Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma

Chương 48




Con đường rợp bóng cây chỉ có ánh trăng soi chiếu, hiện tại có lẽ đã sắp sang thu nên gió thổi qua có hơi lành lạnh. Những chiếc lá rơi trên đất phát ra tiếng xào xạc, con quạ trên cành cây cũng bị giật mình vì tiếng bước chân, kêu lên vài tiếng rồi cất cánh bay đi.

Hứa Dạng ôm cánh tay của Thẩm Kha, tỏ vẻ chim non nép mình: “Kha Kha à, người ta sợ quá đi~”Tới giờ Thẩm Kha vẫn chưa hiểu gì, cảm giác như đang bay ban nãy là sao vậy?Khoảnh khắc nhặt thẻ lên, trong rừng chợt vang lên tiếng một cô gái đang cười.

Da gà cả người của Thẩm Kha đã nổi hết lên, anh ta ra sức rút tay ra, đồng thời quăng cho cậu ta 1 chữ: “Cút!”“Có người đang cười kìa! Lần này không phải tôi nghe nhầm đúng không, các người có nghe thấy không!” Hứa Dạng ôm lấy Thẩm Kha, hoảng hốt tìm nơi âm thanh phát ra.Bảo vệ già nhận lấy thẻ của anh ta, giơ ra trước mặt nhìn, “Cậu không phải học sinh trường chúng tôi.”Đi được một đoạn, đã tới chỗ cần tới trong mật thất lần này, trường cấp 3 Đồng Hoa.

Hứa Dạng vẫn chưa từ bỏ, chuyển mục tiêu sang Bạch Mộc Trạch: “Anh Bạch, anh nhìn anh ta đi kìa, không hề để ý tới người ta gì hết~”Chu Vãn sờ túi hồi lâu, trống rỗng, cô ta vỗ gáy nói: “Chết dở, hình như thẻ học sinh của tớ bị rơi mất rồi.”Rõ ràng trong tài liệu viết trường cấp 3 Đồng Hoa mới được xây năm nay mà, sao lại lâu rồi không tu sửa chứ? Bạch Mộc Trạch không khỏi băn khoăn.

“Chuyện đôi lứa của mấy người thì đừng có lôi tôi vào.”“Đã về rồi thì đừng đi nữa.”

Bước chân Thẩm Kha chậm dần, từ từ đi ngang hàng với Bạch Mộc Trạch phía sau, “Đại Bạch, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, thu phục tên yêu nghiệt này đi.”“Phòng Giáo vụ ở đây này.” Dương Manh Manh thấy cửa đang mở nhưng không dám đi vào.Giữa rừng cây có một con đường lát đá, 2 bên là cỏ rậm rạp.

Bạch Mộc Trạch thấy rất thú vị: “Thế cũng tốt mà, để cậu cảm nhận được sự quan tâm từ bạn gái.”Hứa Dạng đi tới bên cạnh Dương Manh Manh: “Người ta cũng sợ lắm~”

“Làm ơn đi, quan tâm kiểu này tôi không có cần, nhưng mà Đại Bạch à, tôi phát hiện từ khi cậu vào mật thất X tới nay đã thích cười hơn nhiều rồi đấy.” Khi trước dù thế nào đi nữa, Bạch Mộc Trạch vẫn lạnh như băng, giờ trông có sức sống hơn nhiều rồi.“Tớ cũng sợ, đi theo chỉ tổ thêm phiền thôi.” Dương Manh Manh nói.

Bạch Mộc Trạch không hề phát hiện cảm xúc của mình đã thay đổi, chỉ từ tốn nói: “Có thể là vì ở đây có nhiều người thú vị hơn.”Tần Thư Nguyệt cũng nói: “Chuyện tìm đồ giao cho nhóm nam các anh đấy.”Vào trường lại là một mảng đen kịt.Da gà cả người của Thẩm Kha đã nổi hết lên, anh ta ra sức rút tay ra, đồng thời quăng cho cậu ta 1 chữ: “Cút!”

