai vị thần, một người dung mạo có vẻ già hơn đang cười nói.

Nhưng rất hiển nhiên. Dò hỏi nhã nhặn như thế hoàn toàn không giúp cho đối tượng chất vấn bình tĩnh tí nào. Nam thần có vẻ ngoài trẻ tuổi hơn đang căm tức nhìn lão thần vừa mới nói chuyện. Hắn hiện tại phi thường phi thường nổi giận.

“Ta nói! Ngươi sao lại ở trong này hả?” Rốt cục khắc chế không được, bạch y nam thần trẻ tuổi lớn giọng hét lên.

“Bớt giận… Bớt giận a, chủ nhân…” Binh tôm tướng cá bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.

“Thần sông Mịch La, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Những thuỷ thần khác cũng tiến lại gần.

Người ngoài an ủi cũng tốt hỏi thăm cũng thế, bạch y giang thần hiển nhiên hoàn toàn không nghe lọt. Hắn đang tức giận đến run rẩy hai vai, đôi mắt phượng trợn thật lớn, mày kiếm dựng thẳng, đôi môi vốn không tỳ vết đã bị cắn đến phiếm đỏ, ngay cả mái tóc dài như râu rồng sau lưng cũng có dấu hiệu dựng thẳng từng sợi. Đứa ngốc cũng nhìn ra được hắn đã thật sự bị chọc tức.

“Quên đi! Không để ý tới ngươi nữa!”

Tay áo vung lên, Mịch La giang thần gạt chúng thần đang đứng xem ra, chuẩn bị rời đi.

Có điều, chỉ là vừa chuẩn bị mà thôi.

“Đừng như vậy, hảo hảo nói chuyện đi!”

Nương theo giọng nói tốt tính, lão thần mới vừa bị hét vào mặt đã vươn tay giữ chặt thuỷ thần trẻ tuổi. Xem ra Mịch La giang thần cũng không thật sự nổi giận muốn bỏ đi, bị lôi kéo liền dừng lại. Nhưng dừng thì dừng, nổi giận vẫn nổi giận, gương mặt tuấn tú giận đến đỏ bừng không chịu xoay lại đối diện với vị thần đang bắt lấy mình.

“Ngươi đang khóc sao? Mịch La?” Giọng nói bình tĩnh của lão thần quanh quẩn nơi núi cao, nháy mắt làm nổi bật sự im lặng dị thường trong hội trường.

“Ai khóc vì loại người ngu xuẩn như ngươi hả?!”

Mịch La giang thần dùng sức giãy khỏi bàn tay kia, lại không tự nhiên dùng tay áo lau nước mắt.

Hội trường lặng yên, ngàn thần vạn mắt dừng lại trên gương mặt lão giả râu dài, khiến cho y không ngừng lúng túng.

“Thực xin lỗi…” Lão giả mở miệng.

“Khỏi giải thích, nhưng ngươi phải nói rõ…” Bạch sắc long thần như cũ không quay người lại, ngẩng đầu tức giận ngắm mây mù, “Khuất Bình, Khuất Nguyên, Khuất đại phu, vì sao một phàm nhân như ngươi lại xuất hiện ở buổi gặp mặt của thủy thần?”

“Cái này là…”

“Là gì? Muốn nói thì nói mau! Tài văn chương nổi tiếng của ngươi đi đâu rồi? Đừng có ấp úng nữa!”

“Ngươi bóp cổ khiến ta không thể đáp lời được…”

Diễn viên chính được mọi người chú mục còn chưa đáp được câu gì, từ phương xa đã vang lên thần âm hùng hồn như Hoàng Hà sóng lớn, thay y trả lời câu hỏi này: “Đương nhiên là do Khuất đại phu được phong thần, đã trở thành thuỷ thần.” Theo giọng nói đến gần, hoàng bào nam thần dẫn theo một đám tùy tùng phiêu nhiên hiện thân, bên cạnh có thêm một con hồng tông thanh long. Hắn nói, “Khuất đại phu được phong thuỷ thần, cùng Ngũ Viên ngang hàng trở thành thủy tiên tôn vương được tế bái. Đương nhiên theo lý nên xuất hiện trong buổi tụ hội của thuỷ thần.”

“Thủy tiên tôn vương.” Người tới thân phận phi phàm, chúng thần có mặt đều thi lễ.

