Thiệu Tĩnh Trì cất súng đi vào: “Em đâm lệch quá rồi.”
Tô Ngự gục xuống đất, nỗi sợ đối mặt với cái chết khiến cậu không cầm được nước mắt. Cậu tủi thân kêu lên với Thiệu Tĩnh Trì: “Anh… Vì sao anh lại làm vậy với tôi!”
Thiệu Tĩnh Trì vươn tay kéo Tô Ngự lên khỏi mặt đất, nói: “Đương nhiên là vì tốt cho em.”
Tô Ngự vẫn còn đang mềm oặt…
Thiệu Tĩnh Trì thấy cậu khóc đỏ cả mắt mũi, giả vờ đe dọa: “Còn khóc nữa thì tôi sẽ chịch em ở ngay chỗ này.”
Tô Ngự lập tức kìm lại, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghẹn ngào một chút. Cậu oán giận: “Vừa rồi tôi suýt nữa thì chết…”
Thiệu Tĩnh Trì vỗ về cậu: “Làm sao tôi có thể để em chết được.”
Tô Ngự không vui nói: “Vậy anh còn nhốt tôi vào cho cương thi ăn.”
Thiệu Tĩnh Trì cười: “Sao lại là cho ăn, tôi đưa em vũ khí mà. Tất nhiên là để em giết cương thi rồi.”
Tô Ngự nói: “Tôi không làm được! Tôi không chém chết bọn chúng được!”
Thiệu Tĩnh Trì ôm mặt Tô Ngự làm cậu ngước lên nhìn mình: “Chính em nói muốn sống sót phải không? Không giết cương thi thì làm sao mà sống được?”
Hai tay Thiệu Tĩnh Trì niết mặt Tô Ngự, Tô Ngự buộc phải dẩu môi nói: “Không phải còn có anh sao.”
Dáng vẻ này của Tô Ngự rất có cảm giác vui vẻ, lời nói cũng khiến Thiệu Tĩnh Trì rất hưởng thụ: “Tuy rằng ca ca rất mạnh, nhưng chắc chắn sẽ có những lúc không thể chăm sóc được cho em. Không lẽ khi đó em sẽ chờ chết sao? Dù sao cũng không thể lúc nào cũng muốn người khác bảo vệ mình được.”
Những gì Thiệu Tĩnh Trì nói cũng là điều mà Tô Ngự đã trăn trở suốt thời gian qua. Khi bị Thiệu Tĩnh Trì bỏ rơi hay lúc phải tự mình sống sót, cậu thực sự cần khả năng tự bảo vệ bản thân.
Đột nhiên biết được ý tốt của Thiệu Tĩnh Trì, Tô Ngự cảm thấy toàn thân Thiệu Tĩnh Trì như phát ra ánh sáng, người trở nên càng đẹp trai hơn.
“Sao lại nhìn tôi mê muội thế? Bị ca ca mê hoặc rồi?” Thiệu Tĩnh Trì vô cùng không thích ứng với đôi mắt to tròn có thần sáng ngời của Tô Ngự.
Tô Ngự: “Cảm ơn anh.”
Thiệu Tĩnh Trì: “Đừng có giả vờ, em vẫn nên rèn luyện nhiều hơn. Cố gắng để ca ca có thể làm em cả đêm.”
Tô Ngự: “Anh là đồ ma quỷ!”
Thiệu Tĩnh Trì cười xấu xa: “Ừ, dâm ma.”
Sau đó dưới sự dẫn dắt của Thiệu Tĩnh Trì, cuối cùng Tô Ngự cũng có thể miễn cưỡng giết chết một con cương thi.
Ban đêm, Tô Ngự nằm trên người Thiệu Tĩnh Trì thở dốc. Đồ ăn của họ gần như hết sạch, gần đó không có nhiều cửa hàng tiện lợi và siêu thị, đồ đạc bên trong cũng đã bị lật đổ hết. Vậy nên ngày mai họ sẽ đến một nơi xa hơn một chút để nhìn xem…
“Anh nghĩ liệu thành phố này còn có khu an toàn không?”