Đi được một đoạn, đã tới chỗ cần tới trong mật thất lần này, trường cấp 3 Đồng Hoa.Chỗ mép cửa đã rỉ sét nên đẩy 2 lần mới mở ra được. Bạch Mộc Trạch dẫn đầu đi vào, lập tức nói: “Bên trong an toàn.”

Trước cổng có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, Bạch Mộc Trạch hơi mong chờ, nhưng lúc cô ta chạy tới thì chờ mong của anh đã biến thành sự thất vọng, không phải cô ấy rồi…Bảo vệ già nhìn, vẫn nói y như thế.

NPC Chu Vãn vội chạy tới trách: “Sao giờ các cậu mới tới, đã sắp 8 giờ rồi đấy!”

Dương Manh Manh cười chào: “Xin lỗi nhé, trên đường tới gặp một vài chuyện cản trở ấy mà.”Đang nói thì có người từ bên trong đi ra.Hứa Dạng vẫn chưa từ bỏ, chuyển mục tiêu sang Bạch Mộc Trạch: “Anh Bạch, anh nhìn anh ta đi kìa, không hề để ý tới người ta gì hết~”

“Mau vào đi, tớ đã nói với fan là 9 giờ sẽ bắt đầu livestream rồi.”Cô làm NPC còn không biết thì sao người chơi chúng tôi biết được chứ?

Mục đích của họ tới đây là để hoàn thành một buổi livestream kinh dị.“Bạn học nữ này…” Bảo vệ già nhìn Hứa Dạng rồi nói: “Trông khỏe quá nhỉ.”“Kêu cái gì vậy?” Thẩm Kha bị cậu ta dọa sợ.

Ngoài là hội trưởng câu lạc bộ Tâm linh trong trường, Chu Vãn còn là một blogger hơi hơi nổi tiếng, bình thường hay quay vài video bí ẩn up lên mạng, thu hút được không ít fan hâm mộ.Tần Thư Nguyệt trợn tròn mắt: “2 người đang chơi trò gì đấy?”

Thấy những blogger khác đã thăng hạng cao hơn mình, Chu Vãn không còn kiên nhẫn nữa, muốn nhờ buổi livestream này để nổi tiếng hơn.Thẩm Kha ghét bỏ nói: “Đàn ông đàn ang gì mà bé gan thế.”

***Cả đám nhìn nhau, vẫn là Bạch Mộc Trạch đẩy cửa bước vào.

Cổng trường đã bị khóa lại, xích sắt rỉ sét quàng giữa 2 cánh cửa. Chu Vãn lắc vài lần rồi nghi hoặc nói: “Lạ thật, bình thường cuối tuần đâu có khóa cửa, các cậu có biết lối vào nào khác ngoài cổng chính không?” Cô ta quay đầu lại hỏi.Bạch Mộc Trạch thực sự không nghe nổi nữa: “Nói ít làm nhiều, mau tìm đi.”

Cô làm NPC còn không biết thì sao người chơi chúng tôi biết được chứ?“Chuyện đôi lứa của mấy người thì đừng có lôi tôi vào.”

Hứa Dạng áng chừng độ cao cổng sắt rồi nói: “Hay là chúng ta leo vào đi? Tớ thấy cổng cũng không cao lắm đâu.”

Chu Vãn nhìn cậu ta bằng ánh mắt quái dị: “Khả Khả à, từ khi nào mà cậu trở nên thô lỗ thế hả, đang mặc váy đấy, không sợ bị lộ hàng à?”“Ông ơi, đây là thẻ học sinh của con, ngài nhìn thử đi ạ.”

Tần Thư Nguyệt trêu: “NPC này chuyên nghiệp quá, thấy anh chàng giả gái này lại không hề buồn cười tí nào.”“Câu lạc bộ Tâm linh và những câu lạc bộ khác đều dùng chung một phòng học, chúng ta phải tới phòng Giáo vụ để xin quyền sử dụng trước đã.” Bạch Mộc Trạch tìm vị trí phòng Giáo vụ trên bản đồ, khá gần bọn họ, ở ngay lối rẽ chỗ hành lang.