“Miễn lễ.” Thủy tiên tôn vương Hạ Vũ trầm ổn cười, “Đây là kết quả do ta, tổng ty thuỷ thần và Ngao Quảng bàn bạc. Thế nào, Mịch La giang thần, ngươi có ý kiến?”

“Mịch La không dám.”

“Như vậy hài lòng chưa?” Tiếp theo Vũ lại quay đầu trưng cầu ý kiến của hồng tông thanh long phía sau.

“Chuyện do ngươi nhúng tay vào, hỏi ta làm gì?” Thanh long tức giận trả lời.

“Cái này chúng ta về nhà rồi thảo luận tiếp.”

“Cái gì và cái gì?”

“Bởi vì da mặt rồng đều mỏng như nhau, nếu tiếp tục nói chỉ sợ sẽ quấy nhiễu trật tự hội trường.”

Đại Vũ cười cười, hơi gật đầu đối với giang thần đang cúi đầu, lăng không nhảy lên đài cao ở phía xa. Tiên nhạc vang lên, tuyên cáo buổi hội chính thức bắt đầu. Chúng thần đều dẫn theo thuộc hạ tùy tùng ngồi vào vị trí, bởi vậy không ai chú ý tới Khuất Nguyên đang nhẹ nhàng ôm Mịch La dáng vẻ trẻ hơn rất nhiều vào lòng.

“Như này là ngươi đã chịu để ta bồi ngươi sao?” Giọng nói tao nhã của lão giả êm ái vang lên, chỉ có người nên nghe mới nghe được.

“Ngươi nếu đã được phong thần, vì sao mãi không tới tìm ta?” Mịch La đẩy ôm ấp phía sau một chút, không đẩy ra bởi vì dùng sức không đủ.

“Bởi vì vừa được phong thần, công việc bề bộn, cứ bận bận bịu bịu không sai người thông báo với ngươi được. Ngươi đừng giận nữa được không?”

“Ai giận hả?”

“Ngươi không phải đang giận à?”

“Không có.”

“Hảo hảo… Không có thì không có.” Sau khi Khuất Nguyên được phong thần, tính tình cũng tốt hơn nhiều, “Ngươi vẫn chưa trả lời ta, vậy ngươi có đồng ý để ta bồi ngươi không?”

Nghe nói câu trả lời của giang thần, đến nay vẫn còn phiêu tán ở trong nước sông cuồn cuộn.

———————————-

“Ào! Ào!”

“Ào ào là có ý gì?” Tân Ngải Nhân khoanh hai tay, hai mắt trừng hồ ly.

“Là ào ào thôi!” Bạch Linh theo lẽ đương nhiên trả lời.

“Vậy là Khuất Nguyên và Mịch La từ đó về sau hạnh phúc vui vẻ sống cùng một chỗ?”

“Cùng một chỗ là cùng một chỗ, hạnh phúc hay không tôi không biết.”

Bạch hồ vừa trả lời vô cùng phớt tỉnh vừa dùng chân sau gãi tai, ngáp một cái.

Tân Ngải Nhân bên cạnh vẫn đang khoanh hai tay, suy tư một hồi, sau đó mở miệng.

“Vậy, cậu bảo hôm nay là ngày sinh thủy tiên tôn vương, rốt cuộc là sinh ai?”

“Ác! Nếu nói như vậy thì cũng trở thành ngày sinh của Vũ vương gia. Nhưng lại có người cúng Vũ vương gia ngày khác. Theo cách nói truyền thống thì là ngày sinh sau khi thành thần không giống lúc còn là người, cho nên phải có một ngày sinh khác.”

“Chuyện này thì liên can gì tới việc tiết kiệm nước?”

“Ách.” Động tác gãi ngứa của bạch hồ dừng lại, con mắt bất an chuyển hướng khỏi thanh niên, “Anh còn nhớ rõ à?”

“Chiêu này vô dụng thôi.” Tân Ngải Nhân ôm lấy Bạch Linh, kẹp ở dưới nách đi vào nhà tắm, “Lần sau tìm một cái lý do tốt hơn đi, nếu không ít nhất cũng kể chuyện dài hơn tí.”

“Chờ, chờ đã!”

“Chờ nữa thì trời sẽ tối.”

“Chờ đã! Ngải Nhân!” Tiếng kêu thảm thiết của bạch hồ vang vọng trong phòng, “Đừng mà!”