Những Trái Tim Từng Bị Tổn Thương

Chương 12: Lục Song Nhi - Lục Hạ




Từ trước tới giờ người con gái duy nhất dám lại gần Trần Minh chỉ có mình Song Nhi giờ lại có thêm Hạ mà người này Trần Minh đặc biệt quan tâm.

Hạ ngủ đã được một ngày trời kể từ lúc ngất, khi tỉnh lại bác sĩ của nhà đang thay thuốc cho cô.

"Cô tỉnh rồi sao" Bác sĩ nói với vẻ mặt sợ hãi.

'Chuyện gì vậy?' Hạ chống tay ngồi dậy.

"ê ê bà cô của tôi ơi để tôi đỡ cô lên không thì Lão đại lại đánh nát xương tôi mất" Bác sĩ nhẹ nhàng đỡ Hạ dậy.

'Có chuyện gì hả?'

"Hồi nãy tôi chữa trị cho cô, Lão đại đứng đó nên tôi run quá có đánh rơi đánh đổ vài thứ, nên có bị Lão đại đá cho vài cái và quát tôi lớn như vậy này: ‘làm ăn cho tử tế vào cô ta mà có mệnh hệ gì thì mấy người cũng đi chúng đi’ “. Bác sĩ vừa nói vừa làm đúng giọng nói của Trần Minh ban nãy, khiến cho Hạ nhìn không nhịn được mà mỉm cười.

Ai ngờ đúng lúc đó Tràn Minh mở của bước vào mọi hành động dường như bị dừng lại kể cả giọng nói của anh bác sĩ và hành động của anh ta.

Trần Minh nhìn anh ta với vẻ mặt hung dữ. Anh bác sĩ sợ đến mức mặt tái mét, lao đến trước mặt Trần Minh quỳ xuống và xin lỗi ríu rít.

‘Lão đại tôi xin lỗi, tôi xin lỗi,....’

Hạ nhìn tình cảnh cũng biết Trần Minh sắp đá bay tên bác sĩ ra ngoài cửa sổ liền ra tay giúp đỡ.

‘Hey zôooo đau đầu quá anh có thể đi ra ngoài được không tôi thật sự thấy phiền khi anh làm ồn ở đây, làm ơn đi ra ngoài giúp cho’ Cô còn giả bộ day day thái dương và nhắm mắt lại.

Anh bác sĩ không tin quay lại nhìn Hạ với một anh mắt kì dị.

‘Đi đi nhanh lên tôi muốn nghỉ ngời, đau đầu chết đi được’ Hạ cố gắng đuổi anh ta đi để cứu mạng anh ta đi mà anh ta chẳng hề dám đứng dậy và chạy ra khỏi phòng. Hạ đành phải cúi đầu xin Trần Minh.

‘Cút ‘ Trần Minh quát lớn, rồi tiến về phía giường của Hạ.

Anh kéo tay cô ra khỏi chăn lấy thuốc bôi lên những vết thương ở trên tay. “Đau không”

‘Không đau’ Hạ trả lời nhanh.

“nói thật” anh vẫn chăm chú nhìn vào vết thương.

‘Thật em nói thật mà Lão đại mấy vết thương này em vốn chẳng thấy đau nữa rồi’.

“Vậy sao lại ngất”

‘Vì,….Vì mệt,kiệt sức và có chút …’

“Nói”

‘Dạ đau ạ’. Trần Minh ngước mắt lên nhìn ‘Thật ra lúc đó đau thì có đau nhưng bây giờ thì không còn đau nữa vì mấy vết thương này em cũng quen rồi nên không sao.’

“quen” Hạ gật đầu. Trần Minh mới nhớ lại ngày đầu tiên bôi thuốc cho Hạ anh có thấy vài vết sẹo trên người của cô anh thắc mắc tại sao một người con gái lại có nhiều sẹo đến thế.

Bôi thuốc xong thì Hạ đã ngủ từ lâu rồi, anh kéo chăn cho cô rồi ra khỏi phòng. Thay một bộ đồ thể thao rồi bước ra khỏi nhà.

Chiếc xe tiến vào trong một biệt thự ở trung tâm thành phố. Vào đến cổng nhưng không có một ai ra đón không một ai đón chào.

"Cô" Trần Minh nói

'Cháu về đấy à, có muốn ăn gì không cô làm cho' Cô giúp việc nói

"Thôi cô ạ, cho cháu xin cốc nước"

'Dạo này, cô thấy cháu gầy hơn thì phải'

Từ khi mẹ mất, cô giúp việc là người duy nhất ở gần Trần Minh.