Hứa Dạng cười gượng: “Đêm hôm khuya khoắt làm gì có ai nhìn, chẳng phải tớ đang giúp cậu tìm cách đấy sao, không leo thì thôi.”Vị trí hiện tại của họ là ở hành lang, trên tường có một tấm bản đồ trường học.Nhóm nữ đã sợ tới mất mật, Bạch Mộc Trạch lại khẽ nói với cái tay kia: “Cảm ơn nhé.”

Đang nói thì có người từ bên trong đi ra.Mục đích của họ tới đây là để hoàn thành một buổi livestream kinh dị.

“Mấy đứa là ai, tới đây làm gì?” Là một ông già mặc đồ bảo vệ, còng lưng từ từ đi tới cổng.Bảo vệ già nhìn kỹ thẻ học sinh rồi lại nhìn Chu Vãn, nói: “Ừm, đúng là học sinh trường chúng ta rồi.”Bên cạnh bản đồ là một tấm bảng trắng, bên trên dán thông báo: Từ nay câu lạc bộ không được dùng phòng học để sinh hoạt nữa, nếu cần sử dụng, vui lòng đến phòng Giáo vụ xin.

Chu Vãn giải thích: “Ông ơi, tụi con là học sinh ở đây, tới lấy báo cáo thí nghiệm ạ.”***May mà công tắc ở ngay trên tường, Bạch Mộc Trạch vươn tay sờ tới công tắc, ánh đèn huỳnh quang màu trắng lần lượt sáng lên.

Bảo vệ già hơi nheo mắt nhìn quét qua họ, giọng nói khàn khàn: “Ta lớn tuổi rồi, không nhớ ai hết, đưa thẻ học sinh ra đây cho ta xem nào.”3 người vội vàng đi ra ngoài, Bạch Mộc Trạch dùng khóe mắt liếc thấy có một bóng trắng luôn đi theo sau họ, “Dù có chuyện gì cũng không được quay đầu lại.”

Thẻ học sinh… Đúng là có, trong túi của mỗi người đều có thẻ ghi tên nhân vật.Thẩm Kha chỉ vào một chấm đỏ nói: “Giờ chúng ta đang ở đây, nhưng trên bản đồ không có tên của câu lạc bộ Tâm linh.”

Thẩm Kha đưa thẻ của mình ra: “Ngài xem đi ạ.”“Ma ma ma, có ma.” Hứa Dạng không kịp thở, thả Thẩm Kha xuống.

Bảo vệ già nhận lấy thẻ của anh ta, giơ ra trước mặt nhìn, “Cậu không phải học sinh trường chúng tôi.”Khóa sắt va chạm vào cổng phát ra tiếng vang lên, tấm bảng ghi chữ trường cấp 3 Đồng Hoa rơi xuống, để lộ ra sự thật về ngôi trường này: Trường cấp 3 tư lập Dương Hoa.

“Sao vậy được, ngài nhìn kỹ đi ạ, trên đó có viết mà, trường cấp 3 Đồng Hoa, lớp 11/5, Ngụy Tử Ngôn.”Bảo vệ già hơi nheo mắt nhìn quét qua họ, giọng nói khàn khàn: “Ta lớn tuổi rồi, không nhớ ai hết, đưa thẻ học sinh ra đây cho ta xem nào.”

“Cậu không phải học sinh trường chúng tôi.” Bảo vệ già vẫn lặp lại như cũ.Ánh đèn huỳnh quang trên đầu chập chờn một chút, có vài bóng không sáng nữa, nhìn thoáng qua thì quả thực là đã lâu rồi không tu sửa.

Dương Manh Manh đưa thẻ học sinh của mình ra, “Vậy ngài nhìn của tôi đi.”“Tớ nhớ rồi, lúc nãy chạy vội quá nên chắc rơi ở chỗ kia kìa.” Chu Vãn chỉ vào rừng cây nhỏ bên trái, “Mọi người giúp tớ tìm với, tớ sợ tối lắm.”

Bảo vệ già nhìn, vẫn nói y như thế.