Tô Ngự khao khát sự tồn tại của một khu vực an toàn được dựng lên bởi những người sống sót trong thành phố. Những ngôi nhà dân này đều không vững vàng, nếu một bầy cương thi đến bao vây thì nó sẽ sụp đổ rất nhanh. Sống cùng với mối nguy hiểm khôn lường khiến Tô Ngự mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi…
Thiệu Tĩnh Trì trả lời: “Em muốn sống một cuộc sống yên bình?”
Tô Ngự gật đầu.
Hiện giờ những người còn may mắn sống sót có ai là không nhớ những ngày tháng trước tận thế đâu? Khao khát sự biến mất của cương thi, khao khát một cuộc sống yên ổn. Cho dù nghèo khó còn hơn so với không lúc nào không lo đến sự sống chết của mình, phải chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Nhưng chắc chắn Thiệu Tĩnh Trì là ngoại lệ, bởi vì hắn nói: “Giết chóc nhiều rất sảng khoái, tại sao phải trốn?”
Quái vật.
Tô Ngự chỉ dám nghĩ trong lòng.
Thiệu Tĩnh Trì nói: “Thôi, do em sợ hãi nên ca ca sẽ vui lòng đưa em đến một nơi.”
“Anh biết?” Tô Ngự tràn đầy kinh hỉ.
Thiệu Tĩnh Trì: “Không lâu sau khi virus bùng phát, tôi nói chuyện qua điện thoại với một người bạn trong quân đội, nói mỗi tỉnh lỵ* của đất nước sẽ quy hoạch một khu vực an toàn để bảo vệ người sống sót. Tôi nhớ cậu ta nói tỉnh Z hình như đã sắp xếp cho tất cả nhân viên di tản đến thành phố N.”
*Tỉnh lỵ: là thủ phủ của một tỉnh (thủ phủ là trung tâm hành chính của một đơn vị hành chính cấp địa phương)
“Vậy có nghĩa là chúng ta sẽ an toàn khi đến thành phố N.”
“Không chắc, phải đi xem mới biết được.”
Mặc dù không xác định được tình cảnh ở bên đó, nhưng ít nhất nó cũng khiến Tô Ngự cảm thấy có hy vọng. Ở đó có quân đội đóng giữ, có lẽ rất an toàn.
Thiệu Tĩnh Trì lại mở miệng: “Nhưng hình như từ thành phố H đến thành phố N còn hơn trăm kilomet. Bây giờ không dùng được điện thoại, không có chỉ dẫn thì tôi không biết đường.”
Vậy lúc trước anh còn tự tin nói muốn đưa tôi đi? Nhưng than thì than, Tô Ngự vẫn vui vẻ nói: “Tôi biết đường, ba năm trước tôi đã từng đi du lịch tự túc đến thành phố N, từng tìm hiểu.”
Thiệu Tĩnh Trì hơi ngạc nhiên: “Đã ba năm rồi mà giờ em vẫn có thể nhớ rõ đường?”
Tô Ngự có chút xấu hổ: “Ừm, thường thì tôi sẽ nhớ kỹ những đường mà mình từng đi qua một lần.”
Thiệu Tĩnh Trì xoa đầu khen ngợi Tô Ngự: “Không ngờ gà con còn có thiên phú như vậy.”
Tô Ngự khó hiểu nói: “Nhưng vì sao anh đã biết tin tức này mà không đi thẳng đến thành phố N luôn?”
Thiệu Tĩnh Trì rời mắt: “Khụ, lúc đầu cũng có ý đó, nhưng về sau…” Thiệu Tĩnh Trì không nói thêm nữa.
“Về sau không có chỉ dẫn nên anh không biết đường đúng không.”
“Câm miệng, đi ngủ.”
Tô Ngự không nhịn được cười ha ha, nhưng chưa cười được bao lâu đã bắt đầu xin tha, cuối cùng biến thành tiếng rên rỉ…
Ngày hôm sau, Trương Hà và Lý Khắc biết được có một khu an toàn do quân đội thành lập ở thành phố N thì rất phấn khởi.