"Cô, sắp tới à giỗ mẹ cháu cô giúp cháu sắp xếp nhé"

'Được, cô sẽ làm'

"Mẹ cháu thích hoa ly, thích ăn chè sen, cô nhớ bỏ hết tâm sen đi, đừng nấu món gì quá đắng mẹ cháu không ăn được đắng..." Trần Minh nói một hồi

'Cô biết, cô biết lần nào giỗ mẹ cháu cháu cũng nhắc cô, nên cô nhớ lắm' Cô giúp việc nói.

'Cô ơi ai đến vậy' một người phụ nữ trung niên,mặc một chiếc áo khoác len bước xuống.

"Thưa bà, cậu Trần Minh tới ạ"cô giúp việc sợ run lên cúi đầu nói.

'Sao hôm nay con lại đến đấy vậy' Bà ta mở cái miệng ghe tởm đó ra nói chuyện với Trần Minh khiến anh cực kỳ khó chịu.

"Sắp tới ngày giỗ của mẹ tôi rồi tôi nên về để sắp xếp một chút. Không lẽ trong nhà này ngoài cô giúp việc và tôi ra thì không có ai nhớ đến ngày đó sao". Trần Minh liếc mắt sang nhìn bà ta

'Con nói gì hay vậy đương nhiên là ta nhớ và mọi người trong nhà này vẫn nhớ chứ' Bà ta chột dạ nhớ đến cái giờ đó khiến bà ta sợ hãi.

'Cô ơi, chúng con về rồi ạ' tiếng gọi ngọt của một người con gái tuổi đôi mươi.

Mọi người đều nhìn ra ngoài cửa kể cả Trần Minh. Thì ra là Ngọc Diệp cô ta đang tay trong tay cùng Trần Sơn con trai cả của Trần gia.

Ngọc Diệp nhìn thấy Trần Minh đang ngồi đó nụ cười vội chợt tắt ánh mắt có vẻ ngạc nhiên.

'Hai đứa đi chơi về có vui không' Bà ta nói với giọng ngọt như đường.

'Vui ạ.' Đánh mắt sang nhìn Trần Minh ' chú đến đây có việc gì, à mà đến khi nào' nghe Trần Sơn nói thì có vẻ quan tâm nhưng thực chất thì muốn Trần Minh biến ngay ra khỏi nhà này rồi.

'Đến vì đây là nhà của ba tôi, đến vì sắp tới ngày giỗ của mẹ tôi, không lẽ tôi không nên đến sao' Trần Minh đứng dậy đúc tay túi quần quay lại nói với cô giúp việc. 'Cô nhớ sắp xếp giúp cháu nhé đến ngày đó cháu sẽ qua' rồi quay người đi luôn và không thèm chào ai.

'Nó vẫn như ngày nào chả coi ai ra gì' mẹ Trần Sơn nói.

'Thôi mẹ đừng để ý làm gì chúng ta vào nhà. Mặc kệ nó' Trần Sơn kéo mẹ và Ngọc Diệp vào nhà.

Trần Minh ngồi trên xe mắt nhìn ra ngoài cửa sổ 'Vẫn như mọi lần chuẩn bị hoa hồng'

'Dạ' Lục Tam

Về đến nhà, anh đi luôn lên tren phòng của Hạ xem tình hình của co thế nào nhưng vào phòng lại chẳng thấy người, nhà vệ sinh cũng không có. Chạy ra khỏi phòng thì thấy Hạ đang đi về, Trần Minh thở phào nhẹ nhõm.

'Cô đi đâu vậy'

"Dạ em đi ăn"

'Sao không bảo chị giúp việc đem lên cho'

"Ăn đồ mình nấu vẫn ngon hơn chứ. Thực ra thì em đã khỏi rồi không cần có người phục vụ từ trước đến giờ vẫn vậy"

'Cô vào phòng đi'

Hạ vào phòng với vẻ mặt khó hiểu dạo gần đây nhưng hành động của Lão đại khiến cô khó xử.

' Đại tỷ, đã tìm ra được người bảo kê cho đam hại thằng Tùng rồi' Alex gọi điên cho Hạ

"Ai nói mau"

'Là đám đàn em của Ngân Tư'

"Ngân Tư???"

' đây là bang mới lập nên không biết danh tính của bang chúng ta. Nghe nói chúng hống hách lắm. Chúng nó còn thách đấu tranh đanh địa bàn với vài bang khác nén địa bàn cũng có kha khá...'

"Đủ rồi tìm thời gian và hang ổ của chúng nó cho tao bao giờ tim được thì thông báo ngay cho tao. Còn nữa thằng ranh đánh thằng Tùng nhớ làm cho nó sợ lần sau nó sẽ không dám động vào thằng Tùng nữa."

'Vâng thưa chị' Alex cúp máy