Bạch Mộc Trạch, Hứa Dạng, Tần Thư Nguyệt và Lý Mạn đưa thẻ học sinh tới nhưng vẫn là câu nói cũ: “Cậu không phải học sinh trường chúng tôi.”

Chỉ còn Chu Vãn là chưa thử, Bạch Mộc Trạch nói: “Xem ra phải là thẻ của NPC thì mới được qua cổng.”

Chu Vãn sờ túi hồi lâu, trống rỗng, cô ta vỗ gáy nói: “Chết dở, hình như thẻ học sinh của tớ bị rơi mất rồi.”Hứa Dạng ôm cánh tay của Thẩm Kha, tỏ vẻ chim non nép mình: “Kha Kha à, người ta sợ quá đi~”

Nhưng chỉ cần là manh mối thì chắc chắn sẽ nằm bên trong phạm vi người chơi có thể tìm được, Bạch Mộc Trạch hỏi: “Lúc nãy cậu đi qua những chỗ nào rồi?”Bạch Mộc Trạch, Hứa Dạng, Tần Thư Nguyệt và Lý Mạn đưa thẻ học sinh tới nhưng vẫn là câu nói cũ: “Cậu không phải học sinh trường chúng tôi.”Ngoài là hội trưởng câu lạc bộ Tâm linh trong trường, Chu Vãn còn là một blogger hơi hơi nổi tiếng, bình thường hay quay vài video bí ẩn up lên mạng, thu hút được không ít fan hâm mộ.“Mau đi thôi.”

“Tớ nhớ rồi, lúc nãy chạy vội quá nên chắc rơi ở chỗ kia kìa.” Chu Vãn chỉ vào rừng cây nhỏ bên trái, “Mọi người giúp tớ tìm với, tớ sợ tối lắm.”“Sao vậy được, ngài nhìn kỹ đi ạ, trên đó có viết mà, trường cấp 3 Đồng Hoa, lớp 11/5, Ngụy Tử Ngôn.”

“Tớ cũng sợ, đi theo chỉ tổ thêm phiền thôi.” Dương Manh Manh nói.“Hả?” Hứa Dạng đi giữa không nghe rõ anh nói gì, lúc quay đầu lại hỏi thì bắt gặp cái bóng trắng đó, “Á á á á, ma đang đuổi theo chúng ta kìa! Lại là ma nữ nữa.”

Tần Thư Nguyệt cũng nói: “Chuyện tìm đồ giao cho nhóm nam các anh đấy.”Phòng Giáo vụ không rộng, bên trong bày một cái bàn dài cao cỡ nửa người, trên bàn có vài tờ giấy.Nhưng chỉ cần là manh mối thì chắc chắn sẽ nằm bên trong phạm vi người chơi có thể tìm được, Bạch Mộc Trạch hỏi: “Lúc nãy cậu đi qua những chỗ nào rồi?”

Hứa Dạng đi tới bên cạnh Dương Manh Manh: “Người ta cũng sợ lắm~”

Thẩm Kha túm cổ áo cậu ta đi vào rừng cây nhỏ, Hứa Dạng dắt cuống họng lên hô: “Kha Kha, anh bắt tôi vào rừng cây để làm gì đấy~”

“Á!” Tần Thư Nguyệt ôm mặt, thực sự không nhìn nổi nữa.Tần Thư Nguyệt trêu: “NPC này chuyên nghiệp quá, thấy anh chàng giả gái này lại không hề buồn cười tí nào.”

Bạch Mộc Trạch không yên tâm để họ đi nên cũng đi theo sau.

“Ban đêm gió lớn ắt có yêu ma quỷ quái, Kha Kha à, anh phải chịu trách nhiệm bảo vệ tôi đấy.” Hứa Dạng đi theo sau Thẩm Kha nói.“Mấy đứa là ai, tới đây làm gì?” Là một ông già mặc đồ bảo vệ, còng lưng từ từ đi tới cổng.