Vì lương thực của họ không còn đủ để chống đỡ đến thành phố N nên Thiệu Tĩnh Trì nói đi tìm thêm của cải trước khi lên đường.
Đoàn người lại lái xe vào trung tâm thành phố, nơi đó là nơi có nhiều tài nguyên nhất, nhưng đồng thời cũng là nơi có nhiều cương thi nhất…
Ban đầu Tô Ngự thực sự không muốn vào trung tâm thành phố lần nữa, cậu rất sợ không thể chạy thoát được nếu gặp phải bầy cương thi. Nhưng họ đã lục tung hết những cửa hàng nhỏ trên đường mà vẫn không tìm được gì. Tìm mãi tìm mãi rồi họ ngày càng đến gần trung tâm thành phố…
Cuối cùng chiếc xe dừng lại bên ngoài một trung tâm mua sắm lớn. Thiệu Tĩnh Trì bảo Trương Hà đậu xe ở một nơi khuất, sau đó nói với Tô Ngự: “Em trốn vào trong xe đi.”
“Tôi không đi cùng các anh sao?” Tô Ngự cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến việc ở lại một mình trên xe.
Thiệu Tĩnh Trì lắc đầu: “Không được, nếu gặp phải cương thi, em ở đó sẽ khiến tôi phân tâm. Trốn thật kỹ ở đây đi, tôi sẽ nhanh trở về.”
Lý Khắc trêu chọc: “Anh Thiệu thật sự rất giống như đang bảo vệ vợ của mình đó.”
Thiệu Tĩnh Trì cười nói: “Em ấy còn không phải vậy sao.”
Mặt Tô Ngự nháy mắt đỏ bừng.
Lần này đến lượt Lý Khắc sững sờ, cậu ta là một thẳng nam sắt thép, vẫn luôn cho rằng Thiệu Tĩnh Trì chỉ đặc biệt chăm sóc Tô Ngự thôi, hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này.
Trương Hà dùng súng đẩy dẩy cậu ta, nói: “Đi nhanh nào, thẳng nam.”
Cuối cùng Tô Ngự vẫn ở lại trên xe, cậu thu mình ở khoảng trống giữa hàng ghế trước và sau. Như vậy cương thi bên ngoài thỉnh thoảng đi ngang qua không nhìn thấy ai trong xe thì sẽ không có hứng thú với chiếc xe này.
Tô Ngự không biết mình đã đợi bao lâu, nhưng vào lúc này cậu nghe thấy tiếng súng bắn không ngừng trong trung tâm thương mại. Tim cậu lập tức nóng lên tận cuống họng.
Bọn Thiệu Tĩnh Trì gặp phải cương thi, nghe tiếng súng nổ chắc chắn số lượng không ít. Bởi vì nếu chỉ có ít, Thiệu Tĩnh Trì sẽ giải quyết bằng đao, Trương Hà và Lý Khắc hiếm khi phải nổ súng…
Tô Ngự có chút lo lắng, nhưng cậu không thể đi vào. Cậu nhổm dậy nhìn vào trung tâm thương mại qua cửa sổ…
Một hồi lâu sau, Tô Ngự đột nhiên nhìn thấy một người lao ra khỏi trung tâm, phía sau còn có vài con cương thi đuổi theo. Người nọ quay đầu lia súng bắn một lượt, bắn chết mấy con cương thi thì điên cuồng chạy về phía xe…
Là Trương Hà!
Cả người Trương Hà xộc xệch, hiển nhiên đã trải qua một trận chiến ác liệt. Cậu ta mở cửa nhảy lên rồi khởi động xe.
“Thiệu Tĩnh Trì đâu?” Tô Ngự vội vàng hỏi.
Trương Hà không trả lời, quay tay lái định lái xe đi…
“Chờ đã, Thiệu Tĩnh Trì đâu? Anh ấy còn chưa ra, anh không thể lái đi được!” Tô Ngự lo lắng kéo lại cánh tay của Trương Hà, nhưng lại chạm phải một cánh tay nhớp dính. Cậu nhìn xuống thì thấy trên tay đầy máu tươi…
Trương Hà thở hồng hộc, quay đầu khàn giọng nói: “Anh Thiệu không ra được, hắn nhờ tôi dẫn cậu chạy trước.”