Thẩm Kha ghét bỏ nói: “Đàn ông đàn ang gì mà bé gan thế.”Hứa Dạng cười gượng: “Đêm hôm khuya khoắt làm gì có ai nhìn, chẳng phải tớ đang giúp cậu tìm cách đấy sao, không leo thì thôi.”Chỉ còn Chu Vãn là chưa thử, Bạch Mộc Trạch nói: “Xem ra phải là thẻ của NPC thì mới được qua cổng.”

“Ầy anh sai rồi, không phải tôi nhát gan mà là không thích kiểu jumpscare thôi.”

Bạch Mộc Trạch thực sự không nghe nổi nữa: “Nói ít làm nhiều, mau tìm đi.”“Làm ơn đi, quan tâm kiểu này tôi không có cần, nhưng mà Đại Bạch à, tôi phát hiện từ khi cậu vào mật thất X tới nay đã thích cười hơn nhiều rồi đấy.” Khi trước dù thế nào đi nữa, Bạch Mộc Trạch vẫn lạnh như băng, giờ trông có sức sống hơn nhiều rồi.

Giữa rừng cây có một con đường lát đá, 2 bên là cỏ rậm rạp.“Từ nhỏ mẹ con đã cho con uống sữa rồi, vì thế cao hơn so với con gái bình thường ạ.”

“Á á á á!” Hứa Dạng đột nhiên kêu lên.***

“Kêu cái gì vậy?” Thẩm Kha bị cậu ta dọa sợ.“Được rồi, vào đi.” Bảo vệ già cho qua, trước khi họ vào trường còn nhắc: “Trường học đã lâu rồi không tu sửa, bàn ghế bên trong đã hơi hỏng nhẹ, mấy đứa nhớ cẩn thận đấy nhé.”

“Trên mặt đất có bóng người, 2 người nhìn đi!” Hứa Dạng chỉ vào cái bóng trên bãi cỏ nói.

Bạch Mộc Trạch ngẩng đầu lên nhìn, chẳng có gì hết, chỉ có cành cây đang lắc lư theo gió thôi, “Là bóng cây đấy.” Trên chạc cây có một cái tổ chim, bóng chiếu xuống đất dễ nhầm thành đầu người, chạc cây trụi lủi như tay chân, đúng là dễ lẫn lộn thật.

Đi bộ dọc theo con đường lát đá, Bạch Mộc Trạch phát hiện thẻ học sinh bị rơi trong một khe hở.Ở trước có Thẩm Kha chặn lại nên Hứa Dạng không chạy nhanh được. Thế là cậu ta bế luôn anh ta lên, chạy tới trước cổng trường như đang khiêng bao gạo.

Khoảnh khắc nhặt thẻ lên, trong rừng chợt vang lên tiếng một cô gái đang cười.Bạch Mộc Trạch không yên tâm để họ đi nên cũng đi theo sau.

“Có người đang cười kìa! Lần này không phải tôi nghe nhầm đúng không, các người có nghe thấy không!” Hứa Dạng ôm lấy Thẩm Kha, hoảng hốt tìm nơi âm thanh phát ra.Thẩm Kha túm cổ áo cậu ta đi vào rừng cây nhỏ, Hứa Dạng dắt cuống họng lên hô: “Kha Kha, anh bắt tôi vào rừng cây để làm gì đấy~”

Cổ họng Thẩm Kha khô như sáp, anh ta nói: “Đại Bạch, có người đang cười thật.”

“Mau đi thôi.”“Cậu không phải học sinh trường chúng tôi.” Bảo vệ già vẫn lặp lại như cũ.

3 người vội vàng đi ra ngoài, Bạch Mộc Trạch dùng khóe mắt liếc thấy có một bóng trắng luôn đi theo sau họ, “Dù có chuyện gì cũng không được quay đầu lại.”Tiếng kéo xích rất chói tai, Dương Manh Manh vội bịt tai lại. Bảo vệ già mở cổng ra, “Vào đi.”