Nói xong Trương Hà nhấn ga, xe địa hình phóng đi nhanh chóng…
Tô Ngự ngẩn người, cậu quay đầu lại nhìn thấy có rất nhiều cương thi đang lao về phía họ từ trong trung tâm thương mại, có ít nhất hàng trăm con. Trương Hà nhấn mạnh ga, rất nhanh đã bỏ lại cương thi ở đằng sau…
Tô Ngự nhìn chằm chằm Trương Hà, vừa rồi đối phương quay đầu, cậu thấy trên cổ Trương Hà cũng có một vết thương, đó là bị cương thi cắn…
Tim Tô Ngự đập dồn dập, đầu óc hỗn loạn. Trương Hà lái xe càng ngày càng không ổn định, sau đó nghiêng về một bên. Cậu chưa kịp dừng tay lái lại thì “ầm” một tiếng xe húc vào gốc cây bên đường.
Tô Ngự đập vào ghế trước, theo quán tính lại ngã về phía sau. Cậu lập tức cảm thấy trước mắt đen kịt, đầu đau như muốn nứt, va chạm khiến cậu choáng váng…
Túi khí ở ghế trước bung ra, hình như chấn động mạnh khiến Trương Hà đã hôn mê…
Tô Ngự lấy hết can đảm đưa tay đẩy Trương Hà, nhưng không có phản ứng.
Cậu mở cửa xe, chạy ra ngoài…
Tô Ngự hoa mắt váng đầu chạy vào một ngôi nhà cửa mở rồi trốn vào trong ngăn tủ…
Chờ cậu hoàn hồn mới cắn vào tay khóc thầm…
Cậu bỏ lại Trương Hà, cậu khinh bỉ chính mình. Nhưng Trương Hà bị cắn, sẽ sớm biến thành cương thi. Tô Ngự không thể đối mặt nên chỉ có thể chạy trốn.
Hiện giờ Thiệu Tĩnh Trì sống chết không rõ, lúc đó đã có hàng trăm cương thi đuổi theo bọn họ từ trung tâm thương mại, vậy số lượng cương thi bên trong đó phải rất lớn. Nếu không Thiệu Tĩnh Trì sẽ không để Trương Hà chạy ra xe dẫn cậu đi…
Có lẽ Thiệu Tĩnh Trì biết mình không thể trốn thoát…
Sao lại có thể như vậy!
Rõ ràng ngày hôm qua còn nhìn thấy hy vọng sống, nhưng hôm nay đã biến thành như thế này.
Tô Ngự toàn thân suy sụp. Cậu khóc đến mức không thở nổi. Lúc này cậu nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài…
Tô Ngự lập tức kìm nén tiếng khóc, cậu mới nhận ra cậu đã vội vàng chạy vào một căn nhà, vì quá hoảng nên không kiểm tra xem bên trong có con cương thi nào hay không.
Giờ tiếng bước chân bên ngoài không biết là của Trương Hà đã biến thành cương thi đuổi tới đây, hay là của những tang thi khác…
Tô Ngự cắn chặt cánh tay, trong miệng nếm phải mùi máu tanh cũng không dám nhả ra, cậu sợ vừa động đậy thì sẽ bị cương thi bên ngoài phát hiện.
Nhưng bước chân kia đã dừng lại ngay trước ngăn tủ!
Bị phát hiện!!!
Tô Ngự không khỏi run lẩy bẩy…
Cậu chết chắc rồi!!!
Cửa tủ bị mở ra…
Tô Ngự muốn đấu tranh lần cuối, cậu giơ con dao trên tay lên dùng hết sức chém ra ngoài…
Nhưng tay cầm dao dễ dàng bị bắt lấy giữa không trung.
Sau đó Tô Ngự mới nhìn rõ, người đứng bên ngoài tủ là Quan Nghiên Bạch. Cậu lập tức nhũn ra, con dao rơi khỏi tay, cả người tê liệt ngã vào lồng ngực của Quan Nghiên Bạch.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bé công Quan ăn bé thụ sẽ được thực hiện.