“Hả?” Hứa Dạng đi giữa không nghe rõ anh nói gì, lúc quay đầu lại hỏi thì bắt gặp cái bóng trắng đó, “Á á á á, ma đang đuổi theo chúng ta kìa! Lại là ma nữ nữa.”Cổng trường đã bị khóa lại, xích sắt rỉ sét quàng giữa 2 cánh cửa. Chu Vãn lắc vài lần rồi nghi hoặc nói: “Lạ thật, bình thường cuối tuần đâu có khóa cửa, các cậu có biết lối vào nào khác ngoài cổng chính không?” Cô ta quay đầu lại hỏi.

Ở trước có Thẩm Kha chặn lại nên Hứa Dạng không chạy nhanh được. Thế là cậu ta bế luôn anh ta lên, chạy tới trước cổng trường như đang khiêng bao gạo.

Tần Thư Nguyệt trợn tròn mắt: “2 người đang chơi trò gì đấy?”

“Ma ma ma, có ma.” Hứa Dạng không kịp thở, thả Thẩm Kha xuống.

Tới giờ Thẩm Kha vẫn chưa hiểu gì, cảm giác như đang bay ban nãy là sao vậy?

Bạch Mộc Trạch đưa thẻ học sinh nhặt được cho Chu Vãn, Chu Vãn cầm lấy hô to: “Ông ơi, ngài ra đây tí đi ạ.”

Bảo vệ già đi ra trong tiếng kêu ầm ĩ, “Sao mấy đứa còn chưa đi nữa?”

“Ông ơi, đây là thẻ học sinh của con, ngài nhìn thử đi ạ.”NPC Chu Vãn vội chạy tới trách: “Sao giờ các cậu mới tới, đã sắp 8 giờ rồi đấy!”

Bảo vệ già nhìn kỹ thẻ học sinh rồi lại nhìn Chu Vãn, nói: “Ừm, đúng là học sinh trường chúng ta rồi.”

Tiếng kéo xích rất chói tai, Dương Manh Manh vội bịt tai lại. Bảo vệ già mở cổng ra, “Vào đi.”

Chu Vãn cười nói: “Cảm ơn ông nhiều ạ.”

“Bạn học nữ này…” Bảo vệ già nhìn Hứa Dạng rồi nói: “Trông khỏe quá nhỉ.”

“Từ nhỏ mẹ con đã cho con uống sữa rồi, vì thế cao hơn so với con gái bình thường ạ.”Bước chân Thẩm Kha chậm dần, từ từ đi ngang hàng với Bạch Mộc Trạch phía sau, “Đại Bạch, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, thu phục tên yêu nghiệt này đi.”

“Được rồi, vào đi.” Bảo vệ già cho qua, trước khi họ vào trường còn nhắc: “Trường học đã lâu rồi không tu sửa, bàn ghế bên trong đã hơi hỏng nhẹ, mấy đứa nhớ cẩn thận đấy nhé.”

Rõ ràng trong tài liệu viết trường cấp 3 Đồng Hoa mới được xây năm nay mà, sao lại lâu rồi không tu sửa chứ? Bạch Mộc Trạch không khỏi băn khoăn.Dương Manh Manh đưa thẻ học sinh của mình ra, “Vậy ngài nhìn của tôi đi.”

Sau khi họ đi vào, bảo vệ già lại khóa cổng chính lại.“Mau vào đi, tớ đã nói với fan là 9 giờ sẽ bắt đầu livestream rồi.”Bạch Mộc Trạch thấy rất thú vị: “Thế cũng tốt mà, để cậu cảm nhận được sự quan tâm từ bạn gái.”

“Đã về rồi thì đừng đi nữa.”

Khóa sắt va chạm vào cổng phát ra tiếng vang lên, tấm bảng ghi chữ trường cấp 3 Đồng Hoa rơi xuống, để lộ ra sự thật về ngôi trường này: Trường cấp 3 tư lập Dương Hoa.

***Bạch Mộc Trạch không hề phát hiện cảm xúc của mình đã thay đổi, chỉ từ tốn nói: “Có thể là vì ở đây có nhiều người thú vị hơn.”

Vào trường lại là một mảng đen kịt.

May mà công tắc ở ngay trên tường, Bạch Mộc Trạch vươn tay sờ tới công tắc, ánh đèn huỳnh quang màu trắng lần lượt sáng lên.

Chu Vãn lấy điện thoại ra nhìn thời gian: “Ôi, đã 8 giờ 20 rồi, tớ tới phòng học chuẩn bị trước đây, mọi người cũng mau tới nhé.”

Nói xong, Chu Vãn bỏ đi, chỉ còn lại người chơi nhìn nhau, cô đâu có nói cho chúng tôi biết phòng của câu lạc bộ Tâm linh ở đâu đâu.

Vị trí hiện tại của họ là ở hành lang, trên tường có một tấm bản đồ trường học.Con đường rợp bóng cây chỉ có ánh trăng soi chiếu, hiện tại có lẽ đã sắp sang thu nên gió thổi qua có hơi lành lạnh. Những chiếc lá rơi trên đất phát ra tiếng xào xạc, con quạ trên cành cây cũng bị giật mình vì tiếng bước chân, kêu lên vài tiếng rồi cất cánh bay đi.

Thẩm Kha chỉ vào một chấm đỏ nói: “Giờ chúng ta đang ở đây, nhưng trên bản đồ không có tên của câu lạc bộ Tâm linh.”

Bên cạnh bản đồ là một tấm bảng trắng, bên trên dán thông báo: Từ nay câu lạc bộ không được dùng phòng học để sinh hoạt nữa, nếu cần sử dụng, vui lòng đến phòng Giáo vụ xin.Thẻ học sinh… Đúng là có, trong túi của mỗi người đều có thẻ ghi tên nhân vật.

“Câu lạc bộ Tâm linh và những câu lạc bộ khác đều dùng chung một phòng học, chúng ta phải tới phòng Giáo vụ để xin quyền sử dụng trước đã.” Bạch Mộc Trạch tìm vị trí phòng Giáo vụ trên bản đồ, khá gần bọn họ, ở ngay lối rẽ chỗ hành lang.

Ánh đèn huỳnh quang trên đầu chập chờn một chút, có vài bóng không sáng nữa, nhìn thoáng qua thì quả thực là đã lâu rồi không tu sửa.

“Phòng Giáo vụ ở đây này.” Dương Manh Manh thấy cửa đang mở nhưng không dám đi vào.

Cả đám nhìn nhau, vẫn là Bạch Mộc Trạch đẩy cửa bước vào.Thẩm Kha đưa thẻ của mình ra: “Ngài xem đi ạ.”Cổ họng Thẩm Kha khô như sáp, anh ta nói: “Đại Bạch, có người đang cười thật.”

Chỗ mép cửa đã rỉ sét nên đẩy 2 lần mới mở ra được. Bạch Mộc Trạch dẫn đầu đi vào, lập tức nói: “Bên trong an toàn.”

Phòng Giáo vụ không rộng, bên trong bày một cái bàn dài cao cỡ nửa người, trên bàn có vài tờ giấy.Dương Manh Manh cười chào: “Xin lỗi nhé, trên đường tới gặp một vài chuyện cản trở ấy mà.”

Bạch Mộc Trạch cầm bút điền xong tờ đơn xin sử dụng phòng cho câu lạc bộ Tâm linh, đang tự hỏi không biết nên để đâu thì có một bàn tay trắng bóc như tờ giấy A4 vươn ra từ dưới bàn lấy tờ đơn đi, vài phút sau, một tờ đơn đã được đóng mộc đỏ được trả lại cho anh.Bảo vệ già đi ra trong tiếng kêu ầm ĩ, “Sao mấy đứa còn chưa đi nữa?”Bạch Mộc Trạch cầm bút điền xong tờ đơn xin sử dụng phòng cho câu lạc bộ Tâm linh, đang tự hỏi không biết nên để đâu thì có một bàn tay trắng bóc như tờ giấy A4 vươn ra từ dưới bàn lấy tờ đơn đi, vài phút sau, một tờ đơn đã được đóng mộc đỏ được trả lại cho anh.

Nhóm nữ đã sợ tới mất mật, Bạch Mộc Trạch lại khẽ nói với cái tay kia: “Cảm ơn nhé.”